Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 25: Nguyên thần trở về



Phượng Trường Ca rút kiếm đánh nhau, kèm theo một đạo hỏa viêm hừng hực mãnh liệt bắn ra, trong nháy mắt phong kín đường lui ở bốn phía, chúng đệ tử Thiên Sơn vội vàng tản ra, nhường đủ sân cho bọn họ.

Sương mù dày đặc chớp mắt đã đến vùng đất trống sân lớn, dần ngưng tụ thành một đại xà màu sắc sặc sỡ dài hơn hai mươi mét, miệng rắn khẽ nhếch, phun một luồng khói độc hôi thối màu xanh ra ngoài.

Phượng Trường Ca không hoảng hốt cũng không vội vàng, hoành kiếm đảo qua, kiếm khí ngang dọc, hỏa viêm mạnh mẽ trong nháy mắt đốt cháy hết khói độc, ngọn lửa chưa cháy hết vươn thẳng lên trên, mắt thấy sắp đốt đến đầu đại xà, cự xà vẫy đuôi một cái, đang muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng phát hiện toàn thân giống như là bị thứ gì bó buộc vậy, tuy không đến nỗi hoàn toàn không thể động đậy, nhưng cử động chậm chạp vô cùng, cho đến lúc ngọn lửa kia chặn đầu, nó chỉ kịp nhắm mắt và miệng lại, trong nháy mắt cảm giác được một trận nóng bỏng đau đớn quét qua toàn bộ cái đầu.

“Gào——!”

Nó phát ra tiếng kêu dài vừa thảm thiết vừa tức giận, trong nháy mắt cả người biến lớn không chỉ gấp đôi, con ngươi màu vàng trở nên đỏ rực, tu vi dường như cũng tăng gấp bội.

Nó từ trên cao trợn mắt nhìn Phượng Trường Ca, giọng nói âm u lạnh tận xương, “Ta muốn ngươi chết!”

Phượng Trường Ca xoay người đứng giữa không trung, vạt áo đỏ tươi bay phần phật trong gió lớn, giống như một con phượng hoàng lửa sắp giương cánh bay cao, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Tề Mục Nhiên một cái, dùng mắt hỏi: Chuẩn bị xong chưa?

Tề Mục Nhiên từ từ thu ngón tay, chút ánh sáng xanh ở đầu ngon tay dần ẩn trong bóng tối, trong không khí tựa như có một sợi tơ không nhìn thấy bị thu về, thấy ánh mắt Phượng Trường Ca liếc tới, hắn mỉm cười gật đầu: Tất nhiên.

Phượng Trường Ca không ham chiến nữa, theo cái đuôi cự xà vung mạnh tới mà vội vàng rút ra ngoài, tất nhiên cự xà sẽ không ngừng đuổi theo, mới chuyển động được mấy mét, trên đất đột nhiên sáng lên từng trận pháp đồ văn, bốn phía xuất hiện màn sáng giống như vách tường, ngăn cản truy kích của gã, không chỉ như vậy, trận pháp kia giống như còn có một năng lực công kích mạnh mẽ nào đó, theo màn sáng sáng lên, lớp vảy trên người cự xà giống như có ngọn lửa thiêu đốt, tiếng hét thảm “xì xì” vang lên không dứt, đi đôi với tiếng lửa cháy “lách tách”, thỉnh thoảng lại có một trận khói mù màu xanh bốc lên từ người nó, đủ để thấy độc khí trên người.

“Nghiệt súc, hại chưởng môn ta, làm thương đệ tử ta, để mạng lại!”

Trong bầu trời đêm vang lên ba giọng nói, ba vị đạo nhân mặc đạo y, tay cầm phất trần bước ra từ bóng đêm, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm túc, mặt mày dựng ngược, đủ để thấy tâm tình của bọn họ có bao nhiêu tệ hại.

Một vị nữ đạo nhân trong đó nhẹ nhàng gật đầu với hai người, nói: “Làm phiền hai vị đạo hữu tương trợ, Thiên Sơn vô cùng cảm kích, đợi chúng ta diệt trừ yêu nghiệt này xong, sẽ đến Côn Luân cảm ơn.”

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Chuyện nhỏ mà thôi, chư vị làm việc trước đi.”

Ba người không nhìn hắn nữa, chuyên tâm đối phó với xà yêu đang kêu gào giãy giụa trong trận pháp.

Tề Mục Nhiên đi đến bên cạnh hắn, hơi nhíu máy lại, có chút hoang mang nói: “Tại sao ta lại cảm thấy, tất cả mọi chuyện này đều quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức… Khiến lòng ta hoảng hốt.”

Phượng Trường Ca thu kiếm vào vỏ, như có điều suy nghĩ nhíu mày, “Ngươi dùng Thần Tức Thuật trên người Vô Vân Tử, loại này pháp thuật biến ảo muôn vàn, có thể tùy tiện bắt chước trạng thái của bất kì loại độc tố nào trong cơ thể, nhưng cái này là bản năng thiên phú của tộc Kỳ Lân, theo sự biến mất theo Kỳ Lân tộc, đã sớm tuyệt tích trong tam giới, tên nhà ngươi ngược lại trốn cũng kĩ, nếu không phải ba trăm năm trước ta rơi xuống phàm trần, cũng sẽ không biết trời đất này còn có một con thú kỳ lân thành thần, chắc hẳn bọn chúng cũng không nghĩ tới sẽ có kỳ lân xuất hiện, theo lý mà nói, chỉ cần xác nhận độc tố vẫn còn, bọn chúng sẽ không thể nghi ngờ thân phận của ta.”

Tề Mục Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ bọn chúng sẽ hoài nghi, ngươi cố ý không hiểu độc để che giấu thân phận?”

Những lời này vừa nói ra khỏi miệng liền bị hắn bác bỏ, “Ta hồ đồ rồi, Phượng Hoàng được tôn làm thần thú, chính là bởi vì các ngươi có viên thần tâm, biết rõ có thể cứu mà không cứu, cho dù ngày sau thân phận bại lộ, danh dự của ngươi cũng sẽ bị phá hủy, mỹ danh vạn thế của tộc Phượng Hoàng không thể bị hủy trong tay ngươi, giống như lúc trước Thiên Cung đại nạn ngươi cũng ra tay, cho nên bọn chúng cũng sẽ cho rằng, nếu có ngươi ở đây, thì nhất định sẽ ra tay.”

Hắn gõ đầu một cái, vả mặt càng thêm nghi hoặc, “Nhưng ta vẫn cảm thấy… Có chỗ nào không đúng lắm.”

Phượng Trường Ca trầm ngâm một hồi, chợt nghĩ đến cái gì, “Kẻ tới thực lực quá yếu.”

Tề Mục Nhiên sửng sốt một chút, cũng nhớ ra cái gì đó, “Nếu bọn chúng nhất định tới xác nhận độc đã được giải hay chưa, hơn nữa dưới tình hình trên dưới núi đều phòng bị nghiêm ngặt như vậy, không thể nào chỉ phái một phân thân đến, vô cùng có khả năng… Còn có tay sau.”

Phượng Trường Ca hé mắt, “Bây giờ chúng ta đều ở chỗ này đối phó gã, những nơi khác đều trống không, nơi đáng để mơ ước ở Thiên Sơn không nhiều, nổi tiếng nhất chỉ có một chỗ kia…”

Tề Mục Nhiên hơi biến sắc mặt, Phượng Trường Ca cũng nghĩ đến câu trả lời, hai người hai mắt nhìn nhau một cái, đồng thời hô:

“Thái Nhất Thần Thủy!”

——————————

Hành lang dưới đáy hồ Thái Nhất Thần Thủy.

Long Quân Trạch đứng trước thủy kính, nhìn hắc long khổng lồ ngủ say sau mặt kính, thần sắc trong con ngươi dần trở nên có chút phức tạp.

Trên mặt đất đang diễn ra một trận đại chiến, nhưng mà Phượng Trường Ca sức mạnh phi phàm, y không lo lắng chút nào, huống chi có Long Thương Gia trấn thủ một bên, trừ khi Thần Hư đích thân đến, lúc đó mới phải hết sức cẩn thận.

Mà trong trận chiến Trấn Yêu Tháp trăm năm trước Thần Hư đã bị thương nặng, bây giờ thực lực chưa khôi phục được ba phần, tất nhiên sẽ không dễ dàng xuất thế.

Y đến nơi này, để làm một chuyện quan trọng.

Thu hồi lại một nửa nguyên thần bị y phân ra.

Nguyên thần không hoàn toàn, thực lực bị tổn thương, nhỡ may đến lúc Phượng Trường Ca thật sự cần đến y, nhỡ may Thần Hư tới thật, y không thể để chuyện nhỏ này làm vướng chân.

Trước đó Phượng Trường Ca bị thương, Vô Vân Tử trúng độc, rồi lại giải độc gỡ bỏ hiểu lầm trăm năm, chờ mọi chuyện đã xong thì cũng đến chiều rồi, tiếp đó lại hộ pháp cho Thần Hoàn, suy tính tung tích của Long Tiềm Uyên, bây giờ mới có thời gian làm chuyện này.

Y chìa tay ra, cách lớp thủy kính vuốt ve hắc long đang ngủ say trong hồ, có thể cảm nhận được rõ ràng trong cơ thể nó còn tồn một hơi thở không diệt.

Thanh Hồng lúc ấy hẳn là ra trở kiếm(*), mà không phải sát kiếm, ý của hắn không phải là muốn giết hắc long, chỉ là muốn gạt móng của nó trên người Phượng Trường Ca xuống, nhưng không nghĩ đến lúc đó tế đài hấp thu máu của Phượng Trường Ca, chính là lúc hoạt động, thiên lộ sắp mở, làm cho không gian bất ổn, khiến nguyên thần vốn không thuộc phàm trần theo thiên lộ mở ra mà trực tiếp trở về thiên giới, bản thể hắc long còn chưa chết, nguyên thần cũng không còn, ở trong mắt người ngoài, tất nhiên chính là nguyên thần bị tế đài hấp thu, hiến tế bỏ mạng.

(*) Trở trong cản trở.

Thái Nhất Thần Thủy là chí bảo Thiên Sơn, không thể cho người khác tùy tiện sử dụng, Phượng Trường Ca có thể đem bản thể để ở chỗ này ân cần săn sóc, gom góp nguyên thần bị tiêu tán, tất nhiên chính là thiếu Thiên Sơn một đại ân huệ.

“Sư tôn…”

Y nhắm mắt lại, chậm rãi nắm chặt tay, thần sắc trên mặt dần quy về một loại trầm mặc yên tĩnh, yên tĩnh gần như thành kính.

“Ngươi là của ta, ta sẽ không cho phép bất kỳ ai tổn thương ngươi, ngươi, ta, cũng không được.”

Âm thanh nhẹ nhàng mà kiên định từ từ vang lên, quanh quẩn trong hành lang yên tĩnh, một hơi thở không hối hận.

Một khối long lân giữa trán hắc long dần sáng lên, ánh sáng ngân bạch bay ra từ mi tâm, xuyên qua cửa kính trong suốt, dần tràn vào giữa mi tâm Long Quân Trạch.

Theo nguyên thần trở về, trí nhớ một nửa nguyên thần kia cũng theo đó mà quay lại trong đầu Long Quân Trạch.

Đó là Phượng Trường Ca nói với y.

“Tiểu Hắc, ngươi vẫn còn oán ta sao?”

“…Chuyện năm đó vốn là hiểu lầm, sư tôn không có ý muốn đem ngươi làm tế phẩm, ngươi phải nghe ta nói tỉ mỉ.”

“Ta vốn là người Phượng Hoàng tộc thiên giới, năm đó tộc Phượng Hoàng xảy ra một một tai nạn trước đó chưa từng có, Long tộc coi như đồng minh nhưng khoanh tay đứng nhìn, Long Tiềm Uyên cùng ta vốn là bạn tốt chí giao, nhưng ở một khắc kia đánh ta ngất xỉu, chờ ta tỉnh lại, Phượng Hoàng tộc đã không còn.”

“Ta có chút ngăn cách với Long tộc, tự ẩn cư tam giới không xuất hiện nữa, thẳng đến ba trăm năm trước Thiên Cung đại nạn, để tránh Thần Hư Yêu Tổ gây họa chúng sinh, ta vạn bất đắc dĩ cùng hắn chống lại, nhưng yếu không địch lại mạnh, rơi vào thiên hà lưu lạc phàm trần, niết bàn lúc đó bởi vì bị trọng thương, thiếu chút nữa không thể thành công, may mắn được một vị cố nhân ẩn cư ở trần gian ra tay giúp đỡ, mới sống sót được.”

“Đây là lai lịch thân phận của ta, ta không giấu giếm ngươi, bởi vì cố nhân thích cuộc sống phàm trần, không muốn để lộ thân phận, nên ta không tiết lộ hắn là ai, đợi ta về hỏi một chút, nếu hắn đồng ý, ta sẽ cho ngươi biết.”

“Tu vi của ta đã sớm thành thần, máu phượng hoàng trong cơ thể đủ để thành một vị thần tộc, năm đó trên tế đài, ta vốn định lấy máu của ta hiến tế, nhưng Yêu tộc vẫn luôn tìm ta, sức mạnh của ta lại không khôi phục, nếu để lộ thân phận, rất có thể gắp bất trắc, vạn bất đắc dĩ lấy ngươi làm lá chắn, vốn muốn để ngươi phối hợp với ta, nhưng ta chưa từng nghĩ, ngươi lại sinh hiểu lầm, đưa đến bi kịch sau đó.”

“Tiểu Hắc, ngươi là đồ đệ duy nhất của ta, cũng là đệ tử ta dành tâm huyết trọn đời để dạy dỗ, ta bảo vệ ngươi còn không kịp, sao có thể lấy ngươi làm tế phẩm? Ta còn mong đợi, sau khi tu vi đại thành ngươi có thể trở lại thiên giới, kéo cái gọi là Ngân Long tự cho là cao quý thuần khiết xuống dưới thần đàn, giương cao cái oai của ta, giúp ta hả giận, ngươi không biết chứ, bọn Ngân Long luôn cho rằng mình cao quý thuần khiết không nhiễm bụi trần, cũng không biết mình chướng mắt bao nhiêu, dáng vẻ từ trên cao nhìn người khác, cứ như tất cả sinh mệnh thế gian đều không xứng với bọn chúng, mỗi lần ta nghĩ lại không nhịn được muốn đánh rồng, trước kia ta còn từng cứu một tiểu ngân long, bây giờ nghĩ lại còn thấy tiếc nuối, ta lấy Hắc Mộc Yên xông nó lâu như vậy, đến nỗi còn nấu đen rất nhiều Mặc Linh Hoa trong nước, tại sao lại không thể nhuộm đen vẩy của nó chứ?”

Long Quân Trạch: “…”

Phượng Trường Ca tiếc nuối than thở, “Tiểu Hắc, ngươi nhất định có thể mạnh hơn y, đợi tu vi của ngươi đại thành, ta đưa ngươi đến Thiên Cung, năm đó Long tộc từng để lại di huấn, nếu Hắc Long muốn về lại Long tộc, nhất định phải đánh bại tộc trưởng, tiểu ngân long kia bây giờ chính là tộc trưởng Long tộc, đến lúc đó ta đưa ngươi đến, đánh tiểu ngân long kia đến mức không thể không đồng ý cho ngươi trở về!”

Long Quân Trạch: “…”

—-Hết chương 25—

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Trường Ca: Tiểu Hắc, nhào vô, đánh Tiểu Ngân đi!

Long Quân Trạch: …

Phượng Trường Ca: Ủa? Rồng đâu rồi?

Tề Mục Nhiên: Chuồn rồi.

Phượng Trường Ca: Sao lại chuồn?

Tề Mục Nhiên: …Sợ.

Phượng Trường Ca: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.