Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 20: Sư đồ



Chính xác là Phượng Trường Ca đang nói sang chuyện khác.

Nếu Mặc Huyền chỉ là Mặc Huyền, hắn sẽ không chút do dự nói cho y sự thật, giống như lúc trước ở hành lang dưới đáy hồ Thái Nhất Thần Thủy vậy, bao gồm cả thân phận hắn không thể nói ra khỏi miệng, hắn sẽ không giấu giếm chút nào.

Nhưng cố tình Mặc Huyền lại là Thiên Đế, cố tình lại là vị Thiên Đế đã từng được hắn cứu một mạng, bây giờ đang sinh ra bóng ma sợ hãi với hắn.

Hắn chỉ có thể yên lặng.

Cho dù sự thật đã bị y đoán được.

Long Quân Trạch xoay mình ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, “Ta nên gọi ngươi Phượng Trường Ca, hay là Phượng Chước Hoa đây?”

Phượng Trường Ca suy nghĩ một hồi, rất nghiêm túc nói: “Ngươi gọi ta sư tôn là được.”

Long Quân Trạch: “…”

Phượng Trường Ca xoay người lại nhìn y, nói: “Nhắc tới, ta cũng nên thực hiện quyền lực của sư tôn, dạy dỗ một tên đồ đệ tự mình đa tình, tự dồn mình đến chỗ chết.”

Long Quân Trạch trợn mắt há hốc mồm, “Tự mình đa tình?”

Phượng Trường Ca chớp mắt, “Ta bảo ngươi đứng trên tế đài, sau đó còn nói một câu phối hợp với động tác của ta mà giả vờ bất tỉnh ngã xuống, ngươi không nghe thấy sao? Ta chảy nhiều máu như vậy, bảo ngươi đến giúp ta cầm máu, ngươi không nghe thấy sao? Lúc ta suy yếu ngã xuống đất không nhúc nhích được, bảo ngươi đến đỡ ta, ngươi không cảm giác được sao? Tự mình đa tình, tự cho rằng đúng là ta đem ngươi làm tế phẩm, còn ma hóa chính mình đến tấn công ta, nếu không phải có một kiếm kia của Thanh Hồng, có phải ngươi còn định khi sư diệt tổ? Mùi vị của việc tự mình dồn mình vào chỗ chết có tốt không, ngươi không tin ta nhiều như vậy, không tin đến nỗi cho rằng ta đem ngươi làm tế phẩm để hiến tế?”

Long Quân Trạch há miệng, muốn nói gì, nhưng nhìn sắc mặt Phượng Trường Ca, cứ thế không thốt ra được gì.

Phượng Trường Ca càng nói, giữa hai lông mày càng lạnh lùng, giống như phát tiết tất cả lửa giận đã lâu ra khỏi miệng, chẳng qua nếu cẩn thận lắng nghe, có thể phát hiện che giấu dưới sự lạnh lùng kia là một phần run rẩy không dễ nhận thấy, ‘Long Quân Trạch, bản lĩnh của ngươi thật lớn nha, ngươi cho rằng ngươi là Thiên Đế thì ta không có cách nào dạy dỗ ngươi phải không, không làm theo lời sư tôn, tự quyết định, trực tiếp đưa mình đến chỗ chết, khiến ta luôn sống trong áy này tự trách trăm năm qua, ngược lại ngươi còn lí luận, đầu tiên là ép cưới ta, điều động toàn bộ thiên hạ đi tìm ta, có phải ngươi cảm thấy mình rất tàn khốc rất ngang ngược, có phải cảm thấy mình rất có lý hay không?”

Cả người Long Quân Trạch run một cái, trong mắt lộ ra vẻ hoang mang lo sợ.

Y và Phượng Trường Ca là sư đồ hơn trăm năm, bởi vì y vẫn luôn biết điều, Phượng Trường Ca chưa bao giờ dùng loại giọng tàn khốc này nói với y, bây giờ y lại đang chịu đựng lửa giận như mưa bão của Phượng Trường Ca, cả thân rồng đều bối rối.

Nhưng dù sao thì y vẫn là Thiên Đế, sự can đảm từ việc mưa gió rèn luyện trăm năm ở Thiên Giới vẫn còn, y phản ứng rất nhanh, không chút do dự xuống giường, quỳ hai gối xuống đất cung kính làm lễ đệ tử: “Đệ tử biết sai rồi, mong sư tôn trách phạt.”

Phượng Trường Ca thu lại vẻ giận dữ, nhàn nhạt nói: “Ngươi sai ở chỗ nào?”

Long Quân Trạch không chút do dự nói: “Sai ở chỗ không nên không tin tưởng sư tôn.”

Phượng Trường Ca nhíu nhíu màu, lửa giận trong mắt dần lắng xuống, biến thành một hồ nước sâu thẳm yên ả.

Long Quân Trạch bị hắn nhìn như vậy, nhưng lại không dám động đậy, duy trì tư thế kia một lúc lâu, đỉnh đầu chợt vang lên một giọng nói trầm thấp, giống như than thở vậy:

“Tại sao không tin ta?”

Long Quân Trạch khẽ ngẩng đầu lên, nhìn người hồng y hừng hực đó, lắc đầu nói: “Dưới tình hình lúc đó, nếu như ta không đi, thiên hạ này sẽ đại loạn, tà yêu ăn thịt người, dân chúng lầm than, nói là xương trắng vạn dặm cũng không quá đáng, đừng nói là ngươi, ngay cả chính ta còn cảm thấy, nếu ta không đi lên, nhất định sẽ là tội nhân lớn nhất thiên hạ, ta hẳn phải đi lên, đó là chuyện đương nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, nhưng ta còn muốn nghe ngươi nói một chút, ta duy trì lí trí sau cùng để chờ câu trả lời của ngươi, cho nên lúc đó ngươi bảo ta đi lên, lòng ta liền rối loạn, lúc đó ta đã nghĩ, ngươi là chưởng môn, ngươi muốn thiên hạ an bình, ta là đồ đệ của ngươi, ta phải giúp ngươi, ta không thể nhìn ngươi, ta sợ ta không bỏ được, ta sợ ta nhìn ngươi sẽ không muốn rời đi, nhưng ta còn chưa cam lòng, vẫn có chút oán, nghĩ quá nhiều, cho nên bị tâm ma ăn mòn tâm trí, làm ra chuyện như vậy.”

Y cười khổ một tiếng, “Ta không phải là không tin ngươi, mà là ta quá tin tưởng ngươi, ta tin ngươi sẽ không để cho ta đi lên, mà không phải là sau khi đi lên động tay động chân gì đó, mặc dù lúc ấy cho dù ngươi không đồng ý, ta cũng vẫn sẽ đi, nhưng câu nói ta muốn nghe ngươi lại không nói, vào lúc đó, thế giới của ta gần như sụp đổ, đâu còn nghe nói cái gì đâu…”

Phượng Trường Ca trầm mặc nhìn y, thật lâu không nói.

Cho đến một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên động.

Hắn bước lên phía trước, đưa một tay khoác lên vai Long Quân Trạch, rất ôn nhu, đỡ y lên, thở dài nói: “Không có ai đương nhiên cần phải hy sinh, bọn họ không quyền lực này.”

Long Quân Trạch bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt hơi ướt, nhưng nhiều hơn là sự tín nhiệm.

Phượng Trường Ca ôm y vào lòng, giống như rất lâu trước đây, đưa tay vuốt nhẹ lưng y, giọng nói ôn hòa, mang theo một sức mạnh yên ổn lòng người, “Là ta suy nghĩ không chu toàn, ta chỉ cảm thấy hẳn là ngươi sẽ tin ta, nhưng ta lại quên mất áp lực khi đó của ngươi.”

Cả thế giới đều giục y đi chịu chết, khi y sợ hãi chờ câu trả lời của sư tôn thân thích nhất, sư tôn lại nói: Ngươi đi lên.

Thế giới của y lúc đó đều sụp đổ.

Ngay cả người thân nhất cũng bảo y đi chịu chết, y sẽ tuyệt vọng, sẽ không cam lòng, sẽ oán hận cũng là chuyện đương nhiên.

Chẳng qua không ngờ, ván cờ Phượng Trường Ca an bài ở trên tế đài, lại an bài đúng lúc y đang tâm thần đại loạn, khiến Long Quân Trạch lúc ấy không dám nhìn Phượng Trường Ca vì hắn bảo y đi lên, đã hoàn toàn bỏ lỡ toàn bộ chân tướng.

Kết quả ai đúng ai sai chứ?

Có lẽ đều có.

Bọn họ cũng quá tin tưởng đối phương, mà sau khi loại tín nhiệm tuyệt đối này sụp đổ, đem tới lửa giận thậm chí có thể thiêu hủy lý trí.

Giống như Long Quân Trạch lúc ấy tinh thần hoảng hốt không nghe được, không nhìn được chuyện bên ngoài.

Liền giống bây giờ Phượng Trường Ca lửa giận sôi trào, nói năng tàn khốc với y.

Cứ ôm nhau một lúc như vậy, ưu tư sôi trào dần ổn định lại, cuối cùng Long Quân Trạch cũng nhớ ra một chuyện lúc trước bị y quên mất.

Người trước mắt này, là Phượng Trường Ca, là sư tôn của y, dựa theo câu trả lời giống như ngầm thừa nhận lúc y chất vấn thân phận của Phượng Trường Ca, hắn còn có một thân phận khác.

Phượng Hoàng thần —— Phượng Chước Hoa.

Bây giờ y bị hắn ôm vào lòng.

Trong nháy mắt nhớ đến chuyện này, nhất thời sắc mặt y trắng bệch, toàn bộ cơ thể cũng cứng thành một cây gậy.

Phượng Trường Ca chợt phát hiện người ôm trong lòng đột nhiên cứng ngắc, hơi nghi ngờ, lúc cúi đầu nhìn, một trận ngân quang đột nhiên lóe lên trong lòng, một khắc sau, cơ thể mềm mại đã không thấy, biến thành một tiểu ngân long cao bằng người.

Tiểu ngân long này toàn thân cao thấp đều dựng vảy lên, mới hóa hình xong liền không kịp đợi rời khỏi hắn, chẳng qua còn chưa kịp chạy đi, cái đuôi đã đau xót, ngay sau đó bị nắm đuôi rồng lôi về.

Phượng Trường Ca rất hứng thú nhìn nó: “Chạy cái gì mà chạy, bây giờ mới biết sợ à, vừa rồi ta đã cho ngươi cơ hội, chuyển đề tài mấy lần cũng bị ngươi truy cứu tận gốc, thật sự moi móc ta ra, giờ ngươi không chịu trách nhiệm, còn muốn chạy?”

Tiểu ngân long đạp móng rồng vào tay hắn, không ngừng giãy giụa, vội vàng muốn tìm chỗ trốn, nhưng Phượng Trường Ca lại không cho nó cơ hội này, một tay nắm đuôi rồng, một tay nắm đầu rồng, xoẹt xoẹt xoẹt mấy cái đã thuần thục thắt thành nút chết, sau đó còn không yên lòng thắt thêm mấy nút nữa, thẳng đến khi biến thành một viên long đoàn tử mập mạp, mới tiện tay ném lên giường, híp mắt hỏi: “Chạy nữa đi?”

Long đoàn tử: “…”

Phượng Trường Ca bắt nạt tiểu long đủ rồi, không nói giỡn với nó nữa, nghiêm mặt nói: “Sau lưng Thần Hư còn có một nhân vật thần bí, thực lực phải là không khác ta lắm, hoặc là trên cả ta, bọn chúng vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ta ở phàm trần, không biết muốn làm chuyện gì, bây giờ sức mạnh của ta chưa hồi phục, nếu bị gã tìm được, chỉ sợ rằng lành ít dữ nhiều, chuyện ngươi sợ ta trên thiên giới không phải bí mật gì, điều tra chút là biết, nếu bây giờ ngươi đã biết thân phận của ta, vậy ít nhất ở trước mặt người khác, ngươi không thể để lộ ra chút sợ hãi nào với ta, nếu không, thân phận của ta sẽ lộ rõ, đem đến phiền toán cho Côn Luân tông.”

Long đoàn tử: “…”

Phượng Trường Ca tiếp tục nói: “Còn nữa, đừng có gọi ta là sư tôn trước mặt người khác, khắp thiên hạ đều cho rằng ngươi đã chết, nếu có người biết ngươi còn sống, chân tướng việc hiến tế lúc trước cũng sẽ bị phát hiện, thân phận của ta cũng không giấu được nữa, trước ngươi đối xử với ta như thế nào, sau này cứ tiếp tục, chớ để người khác nghi ngờ.”

Long Quân Trạch: “…”

Phượng Trường Ca hơi híp mắt, bước về phía trước một bước: “Hửm?”

Toàn bộ long đoàn tử run rẩy, chỉ lộ ra một cái đầu rồng, chật vật gật một cái: “Ta… Ta biết rồi…”

Khóe miệng Phượng Trường Ca giật một cái, “Ngươi nói tại sao ngươi phải khổ như vậy chứ, ta đã trăm phương ngàn kế nói sang chuyện khác như thế nào ngươi cũng có thể chuyển về đề tài này, không biết còn tốt, biết rồi liền sợ đến như vậy…”

Long đoàn tử cũng rất muốn cho mình mấy cái bạt tai — cho ngươi tò mò này, cho ngươi hỏi nhiều này, cho ngươi đào hố chôn mình này!

Phượng Trường Ca “chậc chậc” hai tiếng, lắc đầu không biết làm sao, “Lòng ngân long, kim dưới đáy biển, long tâm khó hiểu a…”

Long đoàn tử: “…”

—Hết chương 20—

Tác giả có lời muốn nói: Người trước.

Phượng Trường Ca: Ồ? Ta nhớ ngươi trước đó thường xuyên trêu đùa ta mà?

Long Quân Trạch: …Tới… Tới hôn một cái (run a run)

Phượng Trường Ca: Run thành như vậy làm sao hôn?

Long Quân Trạch: …Tới… Tới ôm một cái (sợ a sợ)

Phượng Trường Ca: Ta có đáng sợ như vậy sao?

Long Quân Trạch: QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.