Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 50: Tổ tiên Long Phượng



Trong vòng xoáy có cái gì?

Đó là một màu đen vô tận.

Ánh đỏ sâu xa ở phía trước lóe lên không nghỉ, vẫn đang chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ, đó là sông máu dẫn bọn họ đi tới Tịch Diệt Hải, đường đi sau lưng đã sớm biến mất không thấy, nếu lạc đường trong bóng tối này thì sẽ vĩnh viễn không trở về được.

Đáy biển Tịch Diệt Hải hung hiểm phức tạp, bởi vì các loại nguyên nhân mà nước biển đều có hướng chảy đến bốn phương tám hướng, thường thường một nơi rất nhỏ mà đã có mười mấy dòng nước với hướng chảy khác nhau, lâu ngày liền hình thành nên những vòng xoáy riêng rẽ, bởi vì tốc độ nước chảy quá nhanh mà không gian ở trung tâm vòng xoáy bị xé rách, hình thành từng tiểu thế giới thiên hình vạn trạng, những tiểu thế giới này đều bị hoang thú chiếm cứ, lập ra địa bàn của mình, giống như con bạch hổ non bị phong ấn kia, cùng với tổ tiên Long Phượng, đa số vẫn bị bỏ trống, một khi đi vào thì sẽ bị lạc trong bóng tối vô biên, không ra được nữa.

Phượng Trường Ca có một cặp mắt tốt nhìn chằm chằm tốc độ sông máu càng ngày càng chậm phía trước, trầm giọng nói: “Chúng ta sắp tới rồi, cẩn thận.”

Long Quân Trạch “ừ” một tiếng, đuôi rồng quẫy lên, tăng nhanh tốc độ.

Sông máu bay về phía trước, chợt không báo trước đụng phải một vách tường trong suốt, cả dòng sông máu giống như bọt nước hoàn toàn bung ra, thoáng chốc liền hình thành một vách tường đỏ thẫm.

Trong tường máu có chút huỳnh quang dần sáng lên, giống như đang ăn mòn vách tường không nhìn thấy kia, không lâu sau đã ăn mòn ra một mảng trống không, lộ ra một thế giới lửa đỏ và sông băng giao nhau sau vách tường.

Cho dù chỉ là một góc núi băng nhưng vẫn có thể cảm giác được một khí tức rộng lớn xa xưa truyền tới.

Long Quân Trạch nhìn chằm chằm ánh sáng còn đang không ngừng mở rộng kia, lẩm bẩm nói: “Đây chính là máu Bồng Lai.”

Phượng Kỳ Nguyệt nói chỉ có máu Bồng Lai mới có thể mở ra cửa vào tiểu thế giới này, bây giờ nhìn lại quả nhiên như vậy, Bồng Lai quả thật đã phong ấn tổ tiên Long Phượng.

Đây chính là tội lớn giết tộc, bọn họ chết không oan.

Tuy Phượng Trường Ca không lên tiếng, nhưng sắc mặt căng thẳng từ đầu đến giờ của hắn cuối cùng cũng hơi dãn ra, chắc trong lòng cũng nghĩ đến một chuyện lớn.

Long Quân Trạch vẫy đuôi, nói: “Sư tôn ngươi leo lên trên người ta đi, ta thò đầu vào thăm dò một chút.”

Phượng Trường Ca giật khóe miệng một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Cứ vào đi, tổ tiên còn hại chúng ta sao?”

Long Quân Trạch suy nghĩ một chút thấy cũng phải, nhưng trong lòng vẫn có chút lo âu, sư tôn vẫn còn ngồi trên đầu y mà, nhỡ may vừa thò đầu vào gặp phải nguy hiểm gì, hơn nửa người y còn ỏ bên ngoài nhé, có tiến có lui được, nhưng Phượng Trường Ca không giống vậy, cả người đều đi vào rồi, làm sao đi ra được chứ?

Y không phải lo lắng tổ tiên sẽ hại bọn họ, không phải là bị Bồng Lai nhốt lâu như vậy sao, nhỡ may tổ tiên cho rằng kẻ đi vào là người Bồng Lai, không nói hai lời phát động công kích thì làm thế nào? Không thể nghi ngờ năng lực của tổ tiên được, cho dù là sư tôn cũng không nhất định chống đỡ được đâu.

Y nghĩ tới nghĩ lui vẫn có chút lo âu, nhưng nhìn Phượng Trường Ca không để ý mà ngồi ở chỗ đó, rõ ràng không muốn để một mình y mạo hiểm, y chuyển con ngươi, chợt xoay người một cái, Phượng Trường Ca bất ngờ không kịp đề phòng, trước mắt choáng váng, vội vàng đưa tay bắt lấy sừng rồng của y, khó khăn lắm mới ổn định lại, chỉ thấy không biết lúc nào con rồng này đã xoay đuôi lại rồi.

Hắn cả kinh trong lòng, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đuôi rồng đã tiến vào cửa tiểu thế giới bị máu tươi ăn mòn mở ra kia, sau đó chậm rãi bay ngược vào.

Phượng Trường Ca: “…”

Phượng Trường Ca sâu xa nói: “Làm sao ngươi có thể như thế chứ?”

Long Quân Trạch dương dương đắc ý, “Không phải là không có chuyện gì sao?”

Phượng Trường Ca giận đến mức vỗ lên đầu y một cái, “Đợi đến khi chuyện gì thì cũng đã muộn rồi!”

Long Quân Trạch lảo đảo một cái, y lắc lắc đầu, u oán nói: “Đau…”

Phượng Trường Ca quyết tâm coi thường, đứng dậy phất tay áo, trên người trong nháy mắt dấy lên một ngọn hỏa phượng hừng hực, một tiếng đích phượng ngâm thanh thúy vang lên giữa không trung, một con phượng hoàng lửa to lớn hiện ra, đôi cánh chấn động một cái, liền bay vào cánh cửa.

Long Quân Trạch cả kinh thất sắc, nguyên cái mặt rồng đều vặn vẹo, dù muốn hay không vẫn phải hét thảm: “A a a đừng nướng cái đuôi của ta, không ăn ngon tí nào đâu!”

Phượng hoàng xinh đẹp nhất thời lảo đảo một cái, tư thế ưu nhã xuất hiện cứng ngắc trong nháy mắt, hắn híp mắt phượng trừng mắt nhìn mỗ rồng đã dựng hết vảy lên, hơi rút nhỏ người lại chút, cạ lên đuôi rồng của nó rồi vọt vào.

Hỏa phượng nóng rực phất qua đống vảy, nhưng kỳ lạ là cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì, ngược lại có một lực sinh cơ ấm áp như mặt trời chiếu sáng trên người, thoải mái đến mức khiến y cũng muốn nằm phơi nắng.

Nhưng mà bây giờ rõ ràng không phải là lúc.

“Sư tôn chờ ta với!”

Y lộn người lại, đi theo Phượng Trường Ca vào cửa tiểu thế giới.

Vừa đi vào, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là núi.

Ngọn núi vô tận trập trùng không thấy được điểm cuối.

Núi có hai màu, vừa là xanh biếc, vừa là đỏ kim.

Hai loại màu sắc quấn quít lượn lờ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, gần như là triền miên ở chung với nhau.

Trừ cái này ra, không có vật gì khác nữa.

“Cái này… Đây là…” Long Quân Trạch khiếp sợ mở to mắt, miệng khép mở nửa ngày mới có thể nói ra lời, “Ta vốn cho rằng bản thể của thúc phụ chính là lớn nhất Long tộc rồi, hóa ra còn có lớn hơn, thân thể này cũng có thể nhét vừa một thế giới…”

Phượng Trường Ca cũng rất khiếp sợ, “Hóa ra Phượng hoàng lại còn có màu đỏ kim…”

“Đó là đương nhiên.”

Giữa không trung chợt vang lên một giọng nữ uy nghiêm mà dễ nghe.

Trong không khí hiện lên điểm sáng màu đỏ kim như đom đóm, dần dần ngưng tụ ra một ảo ảnh phượng hoàng lửa màu đỏ kim, dài khoảng mấy chục mét.

Quanh người nó có một tầng ngọn lửa màu đỏ kim chói mắt, đó là hỏa phượng còn lợi hại hơn lửa mặt trời có thể thiêu hủy phượng hoàng, chỉ cần nó muốn, thế gian sẽ không có thứ nó không đốt được, bao gồm cả nhật luân đã khiến tộc Phượng Hoàng bị diệt kia.

Nó treo ở giữa không trung, đôi mắt màu vàng nhìn một con rồng một con phượng vừa tiến vào, ánh mắt từ ái mà ôn hòa, trong thanh âm dễ nghe mang theo một chút than thở nhàn nhạt, “Màu đỏ kim mới là truyền thừa chính thống nhất của phượng hoàng, ta sáng tạo ra phượng hoàng đời thứ nhất đều là màu đỏ kim, chẳng qua là theo thời gian kéo dài, huyết mạch dần nhạt đi, đến trên người ngươi thì ta đã không cảm giác được bao nhiêu khí tức của phượng nữa rồi.”

Phượng Trường Ca vừa thấy được ảo ảnh con phượng hoàng kia liền biết được thân phận nó, nhất thời nghiêm sắc mặt lại, hai cánh giơ ngang cúi đầu xuống thi lễ một cái, “Ra mắt tổ tiên.”

Phượng hoàng màu đỏ kim cười nhạt, “Là một đứa thông minh.”

“Nhóc này của ta cũng không kém.”

Một thanh âm uy nghiêm hùng hậu, tang thương cổ xưa chợt vang lên, điểm sáng màu xanh từ từ ngưng tụ, biến ảo thành một con thần long màu xanh cùng kích thước với con phượng hoàng đỏ kim, chẳng qua so với những con rồng khác thì trên vảy của nó có một đường vân màu vàng thần bí, chợt nhìn lại chỉ cảm thấy cao quý xinh đẹp, nhưng nhìn lâu thì ngay cả nguyên thần cũng phải hỗn loạn.

Đó là một loại trận pháp cổ xưa bẩm sinh.

Trận theo tâm động, vạn pháp đều tới, miễn dịch tất cả tổn thương pháp lực, vảy rồng cứng rắn không hề có dấu vết đao kiếm nào, cho dù không dùng tới bất kỳ pháp lực gì thì bản thân Thái Cổ Thần Long chính là một thần thú có lực sát thương đáng sợ.

Long Quân Trạch cảm giác trên người hắn truyền tới uy áp tuy nhạt, nhưng lại hùng hậu giống như chìm vào linh hồn, sắc mặt cũng giống như Phượng Trường Ca, nghiêm túc mà sùng kính, y hơi thấp xuống đầu, cung kính nói: “Ra mắt tổ tiên.”

Thái Cổ Thần Long cười dài một tiếng, thanh âm cởi mở mà trầm hậu, “Đều là cùng tộc, không cần đa lễ, cái tên tổ tiên này là lạ, ta tên là Long Diễn, gọi ta Long gia là được, nàng ấy là Phượng Diệp, có thể gọi là Phượng nương, khi đó mọi người đều gọi chúng ta như thế.”

Long Quân Trạch nhìn Phượng Trường Ca một cái, thấy hắn gật đầu, liền biết lắng nghe nói: “Vâng, Long gia.”

Long Diễn nhìn y một cái, lại nhìn Phượng Trường Ca một chút, ánh mắt có chút thâm thúy, “Xem ra, quan hệ của các ngươi có chút không bình thường nha.”

Cái đuôi của Long Quân Trạch vểnh lên, dương dương đắc ý, “Hắn là sư tôn ta!”

Dừng một chút, hơi cúi đầu xuống, râu rồng cũng hơi vểnh lên, y nháy mắt một cái, giống như một tiểu bối ở trước mặt trưởng bối thẳng thắn nói ra tình yêu của mình, “ấp úng” thật lâu mới lắp ba lắp bắp nói: “Cũng… Cũng là người yêu của ta.”

Phượng Trường Ca khẽ nâng đầu lên nhìn y một cái, rốt cuộc vẫn không phản bác.

Long Diễn cong miệng rồng, biểu tình trên mặt hòa ái hơn, nó nghiêng đầu nhìn Phượng Diệp một cái, trong mắt rõ ràng có thêm một nụ cười giễu cợt.

“Rất tốt.” Hắn gật đầu một cái, nói: “Ta còn nghĩ nếu lát nữa cưỡng ép các ngươi ở chung một chỗ, các ngươi có oán chúng ta hay không, bây giờ nhìn lại, ngược lại đã giúp ngươi hoàn thành ước vọng rồi.”

Phượng Trường Ca híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn nó, “Lời này là ý gì?”

Phượng Diệp mỉm cười nói: “Thể xác của chúng ta sớm đã chết đi, chờ đợi rất lâu, vất vả lắm mới có hai đời sau đến, tất nhiên không thể để các ngươi đi dễ dàng.”

Long Diễn nói tiếp: “Ta cũng có thể đoán được mục đích các ngươi tới đây, là vì truyền thừa Long Phượng tộc đi, vừa vặn, mục đích chúng ta cũng thế, lúc ấy bị kẻ gian mưu hại, rời đi quá mức đột nhiên, không thể để lại một ít truyền thừa liên quan tới bổn tộc, khiến huyết mạch của các ngươi càng ngày càng yếu kém, sau đó vẫn không thể rời khỏi nơi này, ta vốn tưởng rằng những truyền thừa khác phải cùng hao tổn với chúng ta chết ở đây, thật may các ngươi đã tới, chẳng qua là truyền thừa cũng không dễ lấy như thế, ta quản nước, nếu lấy truyền thừa của ta thì với cơ thể của tiểu long này nhất định sẽ bị đóng băng đến chết, Diệp nhi quản lửa, nếu ngươi lấy truyền thừa của nàng thì bị bàn phượng chân hỏa đốt chết là kết quả duy nhất của ngươi, nếu các ngươi muốn đạt được truyền thừa lại bình an còn sống đi ra ngoài, thì phải thành hôn.”

Long Quân Trạch vểnh cái đuôi lên, râu rồng run một cái, vảy toàn thân cao thấp đều đỏ.

Phượng Trường Ca khẽ run đuôi, đôi cánh chấn động một cái, toàn thân cao đều phun lửa.

Hai người nhìn nhau một chút, nhìn con rồng một con phượng trôi lơ lửng giữa không trung phía đối diện một chút nữa, nháy mắt thật lâu, lát sau hai miệng mới đồng thanh hỏi: “Thành hôn, là thành hôn mà chúng ta nghĩ sao?”

Long Diễn mỉm cười gật đầu, “Tất nhiên.”

Phượng Trường Ca nhả khí, mỏ chim trong phun ra một ngọn lửa thật dài — bực.

Long Quân Trạch hít khí, trong ánh mắt lóe lên một vẻ rạo rực — vui.

Muahahahahaha! Chim chết, cảm ơn ngươi đã tác thành cho ta nha, ta lập tức sẽ ở chung một chỗ với sư tôn rồiiiii!

Bồng Lai.

“Hắt xì!”

Phượng Kỳ Nguyệt xách Dao Hoa đã hôn mê, chợt run lập cập, hắn lắc lư đầu, nghi ngờ nói: “Kỳ lạ, sao đột nhiên ta cảm thấy toàn thân cao thấp đều không thoải mái nhỉ?”

Long Tiềm Uyên nhìn xung quanh một chút, cũng không phát giác ra điều gì kì lạ, liền nói: “Ảo giác thôi.”

Phượng Kỳ Nguyệt vẫn cảm giác rất không thoải mái, nhưng cũng không phải ở trên thân thể, chẳng qua là một loại cảm giác không rõ nguyên nhân, hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, không khỏi lẩm bẩm một câu, “Không biết có phải là con dâm long kia nhắc đến ta không?”

Hắn hừ một tiếng, “Cho dù ta thừa nhận y có thể xứng với ca ca ta, nhưng nếu y dám làm chuyện gì không nên trước khi thành hôn với ca ca ta thì ta không thể không rút vảy y!”

Long Tiềm Uyên yên lặng nhìn trời.

Sao y cứ cảm giác lấy tính tình của thằng nhóc con kia, rất có thể không giữ vững được đến ngày đó nhỉ?

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Long Quân Trạch: Ahihi cảm ơn ngươi đã tác thành cho chúng ta!

Phượng Kỳ Nguyệt: …Ngươi nói gì!

Long Quân Trạch: Ahihi nhờ phúc của ngươi mà chúng ta sắp thành hôn rồi!

Phượng Kỳ Nguyệt: Lẽ nào lại như vậy! Chuyện quan trọng như thế sao không có ta làm chứng!

Long Quân Trạch: Ahihi bây giờ sư tôn không muốn ngươi làm chứng.

Phượng Kỳ Nguyệt: …Ca lại ghét ta như vậy sao!?

Long Quân Trạch: Ahihi đó là đương nhiên!

Phượng Kỳ Nguyệt: Ca, nói đi, ngươi muốn em trai hay là y!

Phượng Trường Ca: ….Loại chuyện đó, muốn ngươi có mặt làm gì?

Phượng Kỳ Nguyệt: Hóa ra ca vẫn còn yêu ta!

Long Quân Trạch: Ahihi thích ta nhất thích ta nhất… oái! Đau!

Phượng Trường Ca: …Im miệng!

Long Quân Trạch: Ahihi… oái! Được rồi… ta im miệng.

Phượng Trường Ca: …Đứa nào cũng ngu xuẩn cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.