Chưởng Khống Tu Chân

Chương 12: Muốn Cùng Mao Gia Trao Đổi



Trần Đan rời bỏ Trần gia, tàn nhẫn cắt đứt tình máu mủ với Trần Thế Hùng, thật ra là còn một tầng ý nghĩa khác ẩn ở bên trong mà hắn không muốn nhắc đến.

Bây giờ hắn đã là Linh Nhân cảnh rồi. Hắn chắc chắn sẽ không ở lại nơi nhỏ bé như trấn Thanh Hà mà sẽ tìm đến những vùng đất rộng lớn bên ngoài, làm nhiều việc nguy hiểm để có thể tìm kiếm sức mạnh cho bản thân. Hắn không hề muốn làm liên lụy thêm bất kỳ một ai hác ngoài tiểu Thanh nữa. Vì vậy, hắn buộc phải đơn độc để chính hắn là điểm kết thúc cuối cùng sau tất cả.

Câu nói “hãy hiểu cho hành động này của cháu” với Trần Thế Hùng, chính là bao gồm cả nghĩa đen và nghĩa ẩn hắn muốn nói. Chỉ hy vọng ông nội hắn sẽ hiểu cho ý định của hắn.

Rời khỏi Trần gia, Trần Đan lập tức quay về căn nhà hoang, vì hắn muốn tập trung nghiên cứu Linh Nhân cảnh là như thế nào trước khi sử dụng nó, hòng tối ưu hóa sức mạnh và khả năng có thể làm được.

Mất thời gian không lâu, với bộ óc sắc xảo, minh mẫn trong lối tư duy nên dù sự việc hôm qua vẫn còn day dứt cảm xúc thì khả năng phân tích nhạy bén của hắn vãn được phát huy.

Hắn rất nhanh đã hiểu đại khái về Linh Nhân cảnh.

Về mặt căn bản. Linh Nhân cảnh không khác biệt so với Luyện Khí cảnh. Chỉ là cơ thể vượt trội hơn, đồng nghĩa là mọi khả năng liên quan đến hoạt động của cơ thể đều vượt bậc hơn so với Luyện Khí cảnh.

Giả dụ, Luyện Khí cảnh khi bậc nhảy thì cao hai thước, ra quyền trong một giây được hai đòn, nhìn xa hơn năm trăm thước. Thì Linh Nhân cảnh bậc nhảy cao tận năm thước, ra quyền trong một giây được năm đòn, nhìn xa hơn nghìn thước, nhìn rõ trong bóng tối, thấy cử động của Luyện Khí cảnh trở nên chậm chạp trong mắt họ.

Cơ thể họ cũng cứng hơn, khỏe hơn. Trúng một quyền toàn lực của Luyện Khí cảnh, sát thương họ nhận vào sẽ giảm đi phân nửa, từ chắc chắn chết xuống còn bị thương hoặc thương nặng.

Về mặt phức tạp. Linh Nhân cảnh có thêm một loại cảm giác sẽ cảnh báo cho họ biết có người ở xung quanh hay không. Phạm vi cảm giác tuy không lớn, nhưng ít nhiều cũng giúp ích cho Linh Nhân cảnh trong việc phát giác kẻ ngoại lai ẩn nấp gần cạnh. Nó cũng chính là lý do khi Trần Đan đến Phủ Trấn Chủ, mặc dù hắn chưa hề gây ra động tĩnh gì nhưng Dương Phong đã biết, bất ngờ xuất hiện ngay phái sau lưng hắn một cách thầm lặng.

Sức mạnh “linh lực” của Linh Nhân cảnh cũng phi thường hơn hẳn. Nếu dùng linh lực đánh lên một thân cây, Luyện Khí cảnh để lại một dấu ấn hình năm ngón tay, thì Linh Nhân cảnh cũng để lại một dấu ấn tương tự nhưng sâu hơn và phá hủy sự sống ở đó. Đây là nguyên nhân cơ thể Trần Đan gần như bị hủ mục dưới một chưởng của Tần Thanh Dương. Và cũng là lý do khiến Luyện Khí cảnh luôn sợ hãi, tôn kính trước Linh Nhân cảnh.

Tất nhiên, linh lực xài rồi cũng sẽ đến lúc cạn kiệt, cần phải nghỉ ngơi hồi phục. Khi đó, Linh Nhân cảnh sẽ không khác Luyện Khí cảnh là mấy, dù vậy với thân thể khỏe vượt trội thì họ vẫn mạnh hơn rất nhiều so với Luyện Khí cảnh.

Sau một đêm hiểu sơ bộ về Linh Nhân cảnh. Trần Đan tiếp tục tìm hiểu sâu hơn nữa, đồng thời tập luyện nhuần nhuyễn khả năng sử dụng sức mạnh mới, thích ứng với tốc độ của cơ thể mới, và củng cổ lại Khí Lưu Toàn Chân Thể vì cơ thể này đã không phải cơ thể lúc trước, cấu tạo của nó đã có phần khác biệt.

Nhiều ngày nhanh chóng trôi qua. Khi chỉ còn chưa đến năm ngày nữa thì cuộc thi tuyển vào Học phủ Kỳ Lam được bắt đầu, hắn liền xuất quan vì giờ đây hắn đã là người đơn thân, không thuộc gia cảnh, thế lực được hỗ trợ danh ngạch tham gia cuộc thi tuyển. Nên hắn phải lập tức tìm ra một danh ngạch cho chính mình trước thời hạn.

Hợp tác với một gia tộc được ban tặng danh ngạch là điều hắn đã nghĩ. Gia tộc này phải mạnh ngang ngửa Trần gia trở xuống, không thể mạnh hơn vì sẽ rất khó để hắn nắm quyền chủ động với một gia tộc có Linh Nhân cảnh cư ngụ. Nếu không may sẽ dẫn đến chiến đấu, mà hắn thì không muốn mất đi một nhúm nhỏ linh lực bản thân vừa tích lũy được, đây nên là con bài cuối hắn tận dụng trong cuộc thi tuyển.

Do vậy, hắn lựa chọn Mao gia, gia tộc bên bà ngoại, cũng tức nhà vợ của ông nội hắn, một gia tộc yếu hơn Trần gia một ít lực.

Trần Đan ra đến đường lớn, hắn lại đeo mặt nạ lên để trông có phần bí ẩn, đồng thời tránh đi ánh nhìn của người quen, tiến thẳng đến Mao gia.

Mao gia nằm cách khu nhà hoang chỗ hắn không xa, hắn đi bộ vài mươi phút là đã đến. Đó là một khu nhà rộng có những toàn kiến trúc không khác Trần gia là mấy. Ở trước cổng lớn cũng có bốn người lính túc trực canh gác.

Đứng tại một đoạn xa, Trần Đan tự đặt ra một câu hỏi là làm cách nào để được nói chuyện với những người cấp cao, người có quyền quyết định trong Mao gia mà không làm tổn thương đến hòa khí đôi bên.

Tự dưng chạy đến, thân thiện nói với bốn người canh gác là muốn gặp gia chủ để nói chuyện?

Vậy thì không xong, họ nhất định sẽ nghiêm mặt, đuổi một tên vô danh đeo mặt nạ như hắn cút đi. Gia chủ và trưởng lão nào phải loại người mà ai muốn gặp cũng gặp được.

Hắn cần một sách lược tốt, dù là có hơi xạo chó một chút.

Trần Đan tiến đến cổng lớn. Bốn người nam tử đứng trước cổng đều lập tức trở nên cảnh giác. Trong đó, người nam tử mặt vuông, râu quai nón lên tiếng hỏi.

- Ngươi là ai, đến Mao gia chúng ta có việc gì?

Trần Đan ra vẻ uy nghiêm, cố khiến cho giọng nói trở nên trầm trầm giống người trưởng thành, nói.

- Ta là Đỗ Vân Sứ, nay phụng mệnh Trấn chủ đại nhân đến Mao gia bàn chuyện quan trọng. Các ngươi hãy thông báo cho gia chủ các ngươi biết, nếu không hợp tác thì đừng trách sao Trấn chủ đại nhân lại đưa xử phạt xuống.

Một nước đi rất thông minh đến từ hắn. Bốn tên nam tử nghe vậy thì tỏ vẻ nghiêm trọng, một người nhanh chóng chạy vào bên trong thông cáo.

Không lâu sau, gia chủ Mao gia, Mao Huỳnh Kim có tuổi đã xấp xỉ 70 nhưng dáng hình vẫn còn rất khỏe mạnh, nếu không kể đến mái tóc bạc dài thì đây hoàn toàn là một người trung niên độ tuổi hơn 50 một chút chứ không ai nghĩ đã 70, bước đi ra.

Vừa nhìn thấy Trần Đan, với kinh nghiệm sống của mình, Mao Huỳnh Kim đã đoán ra ngay đây chỉ một người thanh niên đeo mặt nạ, không phải người trưởng thành đủ đẳng cấp nói chuyện với lão. Lão lạnh lùng trong lời nói.

- Có thật ngươi là do Trấn chủ đại nhân phái xuống? Nếu giả mạo thì mau cút đi khi ta còn chưa nổi giận.

Bề ngoài lão nói với hàm ý là tha, nhưng nếu người đeo mặt nạ không phải Trần Đan, là một thiếu niên hơi tý đã sợ, quay người chạy đi thì chắc chắn sẽ không xong với lão. Ở cấp bậc như lão, không ai thích bị trêu đùa cả.

Trần Đan không nhiều lời. Hắn lập tức vận sức cực nhỏ, cách không chưởng thẳng vào cục đá to gần cạnh, khiến nó nổ tung, gây chấn kinh, hoảng sợ đến người có mặt tại nơi đây. Hắn điềm nhiên nói.

- Đã đủ để chứng minh chưa?

Mao Huỳnh Kim tuy là chưa tiếp xúc nhiều với Linh Nhân cảnh, nhưng lão hoàn toàn biết khả năng cách không phá hủy một vật ở khoảng cách xa là của ai.

Lão vội vàng đổi sắc, trong lòng tuy có hoảng sợ nhưng tuyệt đối phải nghiêm túc và cẩn thận, chào đón Đỗ Vân Sứ bước vào Mao gia bàn chuyện.

Khi đi được vài bước đường, lão tự giới thiệu bản thân mình.

- Tại hạ Mao Huỳnh Kim, hiện là đương kim gia chủ Mao gia. Xin lỗi vì khi nãy đã mạo phạm, nghi ngờ Sứ đại nhân. Không biết lần này Trấn chủ đại nhân phái ngài xuống Mao gia ta là có việc gì tối yếu cần Mao gia chúng ta thực thi?

Đến lúc này, Trần Đan đã không cần thiết phải giả vờ nữa. Hắn bình tĩnh nói.

- Thật ra, ta không phải người của Trấn chủ, cũng không phải tên Đỗ Vân Sứ gì. Ta họ Nam, tên Phong, là một Linh Nhân cảnh trẻ tuổi, vì muốn được nói chuyện với gia chủ nên mới đưa ra hạ sách. Tuy nhiên, chuyện quan trọng ta muốn bàn là có thật, gia chủ nên nghe thử qua một lần.

Mao Huynh Kim bị bất ngờ, đôi chân lão dường như khựng lại với một vẻ mặt thận trọng.

Tuy nhiên, nghĩ lại đây là một Linh Nhân cảnh, muốn giết lão hay đồ diệt Mao gia thì đã làm từ lâu, chứ không cần phải từ tốn đưa ra hạ sách chỉ để gặp lão nói chuyện. “Chuyện quan trọng” này trong miệng hắn tốt nhất nên nghe thử, có lẽ sẽ mang lại lợi ích cho gia tộc.

Lão bảo.

- Vậy mời đến phòng riêng của ta.

Hai người rẽ về bên phải, đi thêm một đoạn thì đến phòng riêng của Mao Huỳnh Kim, một căn phòng không to, thậm chí là có phần đơn sơ, mộc mạc.

Bước vào phòng, đóng cửa lại. Mao Huỳnh Kim mời Nam Phong ngồi xuống ghế, nói.

- Người trẻ tuổi đã là Linh Nhân cảnh, thiên tài tuyệt thế như này trấn Thanh Hà ta không thể có. Phong công tử là đến từ bên ngoài ư?

- Không, ta hoàn toàn là người bên trong trấn, chỉ là thế lực đơn thân không danh tiếng vừa may mắn đột phá thành Linh Nhân cảnh nên ít người biết đến.

Mao Huỳnh Kim lập tức kinh ngạc, trở nên trầm lặng suy tư.

Trần Đan nhìn sự im lặng của lão. Hắn hiểu và cũng đoán được lão đang nghĩ gì, liền nói.

- Ta biết gia chủ khó tin, nhưng tất cả đều là sự thật. Bỏ qua chuyện đó, chúng ta hãy bàn vào chính sự. Hôm nay ta đến Mao gia là muốn cùng gia chủ làm một cái trao đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.