Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 71: Hóa ra là cố nhân đến



Sau khi khôi phục trí nhớ, không có gì xấu hổ hơn những chuyện hỏng bét làm khi không hiểu chuyện trước kia.

Đơn giản là lịch sử đen!

Phượng Lam Diên rất lúng túng.

Lúng túng đến hận không thể tìm một kẽ hở chui vào.

Làm chuyện hỏng bét không sao, quan trọng hơn là, ngay trước mặt hai đứa con trai mình, ngay trước mặt tất cả tộc nhân, nàng tự cho là rất thông minh làm rất nhiều chuyện hỏng bét.

Ví dụ như lễ mừng một trăm năm trước, ba mươi lăm con chim non dưới mệnh lệnh của nàng tự cho là cao quý ngồi trên ghế băng nhỏ.

Ngươi từng thấy con chim nhà ai ngồi bao giờ chưa? Còn là ngồi rất uy nghiêm rất cao quý nữa?

Rõ ràng nên đúc một cái đài cao, sau đó cư cao lâm hạ đứng ở trên đài cao mà ăn cơm, không thấy vóc dáng chúng ta tương đối thấp sao?

Phượng Lam Diên cảm thấy, mình đại khái không còn mặt mũi nào để đối mặt với hai đứa nhóc nhà mình nữa, vừa mở miệng cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát nói một câu dùng làm sống động bầu không khí.

Nhưng sau khi nói xong, bầu không khí hình như càng lúng túng.

Phượng Lam Diên hất cằm một cái, hơi híp mắt nói: “Làm sao, ta không đẹp?”

Phượng Trường Ca vội vàng gật đầu, “Đẹp, mẫu thân tất nhiên xinh đẹp.”

Phượng Kỳ Nguyệt cũng gật đầu như gà con mổ thóc, “Rất đẹp, mẫu thân là đại mỹ nhân đệ nhất thiên hạ!”

Phượng Lam Diên hài lòng, mất tự nhiên nhấc cánh, “Bây giờ, đi ra ngoài.”

Ba người trong phòng đồng thời sửng sốt một chút.

Phượng Lam Diên trợn mắt, “Làm sao, không thể cho chúng ta thời gian tỉnh táo sao!?”

Phượng Trường Ca thấy mẫu thượng đại nhân sắp bùng nổ, vội vàng một tay xách em trai ngu xuẩn nhà mình, một tay xách Tiểu Long ngu xuẩn nhà mìh, chạy như bay ra ngoài.

Ngoài nhà.

Long Quân Trạch xoa mồ hôi trên trán, lòng vẫn còn sợ hãi, “Sao ta cứ có cảm giác… Mẫu thân ngươi không dễ sống chung chứ?”

Phượng Trường Ca vỗ vỗ bả vai y, an ủi: “Yên tâm, mẫu thân nhìn uy nghiêm, thật ra thì rất ôn nhu, bây giờ chẳng qua là bỗng chốc không thể tiếp nhận những chuyện mình làm lúc chưa có trí nhớ, chờ nàng trở lại bình thường là tốt.”

Long Quân Trạch thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”

Phượng Kỳ Nguyệt ở một bên hừ hừ một tiếng, “Rồng ngu, còn không đi chuẩn bị chút lễ vật, ngươi muốn tay không gặp mẹ chồng sao?”

Long Quân Trạch theo bản năng tranh cãi, “Là mẹ vợ!”

Phượng Kỳ Nguyệt cũng không chịu thua, “Mẹ chồng!”

“Mẹ vợ!”

“Mẹ chồng!”

“…”

Phượng Trường Ca ở một bên nhức đầu đỡ trán.

Làm sao qua thời gian lâu như vậy mà hai người này vẫn không hợp nhau chứ, cứ có cơ hội liền rùm beng không ngừng, thật là quá ngây thơ.

Nhưng may là trên chuyện lớn vẫn khá đáng tin.

Hai người ầm ĩ một hồi, không phân được thắng bại, cuối cùng vẫn là Phượng Trường Ca cưỡng chế đuổi hai người bọn họ đi.

Lý do là, cho dù là mẹ chồng hay là mẹ vợ, cũng phải chuẩn bị lễ vật, con trai cũng phải chuẩn bị.

Hơn nửa ngày sau, cửa điện đóng chặt rốt cuộc chậm rãi mở ra, Phượng Lam Diên dẫn mười ba con chim non cũng khôi phục trí nhớ chậm rãi đi ra.

Long Quân Trạch cùng Phượng Kỳ Nguyệt mỗi người mang lễ vật trở lại, ba người rất cung kính đứng ở trước cửa điện, nghênh đón người đã từng tộc trưởng của Phượng Hoàng tộc.

Trải qua một trăm năm, chim non lúc mới lột vỏ chỉ có lông măng khắp người, cơ thể cũng chỉ cao có nửa mét, hôm nay đã cao hơn một mét rồi, trên người cũng mọc ra những ống lông mới dài được một nửa, phía cuối ống lông tản ra nhiều cái lông chim màu đỏ hoa lệ, toàn thể nhìn đẹp hơn trước kia rất nhiều.

Phượng Lam Diên đứng ở nơi đó, đánh giá ba người trước mặt, trong ánh mắt dần nổi lên một nụ cười vui mừng, “Bọn nhỏ, cực khổ rồi.”

Ánh mắt Phượng Trường Ca run lên, dần dần ướt nhẹp, Phượng Kỳ Nguyệt đã sớm chảy nước mắt, thanh âm khàn khàn nức nở nói: “Mẫu thân, chỉ cần các ngươi có thể trở về, một chút khổ cực không đáng là gì.”

Phượng Lam Diên than thở một tiếng, “Chuyện Long tộc ta cũng biết, lần đó tách các ngươi ra, ta cũng biết bọn họ sẽ không tới, Long thần vừa chết, Long tộc không phải là Long tộc chúng ta quen thuộc nữa, thật may có Long tổ xuất thế, nếu không, tam giới này sớm muộn sẽ bị hủy dưới sự cuồng vọng tự đại của bọn họ.”

Phượng Trường Ca lắc đầu một cái, “Chuyện đã qua, cũng không cần nhắc lại, bây giờ tất cả đều tốt, Phượng Hoàng tộc sống lại, Long tộc có lực kìm chế, là ngăn được lẫn nhau, đều có chỗ tốt với hai tộc chúng ta, hiện nay các ngươi còn chưa khôi phục thực lực, thiên giới tạm do Long tộc trông coi, ta định để cho Phượng Hoàng tộc tồn tại như người chấp pháp, bình thường độc lập với Thiên Cung, không để ý tới thế sự, nếu Thiên Cung có làm điều khác thường, đến lúc đó Phượng Hoàng tộc sẽ xuất thế lần nữa.”

Phượng Lam Diên gật đầu một cái, “Cũng được, hai tộc chúng ta, đúng là cần chế ước lẫn nhau.”

Xong xuôi tất cả, Phượng Trường Ca mỉm cười nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, “Mẫu thân, vị này chính là bạn lữ của ta, là tộc trưởng Long tộc đương nhiệm, vua của Thiên Cung.”

Long Quân Trạch rất có ánh mắt tiến lên một bước, hai tay trình lên một vật, cung kính thi lễ, “Đây là long châu ta dùng long khí bồi dưỡng hai trăm năm, tuy không có gì lớn lao, nhưng thoa lên người có thể khiến cho lông chim càng thêm sáng, mong Lam Diên tôn thượng không chê.”

Phượng Lam Diên mỉm cười đưa ra hai cái cảnh nhỏ ngắn ngủn nhận lấy, “Không tệ, không tệ, là một đứa bé ngoan, ngươi cũng theo Chước Hoa, gọi ta một tiếng mẫu thân đi.”

Long Quân Trạch thở phào một cái, biết cửa ải này coi như là đã qua, ngoan ngoãn kêu lên: “Mẫu thân.”

Phượng Lam Diên cười híp mắt đáp một tiếng, “Ai, tốt, đứa bé ngoan.”

Một bên Phượng Kỳ Nguyệt không cam lòng yếu thế, cũng đưa lên một cái hộp, “Đây là ta chuẩn bị, không phải trước kia mẫu thân đặc biệt thích chơi cầu mây sao, cũng dễ cắn hơn nhiều, đây là ta mới bện, bên trong có mấy cái, tuyệt đối đủ để cắn trong thời gian ngắn.”

Phượng Lam Diên mỉm cười, mỉm cười, mỉm cười, “…Ừ.”

Phượng Kỳ Nguyệt đánh trống trong lòng, ngoài miệng còn tiếp tục nói: “Thân thể mẫu thân hiện tại vẫn là chim non, mỏ chim đang ở kỳ sinh trưởng, sẽ cảm thấy nhột muốn gặm đồ là bình thường, bây giờ ta cũng vậy, không phải ngượng ngùng gì, ta sẽ không cười nhạo ngài.”

Phượng Lam Diên tiếp tục mỉm cười, mỉm cười, mỉm cười, “…Ừ.”

Phượng Kỳ Nguyệt: “…”

Cho nên “ừ” là ý gì, mẫu thân ngài cũng nên nói một lời đi chứ!

Cuối cùng Phượng Lam Diên vẫn nhận lấy hộp cầu mây, cười rất ôn nhu mà nhận lấy.

Sau đó chuyển tay cho một đám nhóc con sau lưng để chia.

Sau đó Phượng Kỳ Nguyệt phải qua cuộc sống dầu sôi lửa bỏng.

Trước đó hắn ta ỷ có trí nhớ, thân thủ tốt, không ít bắt nạt chim non khác, cướp đồ chơi từ tay bọn họ cũng không ít, thậm chí có lúc còn quá hư, bắt nạt cả trưởng bối, trừ mẫu thân nhà mình không dám đắc tội, nó gần như đắc tội hết đám nhóc con rồi, cứ như vua của đám nhóc, vào lúc này tất cả nhóc con đều khôi phục trí nhớ, tự nhiên, cuộc sống thống khổ của hắn ta đã tới, không phải đang đi đột nhiên ngã vào trong hố, chính là đang ăn đột nhiên ăn phải lông chim, có một lần còn bị đổi hoa tắm thành hoa ngứa, ngứa ngáy khó chịu cả ngày.

Phượng Lam Diên nhìn cái hộp cầu mây kia, ôn nhu cười, nhắm một mắt mở một mắt, hoàn toàn không để mắt đến cuộc sống dầu sôi lửa bỏng của con trai nhà mình, Phượng Kỳ Nguyệt khổ cực nhịn hơn mười năm sau, sau đó hóa thành hình người, vung tay lên, quyết định — hạ phàm!

Tiểu bạch hổ mấy năm trước đã hóa hình người, vẫy đuôi bày tỏ — đồng đảng đi đâu ta cũng đi đó, cùng nhau tiêu dao nhân gian đi!

Phượng Trường Ca cũng đau lòng em trai nhà mình, nhìn hắn ta quả thực bực bội không nhịn được, suy nghĩ để cho hắn ta đi nhân gian giải sầu một chút cũng tốt, vung tay lên — chuẩn tấu!

Vì vậy Phượng Kỳ Nguyệt liền cùng tiểu bạch hổ kề vai sát cánh hạ phàm.

Phượng Lam Diên nhấc mắt, vung cánh nhỏ lên, bày tỏ — đại bàng cũng hạ phàm đi, để tránh nó gây họa thêm nữa.

Đại bàng vàng tu vi đủ sánh vai với thần tướng Yêu tộc giương cánh lên, đi xuống theo.

Hai con ở phàm trần một đường du sơn ngoạn thủy, thuận tiện giúp trảm yêu trừ ma, cuộc sống rất vui vẻ, một ngày, bởi vì phong cảnh một nơi quá tốt nên dừng lại ở một khách điếm.

Lúc ăn cơm ở tầng một, bởi vì bản thể Phượng Kỳ Nguyệt là phượng hoàng, dung mạo quá xuất sắc, khiến một công tử phú thương bản xứ dẫn một đám người đến cửa trêu đùa.

Phượng Kỳ Nguyệt còn chưa lên tiếng, tiểu bạch hổ lúc này giận dữ, “gào” một tiếng hóa thành bản thể, đang muốn giáo huấn kẻ không biết điều kia, nhưng không nghĩ bản thể vừa lộ ra, khách còn đang ăn cơm trong tửu lầu trong nháy mắt kinh hoàng chạy trốn tứ tán, chưởng quỹ hoang mang rối loạn chạy đến hậu viện.

Công tử kia cũng là có chút bản lĩnh, bên người vừa vặn có một người từng học thuật trừ yêu, một cây kiếm đào mộc xuất thủ, trực tiếp bị bạch hổ há miệng gặm thành hai nửa, bùa chú ném ra cũng bị Phượng Kỳ Nguyệt vung tay áo đốt thành tro bụi.

Đang lúc một nhóm công tử kia bị sợ tè ra quần, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, một giọng nói nhàn nhạt truyền tới từ tầng hai.

“Là ai gây chuyện ở tửu lâu của ta?”

Mọi người đều cũng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cầu thang có một người quần áo trắng chậm rãi xuống, dung mạo anh tuấn, khí chất cao quý lãnh đạm, chỉ là ống tay áo trống rỗng treo ở đó, bên trong rõ ràng không có cánh tay.

Đôi mắt Phượng Kỳ Nguyệt bỗng nhiên mở to, lẩm bẩm nói từng chữ: “Long Tiềm Uyên!”

Bạch y nhân dừng chân một cái, đứng ở trên thang lầu, rũ mắt quan sát bọn họ một vòng, cong môi nhàn nhạt cười.

“Hóa ra là cố nhân tới.”

**********

Một ngàn năm sau, lông chim của các vị điện hạ Phượng Hoàng tộc đã dài ra, thực lực cũng dần mạnh lên, Phượng Hoàng tộc lại khôi phục huy hoàng vinh quang ngày xưa.

Phượng Trường Ca từng muốn trả lại chức tộc trưởng cho Phượng Lam Diên, Phượng Lam Diên lấy lí do tộc trưởng phải bận tâm quá nhiều chuyện, ảnh hưởng đến việc nàng bảo dưỡng dung mạo để cự tuyệt, tiếp tục làm một con phượng hoàng xinh đẹp.

Tộc trưởng Long tộc Long Quân Trạch cùng tộc trưởng Phượng tộc thành hôn, gắn bó làm bạn, nâng đỡ lẫn nhau, từ đó đồng minh hai tộc Long Phượng không bao giờ phụ ý nghĩa đồng minh nữa.

Long Diễn và Phượng Diệp vì để cho thân thể mau mau lớn lên, mỗi ngày ăn thùng uống vại, sau nhiều năm cố gắng, rốt cuộc tăng kích thước bằng long phượng con bình thường, thấy đám nhóc Phượng Hoàng tộc đều trưởng thành, liền vẫy vẫy đuôi, vỗ vỗ cánh đi nhân gian du ngoạn, mỹ danh là nhìn núi sông chúng ta ngày xưa bảo vệ, hôm nay biến thành hình dáng nào rồi, khiến Long Quân Trạch nhỏ giọng thầm thì: Chính là đi tuần trăng mật thôi!

Còn về Bồng Lai, sau này đã đi lên đường xuống dốc, truyền thừa một đời không bằng một đời, chẳng biết lúc nào đã tiêu diệt trên thế gian.

Phượng Kỳ Nguyệt ở nhân gian chơi đến điên rồi, kết thành đồng bạn với bạch hổ, đi khắp nơi trảm yêu trừ ma tạo phúc chúng sinh, chết cũng không chịu trở về, nghe nói trên trời một đống phượng hoàng vì dày vò hắn mà chuẩn bị 3853 cái bẫy, giận đến mức nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì.

Thỉnh thoảng chơi mệt, đi đến một gian tửu lầu nghỉ ngơi mấy ngày, mấy tháng, hoặc là mấy năm, cạn một ly rượu, uống cùng người.

Cuộc sống từ từ trôi qua, trôi qua, yên bình mà xa xưa, tràn đầy ấm áp.

Thời gian, luôn không phụ cảnh xuân tươi đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.