Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 11: Bắt lấy ngươi



“Là ta.”

Thiên Đế vừa đi về phía trước vừa chậm rãi nói, âm thanh lạnh lùng, nhàn nhạt, còn có mang một chút ý cắn răng nghiến lợi, “Bây giờ ngươi còn muốn trốn, ngươi thật sự cho rằng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?”

Phượng Trường Ca lúc này cũng không luống cuống, hắn từ từ đứng thẳng người, dần thu lại vẻ mặt không tập trung, đôi mắt hơi nheo lại, sâu trong con ngươi, một ngọn lửa màu đỏ dần dần bốc cháy, dần lan ra toàn bộ đôi mắt, đôi mắt đen láy một mảnh dần diễm lệ như ngọn lửa đỏ, chẳng qua là ánh sáng dưới đáy mắt có chút lạnh lẽo, lạnh đến tận xương tủy, vừa lạnh vừa tối tăm.

“Thiên Đế.” Hắn nhàn nhạt nói, “Ngươi là người đứng đầu Thiên Cung, ta chỉ là một người phàm, ngươi và ta không quen biết, vì sao lại hùng hổ dọa người như vậy?”

Bước chân của Long Quân Trạch bỗng dừng một lát, lông mi hơi nâng lên, vẻ mặt trở nên có chút khó tin, còn có chút bàng hoàng ủy khuất không nói ra được, y há miệng một cái, dường như muốn nói gì đó, lời nói quanh quẩn trong miệng hồi lâu, thốt ra chẳng qua là một câu hỏi giống như nỉ non: “Ngươi… Không nhận ra ta?”

Phượng Trường Ca cảm thấy có chút không thể hiểu, “Ta biết ngươi à?”

Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, chắc chắn ba trăm năm nay không có cùng xuất hiện với Thiên Đế, nói thẳng ra, Thần Hoàn đã nói, chắc là do nguyên thần của Thiên Đế đã từng mất đi, xuống phàm trần lại có một đoạn thời gian xuất hiện cùng với hắn, còn quen thuộc với hắn, lại là người thích hắn, nếu không cũng sẽ không hùng hổ dọa người như vậy.

Bởi vì hắn có thân phận cao, thực lực mạnh, dung mạo đẹp, tính cách cũng không tệ lắm, vốn có không ít người theo đuổi, trận loạn thế trăm năm trước kia, người chết quá nhiều, lúc ấy dĩ nhiên Côn Luân cũng tham chiến, người quen bên cạnh hắn cũng đã chết không ít, quả thật khó mà kiểm soát.

Huống chi người này và những người hắn quen có cảm giác không quá giống nhau, ít nhất là không có người nào dám vô lễ với hắn như vậy, vậy thì thật là khó tìm ra người này là ai, trừ khi y nói ra.

Nhưng những thứ này đều là chuyện Phượng Hoàng thần nên biết, cho dù Phượng Trường Ca hắn không nên biết, Phượng Trường Ca nghĩ thế, liền nói, “Chúng ta chưa từng gặp nhau, tại sao ta lại phải biết ngươi?”

“Uỳnh” một tiếng nổ vang dội, Thiên Đế bệ hạ dậm chân xuống mặt đất, trong nháy mắt đã nứt ra từng kẽ hở như mạng nhện, sâu trong khe hở có từng tia sáng màu bạc không ngừng phun ra, nhìn qua có thể cảm giác được khí tức bạo ngược, ngay cả người Thiên Đế bệ hạ cũng bạo ngược luôn.

Y nắm chặt tay, âm thanh răng rắc rõ ràng truyền ra từ xương ngón tay, thần sắc lạnh lẽo trên mặt gần như muốn ngưng tụ thành băng, y gằn từng chữ, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi… Không nhận ra ta…”

Dừng một chút, y lặp lại một lần, lần này giọng nói mang theo vẻ nghi ngờ rất rõ ràng, “Không — nhận — ra — ta?”

Phượng Trường Ca quả thật bị động tác này của y dọa cho giật nảy mình một cái, bất thình lình lui về sau hai bước, thanh âm không tự chủ nhỏ đi, “… Hẳn là ta biết ngươi?”

Thiên Đế bệ hạ cười lạnh “ha” một tiếng, chân đạp một cái, bóng người trong nháy mắt chợt lóe, chớp mắt đã đến bên cạnh Phượng Trường Ca.

Phượng Trường Ca vốn muốn tránh đi, nhưng nghĩ một chút thân phận của hắn bây giờ là người phàm, tu vi hẳn không cao bằng Thiên Đế, mới chịu đựng bản năng miễn cưỡng đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Thiên Đế bệ hạ dường như nổi khùng cuốn theo cả khí tức bá đạo âm lãnh… Trong nháy mắt đã áp hắn lên thân cây phía sau.

“Phượng Trường Ca ta nói cho ngươi biết!” Long Quân Trạch từ khoảng cách gần nhìn hắn đe dọa, nói từng chữ từng chữ một: “Ta còn muốn cho ngươi một khoảng thời gian để thích ứng thật tốt sự tồn tại của ta, nhưng nếu như ngươi không nhớ lại về ta, bây giờ bổn đế liền cưới ngươi!”

Phượng Trường Ca: “…”

Phượng Trường Ca dừng thật lâu, nói: “Không phải ngươi định ba ngày sau cưới ta về sao, thế mà cũng nói là một khoảng thời gian à?”

Long Quân Trạch hé mắt, cười lạnh “ha” một tiếng, “Hoặc là ba ngày, hoặc là bây giờ, ngươi có thể suy nghĩ một chút.”

Phượng Trường Ca thật sự nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ rất lâu mà không có manh mối nào, nhíu mày, “Cho chút gợi ý đi?”

Long Quân Trạch trợn mắt nhìn hắn hồi lâu, giơ tay lên, trong tầm mắt ngày càng kinh hãi của Phượng Trường Ca, có chút như không kịp đợi mà… vạch cổ áo ra.

Sắc mặt Phượng Trường Ca đại biến, đưa tay một cái đẩy y ra, lạnh lùng nói: “Ngươi làm gì? Ta bảo ngươi cho ý gợi ý, không phải bảo ngươi cởi đồ!”

Long Quân Trạch bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn đẩy lui hai bước, nghe hắn nói như vậy nhất thời giận dữ đến đỏ cả mặt, hung hăng liếc mắt, thận trọng lấy khối ngọc bội quý giá nhất của y đeo trên cổ ra.

Phượng Trường Ca: “…”

Phượng Trường Ca: “Ồ, hóa ra là muốn lấy ngọc bội à.”

Hắn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi, vào lúc này mới dừng tầm mắt ở trên khối ngọc bội kia, vừa nhìn một cái, ánh mắt nhất thời liền biến đổi, “Phượng Huyết Ngọc?”

Long Quân Trạch nghiêm mặt gật đầu một cái, sâu trong ánh mắt lại có chút mong đợi nho nhỏ.

Phượng Trường Ca trầm mặt đi lên trước hai bước, đưa tay nhận lấy khối ngọc bội, quan sát hồi lâu, xác định là hàng thật không có sai, nhất thời ánh mắt liền trầm xuống, “Đây là thứ ta năm đó đưa cho tiểu đồ đệ của ta dùng để bảo vệ tính mạng, tại sao lại ở trên người ngươi?”

Hắn chợt nghĩ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên híp một cái, “Lúc y bỏ mình, ta sờ toàn thân cao thấp khắp người y cũng không tìm được Phượng Huyết Ngọc, hóa ra là bị ngươi lấy đi, rốt cuộc ngươi là ai?”

Long Quân Trạch: “…”

Long Quân Trạch buồn bực nói: “Tại sao ta không thể là chủ nhân của nó?”

Phượng Trường Ca nắm chặt ngọc bội, lạnh lùng nói: “Đây chính là của đồ đệ ta, từ bao giờ đã thành của ngươi?”

Long Quân Trạch có cảm giác hận rèn sắt không thành thép, không nhịn được nâng cao thanh âm một chút, “Tại sao ta không thể là y?”

Phượng Trường Ca dù muốn hay không vẫn cười lạnh một tiếng, “Nực cười, Tiểu Hắc nhà ta khôn khéo hiếu thuận như thế nào, y là đồ đệ tốt nhất trên đời của ta, cho đến bây giờ sẽ không lớn tiếng với ta như thế, càng không biết bức bách ta như vậy, y nhìn qua mặc dù có chút lãnh đạm, nhưng ngoài lạnh trong nóng, rất quan tâm ta, chỉ cần ta có chút không thoải mái, y có thể không màng đến tính mạng mà đi sâu vào tuyệt địa hái linh dược cho ta, không chỉ có thiên phú cực cao, thực lực siêu quần, tâm tư lại vô cùng tinh tế, quan trọng nhất chính là, đối xử tốt đến tận xương tủy với sư tôn ta đây, nào có bá đạo vô lí như ngươi?”

Mỗi lần Phượng Trường Ca nói xong một câu, sắc mặt Long Quân Trạch liền đỏ một chút, băng sương trên mặt cũng rút đi một phần, chờ hắn nói xong, trước mắt đã là một cái đầu đỏ như quả táo, cúi thấp đến tận ngực, y hơi nghiêng đầu, ho khan một cái, nhỏ giọng hỏi: “Y… Thật sự y tốt như vậy sao?”

Phượng Trường Ca kiêu ngạo ngẩng đầu, “Nói nhảm!”

Sắc mặt Long Quân Trạch càng thêm đỏ, y cố gắng duy trì giọng nói vững vàng, hỏi: “Lúc ấy ngươi tìm Phượng Huyết Ngọc, thật… thật sự sờ toàn thân cao thấp của y?”

Phượng Trường Ca không thấy được vẻ mặt của y, còn tưởng rằng y đang xấu hổ vì bị vạch trần lời nói dối, cũng không ngần ngại vạch trần lời nói dối lần nữa, không chút so sự nói: “Tất nhiên!”

“Vậy…” Long Quân Trạch nuốt nước miếng một cái, có chút thấp thỏm lại có chút mong chờ mà hỏi: “Cảm giác như thế nào?”

Phượng Trường Ca: “…”

—Hết chương 11—

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Trường Ca: Ta vì tìm ngọc bội, sờ mó toàn thân cao thấp của ngươi!

Long Quân Trạch: Sư… Sư tôn…

Phượng Trường Ca: Làm sao?

Long Quân Trạch: Người sờ con, phải phụ trách với con đó nha ~

Phượng Trường Ca: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.