Tại phòng họp bí mật của Trần gia, nơi bốn vị trưởng lão và gia chủ Trần Thế Hùng đang có cuộc họp bàn cực kỳ quan trọng liên quan đến sự sống còn tương lai của Trần gia.
Gia chủ Trần Thế Hùng, một lão già gân guốc đã gần thất tuần, không râu, tóc đen lốm đốm trắng, nhưng gương mặt vẫn mạnh mẽ, tràn đầy khí thế của một nam tử trụ cột gia đình, trầm giọng lên tiếng.
- Một tháng sau, Học phủ Kỳ Lam lại như mọi năm, mở cửa tuyển chọn đệ tử. Trần gia chúng ta vẫn có ba danh ngạch như mọi khi.
- Như các ngươi đều biết vào hai năm trước, tử địch Tiêu gia đã có một người con cháu may mắn được gia nhập Học phủ Kỳ Lam. Hai hôm trước, ta nghe tin rằng Tiến Cư đại nhân, một cường giả Linh Nhân cảnh mạnh mẽ trong Học phủ Kỳ Lam đang có ý muốn thu nhận hắn làm đồ đệ. Đến đây, hẳn các ngươi đã hiểu ý ta rồi chứ?
- Cho nên kỳ tuyển chọn đệ tử lần này của Học phủ Kỳ Lam, có lẽ chính là cơ hội sống còn cuối cùng của Trần gia chúng ta. Ba danh ngạch này, tuyệt đối phải là ba mầm móng tốt nhất Trần gia chúng ta có. Nếu không, một khi Tiêu gia có mối quan hệ với Tiến Cư đại nhân, vậy thì xem như Trần gia chúng ta kết thúc.
- Ba danh ngạch này, một danh ngạch ta đã có người. Hai danh ngạch còn lại, các ngươi mau đề cử.
Đại trưởng lão Trần Trung Thắng, một lão già to con, râu hùm, không hơn kém Trần Thế Hùng bao nhiêu tuổi lập tức nói.
- Điều kiện để gia nhập học phủ là trẻ từ dưới 16 tuổi, không quản đến thiên phú. Tuy nhiên hình thức tham dự lại là khảo thí bất luận sinh tử, đòi hỏi người dự tuyển phải có kỹ thuật chiến đấu cực kỳ tốt mới có thể sống sót trở thành đệ tử của Học phủ Kỳ Lam. Vì vậy ta đề cử Trần Hiếu, đứa trẻ đã thất bại suýt sao ở kỳ tuyển chọn năm ngoái. Trong thời gian vừa qua, hắn đã nổ lực rất nhiều và chuẩn bị kĩ lưỡng cho kỳ tuyển chọn năm nay, khẳng định hắn sẽ tranh dành được một vị trí tiến vào học phủ.
Nhị trưởng lão Trần Liêu, một trung niên lục tuần khỏe mạnh, tán thành đề cử của Đại trưởng lão, đồng thời cũng đưa ra đề cử của mình.
- Trần Hiếu đúng là một lựa chọn tốt. Ta đã tận mắt thấy được trận đấu luyện giữa hắn và giáo đầu Trần Phương, duy trì đến tận 30 đòn mới phân ra thắng bại. Trần Hiếu nhất định sẽ mang lại hào quang cho Trần gia chúng ta.
- Danh ngạch còn lại, chắc chắn sẽ không ai khác ngoài cháu trai của ta, Trần Vũ, một đứa trẻ thông minh và tài giỏi. Hẳn tất cả mọi người ở đây cũng đều đã biết khả năng của nó như thế nào rồi nên ta cũng không cần chứng minh thêm.
Tam trưởng lão Trần Toản, người trung niên tuy có phần không to khỏe nhưng tuyệt đối không tầm thường, gật đầu.
- Ta đồng ý, danh ngạch còn lại nên là Trần Vũ. Trần Vũ từng có một trận giao chiến bất phân thắng bại với một thiên tài của đại tộc Hữu gia, tạo nên danh tiếng không hề nhỏ trong tầng lớp thiếu niên cùng trang lứa. Đứa trẻ này tất phải có chỗ trong cuộc tuyển chọn đệ tử của Học phủ Kỳ Lam sắp tới.
- Hai danh ngạch còn lại đúng là nên để Trần Hiếu và Trần Vũ tham gia.
Tứ trưởng lão Trần Lâm, người trung niên ngũ tuần rất ít nói cũng đã nhanh chóng đưa ra đề cử của mình.
Gia chủ Trần Thế Hùng đảo mắt nhìn mọi người, thấy không ai có ý kiến phản đối gì thì liền kết luận.
- Vậy được rồi. Ba đứa trẻ tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử của Học phủ Kỳ Lam một tháng sau sẽ là Trần Hiếu, Trần Vũ và… Trần Đan.
Trần Hiếu và Trần Vũ, hai cái tên không ai cảm thấy kỳ lạ, nhưng khi nghe thấy cái tên Trần Đan do Trần Thế Hùng thốt ra thì tất cả các vị trưởng lão đều kinh ngạc.
Đại trưởng lão Trần Trung Thắng vội nói ngay.
- Gia chủ, ngươi đang làm điều tồi tệ gì vậy?
- Trần Đan khi lên sáu đã tự động bỏ học ở chỗ giáo đầu Trần Văn Điệp, từ đó luôn trốn tránh ở trong phòng. Nó làm sao có đủ sức để tham gia Học phủ Kỳ Lam? Ngươi làm vậy không những đang hại chết cháu trai ngươi, mà ngươi còn vùi dập đi một cơ hội cứu sống lấy Trần gia. Mong ngươi nhanh chóng thay đổi đứa nhỏ khác.
Nhị trưởng lão Trần Liêu cũng thêm lời.
- Đại trưởng lão nói rất đúng, chúng ta vẫn còn có Ánh Tuyết và Trần Tây, hai đứa trẻ này chỉ thua kém Vũ nhi một chút nhỏ, vẫn là hai mầm móng có hy vọng tốt được trở thành đệ tử của Học phủ Kỳ Lam.
Trần Thế Hùng bỗng nghiêm lời.
- Danh ngạch này tuyệt đối sẽ không đổi. Nó thân là cháu trai của ta, đây là trách nhiệm của nó. Dù nó có yếu đuối như thế nào, nó vẫn phải tham gia kỳ tuyển chọn lần này như một luật lệ mà bao đời con cháu mạch gia chủ phải tuân thủ. Đây là quyết định của ta.
- Các danh ngạch đã được xác định, các ngươi hãy đi thông báo cho chúng để chuẩn bị thật tốt cho cuộc tuyển chọn. Cuộc họp đến đây kết thúc.
Dứt lời, Trần Thế Hùng cũng nhanh chóng rời phòng, để lại là những ánh mắt kỳ lạ và tiếng thở dài của bốn vị trưởng lão ở phía sau.
…
Đêm đến, tại căn phòng nhỏ của Trần Đan.
Trần Đan là một thiếu niên 15 tuổi, thân thể cứng chắc, có mái tóc đen ngắn với một gương mặt điềm tĩnh nhưng cũng vô cùng khó lường. Lúc này, hắn đang ngồi quỳ trên gối nệm, cơ thể duy trì sự cương cứng bên ngoài, bên trong lại không ngừng khuấy động lực lượng kỳ lạ với gương mặt trầm tĩnh như làn nước chết.
Bất chợt, tiếng gõ cửa phòng vang lên, đánh thức ánh mắt sắc như hổ dữ của hắn tỉnh giấc. Hắn hỏi.
- Ai?
Từ bên ngoài phòng, giọng nói thanh thúy, nhỏ nhẹ liền vang lên.
- Thưa thiếu gia, là tiểu Thanh ạ.
- Có chuyện gì?
Tiểu Thanh, một thiếu nữ thanh tú chạp tuổi Trần Đan, là nữ hầu cận chăm sóc sinh hoạt cho Trần Đan vội đáp.
- Dạ thưa, gia chủ chuyển lời đến thiếu gia ạ.
- Ngươi cứ nói.
- Dạ. Gia chủ nói, một tháng sau sẽ đến cuộc tuyển chọn đệ tử của Học phủ Kỳ Lam, thiếu gia đã được chọn là một trong ba người đến đó tham dự, hy vọng thiếu gia chuẩn bị tốt cho cuộc thi tuyển. Gia chủ còn nói, thiếu gia không được bỏ trốn, nếu không sẽ gánh hậu quả không lường.
Trần Đan nghe xong thì tự hiểu. Hắn nói.
- Ta biết rồi. Ngươi hãy chuẩn bị nước ấm giúp ta, ta muốn tắm rửa.
- Dạ vâng.
Tiểu Thanh nhanh chóng lui đi nấu nước ấm.
Trong phòng, Trần Đan thu lại trạng thái cương cứng cơ thể bằng một vài động tác có liên quan mật thiết đến việc điều chỉnh nhịp độ hô hấp, dòng khí lưu thông và cử động tay chân, xương khớp.
Hắn suy nghĩ.
“Học phủ Kỳ Lam là một tổ chức không đơn giản nằm ngoài trấn Thanh Hà. Với việc sở hữu nhiều Linh Nhân cảnh, thậm chí viện trưởng còn đạt cảnh giới Đại Linh cảnh vượt xa tu vi của Trấn chủ đã cho thấy nó là một thế lực lớn như thế nào”.
“Trở thành đệ tử của Học phủ Kỳ Lam? Rất tốt, Trần gia cũng đã không còn gì để ta học hỏi, ta nên đến lúc rời đi, tìm kiếm một nơi có nền tảng kiến thức cao cấp hơn và cũng đồng thời là trợ giúp gia tộc đạt được danh tiếng, thuận lợi sinh tồn”.
Sau đó, hắn ngồi trên ghế nghỉ ngơi, chờ đợi tiểu Thanh pha nước tắm để dùng.
Nguyên bản, Trần Đan không phải một đứa trẻ mới lớn như bao đứa trẻ khác, hắn cũng không phải một tờ giấy trắng cần được viết lại những trang sách cuộc đời. Mà hắn là người đã tư duy, triết lý, thế giới quan của riêng hắn từ trước, ở thế bên giới kia. Cho nên đối với mọi tình huống bản thân gặp phải, hắn sẽ tự có cách giải quyết riêng của chính hắn.
Người ta đồn, năm 6 tuổi, hắn chủ động không đến sân luyện tập nữa là vì hắn lười nhác, trở nên yếu đuối như bao đứa trẻ khác. Nhưng sự thật thì hắn không đến chỉ bởi một lý do duy nhất, nơi ấy đã không còn gì để hắn học hỏi.
Kiếp trước, hắn là môn đệ của Võ phái Khí Lưu Toàn Chân Thể ở đông phương, chuyên thực hiện nhiều nhiệm vụ liên quan đến thanh toán đẫm máu, giang hồ và xã hội đen nên kỹ thuật, khả năng chiến đấu trong đầu hắn còn phong phú hơn rất nhiều so với Trần gia. Cái hắn thiếu chỉ là mặt kiến thức, nguyên lý và cách thức hoạt động của sức mạnh linh lực, của cơ thể con người nơi đây.
Do vậy, khi đã có thứ mình cần, đồng thời cảm thấy Trần Văn Điệp hay bất kỳ người trưởng bối nào của Trần gia đều không thể giúp bản thân mạnh hơn và nhanh hơn bằng chính bản thân tự luyện, hắn đã không đến khu luyện tập nữa mà tự tập trong phòng, tập theo phong cách riêng của chính hắn.
Mười năm trôi qua, bên tai hắn luôn tràn ngập những tai tiếng xấu về hắn, đặc biệt là khi hắn còn là cháu trai của gia chủ, nhưng hắn sẽ luôn không quan tâm vì con người hắn từ trước đến nay không hề để ý đến những thứ không thực và ngu ngôn của kẻ yếu nhược.
Lúc cần chứng minh ắt sẽ chứng minh, lúc không cần chứng minh tất sẽ không rãnh rỗi.