Mang theo bạch trà tốt nhất đến, chỉ thấy Trầm Uy thản nhiên ngồi trước bàn đùa nghịch một chút, mùi thơm ngát đã đánh úp lại, thấm vào ruột gan. Hắn rót hai tách, một tách đưa đến trước mặt Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên bưng lên, đưa đến bên mũi khẽ hít lấy mùi thơm kia, trà chảy vào cổ họng, mùi hương thuần khiết trong lành, có thể nói là tuyệt phẩm.
"Quả nhiên là trà ngon, nhiều năm như vậy vẫn quen thuộc khẩu vị của tôi, thật không dễ cho cô". Ngữ khí Trầm Uy thoải mái tự nhiên, tinh thần lẫn thể xác tận sức hưởng thụ vị trà này.
"Trầm gia thích là tốt rồi, tận tâm với Trầm gia là việc Tiêu Nhiên nên làm, mới không uổng công sau khi tôi gặp chuyện không may Trầm gia đã phái người bảo vệ tôi và Nghiêm Văn Khâm". Diệp Tiêu Nhiên nói xong nụ cười liền biến mất, nâng mắt nhìn Trầm Uy, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu.
Diệp Tiêu Nhiên không hề điều tra chi tiết những người theo dõi mình, trong lòng cô rất rõ ràng tác phong làm việc của Trầm Uy, là lão đại, hắn làm chuyện gì cũng thủ vững nguyên tắc của mình. Vụ án ma túy của Hồng Anh bị khui ra, để tránh phía dưới nhiễu loạn, hắn cũng bỏ ra không ít công phu, chi số tiền lớn bảo lãnh thậm chí là khơi thông quan hệ, đảm bảo được phán án nhẹ một chút, cũng coi như trấn an những người ăn cơm của Hồng Anh, cho họ một cái công đạo. Nhưng Diệp Tiêu Nhiên cũng rất rõ ràng, Hồng Anh này chẳng qua chỉ là một quân cờ vô dụng, giữa cô và Hồng Anh lúc đó Trầm Uy nhất định sẽ thí xe bảo soái*, cô không phải người Trầm Uy có thể quản, tuy cũng không thể khống chế hắn nhưng ít nhất vẫn có chút kiêng kị.
(*: một đạo lí trong đánh cờ, lúc cần thì nên vứt bỏ quân cờ nhỏ như quân xe,... để bảo toàn quân soái)
Tình nghĩa giữa nam nữ cũng chỉ đến mức đó, ích lợi cùng tình cảm nhất định không thể ngang hàng. Ý đồ của Trầm Uy đối với Diệp Tiêu Nhiên tự nhiên sẽ không để cô biết được, nhưng càng là bề ngoài nhìn như không có thì càng là giấu đầu hở đuôi.
"Tôi biết cô đang tìm Lí Hạo, nhìn như ngầm điều tra nhưng thật ra rất lộ liễu, cô đây là đang làm cho ai xem?". Trầm Uy uống xong chén trà, lại rót thêm một ly cho Diệp Tiêu Nhiên.
Diệp Tiêu Nhiên ngồi thẳng người nhìn Trầm Uy, trong mắt vẫn duy trì bình tĩnh cùng quả quyết vốn có. Đối mặt với con hồ ly này Diệp Tiêu Nhiên chưa bao giờ dám phớt lờ, ý đồ cùng hành động của cô đúng như cô dự đoán, là để cho Trầm Uy thấy được.
"Trầm gia chắc biết người này rất quan trọng với tôi. Tôi nhất định phải tìm được hắn".
"Vậy cô phải cùng so tốc độ với Tô gia rồi". Trầm Uy nói xong xuất ra một tờ giấy đưa cho Diệp Tiêu Nhiên. Diệp Tiêu Nhiên tiếp nhận, nhìn nhìn, chăm chú vào nội dung trên đó, sau đó nâng tách trà lên, kính nói: "Cảm ơn Trầm gia tương trợ".
Không hề để chậm trễ thời gian, Diệp Tiêu Nhiên liền rời khỏi văn phòng của Tầm Uy, ngồi vào xe. Niên Thiếu Dương thấy được biểu tình của Diệp Tiêu Nhiên, không hề nhiều lời, chỉ hỏi: "Đi nơi nào, Kiêu tỷ?".
"Sắp xếp một chút, đi trại cai nghiện, mang theo vài người". Diệp Tiêu Nhiên ra lệnh.
"Kiêu tỷ, lẽ nào........". Liễu Thi nghi ngờ hỏi.
"Hắn quả nhiên biết nơi ở của Lí Hạo". Diệp Tiêu Nhiên nói xong, ngữ khí trở nên hờ hững, nhẹ nhàng ngửa đầu ra sau, nhắm lại hai mắt.
"Chúng ta vừa mới nhận được tin thì liền đến nơi này, hắn thế nhưng lại nhanh hơn chúng ta một bước".
"Trầm Uy không hề đơn giản, hắn tuyệt đối không chỉ là đại ca hắc đạo".
Diệp Tiêu Nhiên nghe đoạn đối thoại của hai người thì trong lòng hiểu rõ, càng tiếp cận việc này thì cảm giác như nước càng sâu. Cô cố ý để Hạ Diệp đi điều tra nơi ở của Lí Hạo, nhìn bề ngoài thì làm như bí mật, nhưng thật ra đã sớm bị người phát hiện, đúng như dự đoán của cô, cô là muốn để bọn họ biết được cô đang vất vả tìm kiếm Lí Hạo. Mà chuyện này vừa mới động thì không chỉ Trầm Uy biết chuyện của Lí Hạo mà cả Tô gia cũng đã nhúng tay vào. Nếu nói việc tìm Lí Hạo là cô cố ý thả tiếng gió, thì việc điều tra vụ án khí gas năm đó là cô âm thầm làm việc, vì cái gì bọn họ ai cũng biết được? Biết được việc này trừ bỏ mình cùng mấy tâm phúc thì không còn ai khác, chẳng lẽ bên người cô đã sớm có người của Tô gia?
Sau khi biết được mối quan hệ của Nghiêm Văn Khâm và Vu Bối Nhi thì Diệp Tiêu Nhiên liền ghi nhớ phần dụng tâm này của Nghiêm Văn Khâm, dựa vào đó đưa ra để nghị cùng đến thăm Vu Bối Nhi.
Sau khi trải qua chuyện lần trước, vì ngừa tai họa ngầm mà Diệp Tiêu Nhiên an bài thêm xe đi theo phía sau, mình cùng Nghiêm Văn Khâm vẫn ngồi xe cũ. Trên mặt Nghiêm Văn Khâm không hề vui vẻ chút nào, cả người nhìn vô cùng mệt mỏi, Diệp Tiêu Nhiên nghĩ nàng sinh bệnh không thoải mái, vươn tay sờ trán của nàng.
"Nhìn chị rất mệt, có phải không khỏe ở đâu không?". Diệp Tiêu Nhiên cũng không cố kị thủ hạ đang lái xe, giống như lúc hai người ở cạnh nhau, ngữ khí tràn đầy ôn nhu quan tâm. Nghiêm Văn Khâm bắt lấy bàn tay đặt trên trán mình, nắm trong lòng bàn tay của mình, nói" Tôi không sao, tối hôm qua ngủ không ngon lắm". Kỳ thật là vì bệnh đau nửa đầu của nàng tái phát, có lúc thì mệt mỏi một chút, nhưng rất nhiều lúc nghiêm trọng hơn, thậm chí là chóng mặt, nôn mửa không ngừng. Nàng cố gắng đem đau đớn chôn xuống đáy lòng, bây giờ đang lúc nhạy cảm, nàng không muốn để Diệp Tiêu Nhiên lo lắng, lại càng không muốn bị ép đến bệnh viện.
"Không thoải mái thì nhất định phải nói với tôi". Diệp Tiêu Nhiên dùng sức nắm lấy bàn tay nàng, Nghiêm Văn Khâm hiểu ý cười, gật đầu.
Xe thuận lợi đến trại cai nghiện, bởi vì phòng giám sát của Vu Bối Nhi được đặc cách riêng biệt cho nên hai người cũng không cần thông qua lối đi thường ngày đến phòng thăm. Nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm, biểu tình Vu Bối Nhi có chút hưng phấn, nhưng khi thấy được người bên cạnh Nghiêm Văn Khâm không phải người mình chờ mong thì trong mắt liền hiện lên tia phiền muộn không rõ, tất cả biểu hiện của nàng đều lọt vào mắt Nghiêm Văn Khâm.
"Văn Huy gần đây rất bận, chuyện của công ty xử lí không xuể, em cứ an tâm ở đây tĩnh dưỡng, chờ đến lúc bác sĩ nói ổn thỏa thì bọn chị liền đón em về". Nghiêm Văn Khâm trấn an Vu Bối Nhi, nhưng trong lòng nàng biết quá trình này rất là khó khăn.
Ma túy, một khi đã dính vào thì vĩnh viễn không thể quay đầu lại. Nó không phải thứ mà ý chí con người có thể khống chế, từ lần đầu tiên hít phải thì liền xâm chiếm đại não, phá hủy tổ chức thần kinh của đại não, làm cho con người ta không thể suy nghĩ được gì. Bình thường những người hít ma túy có đến 99.9% tái nghiện là vì không thể khống chế hành vi của mình, theo cơn nghiện gia tăng, số lượng ma túy phải hít ngày càng lớn, mãi cũng không thể trở lại bình thường.
Rất nhiều người khờ dại nghĩ rằng hít một chút sẽ không hại đến thân thể, nhưng không biết là một ngụm kia sẽ lấy đi mạng sống của mình. Vạn phần may mắn chính là thứ Vu Bối Nhi nếm thử là ma túy cấp thấp nhất, trải qua các phương diện kiểm tra não bộ cùng phân tích kết quả chẩn đoán thì độ nghiện còn thấp, có thể từ bỏ được. Nếu không, cả đời đểu phải ở nơi này chịu tra tấn, mãi mãi không thể thoát ra được.
Nghiêm Văn Khâm đã thấy qua rất nhiều án kiện, một số ít là cảnh sát nằm vùng, bị bất đắc dĩ bắt dùng thứ này, tám năm ở nơi trại cai nghiện chịu tra tấn, cuối cùng chịu không nổi mà tự sát, sau đó bị bọn buôn thuốc phiện giết hại cả nhà để báo thù. Ma túy là sự tồn tại độc ác nhất, bọn buôn ma túy cũng táng tận lương tâm, vì lợi ích mà hãm hại những người khỏe mạnh, quả thực là linh hồn bị quỷ cắn nuốt. Cho nên Nghiêm Văn Khâm vô cùng căm hận ma túy, cũng căm ghét kẻ nghiện thuốc, bởi vì nàng biết rõ nguy hại trong đó, mà xã hội đối với thứ này quá ít phòng bị, cho nên mới tạo ra nhiều vực sâu như vậy, mất cả gia đình lẫn hạnh phúc của bản thân.
"Chị Văn Khâm, gần đây ở trại em gặp một quái nhân". Vu Bối Nhi bỗng nhiên lôi kéo cánh tay Nghiêm Văn Khâm nói.
"Quái nhân?"
"Dạ, hắn......". Vu Bối Nhi vừa muốn nói gì thì liếc mắt nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên, lời muốn nói lại bị nuốt ngược trở lại. Nghiêm Văn Khâm vỗ vỗ bả vai nàng, nói: "Tiêu Nhiên là người một nhà".
"Dạ, cũng không có gì, hắn đã chết rồi". Lời nói chuyển hướng của Vu Bối Nhi rõ ràng khiến Diệp Tiêu Nhiên cảm giác được sự phòng bị cùng xa cách, cô vừa định tránh đi thì bị Nghiêm Văn Khâm giữ chặt, Nghiêm Văn Khâm cầm tay cô, mười ngón tương khấu. Vu Bối Nhi nhìn bàn tay của hai người, trong lòng nháy mắt sáng tỏ, chỉ là trong mắt mang theo kinh ngạc và khó hiểu, nghi hoặc kia chỉ giấu trong mắt, chưa hề hỏi ra miệng.
Chính mắt nàng chứng kiến tình yêu của Nghiêm Văn Khâm và Thư Thấm Tuyết, từ lúc hai người quen nhau đến hiểu nhau yêu nhau, nàng là bị sự bình thản cùng quyết tâm của họ làm cảm động. Có lẽ năm đó bị chị gái và Nghiêm Văn Khâm ảnh hưởng nên Vu Bối Nhi chưa từng phản cảm với tình yêu đồng tính, càng không nghĩ đến có một ngày mình sẽ hãm sâu vào nó. Nàng chỉ biết tình cảm nàng dành cho Nghiêm Văn Huy là theo năm tháng tích lũy mà thành, không phải vì chức vị tổng giám đốc của Nghiêm Văn Huy mà còn bởi vì lôi cử xử hòa nhã của chị ấy, thái độ làm người khiêm tốn, sự mài dũa hằng ngày của tiểu thư khuê các không khiến chị ấy có bóng dáng của một vị tổng giám đốc. Chị ấy có thể cùng công nhân làm việc, trên thì đối với công ty tận sức, dưới thì ngay cả một dì quét dọn vệ sinh cũng có thể nhớ kĩ tên. Nàng không thể không bị người phụ nữ này làm cho động tâm, cho đến khi nhận thức được phần tình cảm đó thì nàng đã không còn cách nào khống chế.
Thư Thấm Tuyết đi rồi, Vu Bối Nhi từng lo lắng Nghiêm Văn Khâm sẽ không gượng dậy nổi, ai ngờ được nàng không chỉ không buông thả nhân sinh mà còn đem lý tưởng của hai người làm càng ngày càng tốt. Một mình nàng thực hiện giấc mộng của hai người, nội tâm có Thư Thấm Tuyết làm bạn, nàng chưa bao giờ phớt lờ chính mình. Không chỉ chuyên tâm làm thẩm phán mà thỉnh thoảng nàng còn đến tập đoàn truyền thông Trung Á xử lí chút chuyện, để ý đến hướng đi của Vu Bối Nhi, nàng nhìn thì như không tiếp nhận tập đoàn gia tộc nhưng luôn âm thầm giúp Nghiêm Văn Huy xử lí nhiều việc của tập đoàn. Chị em Nghiêm gia, một người thủ vững nguyên tắc, ôn nhu thản nhiên, một người động lòng người, xử sự quả quyết, có khí chất cùng tính cách tương tự nhau, nhưng rồi lại giống như có khác biệt rõ ràng.
Tuy rằng hi vọng Nghiêm Văn Khâm có thể tìm được bến đỗ của mình nhưng khi biết được người đó là Diệp Tiêu Nhiên thì Vu Bối Nhi vẫn không thể lí giải nổi, thân phận của hai người như vậy làm sao có thể đi đến cuối cùng được. Nàng không có chán ghét Diệp Tiêu Nhiên, quan hệ của hai người nàng cũng nghe chút tin đồn, mặc dù vài lần cơ duyên xảo hợp tiếp xúc với cô nhưng không có phát hiện cái gì. Người phụ nữ này quá mức ổn trọng và lãnh diễm, có thể cùng một Nghiêm Văn Khâm ấm áp tâm đầu ý hợp, nàng cũng rất rõ ràng Nghiêm Văn Khâm nếu đã nhận định ai tất nhiên sẽ không bao giờ thay đổi. Cho dù là yêu ai sẽ yêu cả đường đi, nàng sẽ không có thành kiến với Diệp Tiêu Nhiên, nhưng nàng vẫn muốn đem lời vừa định thốt ra thu trở về.
Thăm Vu Bối Nhi xong, Nghiêm Văn Khâm tự mình đi đến gặp viện trưởng và bác sĩ để tìm hiểu quá trình cùng tình trạng của Vu Bối Nhi ở đây. Bởi vì viện trưởng là bạn của Nghiêm Văn Khâm nên nhớ đến lúc nãy Vu Bối Nhi vô tình nhắc đến quái nhân kia thì Nghiêm Văn Khâm nhạy cảm nhận ra có gì đó, cho nên liền mở miệng hỏi thử.
"Nghe nói gần đây có chút chuyện xảy ra?".
"Ừ, có bệnh nhân không chịu nổi quá trình cai nghiện nên tự sát". Đối với Nghiêm Văn Khâm, viện trưởng Ngô cũng không giấu diếm gì mà nóng ra tin tức.
"Nghiện bao lâu rồi?".
"Mười mấy năm, vào đây cũng gần mười năm rồi, vẫn luôn có người gởi tiền cho chúng tôi. Trạng thái của hắn coi như cũng ổn định, nhưng cách đây không lâu phát nghiện trở lại, chúng tôi cũng không biết là nguyên nhân gì".
Nghiêm Văn Khâm cúi đầu suy nghĩ, có loại cảm giác mơ hồ, nàng liếc mặt nhìn Diệp Tiêu Nhiên một cái, từ đầu đến cuối người này không hề mở miệng nói chuyện, Nghiêm Văn Khâm nghĩ nghĩ, nói: "Viện trưởng Ngô, tôi có yêu cầu hơi quá đáng một chút".
"Văn Khâm sao lại nói vậy, chúng ta là bạn bè lâu năm, cô cứ nói". Hắn đối với Nghiêm Văn Khâm luôn khách khí có thừa, nàng coi như có loại khí tràng khiến người khác kính phục, có lẽ là làm thẩm phán lâu năm, chính khí luôn vây quanh thân, tựa hồ như có loại uy nghiêm trời sinh.
"Tôi muốn xem ảnh chụp cùng tư liệu của người này. Tôi biết là không hợp với quy định, nhưng là......". Nghiêm Văn Khâm muốn nói lại thôi, viện trưởng Ngô lập tức hiểu ý, khoát tay, nói: "Người khác thì không được nhưng Văn Khâm đã mở miệng thì quy định gì cũng không đáng nói". Nói xong hắn rút từ ngăn bàn một bức ảnh cùng túi tư liệu đưa cho Nghiêm Văn Khâm.
Một khắc nhìn đến ảnh chụp kia Nghiêm Văn Khâm liền đưa đến tay Diệp Tiêu Nhiên, gương mặt quen thuộc như vậy, đừng nói là Nghiêm Văn Khâm liếc mắt một cái liền nhận ra thì Diệp Tiêu Nhiên nhiều năm nhìn ảnh chụp di động cùng với mẫn duệ làm thế nào lại không biết, nhưng trên mặt cô không hề có biểu hiện kinh ngạc hay gợn sóng nào. Nghiêm Văn Khâm tùy ý rút ra tư liệu trong túi hồ sơ, hai chữ "Lí Hạo" cứ như vậy đập vào mắt, người mà mình vất vả tìm kiếm thế nhưng lại xuất hiện trong tình huống này, thật là lực bất tòng tâm, người đã chết, manh mối chẳng phải cứ như vậy mà đứt đoạn sao?
"Viện trưởng, người này là ai đưa đến?". Diệp Tiêu Nhiên rốt cuộc mở miệng hỏi, viện trưởng Ngô lộ vẻ mặt khó xử, nói: "Văn Khâm cũng biết, tôi ở nơi này nhiều năm như vậy, đã quá quen thuộc bối cảnh của từng bệnh nhân, duy độc người này lại không tra ra chút manh mối nào. Thậm chí tìm lão viện trưởng trước đây hắn cũng không biết được, huống chi lão viện trưởng đã lớn tuổi, cũng di dân đi nơi khác rồi, bây giờ tìm không thấy người".
Diệp Tiêu Nhiên cùng Nghiêm Văn Khâm nhìn nhau, đủ loại dấu hiệu cho thấy tất cả là có người an bài, càng khó phân biệt thì nghi ngờ về vụ án năm đó càng lớn. Nếu đơn thuần là ngoài ý muốn thì cần gì có nhiều bí mật đến như vậy?
Ngay lúc này điện thoại trong phòng vang lên, viện trưởng nghe xong, nhìn về Nghiêm Văn Khâm, nói: "Người nhà Lí Hạo đã đến đây. Quên nói với hai người, tôi cũng vừa biết được Lí Hạo có một cô em gái được gởi ra ngoài nuôi, hiện giờ hắn đã chết, di vật chúng tôi sẽ giao cho người nhà, thi thể cũng do người nhà nhận.".
"Di vật.........". Nghiêm Văn Khâm thấp giọng lặp lại, nhưng không đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, chỉ lễ phép nói: "Anh bận thì đi trước đi, chúng tôi cũng phải đi, chuyện hôm nay.......".
"Hôm nay cái gì cô cũng không hỏi, tôi cái gì cũng không nói". Viện trưởng nói xong mỉm cười đi ra, Nghiêm Văn Khâm cười khẽ, cùng người thông minh nói chuyện luôn thoải mái như vậy.
Đi trên hành lang gấp khúc Diệp Tiêu Nhiên vẫn không nói gì, Nghiêm Văn Khâm nhìn cô một cái, sợ cô vì manh mối gián đoạn mà mất mác, vì thế kéo lên mỉm cười thư thái, nhìn Diệp Tiêu Nhiên nói: "Cho dù người đã chết nhưng di vật nhất định có manh mối".
"Tề Phi đến nhận thi thể còn mang theo cả Tô Hoằng đến". Diệp Tiêu Nhiên quay đầu nói với Nghiêm Văn Khâm, trên mặt không hề có ý cười, ngữ khí quá mức bình thản, không có chút cảm giác buồn bã nào.
"Làm sao em biết Tô Hoằng cũng đến?". Nghiêm Văn Khâm nghi hoặc hỏi lại, Diệp Tiêu Nhiên chỉ ngẩng đầu, Nghiêm Văn Khâm theo tầm mắt của cô nhìn thì thấy được một chiếc xe xa hoa đang đậu ở bãi đỗ, từ biển số xe đến hiệu xe đều cho thấy thân phận của người đến đây, mà bãi đỗ xe hôm nay cũng không có chiếc xe nào khác, cho nên nếu không phải hắn thì Tề Phi làm sao khả năng sở hữu một chiếc xe như thế?
"Xem ra quan hệ của Tề Phi và Tô Hoằng không hề đơn giản. Nữ nhân này dã tâm bừng bừng, tiếp cận Tô Hoằng tất có mục đích, chỉ là không nghĩ đến sẽ dính đến chuyện lần này". Nghiêm Văn Khâm nhìn chiếc xe kia rồi nhìn về Diệp Tiêu Nhiên. Khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên giơ lên mạt cười thâm ý, cô cầm tay Nghiêm Văn Khâm, nói: "Tuy Lí Hạo đã chết nhưng ít ra chúng ta biết được người an bài hắn trốn ở đây không phải là Tô gia, còn có người khác bày ra tất cả chuyện này, chúng ta không phải là không có thu hoạch gì. Chị không cần lo lắng, Văn Khâm, chờ nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không vội".
"Tôi tin em đối mặt với hết thảy đều có thể bình thản ung dung như vậy, mặc kệ là thế nào, sẽ có một ngày chân tướng nổi lên mặt nước. Đợi đến ngày đó pháp luật nhất định không buông tha những người làm xằng làm bậy này". Lời nói của Nghiêm Văn Khâm tràn ngập chính nghĩa lầm liệt, nghe một người chấp pháp nói như vậy lại khiến lòng Diệp Tiêu Nhiên dâng lên cảm giác phức tạp. Cô chỉ cười khẽ, dắt tay nàng đi về phía trước, mặc kệ tương lai có là mưa rền gió dữ thì giờ phút này cô đang nắm trong tay hạnh phúc ngắn ngủi, chừng đó cũng đủ khiến cuộc đời cô tràn đầy dư vị rồi.