Chưởng Ôn

Chương 14: Tòa án hòa giải



Tòa nhà Tô thị

Bên trong phòng tổng giám đốc xuất hiện một người đàn ông, tay hắn cầm tẩu thuốc, dùng tay kia vê bã thuốc thành viên nhỏ, sao đó nhét vào tẩu, người bên cạnh thấy thế liền tiến lên giúp hắn châm lửa. Gò má hơi nhô, trên cằm là bộ râu trắng được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc bích xanh biếc, một thân y phục kiểu Tôn Trung Sơn, ngồi ở ghế chủ tọa. Hắn hít một hơi thuốc, ngậm tẩu trong miệng, chậm rãi nhả khói.

"Thế nào? Cái gọi là kế sách của anh đâu?".

Sau khi Tô Kính đến thành phố A thì vẫn luôn ở cùng cháu gái bảo bối, cũng không nhắc nhắc đến vụ án lần này, mà đứa cháu khờ dại Tô Tử Lăng không hề biết nguyên nhân bên trong, cũng không hiểu tại sao mấy ngày nay mình không cần đến trường. Vốn dĩ muốn từ trong miệng lão gia tử tìm hiểu ý đồ của hắn, nhưng khổ nỗi hắn luôn đem vấn đề này đẩy ngược về phía Tô Hoằng, làm cho Tô Hoằng cảm thấy được lão gia tử nhất định đã có chủ ý, chẳng qua là cố ý khảo nghiệm năng lực của mình. Hắn cũng sợ chủ ý của mình không giống lão gia tử, nhưng lần này cũng đành phải bí quá hóa liều, thử đi theo ý kiến của Tề Phi, trước sau gì cũng có phiêu lưu, không bằng cứ đi từng bước tính từng bước.

"Ba, trong lòng con đã có kế sách rồi, chẳng qua cái này có chút mạo hiểm". Ngữ khí Tô Hoằng có chút sợ hãi, vừa nói vừa quan sát biểu tình của Tô Kính. Chỉ tiếc là Tô Kính tung hoành thương trường nhiều năm, lại là người được sinh ra ở quan trường, đã sớm luyện nên một thân bất động thanh sắc, ông ta trước sau gì cũng chỉ một bộ híp mắt lắng nghe.

Thời khắc sói đói vồ mồi có tính cạnh tranh rất cao, rất nhiều thời điểm cần có đôi mắt sắc bén phát hiện sơ hở đối phương đồng thời nắm lấy quyền chủ động. Tô Kính vẫn luôn giảo hoạt như vậy, luôn quan sát kĩ đường đi nước bước, chưa bao giờ để lộ ý đồ của bản thân, mặc kệ là cấp dưới hay là con trai cũng đều như vậy.

"Nói nghe xem". Hắn nhả khỏi, ngậm tẩu thuốc vào miệng, ánh mắt nâng lên nhìn về phía Tô Hoằng.

"Nếu Diệp Tiêu Nhiên muốn nhận Tử Lăng đến như vậy, chúng ta tại sao không biết lựa thời thế, tương kế tựu kế đi?". Lúc Tô Hoằng vừa nói xong, Tô Kính đã ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, chòm râu dưới cằm cũng hơi co lại, bộ dạng có vẻ rất hứng trí, nói: "Tiếp tục đi".

"Lời đồn bên ngoài ba nhất định đã nghe qua, bản lĩnh tung tin đồn của cô ta không hề tệ. Nhưng hiện giờ đối với Diệp Tiêu Nhiên mà nói thì trừ Tử Lăng ra không ai có thể trở thành điểm yếu của cô ta. Vốn dĩ là cô ta thù hận con, muốn trở về báo thù, mấy năm nay thế lực cũng ngày càng mạnh, sau lưng lại có Trầm Uy, khiến người ta không thể không kiêng nể. Chúng ta muốn cứng đối cứng, một chút lợi đều không thu được. Nhưng bây giờ sự xuất hiện của Tử Lăng lại khiến bản năng làm mẹ của cô ta bộc phát. Nữ nhân đáng sợ nhất chính là nữ nhân không có tình cảm, cô ta bây giờ lại giống như một con sói mẹ đầy máu, đối với thế giới tràn ngập địch ý, chúng ta lúc này có thể dùng Tử Lăng đến kiềm hãm cô ta lại, khiến cô ta không thể làm được gì.". Tô Hoằng nói xong suy nghĩ của mình, phát hiện sắc mặt Tô Kính hơi biến, hắn không biết lại chọc giận gì ông ta, nhưng vẫn cố giữ vững tâm lí, không biết kế của Tề Phi có thuyết phục được lão gia tử này hay không?

Mặc dù hiện tại muốn cái mạng của Diệp Tiêu Nhiên không phải dễ dàng gì nhưng cũng không phải không thể, xung quanh cô luôn có nguy cơ bủa vây chờ đợi. Tô Hoằng thật sự không muốn chuyện bảy năm trước lặp lại lần nữa, nay Tề Phi Phi đưa ra chủ ý này với hắn, thật là kế vẹn toàn, nhưng dù sao thì vẫn phải nhìn thái độ của cha hắn đối với việc này.

"A Hoằng a, anh so với người cha này đúng là ngoan độc hơn, ngay cả con gái của mình mà cũng lợi dụng được". Tô Kính ngậm tẩu thuốc đứng dậy, hắn đi lại vững vàng, tinh thần chấn hưng, nhìn không ra là người đã gần sáu mươi.

"Con sẽ không thương tổn Tử Lăng, càng sẽ không để Tử Lăng bị cướp mất". Ngữ khí Tô Hoằng kiên định, trong đầu lại vang lên lời dặn dò của Tề Phi.

"Trước tiên khi nói về kế sách, lão gia tử nhất định sẽ nói anh nhẫn tâm lợi dụng con gái để thử anh. Cho nên anh nhất định phải diễn vai người cha tốt, chạm đến điểm mềm của lão gia tử. Nhưng nhất định phải nhớ kĩ, con gái của anh là thanh kiếm hai lưỡi, có thể giúp anh kiềm hãm Dạ Kiêu, cũng có thể khiến anh để lại ấn tượng trong lòng lão gia tử, cho nên anh nhất định phải duy trì hình tượng người cha tốt này, nhấn mạnh rằng sẽ không để Đại tiểu thư bị cướp đi". Lời nói của Tề Phi thường đánh thức kẻ trong mơ như Tô Hoằng, làm thế nào để đánh trận này với cha hắn, nhìn như là vô hại nhưng lại từng bước gian nan, cha hắn rất khôn khéo, bản thân hắn luôn phải thận trọng đề phòng.

Tô Kính đi đến bên người Tô Hoằng, dùng ánh mắt có chút khác thường nhìn hắn, hít một hơi thuốc, cố ý hỏi: "Anh cảm thấy được còn có người, có thể cướp đi cháu gái của Tô gia tôi sao?".

"Tất nhiên không có". Tô Hoằng trả lời.

"Hơn nữa anh có hay không nghĩ đến việc Tử Lăng có mẹ sẽ rất vui vẻ, nhưng đến một ngày tôi cùng cô ta trở mặt, buộc lòng phải diệt trừ, đến lúc đó tôi không nương tay, thì Tử Lăng mất đi người mẹ này sẽ như thế nào?". Tô Kính hỏi lại Tô Hoằng.

Vấn đề này đã được Tề Phi đoán trước, câu hỏi của lão gia tử ép đến cũng không khiến Tô Hoằng bối rối, hắn rót một ly trà đưa đến tay Tô Kính, cười nói: "Ba, thật ra nếu không phải vạn bất đắt dĩ thì ba cũng không dùng đến thủ đoạn bất hợp pháp. Thứ ba muốn chẳng qua là vài đồ vật trong tay cô ta mà thôi, cũng không cần quấy đến nông nỗi kia, chúng ta có thể cùng cô ta đàm phán. Người phụ nữ này luôn quan trọng quá khứ của những người đã chết, Diệp Tiêu Nhiên chẳng lẽ lại không cân nhắc chuyện này sao? Hơn nữa, chúng ta cho cô ta nhận lại con gái đã là ban ân với cô ta, khó khăn lắm mới chiếm được yêu thương của con gái, làm sao cô ta có thể để mất được?"

Tô Kính nâng ly trà lên mũi, cảm thụ hương trà nồng đậm, đưa đến bên miệng nhấp một nhụm, nhắm lại hai mắt, nói: "Nghe nói Đại tiểu thư Nghiêm gia cũng tham gia vụ án này?".

"Đúng, con còn muốn nghĩ cô ta cùng với Diệp Tiêu Nhiên có quan hệ cá nhân, cho nên cũng muốn thành toàn cho Nghiêm Văn Khâm, coi như bán cho Nghiêm gia một cái nhân tình". Tô Hoằng trả lời, giúp Tô Kính nhận ly trà, ông ta vuốt vuốt chòm râu, có chút đăm chiêu, khiêu mi nhìn về phía Tô Hoằng, cười nói: "Không tồi, biết dùng người, xem ra là mời được người có năng lực đến bên cạnh rồi".

"Ba quá khen, mời người dùng trà". Tô Hoằng cười cười nâng ly trà đưa cho Tô Kính, Tô Kính cũng cười không nói, tiếp nhận ly trà.

Ba ngày sau Tô Tử Lăng lại xuất hiện ở trường học, đồng thời thành phố A cũng lan ra tin tức chấn động, trùm ma túy Hồng Anh đã sa lưới. Chỉ trong chốc lát các tòa soạn báo thi nhau đưa tin, người người vây quanh cục cảnh sát chờ đợi khiến vụ án lần này được dân chúng chú ý rất nhiều.

Cùng ngày, Tề Phi làm luật sư đại diện cho Tô gia xuất hiện ở pháp viện, Diệp Tiêu Nhiên cùng luật sư của mình cũng tự mình ra mặt, hai bên cùng kí kết thư đồng ý hòa giải.

"Tô tổng nói, lúc nào Diệp tổng muốn nhận lại con gái thì cần báo trước với ngài ấy, chúng tôi cần phải quan tâm đến cảm thụ của đứa nhỏ". Tề Phi kí xong, đẩy hiệp định sang, nói.

Diệp Tiêu Nhiên cũng cầm bút, hạ xuống chữ kí của mình.

"Phần hiệp định này sẽ do pháp viện lưu lại lập hồ sơ, nếu bên bị cáo không thực hiện nội dung hiệp định, pháp viện sẽ can thiệp đưa ra phán quyết". Nghiêm Văn Khâm thu hồi hiệp định giao cho trợ lý.

"Thật đáng tiếc là không thể giao thủ với luật sư Chu đây.". Tề Phi thu thập tư liệu, ngữ khí rõ ràng mang theo cao ngạo, khóe miệng vĩnh viễn kéo lên ý cười như có như không.

"Tôi cũng rất mong chờ ngày đó, đại luật sư Tề". Trên mặt Chu Phong không hề có ý cười, Tề Phi nghe được chỉ cười cười, nói: "Cáo từ". Nói xong liếc nhìn trợ lý liền đứng dậy đi ra ngoài.

"Tề Phi này cũng quá kiêu ngạo rồi". Chu Phong có chút căm giận bất bình nói, Niên Thiếu Dương tiếp lời hắn: "Chẳng qua chỉ là một nữ nhân hám danh mà thôi, luật sư Chu cần gì phải chấp nhặt loại người này". Chu Phong nghe xong gật gật đầu, phí luật sư thì hắn có đủ, chỉ là tiếc hận không thể đánh bại Tề Phi, khiến hắn ở luật giới vang danh một phen, thực khiến trong lòng hắn không thoải mái.

Niên Thiếu Dương trấn an Chu Phong cùng đi ra ngoài, Nghiêm Văn Khâm cũng để trợ lý lui ra, đợi đến khi mọi người đi hết thì trong phòng chỉ còn lại hai người. Nghiêm Văn Khâm liếc nhìn Diệp Tiêu Nhiên, giải quyết xong vụ án tựa hồ cũng không khiến cô vui vẻ gì, có lẽ, hoàn thành xong tâm nguyện nhưng một bước sau này lại càng phải cẩn thận thêm vạn lần.

"Thẩm phán Nghiêm có chuyện muốn nói với tôi?". Diệp Tiêu Nhiên lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc của hai người.

"Ừ, muốn cảm ơn cô thôi, vụ án của Hồng Anh tôi sẽ nhận". Nghiêm Văn Khâm trả lời, không biết từ lúc nào hai người có loại ăn ý không cần nói cũng hiểu. Việc Hồng Anh sa lưới nàng biết tất cả là do Diệp Tiêu Nhiên an bài, vốn dĩ nàng muốn tự tay bắt kẻ này, đòi lại công đạo cho Bối Nhi, lại trăm triệu không ngờ đến Diệp Tiêu Nhiên trực tiếp đem trùm ma túy này đẩy đến cục cảnh sát. Huống chi không phải nàng không nghe thấy tin đồn, sau lưng cô là Trầm Uy, mà Hồng Anh cũng là người của Trầm Uy, cô cứ như vậy khống chế toàn cục, không sợ đắc tội Trầm Uy hay sao?

Nghiêm Văn Khâm thật sự không rõ việc làm này của Diệp Tiêu Nhiên, chẳng lẽ là đúng như lời cô ấy nói, đơn giản chỉ muốn cho mình một lời giải thích thôi sao?

"Thẩm phán Nghiêm có nghĩ tới, nếu không có Hồng Anh thì cũng là người khác, bọn xấu xa này cho dù có bắt cũng không bao giờ hết không.". Ngữ khí của Diệp Tiêu Nhiên có chút bình tĩnh, ánh mắt trống vắng nhìn thẳng Nghiêm Văn Khâm. Nghiêm Văn Khâm cũng đáp lại ánh mắt của cô, trong mắt không gợn sóng sợ hãi, giống như nước có thể nhìn thấu tất cả. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua quốc huy trên vách tường, nói: "Người xấu bắt không hết, nhưng mỗi người đều sẽ phải vì hành vi của mình mà trả đại giới, nhận sự trừng phạt của pháp luật".

Diệp Tiêu Nhiên nhìn Nghiêm Văn Khâm không nói gì, người này là một thẩm phán chính trực, lại có bối cảnh gia tộc cường đại, thế như luôn khiêm tốn, chưa bao giờ công khai gia thế của mình. Ở chốn quan trường nào có mấy người như vậy, mấy năm qua tiếp xúc không ít người, Diệp Tiêu Nhiên vẫn chưa thấy ai chân chính trong sạch như người này.

Nghiêm Quốc Đống, không nói đến chức vị, chiến tích siêu quần, lại được lòng dân, hình tượng như vậy luôn mê hoặc dân chúng. Bối cảnh như thế lại có thể giáo dục ra một cô con gái như Nghiêm Văn Khâm, chính trực như vậy, luôn giữ vững nguyên tắc cùng tín ngưỡng của mình. Nhưng Nghiêm Văn Khâm làm sao không biết quan trường hắc ám, nếu có một ngày tín ngưỡng của nàng đối đầu lại người thân, nàng sẽ lựa chọn như thế nào?

"Vẫn là muốn cảm ơn thẩm phán Nghiêm đã cho tôi lời khuyên cùng hỗ trợ, không biết, tôi có vinh hạnh được mời cô dùng cơm không?". Diệp Tiêu Nhiên chủ động mở lời mời khiến Nghiêm Văn Khâm có chút kinh ngạc, không phải là muốn cự tuyệt gì, chẳng qua vẫn còn đắm chìm trong kinh ngạc nên chưa trả lời, một lát thì đã nghe Diệp Tiêu Nhiên nói: "Nếu cô sợ bị nghi ngờ thì cũng không sao, tôi chỉ là muốn cảm ơn thẩm phán Nghiêm thôi".

"Năm giờ được không?". Nghiêm Văn Khâm lên tiếng, Diệp Tiêu Nhiên nghe cũng chỉ gật đầu, vươn tay, nói: "Cám ơn vinh dự này của thẩm phán Nghiêm, tôi đi trước". Nghiêm Văn Khâm cũng thân thủ nắm tay cô, Diệp Tiêu Nhiên vừa định rút tay về thì lại bị Nghiêm Văn Khâm kéo đến trước mặt. Chỉ thấy nàng mở ra lòng bàn tay của cô, nhìn chăm chú vào vết thương mơ hồ kia, nói: "Vẫn là để lại sẹo". Nói xong ngón cái mềm nhẹ vuốt ve lòng bàn tay Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên cảm giác một dòng nước ấm xẹt qua tim, cô vội vàng rút tay về, nói: "Lát nữa gặp lại". Nói xong liền bước nhanh ra cửa.

Ngồi vào xe, ngón cái Diệp Tiêu Nhiên không tự giác vỗ về vết thương kia, biến hóa nho nhỏ trong lòng lúc nãy khiến cô bối rối. Loại ấm áp này cô không thể hưởng thụ, Nghiêm Văn Khâm vốn là một nữ nhân ấm áp, quan tâm săn sóc của nàng có thể hòa tan băng tuyết, khiến lòng Diệp Tiêu Nhiên nổi lên gợn sóng nhỏ lăn tăn.

Một mình về đến nhà, Diệp Tiêu Nhiên có chút vô lực ngồi trên sofa, chuyện của mấy ngày này khiến cô mệt mỏi không chịu được. Thỏa mãn có được quyền thăm hỏi lại không biết bước tiếp theo nên làm gì, từ a di biến thành mẹ không biết con gái cô sẽ phản ứng như thế nào? Tuổi cô dù không lớn, nhưng cũng không phải còn trẻ gì, cho dù cô có nóng lòng muốn nhận con thì cũng cần để ý đến cảm thụ của đứa nhỏ.

Cô hòa hoãn tâm tình, cởi áo khoác, đi đến thư phòng nhấn một nút ở góc khuất, đằng sau giá sách lập tức mở ra. Đi vào là một mật thất khá rộng rãi, một nửa phòng là bàn dài cùng với máy vi tính, hai bên vách tường dày đặc tin tức báo chí, tạp chí cùng ảnh chụp. Diệp Tiêu Nhiên cầm bút, đi đến chăm chú nhìn sơ đồ quan hệ trên đó, nhiều năm tìm kiếm manh mối cùng tư liệu đều nằm trong phòng này, bên trong có thiên ti vạn lũ quan hệ cùng nhân vật mà không phải ai cũng biết.

Bốn phía dày đặc ảnh chụp cùng ghi chép, cô đi đến một bên, trên đấy là tin tức được cắt ra từ báo chí.

"Bỏ quan theo thương, tập đoàn Tô Thức trên thương trường như cá gặp nước".

"Một quan viên bị ngộ độc khí ga, hai vợ chồng chết tại nhà".

"Thôn Sơn Giang bị hỏa hoạn, chưa phát hiện thương vong".

Từng tin tức như thước phim chiếu chậm hiện ra trước mắt Diệp Tiêu Nhiên, cô vươn tay vuốt ve hình ảnh bên trên, cắn chặt môi dưới, bi phẫn trong lòng tràn ra, một quyền nặng nề dừng trên tường, trên tay truyền đến đau đớn nhàn nhạt, đầu cô vô lực tựa trên vách tường.

Ánh mắt phiêu đến một góc ảnh chụp khác trên tường, cô ngẩng đầu nhìn, đó là ảnh chụp lén Nghiêm Văn Khâm, trên mặt người kia xuất hiện ý cười nhàn nhạt, một thân chế phục thẩm phán. Một chút suy nghĩ hỗn loạn cùng cảm giác khác thường sẽ không vì sự xuất hiện của nàng mà lay động, Nghiêm Văn Khâm, tôi rất cần cô. Diệp Tiêu Nhiên nghĩ đến đây, đem ảnh dán trở lại tường.

Điều chỉnh tốt suy nghĩ của mình, cô buộc tóc lên, thay một bộ quần áo hưu nhàn. Lúc cởi áo, sau lưng hiện lên vết sẹo ghê người, vết sẹo này như là ấn kí, cùng thân thể cô dung hợp. Cô chỉ liếc qua vết sẹo kia một chút, giống như đã sớm quen thuộc, thay một chiếc áo ngực vận động màu đen, đi đến phòng thể hình. Mặc đồ võ vào, dùng sức ra quyền, mỗi một quyền hạ xuống đều vô cùng mạnh mẽ, đánh đến khi mồ hôi chảy toàn thân, đánh đến khi toàn thân vô lực, đến khi không chịu nổi ngã xuống đất thở dốc thì mới ngừng lại.

Tầm mắt không mục đích nhìn ngọn đèn mở áo, gian mật thất trong chốc lát có vẻ tĩnh lặng trống vắng, giống như âm thanh ra quyền lúc nãy chỉ còn văng vẳng đâu đây nhưng ánh sáng ánh vào mi mắt lại rực rỡ chói lòa. Cô nằm trên mặt đất, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà, hô hấp phập phồng khiến cơ thể dần vơi mệt mỏi, sau đó đứng dậy, cởi bỏ đồ võ, đi đến phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.