Minh Tuệ lúc này đang bên trong một cái cung điện nhàn nhã uống trà cùng với vị lão nhân già râu tóc bạc phơ, hắn vừa vừa húp một ngụm trà liền phun ra.
- Liền gặp một tiểu bối, ngươi cứ vậy bất ngờ làm gì.
Lão nhân gia buồn bực nói.
- Không phải... không phải...
Đối với người thường thì Minh Tuệ làm gì như vậy bất ngờ, thế nhưng đây là một đại nhân vật á, ngay cả cữu ngủ chí tôn như hắn cũng phải khép nép. Không những thế, cái lão này còn một cái cổ quái hạng người, ngày thường cứ rú rú trong núi đâu có cái lòng muốn gặp người. Ngay cả một thánh thượng như hắn nghe lão này gọi liền là giật mình vui mừng. Hắn mỉm cười nói tiếp:
- Không biết người là nhìn trúng Minh nhi nhà ta cái gì?
- Minh cái đầu ngươi.
Hắn bực mình á, cái này Minh Nhi hắn mấy năm qua liền một mực đứng ngoài điện hắn hò hét ầm ỷ, nói cái gì mà tư chất ưu việc muốn một lòng bái sư, đáng ghét nhất là hứa cho hắn cái gì mà vinh hoa phú quý vô tận. Hắn là một cái trận pháp đại sư, thân phận là muốn cao bao nhiêu là bấy nhiêu, liền cái này lấy vinh hoa ra vũ nhục hắn. Không phải là vì hắn thiếu nợ Yên Quốc một cái ân tình liền cũng không ở nơi này chịu cực chịu khổ.
- Vậy nhi tử mà người nói là ai?
Lại thấy cái lão cổ quái này cứ như vậy mà nổi nóng liền khó hiểu, hắn thầm nghĩ không phải là nói Vũ nhi hắn chứ, thế nhưng Vũ nhi hắn là mới trở về liền hôn mê, chỉ mới có hai ngày nay mới xuất hiện. Cái lão già này không phải liền rú rú bên trong sao, sự tình Vũ nhi sao hắn lại biết chứ.
- Khốn kiếp, người mà ta nói đến là một cái con thứ của ngươi.
Nghe cái tên này nói một câu Minh nhi hai câu Minh nhi hắn là cảm thấy tức điên lên, cái danh tự này là hắn không muốn nghe nhất.
- Ngài là nói Vũ nhi.
Minh Tuệ cảm thấy cái này lão nhân gia người là một cái khó chiệu người tức thì liền nói.
- Biết rồi thì ngươi mau nói một ít sự tình về hắn cho ta nghe.
Lão nhân gia này hừ lạnh nói.
-------------------------
- Nhị điện hạ đã về.
- Ukm... mau chuẩn bị một căn phòng, ta muốn đột phá.
Anh Vũ về đến phủ thì cũng đã xế chiều, hắn cảm thấy bây giờ cơ thể rất là khó chịu, từ sự việc tối hôm qua thì nội kình trong cơ thể hắn đang ầm ầm khuếch đại đã muốn đột phá, nhưng vì là sắp xếp sự tình liền kéo đến bây giờ.
- Vâng.
Một tì nữ khôm lưng đáp ứng.
Liền không quá một nén nhang, căn phòng đã được chuẩn bị đâu vào đó, hắn liền nhảy vào nhắm mắt định thân.
Rất nhanh sau đó mộc hệ cùng kim hệ đã thức tỉnh, cái này là nhờ vào lúc trước hắn đã có cảm ngộ qua. Lúc này mộc hệ cùng kim hệ đang không ngừng vây quanh, ôn dưỡn thân thể hắn.
- Ta ngất... Cái này, điện hà không ngờ là điện hạ nhanh như vậy đã thức tỉnh thuộc tính.
- Liền nhanh như vậy sao.
Bên ngoài, một luồn khí tươi mát được mộc hệ thổi vào, làm mọi người bên ngoài không khỏi thầm tấm tắt, đám này người bên ngoài cũng là lần đầu tiên thấy có người lại lĩnh ngộ ra nguyên tố nhanh đến như vậy. Bọn họ là mất cả tháng trời mới có thể thức tỉnh được á, cái này tốc độ liền không phải dọa người sao.
- Nhìn kìa, lại là một cái hệ khác...
- Không sai, haha liền là song hệ á... cái này không phải là cùng vợi đại điện hạ là cùng một cấp bậc sao.
- Đúng rồi... chậc... chậc... ta liền cảm thấy nhị điện hạ là một cái không tầm thường mà.
- Cái này không phải nói chúng ta là theo vị này điện hạ lăn lộn không phải liền có tiền đồ rồi sao.
Mọi người liền nhớ đến hôm qua ngày, liền cùng với nhị điện hạ đánh một cái nhị thế tổ người, liền xoa xoa nắm tay hắc hắc cười nói.
Bọn họ đúng là thật là ghét cái đám nhị thế tổ người này, ỷ vào một chút gia cảnh liền ra ngoài ăn chơi lêu lổng, ức hiếp nhưng kẻ mà bọn hắn cho là ti tiện, kể cả cấm vệ, không ít người bị đám này khinh rẽ không những thế còn là đối xử với bọn hắn như là chó nhà mình vậy không ngừng sai bảo. Thế nhưng ai bảo bọn này có gia cảnh tốt chứ, vậy nên bọn hắn chỉ là hậm hực nuốt cục tức vào lòng.
-----------------
Bên trong tẩm cung Công chúa.
- Công chúa... công chúa... nguy rồi, Tô Phi nương nương có chuyệ rồi.
Lúc này, một cung nữ vội vàng chạy vào bên trong gấp gáp nói.
- Ngươi nói... là sự tình gì?
Bênh trong phòng, Hinh Nhi là đang ngồi tu luyện, nghe sự tình liên quang đến người mẹ nuôi này, liền nhanh chóng phi thân ra gấp gáp hỏi.
- Là như vậy, chiều hôm nay hoàng hậu có đến thăm, liền tô phi nương nương không kìm chế được nên cầm con dao hướng Hoàng hậu đâm tới, may mắn hoàng hậu là người tập võ, thân thủ nhanh liền hất ra con dao nhưng vì bất ngờ nên hoàng hậu cũng là chịu một vết xước ngay mặt.
Cung nữ giọng nói hoảng sợ nhìn nàng.
- Cái gì.... lại có chuyện như vậy... giờ mẹ ta nơi nào.
Vị cung nữ ấp úng lại nói tiếp:
- Hoàng hậu là vẫn biết, hoàng thượng ra ngoài vẫn còn chưa có trở lại, liền cùng với thừa tướng người áp giải tô phi nương nương về phía hình trường xử chém.
- Á... cái mụ đàn bà ác độc này, dám như vậy làm, không sợ phụ hoàng sao.
Hinh Nhi rất hoảng hốt, phụ hoàng là đã rời đi, không biết lúc này như thế nào cứu mẹ nàng ra đây.
- Công chúa, cái này tướng phủ quyền hành rất lớn... đám người này trước mặt thánh thượng vẫn là luôn vân vân dạ dạ, nhưng sau lưng đã không còn để ý đến uy quyền của người nữa rồi.
Cung nữ lúc này phân tích nói.
- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, chúng ta có thể làm sao bây giờ.
Nàng vẫn là nghe được sự tình quang trọng liền đôi tay nắm lấy vai vị kia cung nữ hỏi.
- Là nhị hoàng tử.
Cung nữ vẫn là bình tỉnh nói ra.
- Ngươi là muốn hại chết mẫu phi ta à... chưa nói đến hắn không phải là...
Nói một nữa Hinh Nhi lại ngưng, nàng đã hứa với mẹ nuôi của mình là để tiểu tử kia bình an rời đi, nhưng việc này quang trọng nên nàng lại nhìn cung nữ nói tiếp:
- Hắn là một cái nhị hoàng tử mới xuất hiện, so về tu vi vẫn là yếu đến đáng thương, còn nói về quyền lực thì hắn là thứ gì quyền lực.
Hinh Nhi vẫn cho là, một cái này hoàng tử giả chỉ mới có xuất hiện qua thì làm gì có lực ảnh hưởng chứ.
- Công chúa, nàng có điều không biết, hôm qua chính là hắn cứu vị kia thống lĩnh giữ thành người, vì vậy cái này binh lính trấn giữ trong thành đều là nghe hắn hiệu triệu.
Vị này cung nữ kể lại, nàng liền biết mấy ngày nay là công chúa của nàng một mực chăm sóc người mẹ hôn mê, liền không có tâm tình để ý cái đệ đệ này.
- Lại có việc như vậy.
Nàng là thật không ngờ, cái này hoàng tử liền có đảm lượng như vậy.
- Không những thế, hắn cũng là con rể tương lai của lâm tướng phủ, liện sự việc hôm qua đám cẩu quan kia cũng là mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Vị cung nữ này nghiêm nghị nói tiếp.
- Vậy còn chờ gì nừa, chúng ta mau tìm hắn... nhanh lên chứ không kịp.
- ----------
Phủ Nhị Điện Hạ.
- Cái này sao điện hạ vẫn là còn chưa ra.
- Đã sắp hai canh giờ trôi qua rồi mà.
- Đúng vậy.... đáng lý mà nói thì nguyên tố đã thức tỉnh xong liền là hoàng việc tấn cấp nhân nguyên cảnh rồi chứ
- Không lẽ là nhị điện hạ lại là một cái người có ba hệ thuộc tính chứ.
Không ai dám tin tưởng qua điều này á, trên cái Yên quốc này bọn hắn là chưa từng có nghe qua người nào có thể thức tỉnh được ba hệ nguyên tố, nên bọn hắn cũng là không có ngốc nghếch mà tin cái này nhị điện hạ của bọn họ thật sự có thể làm được.
- Có hơi nóng.... đúng... là hơi nóng...
Có người đã hoản loạn run run lên lại nhìn về phía Hà Chí nói:
- Hà Chí thống lĩnh việc này......
Nhưng chưa kịp nói hết lời lại có người hoảng hốt la lên:
- Là... là... mặt đất đang rung chuyển.
- Cái gì mặt đất chứ, không đúng là hơi nước mới đúng.
- Á... mọi người mau nhìn kìa, là sấm chớp... trời quang mây tạnh sao lại có sấm chớp nổ vang chứ.
- Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
- Mau... bày trận.... cái này mà để người ngoài biết được thì đối với nhị điện hạ là một hồi hạo kiếp.
Hà Chí cũng không là để ý đến mọi người, hắn nhìn là đã có thể thấy được sự việc quá ly kỳ, điều này cũng minh chứng cho việc nhị điện hạ của bọn hắn là thiên phú cỡ nào yêu nghiệt. Nhưng hắn cũng không quên chức trách mình là bảo vệ vị điện hạ trước mặt này, liền như vậy ra lệnh cho mọi người bày trận để che đi khí tức. Nếu như cái này mà truyền ra ngoài thì cái đám cẩu quan kia sẽ là không cho ngài ấy phát triễn, cứ như vậy đám kia liền muốn bóp chết từ trong trứng nước.