Bỏ qua Đại Khí Quyết, hắn bắt đầu tập luyện Phá Thương Chưởng, hy vọng chuẩn bị kịp cho kỳ thi tuyển đã gần đến của Học phủ Kỳ Lam.
Phá Thương Chưởng cũng có phần giống với Đại Khí Quyết, vẫn là liên quan đến minh tưởng, tập trung ở hai chữ “Phá” và “Thương”. Phá là công phá, sự dũng mãnh. Thương là dứt khoát, nhất kích như trường thương. Hợp lại, Phá Thương Chưởng chính là tung ra một chưởng đầy dũng mãnh như trường thương nhất kích.
Tu luyện nó chính là trong lúc luân chuyển linh lực xuống bàn tay, cảm xúc, ý chí của bản thân phải như là tay đang cầm thương, đâm ra một nhát không hề thương tiếc với kẻ địch trước mắt.
Nói thì dễ như vậy, nhưng thực tế tập luyện là không hề đơn gản, cần rất nhiều thời gian. Nhất là tôi luyện cảm xúc hóa thành “không hề thương tiếc với kẻ địch trước mắt”, đồng nghĩa là bản thân người tu luyện phải trở nên máu lạnh đến nỗi “không hề thương tiếc”. Xem chừng, người có khả năng cao tu luyện thành công được Phá Thương Chưởng chỉ có thể là những kẻ máu lạnh, con cha cháu ông xem tính mạng người như cỏ rác, đụng tý là giết giống Vân Hà Bình,
Nam Phong tu luyện Phá Thương Chưởng được vài phút, đến lúc hội tụ cảm xúc, ý chí “không thương tiếc” thì hắn đành buông bỏ, không thể thực hiện được vì căn bản hắn có thể máu lạnh, giết hàng ngàn, hàng vạn người, nhưng trong tâm hắn sẽ luôn không bao giờ không thương cảm cho họ.
Trong quan điểm nhân sinh của hắn, con người khi sinh ra đều giống nhau, là một đứa trẻ, là một tờ giấy trắng. Vậy tại sao khi lớn lên họ lại khác nhau? Đơn giản đó là vì vận mệnh. Vận mệnh biến một số người thành kẻ ác, nên dù có nói lý với họ thế nào thì họ nhất định phải là kẻ ác. Vận mệnh biến một số người thành kẻ tốt thì dù họ gặp họa hay đói nghèo cùng cực, họ vẫn sẽ là người tốt. Vận mệnh hoàn toàn đã kiểm soát và sắp đặt hết thảy mọi thứ của một con người.
Cho nên với Nam Phong, không, phải nói là Trần Đan, dù hắn có giết một kẻ ác nhân, thất đức, đến con gái ruột 5 tuổi cũng cưỡng bức không tha, hắn vẫn luôn có một tia thở dài trong lòng cho cuộc đời của một con người bị vận mệnh ép buộc phải trở thành kẻ xấu tán tận lương tâm. Nhưng dĩ nhiên với cái ác, nhất là cái ác có làm tổn hại đến hắn và người thân hắn, thì phải chết.
Ngay chính hắn cũng bị vận mệnh kiểm soát, chỉ là hắn may mắn hơn họ vì được lựa chọn hành động của mình. Muốn làm người tốt là làm người tốt, muốn làm người xấu sẽ thành người xấu. Không như rất nhiều người, hoàn toàn không được lựa chọn hành động tựa như bé gái 5 tuổi đã bị cha ruột cưỡng hiếp.
Do vậy, đối với Phá Thương Chưởng này, hắn từ bỏ.
Nam Phong sau khi kiểm tra tiếp một số thứ lặt vặt có trong túi, thấy không còn gì nữa thì loại bỏ một số vật dụng không cần thiết, chỉ để lại hai bộ quần áo của Vân Hà Bình, ngân lượng, hai cuộn giấy Phá Thương Chưởng, Đại Khí Quyết, và chiếc áo giáp đã vô dụng, dùng để nghiên cứu sau này. Sau đó hắn tiếp tục tu luyện, cũng là thanh tĩnh đầu óc để tìm mối liên hệ giữa Đại Khí Quyết và Phá Thương Chưởng, vì sao lại có hai từ “minh tưởng” ở bên trong cả hai, liệu chúng có phải là điểm mấu chốt của những cuộn giấy tương tự như Đại Khí Quyết, Phá Thương Chưởng.
Đến chiều tối. Trân Trân ê ẩm cả cơ thể tỉnh dậy, hạ bộ của nàng vô cùng đau rát nên khiến từng cử động đều rất khó khăn, mày liễu nhíu, mặt đẹp xịu, làm lòng người thương xót cho sự mềm yếu đến mỹ miều của nàng.
Nam Phong nhìn thân thể mảnh mai của nàng gượng dậy, da thịt thì trắng hồng tuyệt đẹp từ trên xuống dưới, tâm thần hắn thật sự rung động kịch liệt, chỉ muốn nhào đến điên cuồng “ăn” nàng, nhưng lý trí đã giúp hắn nhanh chóng có lại bình tĩnh, hắn cần phải để nàng được nghỉ ngơi, tịnh dưỡng.
Hắn đi đến, bế nàng lên làm nàng hoảng sợ, mềm yếu trong sợ hãi nói.
- Công tử, Trân Trân đau lắm, Trân Trân không làm được nữa, van xin công tử tha cho Trân Trân, ngày sau sẽ phụng bồi công tử.
Nam Phong vì ở riêng với nàng nên không cần mang mặt nạ, hắn ngước xuống nhìn nàng, bảo.
- Yên tâm, ta chỉ là cùng nàng đi tắm, sẽ không làm gì.
Dù nghe hắn nói vậy, Trân Trân vẫn cảm thấy rất bất an cho thân thể, nhất là khi “hung khí” của hắn lại cứng ngắt ở dưới người nàng. Tuy nhiên sự thật thì đúng là hắn đã không làm gì nàng, chỉ tắm rửa cùng nàng, giúp nàng bôi thuốc lên vùng kín và hỗ trợ nàng thay y phục mà hắn đã nhờ người hầu mang đến từ trước.
Xong xuôi đâu đó, hắn nói.
- Bây giờ nàng là người của ta, sau này đều phải theo ta, nghe lời ta, không được hai lòng. Hiểu chưa?
- Vâng, Trân Trân hiểu, từ nay về sau Trân Trân là người của công tử, sống hay chết đều là của công tử, tuyệt không hai lòng, nếu không sẽ chết không chỗ chôn.
Trân Trân vốn đã quyết định trở thành người của hắn từ đêm qua nên khi nghe những lời này, thật sự quá dư thừa với nàng, nàng liền đáp không ngần ngại.
Hắn gật gù.
- Tốt, vậy trong thời gian này nàng ở đây.
Hắn đưa cho nàng cuộn giấy Đại Khí Quyết, bảo.
- Tu luyện nó, nó rất tốt với nàng. Ngoài ra, nàng muốn đem cho ai nữa thì cho, ta không quản, nhưng tốt nhất nên giấu kín với người ngoài, nếu không ắt sẽ dẫn đến họa sát thân. Giờ ta ra ngoài một chút.
Dứt lời, hắn rời khỏi phòng.
Trân Trân thoáng nhíu mày liễu. Nàng cầm cuộn giấy hắn đưa lên, mở ra xem thì lập tức kinh ngạc, thậm chí có phần khó tin với nội dung bên trong, bởi lẽ nàng cũng chỉ là một người ở vùng thôn trấn giống hắn, kiến thức về mọi thứ còn quá hạn hẹp nên rất không tin chuyện làm theo những gì cuộn giây viết sẽ giúp nàng tăng gấp đôi tốc độ hấp thụ linh khí.
Nhưng nghĩ lại, với thân phận và sức mạnh của hắn thì sẽ không lừa nàng. Nàng liền tập trung tu luyện, hy vọng có thể thực hiện được và cảm thấy hiệu quả như những gì cuộn giấy đã viết.
Trong khi đó, tại phòng họp của Mao gia.
Sau vụ lùm xùm vừa rồi, các vị trưởng lão và gia chủ lại một lần nữa tập trung bàn chuyện. Đặc biệt là khi họ vừa nhận được thư báo từ Học phủ Kỳ Lam, biết được chi tiết về kỳ tuyển chọn đệ tử lần này.
Mao Huỳnh Kim không khỏi nghiêm lệnh nhắc nhở mọi người trước khi bàn vào vấn đề chính.
- Tuyệt đối đừng để con cháu các ngươi đụng sự với Phong công tử. Hậu quả là khó lường, hắn rất nguy hiểm.
Đại trưởng lão Mao Phúc Trậc liền đáp.
- Gia chủ yên tâm, chúng ta đã căn dặn rất kỹ con cháu phải lễ phép với người đeo mặt nạ, thậm chí khu hắn ở đều được cắm bản cấm đi qua. Mao gia chúng ta hẳn sẽ không có những đứa nhỏ ngu ngốc đến mức đó.
- Mong là được vậy. Được rồi, ta đến với chánh sự.
Mao Huỳnh Kim lấy ra cuộn giấy vừa nhận được từ Học phủ Kỳ Lam, đặt lên bàn, nói.
- Ta đã có đọc sơ qua trước. Nội dung thi tuyển lần này rất khác biệt so với những năm trước. Cụ thể là tranh đoạt những tấm lệnh bài nhập học, cho phép thí sinh hoạt động đơn lẻ hoặc nhóm, nhưng chỉ có người cầm lệnh bài và đi đến được điểm kết thúc mới được gia nhập học phủ. Nếu hết thời gian vẫn chưa đến được điểm kết thúc thì xem như bị loại.
- Địa điểm thi tuyển là một vùng đất rộng ở gần Ô Sơn, cách trấn Thanh Hà của chúng ta gần 2 ngày đường phi ngựa.
- Số lượng lệnh bài phát ra là 20 tấm, mỗi tấm đều nằm trong tay một “ổ” gồm ba tên ác tặc nổi danh bị học phủ bắt giữ, nếu ba tên ác tặc này giết được 10 thí sinh tham dự thì sẽ được trả tự do khi kết thúc thời gian thi tuyển.
- Học phủ cũng có gửi kèm một tờ bản đồ đã có ký hiệu sẵn chỗ của 20 ổ ác tặc và điểm kết thúc để thí sinh dễ truy tìm, đoạt lệnh bài và hoàn thành bài thi.
Tam trưởng lão Mao Đại Hoàng không khỏi lo lắng.
- Ác tặc ư? Những tên này sợ rằng không hề tầm thường, giết người sẽ không gớm tay.
Nhị trưởng lão Mao Chấn Hưng lên tiếng.
- Đây là điều tất nhiên. Thi tuyển vào Học phủ Kỳ Lam trước nay chưa từng đơn giản, nếu không thì trấn chúng ta đã có rất nhiều tài năng trở thành đệ tử của học phủ chứ không phải chỉ le que vài người trong vài chục năm qua. Những lần trước đều là đối kháng trên võ đài một mất một còn, thây chất thành đống với vô số gia tộc tham dự, vậy thì khi đã cho quyền các thí sinh có thể hợp tác để tiêu diệt một “ổ” và đoạt về lệnh bài, ba tên ác tặc canh giữ khẳng định đều có trình độ thấp nhất bằng những vị giáo đầu, cao nhất là bằng chúng ta hoặc cao hơn nữa. Thực lực có lẽ là 1 đánh 3, 5, hoặc thậm chí là 10.
Đại trưởng lão nối tiếp lời Mao Chấn Hưng, nói.
- Giết được ác tặc thì cũng chỉ lấy về được 1 lệnh bài, làm sao chia? Chưa kể, giết ngoại xong thì nội nhất định sẽ loạn lên, người giết người để tranh đoạt lệnh bài, e rằng lần thi tuyển này sẽ còn đẫm máu hơn rất nhiều so với những lần trước.
Tứ trưởng lão liền nói.
- Không phải chúng ta có Phong công tử hỗ trợ sao, lệnh bài chính là nằm chắc trong tay rồi.
Đại trưởng lão vội lắc đầu.
- Chưa nói đến khả năng hắn có chịu giúp con cháu Mao gia chúng ta trong cuộc thi hay không. Chỉ cần nói đến địch thì nhiều, linh lực của hắn lại có hạn, ngoài ra cũng có thể còn những Linh Nhân cảnh nghịch thiên trẻ tuổi khác giống hắn, hoặc trong đám ác tặc có Linh Nhân cảnh vì lần thi tuyển này là đánh hội đồng. Mao gia chúng ta muốn cầm chặt hai lệnh bài đều là phải dựa vào ý trời.
Mao Huỳnh Kim trầm ngâm một hồi, nói.
- Đến lúc phải mời Phong công tử đến để bàn luận rồi.