-Gia chủ!...Thiếu chủ!... tiểu thư đã hai ngày không ăn không uống rồi.
Đây là tỳ nữ thân cận của Thu Nhược, Thu Nhược hai ngày trước trở về liền ở lỳ trong nhà không ra lúc thì ngồi khóc lúc thì ngẩn ngơ một mình.
- Vô pháp vô thiên, đúng là vô pháp vô thiên mà.
Cha nàng Trần Quyền chiến lúc này cùng cha hắn đến thăm lúc này cũng đã phẫn nộ.
- Haizz... con gái lớn rồi liền không giữ được á...
Lão gia chủ Trần Thế Kiệt cũng ngậm ngùi thở dài, nhìn thấy cháu gái mình ánh mắt lạnh nhật có một tia oáng hận thì đã cảm thấy làm ông như hắn cũng cảm thấy thất bại. Hắn đứng ngoài mở miệng nói:
- Thư Kỳ gia gia đến thăm ngươi.
-Gia gia ngươi tới đây làm gì... ngươi mau đi đi...
Nàng tức giận á, nhiều lần nàng đã thúc dục gia gia đích thân ra trận vậy mà hắn cứ đứng tại chỗ lại nói cái gì là xem tình hình. Giờ thì tốt rồi, tình nhân như ý của nàng chết thảm mà ngay cả thi thể cũng không còn.
- Hỗn xược.... ngươi đây là ăn nói với gia gia kiểu gì.... nghịch tử còn không mau ra đây.
Cha nàng cũng không thể chịu được cách ăn nói ngỗ nghịch của con gái mình nữa, hắn thừa nhận thường ngày mọi người thường hay chìu chuộn cái tên tiểu quỷ nhỏ này nhưng lúc này hắn mới cảm thấy sai lầm lớn là đã chìu hư nó rồi. Nhưng mà lời vừa ra cửa miệng thì cha hắn đã chặn lại á.
- Ngươi im miệng lui ra cho ta...
Cha hắn mở miệng quát.
Hắn uất ức thầm than" lão ba à là ta đang giúp ngươi á, sao lại không phân biệt địch ta như vậy được", hắn lúc này cũng đã xác định thì ra đầu nuông chìu tiểu nha đầu đầu sỏ không ai khác là chính là lão ba của hắn.
- Cháu gái à... ngươi nghe ta nói một câu có được hay không...
Hắn gương mặt già nua thở dài nói.
- Gia gia ngươi đi đi... ta không muốn nghe.
Lúc này trong phòng lại truyề ra tiếng loãng choảng, là tiếng đồ đạc vỡ truyền ra.
Quyền Chiến đắc ý muốn cười lão ba của mình vô năng á nhưng sợ cười lên mỏ lại sưng phù vì quyền cước.
Lão gia chủ khuông mặt nhăn nhó, trên đời này hắn trời không sợ đất không sợ chỉ duy nhất sợ rằng đứa cháu gái bảo bối không nhận hắn á, lão lại lên tiếng nói:
- Ngươi nghe ta nói... Anh Vũ có thể hắn còn chưa chết.
- Ta không muốn nghe...
Nàng dừa nói nữa vời lại nghe ra trọng điểm tin tức liền giật mình nào ra đứng trước mặt gia gia mình hốt hoảng hỏi lại:
- Gia gia ngươi nói là thật... người đây là không gạt ta chứ... nếu người gạt ta thì ta không muốn nhìn thấy người nữa.
- Thứ hỗn trưởng này ngươi ăn nói với gia gia như vậy.
Quyền Chiến nghe vậy bất bình lại lên tiếng.
-Ngươi im miệng cho ta.
Lão cha hắn không ngờ lại lên tiếng mắng hắn á, Quyền Chiến cảm thấy đứng trước con gái của mình thì quyền lực lại không bằng á.
-Cháu gái ngoan của ta... gia gia có bao giờ lừa ngươi... ngươi cảm thấy người nào bạo thể mà ngay cả rắm phóng cũng không nghe tiếng, ngươi không cảm thấy kỳ lạ.
- Gia gia ngươi biết điều gì cứ nói ngươi đừng có úp úp mở mở được không.
Nàng nghe được hắn còn có điểm sinh cơ liền không nhịn được hỏi thẳng vào vấn đề.
Thế Kiệt thấy sự gấp gáp của cháu gái mình liền như được trút đi gánh nặng nói tiếp
- Được rồi... lúc ta giao chiến ta liền thấy một vệt chớp vàng cuốn lấy hắn biến mất tại ta cảnh giới không đủ cũng không xác định được đó là thứ gì nhưng suy đi ngẩm lại ta liền suy nghĩ chỉ có một khả năng là trên người hắn đã có một vật bảo mệnh từ trước.
- Gia gia là thật..
Nàng vui mừng hỏi.
- Đương nhiên là thật.
Lão gia chủ mỉm cười nói.
- Tốt quá rồi hắn còn chưa chết... gia gia cảm ơn ngươi.
Nàng vui mừng nhảy cẩn ôm cha mình sau đó lại ôm gia gia cho hắn một cái thơm trên má.
- Đừng vui mừng quá sớm... ta cũng đoán ra hắn còn chưa chết thì Viêm gia cũng đoán được là như vậy... tin tức này tuyệt đối phải giữ bí mật tránh truyền ra ngoài nếu không sẽ khiến cho Viêm gia khẳng định hắn còn chưa chết lúc đó thì đối với hắn chỉ trăm lợi một hại.
Dường như đạt được mục đích của mình hắn mỉm cười cũng không quên nhắc nhở đứa cháu gái.
- Gia gia ta đã biết.
Nàng gật đầu lia lịa, đối với nàng việc biết được hắn còn sống là một niềm hạnh phúc lớn, đến bây giờ nàng mới xác định được mình lại yêu hắn đến cỡ nào...
....
Phủ Viêm gia
- Thành chủ xin tha mạng.
Cái tên này là tên bắt giữ lấy Anh Vũ lúc trước, hắn đã từng nghĩ mình phúc khí lớn vì đã nắm tron tay sinh mạng Anh Vũ thế nhưng hiện tại lại trái ngược với hắn nghĩ. Khi thấy Anh Vũ tự bạo tu vi hắn liền sợ đến tè ra quần nhanh chóng thả Anh Vũ bay đi. Cũng vì thế mà tạo cho Anh Vũ cơ hội biến mất trong gan tất.
Đúng như gia chủ Trần gia dự liệu lúc này Viêm gia cũng là một mớ hỗn loạn, gia chủ Viêm gia Viêm Hải lúc này tức sôi máu lên một chưởng đánh ra tên vệ binh trước mặt quỳ này thế mà vỡ vụn thành một vũn máu lớn. Hắn la lên:
- Khốn kiếp... Viêm gia ta không nhận phế vật.
Tất cả mọi người đều run sơn trước sự giận dữ của vị thành chủ đại nhân này, chỉ có con trai hắn mới có đảm lượng này đứng ra nói:
- Cha... Nghiệt chủng này nếu để hắn sống là mối họa lớn đối Viêm gia chúng ta.
- Ta cần ngươi dạy sao... truyền lệnh xuống phong tỏa tin tức Anh Vũ còn sống.
- Vâng, thưa cha...
Viêm Tề nghe lệnh ra ngoài
Viêm Hằng quay đầu nhìn đứa cháu mình lại nói:
- Viêm Nhạc, ngươi liên lạc với tên kia nói rằng ta có thể giúp hắn ngồi lên vị trí gia chủ Đỗ gia còn có thể leo cao hơn... nhưng cũng cho hắn cảnh cáo nên biết rõ hắn là con chó do ai nuôi... phản lại Viêm gia ta chỉ có chữ chết mà thôi
Viêm Nhạc nghe gia gia mình lãnh khốc nói cũng không nhịn được run rẫy liền dạ dạ vân vân rồi cũng luôi ra ngoài.
Viêm Hằng ngồi tựa ghệ miểm cười lẩm bẩm:
- Đã đến lúc nên ghặp lão bằng hữu rồi.
.....
Bên trong một tòa tháp tâm tối, rất nhiều tiếng hét thảm thiết cứ thế truyền ra làm những bầy yêu thú xung quanh đó cũng hoản sợ không dám đến gần. Trong một buồng giam nhỏ người trung niên toàn thân gông xiền đang bị tra tấn thảm khốc nhưng lại không hé môi nữa lời.
Tên vệ binh thân mang ngân giáp chấp chưởng tra tấn thường ngày dường như cảm thấy đã nhàm chán liền mở miệng nói:
- Lão thiếu gia của ta à... chức gia chủ ngươi đã không còn thì tội tình gì phải chịu khổ... chỉ cần ngươi giao thiên ấn chắp tay xưng thần thì niệm tình máu mủ gia chủ chắc chắn sẽ không giết ngươi... nghe ta ngoan ngõa giao ra đi.
Vị trung niên bị xiềng xích dường như cũng không có phản ứng gì khiến hắn bực bội hầm hầm 1 cước đá cửa lao đi ra ngoài.
Vị trung niên toàn thân xiềng xích thấy xung quanh đã không còn người nào lúc này ngẩn mặt lên nhìn về nơi xa xăm lại chua xót nói:
- Hài nhi... là phụ thân có lỗi với hai mẹ con người.
Dường như cảm thấy một tia hồn niệm trên cơ thể con trai mình đã biến mất thì hắn đã biết con trai của mình gặp rắt rối, nhưng hồn niệm hắn lại có một nếu đã tiêu tán thì mạng Anh Vũ sẽ không còn may mắn như lúc này nữa. Hắn đau khổ lại thì thào trong lòng:
- Hi vọng mẹ con hai người có thể bình an sống hết kiếp này.