Trong lúc Nam Phong và Trân Trân ân ái. Thì tại Mộng Xuân Lâu, sự việc có liên can tới Trân Trân cũng phát sinh.
Đào Mễ Lăng - bà chủ Mộng Xuân Lâu sau khi từ ngoài về lại trấn, bên cạnh có đi theo một nam nhân tuấn tú, ăn mặc thuộc loại giàu sang, quyền lực đã vội vã tới tìm gặp Trân Trân nhưng không thấy.
Khi tra hỏi những người phụ trách thì mới biết ngày hôm qua nàng đã được người nhà chi tiền đưa về, mặt bà liền tức giận, quát lớn.
- Khốn khiếp các ngươi, ai cho các ngươi quyền hạn để nàng ta quay về?!
Một người phụ trách cúi đầu, tỏ rõ sự hoang man nói.
- Bà chủ, không phải nàng ta chỉ đến học nghệ thôi sao. Người nhà đến đưa nàng về cũng đã đóng tiền đầy đủ rồi.
Đào Mễ Lăng liền tát người phụ trách này thật mạnh, mắng.
- Ngu ngốc, nàng ta là trời sinh mị cốt, tại sao lại dễ dàng buông nàng như vậy. Thật là ngu đến tức chết ta!
Lúc này, người nam nhân tầm 22 tuổi, tuấn tú bên cạnh Đào Mễ Lăng dường như đã hiểu ra vấn đề, âm trầm lên tiếng.
- Bà già, ngươi đang giỡn mặt ta đúng không? Ta từ thành Trì Nam mất gần 10 ngày mới đến được đây chỉ để nhận lại kết quả này? Bà đang muốn ta san bằng cái lầu xanh ti tiện này của bà?
Đào Mễ Lăng lập tức hoảng sợ, nói nhanh.
- Xin Bình thiếu gia bớt giận. Ta biết gia tộc nàng ở đâu, chúng ta bây giờ có thể đến cướp nàng lại.
- Hừ. Cướp về là chuyện nhỏ, nhưng ta nói cho bà biết, nếu nàng ta không còn là xử nữ thì bà biết hậu quả rồi đấy. Vân Hà Bình ta chưa bao giờ thích ăn rau thừa của kẻ khác.
Vân Hà Bình đưa ánh mắt lạnh lẽo lên người Đào Mễ Lăng, khí tức Linh Nhân cảnh từ hắn đè ép lên cơ thể, khiến bà ta trắng bệch mặt mũi, tay chân muốn không vững.
Bà ta yếu ớt nói.
- Bình thiếu gia yên tâm, nàng tở chỗ ta học nghệ, chỉ là nhìn bằng mắt và thao tác tay chân trên hình nhân. Một bàn tay nam nhân nàng cũng chưa từng đụng qua. Tuyệt đối là trong sạch và mê người. Ta đảm bảo với thiếu gia.
- Vậy thì tốt. Bây giờ mang ta đến nhà nàng, ta thật sự là không chờ được nữa, hy vọng sẽ đúng như lời bà nói.
- Vâng, vâng. Thiếu gia xin hãy theo ta.
Đào Mễ Lăng và Vân Hà Bình nhanh chóng rời khỏi Mộng Xuân Lâu, tiến thẳng đến Mao gia.
Trong khi đó tại Mao gia, năm người, gia chủ và bốn vị trưởng lão lần nữa họp mặt, để bàn luận và đưa ra quyết định sau cùng với lời đề nghị của Nam Phong.
Sau khi đợi các vị trưởng lão nêu ra vấn đề của mình để mọi người xem xét, bỏ phiếu tán thành. Mao Huỳnh Kim bất chợp đưa ra thêm một ý kiến.
- Hay là chúng ta dựa hết vào Trân Trân đi?
- Hử?
Các vị trưởng lão nghe xong đều khó hiểu.
Đại trưởng lão Mai Phúc Trậc ban đầu có hơi nhăn mày suy tư, nhưng chốc lát sau thì đầu óc lập tức như phát sáng, nói.
- Ý gia chủ là để Trân Trân trở thành nữ nhân của hắn?
Mao Huỳnh Kim gật đầu.
- Phải. Chỉ cần yêu cầu hắn cho Trân Trân một danh phận, vậy thì những việc khó của Mao gia đều sẽ có khả năng được giải quyết nếu Trân Trân đủ thông minh.
Mao Phúc Trậc liền cười nhếch, tán thành.
- Tốt, ta đồng ý. Kế này rất hay.
Các vị trưởng lão khác vẫn chưa rõ, đành gấp gáp hỏi.
- Gia chủ, ý là như thế nào? Tại sao lại liên quan đến Trân Trân?
Mao Huỳnh Kim ngắn gọn giải thích.
- Các ngươi nghĩ thử xem, nếu Trân Trân có một danh phận chính thức, vậy không phải chúng ta sẽ trở thành nhà gái. Một vài việc cỏn con nhà gái nhờ vả, chẳng lẽ hắn không thể ra tay giúp đỡ?
Nghe vậy, mọi người đều bừng tỉnh, hoàn toàn hiểu được thâm kế của Mao Huỳnh Kim. Tất cả đều nhất tề đồng ý.
- Tán thành.
- Đồng ý.
Mao Huỳnh Kim kết luận.
- Được, chúng ta sẽ làm như vậy. Còn những việc gấp kia, các ngươi vẫn phải kiên trì rồi. Các ngươi về đi.
- Vâng.
Bỗng nhiên ngay lúc này, có người hoảng hốt chạy đến báo cáo.
- Cấp báo! Chuyện lớn rồi thưa gia chủ! Bên ngoài có một nam, một nữ đã hiên ngang tấn công thẳng vào Mao gia chúng ta, hễ ai ngăn cản đều bị người nam tử dùng một chưởng từ xa đánh chết. Chúng ta đã chết gần 10 người ạ.
- Cái gì?!!!
Tất cả mọi người nghe xong đều giật điếng mình, không ai là có thể ngồi yên.
Tam trưởng lão Mai Đại Hoàng tức giận bật thét.
- Con mẹ nó, để ta ra xem xem là bọn cẩu hoang nơi nào dám đến Mao gia làm loạn. Bộ xương già này tuyệt đối không tha cho chúng.
Đại trưởng lão lập tức ngăn cản.
- Ngu ngốc, bộ ngươi không nghe thấy sao, chính là một chưởng từ xa đánh chết người, đây nhất định là một cường giả Linh Nhân cảnh!
Mao Huỳnh Kim suy nghĩ rất nhanh, trầm giọng nói.
- Các ngươi lập tức trở về, mang theo con cháu trọng yếu rời ra cửa sau. Ta sẽ ra tiếp đón hai người họ, nếu có chuyện không hay với ta thì phân tán ra, chạy càng xa càng tốt.
- Nhị trưởng lão, ngươi mau tới phòng của Phong công tử, cũng kêu hắn chạy đi.
- Làm ngay bây giờ!
Dứt lời, Mao Huỳnh Kim liền rời phòng, liều mạng già ra tiếp đóng hai vị khách dữ tợn không mời mà đến.
Bốn vị trưởng lão thoáng nhìn nhau, sau đó cũng vội vã tách ra, gấp rút làm việc của mình.
Tại phòng Nam Phong.
Trân Trân vì còn rất đau rát vùng nhạy cảm nên không thể “làm” lâu, nàng vừa cùng hắn làm xong hiệp một thì đã rơi lệ ủy khuất, khiến hắn đau lòng buông tha.
Đợi khi nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, hắn mới bắt đầu dùng bữa. Dùng không được bao lâu thì Tứ trưởng lão Mao Chấn Hưng đã đột ngột, gấp gáp đến gõ cửa phòng.
Hắn nhanh tay đeo lại chiếc mặt nạ, bước ra mở cửa.
- Có chuyện gì?
Mao Chấn Hưng vội nói.
- Phong công tử, ta là Mao Chấn Hưng, Tứ trưởng lão của Mao gia, nay có Linh Nhân cảnh lạ lẫm đến Mao gia làm loạn, gia chủ liền lệnh ta đến bảo công tử hãy nhanh chóng rời khỏi đi.
Nam Phong hướng ánh mắt nhìn ra ngoài, thấy nhiều người Mao gia đang vội vã di chuyển trong im lặng dưới sự chỉ dẫn của một số vị nam tử, cứ như là đang tránh nạn mà không gây ra động tĩnh để người phát hiện, hắn liền tin Mao Chấn Hưng không nói đùa.
Hắn hơi suy tư một chút về cái cách mà Mao Huỳnh Kim thay vì nhờ vả hắn trợ giúp, lão lại bảo hắn chạy đi, trong khi nếu là người bình thường thì phải nghĩ “tên này vừa đến, một Linh Nhân cảnh khác lại xuất hiện, có thể là kẻ thù với nhau chạy đến tìm, nên kêu hắn ra chịu trận mới là phương án tốt nhất”. Đây là chuyện khá khó hiểu, hẳn là có huyền ý tính toán ở bên trong.
Chớp mắt sau, hắn bảo.
- Ngươi ở lại chăm sóc nàng giúp ta. Ta muốn ra xem thử, là thần thánh phương nào mà lại ngang nhiên làm loạn đến như vậy.
Nói rồi, Nam Phong đóng cửa phòng, rời đi theo hướng ngược lại với đoàn người đang lặng lẽ rút đi.
Mao Chấn Hưng thấy Nam Phong hành động cũng không ngăn cản, ngược lại còn rất cầu mong Nam Phong có thể làm gì đó, hy vọng Mao gia sẽ được bình ổn.
Hai người Vân Hà Bình và Đào Mễ Lăng hùng dũng tiến vào Mao gia. Với tâm lý của một kẻ bề trên, luôn xem thường lũ sâu kiến phía dưới nên cứ hễ gặp ai cản đường, không để bản thân bình yên đi qua đều bị Vân Hà Bình dùng chưởng giết chết.
Vân Hà Bình là ai? Hắn là con cháu cưng chiều của Vân gia tại thành Trì Nam to lớn, bọn nhộng tằm này dĩ không thể có tư cách cản đường hắn, làm mất thời gian của hắn. Nếu không nhanh chóng giao nộp người, vậy thì chính diệt tộc. Một cái Trấn chủ tiểu tù ở cái trấn nhỏ bé đánh nhau chưa chắc lại hắn, dù có xen vào thì cũng chẳng đủ sức để ảnh hưởng đến Vân gia của hắn.
Khi hắn giết đến người thứ 17 của Mao gia, Mao Huỳnh Kim cũng vừa lúc đi tới, nhìn thấy xác tộc nhân nằm la liệt dưới đất, lòng lão tuy tràn ngập đau thương nhưng vẫn phải bình tĩnh để có thể đàm chuyện.
- Xin đại nhân dừng tay. Ta là gia chủ Mao gia, Mao Huỳnh Kim, mong ngài hãy nguôi ngoai cơn giận, cho Mao gia chúng ta một cơ hội.
Nghe vậy, Vân Hà Bình mới chịu thu tay lại, lạnh lẽo nói như là ra lệnh, ép buộc phải tuân theo.
- Mau chóng đưa Mao Trân Trân ra đây cho ta, nếu không diệt gia các ngươi!
Mao Huỳnh Kim giật mình cùng kỳ quái, hỏi.
- Xin đại nhân, Trân Trân nhà ta đã làm gì nên tội tình mà lại khiến đại nhân tức giận đến như vậy, phải đích thân tìm đến Mao gia giết người vô cớ?
- Hừ, ngươi bị điếc rồi đúng không?
Vân Hà Bình xưa nay rất mất kiên nhẫn với sâu kiến nên hừ lạnh.
Sâu kiến vốn là sâu kiến, chúng chỉ nên nghe và làm, chứ không thể hỏi. Nếu đã hỏi thì chính là khinh nhờn, mà khinh nhờn hắn tức là phải chết.
Đào Mễ Lăng thương cảm cho bi kịch vô cớ của Mao gia, nhanh miệng nói với Mao Huỳnh Kim, cũng là lời khuyên chân thành.
- Mao gia chủ đừng hỏi gì cả, ngươi cứ mang Trân Trân ra đưa cho Bình thiếu, Bình thiếu rồi sẽ rời đi mà không gây thêm thiệt hại nào. Ngươi cũng đừng cãi lời của Bình thiếu, ngài chính Linh Nhân cảnh rất tiếng tăm ở thành Trì Nam, ở đó ai nghe danh cũng phải sợ ngài cả, một Mao gia nho nhỏ của ngươi chỉ là một hạt bụi rất dễ bị ngài thổi bay mà thôi. Nhanh giao ra Trân Trân đi thôi.