Ta Lê Huy Đào hôm nay cùng các ngươi thành huynh đệ...
Tên này vừa bước đám người Anh Vũ liền khí khái nói.
- Ngươi biết ta.
Anh Vũ đôi mắt giật giật nhìn tên này khó hiểu hỏi.
- Không biết... hôm nay mới gặp lần đầu.
Toàn trường yên tĩnh, cái này ngốc tử có phải hay không quá ngốc rồi.
Đại ca à người ta là đang chiến đấu sinh tử có được hay không, ngươi một cái không biết vậy mà dám nhảy vào á, chê mạng mình dài hay sao.
- Được... huynh đệ như ngươi ta nhận... ngươi mau đi đi.
Cái này vị thiếu niên mặt dù hắn cảm thấy là làm việc có hơi thiếu suy nghĩ, nhưng hắn lại thấy được đối phương là cùng mình thật lòng nói với mình, có được vị này huynh đệ thì còn gì bằng, vậy nên hắn liền gật đầu đáp ứng cũng mở lời đuổi tên này đi. Hắn không muốn vì mình mạng nhỏ lại hại thêm một người.
- Ta hướng mọi người xưng huynh gọi đệ liền cũng đã quyết định cùng mọi người chiến một trận thống khoái.
Hắn nét mặt kiên định nhìn Anh Vũ nói.
- Haha... tốt... cùng chiến một trận thống khoái
- Chiến một trận thống khoái... chiến một trận thống khoái...
Bọn người ha hả cười, chiến ý xung thiên nói.
Họ cảm thấy cái này tiểu tử ngốc nghếch thật đáng yêu nên cũng vui vẻ tiếp nhận vị này huynh đệ.
- Tốt... giỏi cho một đám không biết sống chết.
Trần Cung nhìn đám này cười lạnh nói.
Đám này người cho dù nghĩa bạt vân thiên thì thế nào, không phải hiện bây giờ bị hắn mài chết sao, hắn liền lười nhát để ý đám này người chết đứng trước mặt, liền lạnh lùng nói tiếp:
- Giết... một kẻ cũng không để sống.
- Giết...
Hai bên lúc này đều điên cuồng lao lên, tiếng gào thét vang vọng khắp chiến trường.
- Phanh... Oong... Oong...
Đám này liều mạng cũng không phải nhìn đám người Anh Vũ đỏ mắt, mà là đỏ mắt với Anh Vũ mạng nhỏ, ai mà không muốn phong quan phát tài chứ liền cơ hội này là bọn họ không thể bỏ qua nên liền điên cuồn hướng Anh Vũ lao đến.
- Haha... tới tốt....
- Đùng... Đùng...
Nắm tay đưa lên hứng chiệu từng chưởng cuồn bạo phá xuống, dưới mặt đất Anh Vũ đang đặt chân đã bị lõm thành một cái hố sâu to tướng, "răng...rắc" tiếng xương cốt vỡ vụn trên người vang lên, cuối cùng Anh Vũ cũng quỵ xuống một gối quỳ trên đất, chỉ là ánh mắt kiên cường vẫn y nguyên như cũ, đó là ánh mắt chấp niệm của Anh Vũ.
- Dừng tay cho ta...
Bất thình lình giữa trời đất lại xuất hiện âm vang uy nghiêm lạnh lẽo truyền đến, làm binh sĩ vây công cảm thấy lạnh lẽo, đám người không ngừng run rẫy quỳ rạp trên mặt đất hô lên:
- Thánh thượng vạn tuế.
Thanh âm đúng là Minh Tuệ đã đuổi đến, từ xa một màng nhìn tới thấy được tình cảnh lúc n
- Khốn kiếp... khốn kiếp... tên này nhất định phải chết.... phải chết...
Thanh âm điên cuồn không phải là từ thống lĩnh Trần Cung mà là Thế Khải, hắn bất chấp thân phận phi người nhảy lên một chưởng vồ tới Anh Vũ, với bản lĩnh của hắn thì một chiêu này cho dù Anh Vũ có nhục thể cứng cứng cỏi thì đã sao, cũng vô pháp vô thiên thoát được một kiếp này.
- Không...
Minh Tuệ tuyệt vọng hét lớn.
- Lão già chết tiệt này...
Xa xa lão tướng quân Kế Vinh cũng đã lao đến, một màng này hắn cũng thầm ảo não cười khổ nói:
- Haizz... vẫn là đến chậm một bước
- Oong... Oong....
Tiếng cuồng bạo của không khí nổ tung làm cho tất cả mọi người đều khó thở, đám người cẩm y cũng tuyệt vọng nhìn qua.
- Xong.
Ai có thể ngờ được một đỉnh cấp cường giả Linh Hư cảnh lại ra tay với một tiểu bối ngay cả nhân nguyên trung kỳ cũng chưa đạt đến chứ, cái này là tên Thế Khải hành động này đã ném sạch mặt mũi.
- Rít.... rít... phốc...
Trong cơn lốc bụi mù mịt một thân người chật vật bắn ngược ra, điều làm mọi người bất ngờ là thân ảnh này không ai khác mà là tể tướng đại nhân Thế Khải.
- Điều này sao có thể...
Bụi bay mù mịt tần tần ngăn đi ánh mắt của mọi người, làm bọn họ cứ tưởng là Anh Vũ dùng thủ pháp gì mà có thể đẩy đối thủ bay ngược trở lại, nhưng mà một cái nhân nguyên cảnh thì làm sao có thể đẩy được linh hư cảnh bay ngược trở lại chứ, điều này ngay cả trong mơ bọn họ cũng không thể thừa nhận.
- Mau nhìn, có bóng người xuất hiện.
- Dáng người này... không phải nhị hoàng tử...
- Ngươi ngốc à, không phải nhị hoàng từ thì còn...
Nói chưa câu hắn nhìn lại đúng là không phải nhị hoàng tử, mắn người ta ngốc không phải tự tát vào mặt thì còn gì.
- Thật sự không phải nhị hoàng tử, vậy vị tiền bối này là ai?
Nơi Anh Vũ đang đứng từ khi nào thay thế một thân ảnh già nua râu tóc bạc phơ đang đứng, khiến không khỏi nhiều người đặt dấu chấm hỏi.
- Trần đại sư...ngài là.
Thế Khải chật vật đứng tại chỗ hỏi.
Vị này đại sư này thường có những cao tần mới biết được thân phận, kể từ thánh thượng Viễn Tông cũng là cha của Minh Tuệ băng hà thì vị trần đại sư là người duy nhất trong Yến quốc đạt được Đế vị, vậy nên quyền hạn tuyệt đối thậm chí lời nói còn cao hơn đạo thánh chỉ của thánh thượng.
- Ngươi cái này khốn kiếp... ngay cả đệ tử ta còn dám ra tay.
Vị này trần đại sư nóng giận gầm lên, theo từng tiếng gầm rơi vào không khí làm thiên địa trời đất rung chuyển, đế cấp nổi giận phong vân khởi lời này không phải là đồn đại.
Trần đại sư ngay từ lần đầu thấy Anh Vũ chiến đấu đã nhận định sẵn việc này, hôm nay lại nghe được những lời Minh Tuệ nói lại càng thêm khẳng định. Nhưng hôm nay, nếu là hắn tới chậm một bước có thể nói vị này đồ đệ mà hắn muốn sẽ mất đi sao hắn không tức giận cho được.
- Trần đại sư... có phải ngài nhận lầm.
Thế Khải mắng thầm một câu " Khốn Kiếp... từ khi nào mà tên con hoang này lại có một sư phụ cường đại như vậy. Nên biết là Anh Vũ mới tới thành không bao lâu nhưng sao lại được sự tán thưởng của vị này tôn quý chứ, Thế Khải lúc này còn ôm mộng tưởng vị này trần đại sư là đang nhận nhầm người.
- Khốn kiếp, lão phu làm việc đến lược ngươi chỉ bảo.
Dức lời Trần đại sư một chưởng lại vung ra hướng về phía Thế Khải đi tới " ầm", Thế Khải một lần nữa văng ra xa trăm mét loạng choạng rơi xuống đất.
- Hôm nay ta tạm tha cho các ngươi mạng... nếu tiểu tử này có mệnh hệ gì....
Trần đại sư khuông mặt âm lãnh sát khí phát ra khiến tất cả mọi người nơi đây cảm thấy lạnh người, sau đó hắn nói tiếp:
- Vậy thì gia tộc Trương gia không cần tồn tại nữa.
Trương Thế Khải cùng Trương Vũ Điệp Khuông mặt ngây ra ngoài khiếp sợ thì không biết gì cho phải.
Dức lời Trần Đại sư liền mang đi Anh Vũ đang nằm dười đất rồi biến mất trước sự khiếp sợ của mọi người.
- Hịc... không phải chứ... từ khi nào vị nhị hoàng tử này lại có một sư phụ cường đại đến như vậy.
- Nghe xưng hô là trần đại sư... các ngươi biết là vị nào trần đại sư không.
- Còn phải hỏi gì nữa, vị này đã là một đế cấp cường giả trong này yến quốc chỉ có một.
-Ý ngươi nói là vị này trần đại sư là Viện trưởng Hải Minh Học Viện.
-Ta ngất... từ khi nào vị này Nhị Hoàng tử vào được Hải Minh Học Viện, không nói đến mấy chục năm qua người vào được Hải Minh viện cũng chưa từng có ai lọt vào vị này đại sư.
Thanh Hà cả người run rẩy, nhìn lại không thấy thân ảnh Anh Vũ đâu liền hoảng sợ chạy đến:
- Vũ! con trai ta đâu.
Cái này người con là nàng đã nhận định, không biết đối phương có nhận người mẹ này hay không nhưng nàng biết đứa bé Vũ nhi này là một hài tử ngoan.
- Thanh Hà nàng yên tâm, hài tử chúng ta sẽ không có chuyện gì.
Minh Tuệ lúc này bước đến đỡ lấy nàng nhưng không ngờ rằng nàng lại dãy dụa thoát ra.
- Buôn ra, cuối cùng là ta đã nợ nhà các người thứ gì mà hết lần này đến lần khác muốn cướp đi người bên cạnh ta.
Dù là nghe được là hài tử không có việc gì nhưng lại nhận ân huệ của người mà lúc này nàng cho là xa lạ là điều không thể, mặt dù người ấy đã từng là người yêu, thế nhưng hài nhi ngoan ngoãn của nàng ra đi từ lúc đó tâm nàng đã chết đi. Lúc này ngoài bảo vệ cái này hài tử cũng không có gì hơn.
- Nàng!... haizz... người đâu, mau đưa nương nương về.
Minh Tuệ đau lòng nhìn nàng, nghĩ đến cú sốc nàng đã nhiều lần gặp phải hắn vẫn là không có lý do trách cứ nàng, thay vào đó là sự áy náy tự trách từ tận xâu đáy lòng.
- Buông ra, người mau nói cho ta biết con trai ta là sự việc gì xảy ra với hắn.
Nàng vẫn không an tâm về hài nhi của mình nên liền kiên định nán lại hỏi.
- Yên tâm... hài tử nàng cũng là hài tử ta... ta nói hắn không có việc gì liền không việc gì.
Là Trần Đại sư muốn thu con trai hắn làm đồ đệ liền biết là một thiên đại tạo hóa làm gì có thể xảy ra việc gì được chứ, trước mắt hắn là khẳng định như vậy.
Thanh Hà lúc này cơ thể vừa mới hồi phục lại chịu sự ngược đãi của đám người Trương gia đã suy nhược hết chỗ nói liền nghe vậy thoáng chốc yên tâm đôi mắt lúc này nhắm lại quỵ xuống.