Chưởng Ôn

Chương 53: Chịu đựng tra tấn



Căn phòng nhỏ u ám chỉ có một ngọn đèn yếu ớt, bốn phía là vách tường dày, không có cửa sổ, trong phòng bày một ít đồ dùng, cảnh tượng bên trong cực kì khó nhìn. Một người phụ nữ bị trói trên cột sắt, hai tay đã bị dây thừng ma sát chảy máu, mười ngón tay vô lực buông lỏng. Trên người nàng, trên chân nàng đều bị cột dây thừng, từng giọt mồ hôi hòa với máu chảy dọc trán rơi xuống. Trên lông mi dài nhỏ che một tầng sương mước, máu che kín gương mặt nhìn không biết là vết thương ở nơi nào.

Bên cạnh người bị trói có hai gã thanh niên đang ngồi, giống như là đánh đến mệt mỏi, hai người ngồi bên bàn hút thuốc, quay đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy trên mặt nàng không có chút sợ hãi nào. Nàng vẫn luôn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn trần nhà, từ lúc bị bắt đến giờ nàng không hề nói một câu nào, thậm chí quyền cước đánh lên người cũng không kêu rên một tiếng, tiếng rên rỉ đau đớn cứ trồi lên rồi nuốt xuống yết hầu.

Trong phòng tràn ngập mùi khói thuốc và ẩm ướt, Tề Phi nhìn căn mật thất như một phòng nhỏ này, ánh mắt trở nên sâu thẳng trống rỗng, nàng trừng lớn đôi mắt, nghĩ muốn đẩy đi giọt máu loãng đang muốn tiến vào. Đau đớn toàn thân đã sớm khiến nàng chết lặng, hai tay bị trói nổi lên gân xanh, cánh tay vốn trắng nõn cũng chi chít vết thương vì bị roi quất, trên thân thể là da tróc thịt bong tựa như đóa hoa sắp nở, máu từng giọt ứa ra rơi xuống, cùng màu da nàng hình thành nên tương phản mãnh liệt, nhìn mà ghê người.

Lúc Tô Hoằng bước vào nơi này, cảnh tượng trước mắt khiến hắn quen thuộc biết bao, năm đó tuy Diệp Tiêu Nhiên không có trải qua tra tấn như vậy nhưng cô vẫn là mệnh lớn, từ trong biển lửa thoát đi, quả nhiên là mạng lớn không chết. Nhưng bây giờ là Tề Phi, là nhân tài một tay hắn phát hiện, là người hắn cực kì tín nhiệm, là người cùng hắn mây mưa chi hoan, là người phụ nữ tương trợ sự nghiệp như cá gặp nước của hắn. Nhưng hôm nay lại đem hắn trở thành đối tượng lợi dung, ẩn nấp rất lâu bên người hắn, còn nói một ngày nào đó sẽ nắm trong tay cả vương triều Tô gia.

"Các cậu ra ngoài trước đi". Tô Hoằng lạnh lùng nói với hai người thủ hạ, hai người dập điếu thuốc, ngoan ngoãn mở cửa đi ra ngoài.

Tô Hoằng chậm rãi đến gần Tề Phi, nàng cũng không có nâng mắt lên nhìn hắn, thẳng đến khi tầm mắt hắn đối diện với ánh mắt của nàng, khoảng cách chỉ còn mấy li thì nàng mới thu hồi tầm mắt của mình về. Nàng hơi cúi đầu, nhìn Tô Hoằng, trong mắt dĩ nhiên lại lộ ra khinh thường, cái loại xem thường này khiến cho Tô Hoằng nhất thời nổi giận.

"Chát!!". Một tiếng tát tai thanh thúy vang lên, Tô Hoằng có thể cảm nhận được bàn tay của mình đau chết lặng, nhưng cũng không có ngừng tay, một tát rồi một tát dừng trên mặt Tề Phi. Nàng cảm giác được một cỗ tinh ngọt trào ra trong miệng, hơi hé môi, phun ra một búng máu, nhìn Tô Hoằng không nói lời nào.

Tô Hoằng lại nâng tay, Tề Phi ngẩng đầu đón nhận động tác của hắn, tay hắn chỉ cách mặt nàng một chút thì dừng lại, chờ đợi đồng tử của nàng đang phóng đại dần co rút lại, động tác trên tay bỗng nhiên nhu hòa, thay nàng vén mấy sợi tóc, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi máu loãng trên mặt, bàn tay vốn thô lỗ nháy mắt trở nên ôn nhu, từ lau nhẹ biến thành khẽ vuốt. Chỉ thấy ánh mắt hắn u ám nhìn Tề Phi, khóe miệng bỗng nhiên kéo lên ý cười, ngón tay chạy trên mặt nàng, càng ngày càng đi xuống. Sắc mặt hắn đột nhiên biến hóa, dùng sức nắm cằm của nàng, nói: "Diệp Tiêu Nhiên đến tột cùng là cho cô bao nhiêu ưu đãi? Có thể để cô vì cô ta mà ẩn nấp bên người tôi lâu như vậy?".

Tề Phi nhìn Tô Hoằng không nói, đồng tử nhanh chóng thu nhỏ, trừng mắt nhìn Tô Hoằng. Tô Hoằng cố gắng áp chế hơi thở của mình, bàn tay nắm cằm của nàng thả lỏng, di chuyển đến cổ của nàng, hắn đột nhiên dùng sức siết lấy yết hầu của nàng, rống lớn lên: "Cô nói đi! Cô và Diệp Tiêu Nhiên rốt cuộc là có quan hệ gì? Cô ta đã biết được bao nhiêu rồi?".

"Khụ khụ....". Yết hầu bị hắn gắt gao chế trụ, Tề Phi rốt cuộc nhịn không được ho khan, tuy rằng khó khăn hít thở nhưng vẫn cắn răng không chịu thua, khóe miệng hơi hơi mở, nói: "Tô Hoằng, anh không xứng...... nhắc đến..... tên cô ấy". Nghe được câu nói của nàng, Tô Hoằng đột nhiên nới lỏng tay, Tề Phi cúi đầu mãnh liệt ho khan.

Ánh mắt hắn mê ly nhìn nàng, nói: "Tôi đối với cô không tốt sao? Tôi cho cô nhiều tiền cùng nhà cửa như vậy, cô còn không biết chừng mực, cô là muốn mưu cầu cái gì? Diệp Tiêu Nhiên có năng lực cho cô cái gì?".

Sợi tóc che khuất trán của nàng, Tề Phi ngẩng đầu, xuyên qua mái tóc nhìn về phía Tô Hoằng, cười lạnh: "Hừ, tôi chẳng qua là thế thân của Diệp Tiêu Nhiên mà thôi, Tô Hoằng anh có khi nào đã thật lòng yêu tôi? Chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, anh muốn thân thể của tôi, năng lực của tôi, tôi cho anh. Anh cảm thấy Tề Phi này chỉ biết có tiền và nhà thôi sao?". Ánh mắt nàng phụt ra quang mang khiến Tô Hoằng có chút chột dạ.

Tô Hoằng xoay người, mặt mày vẫn âm trầm, hắn đưa lưng về phía nàng, nói: "Dã tâm của cô bừng bừng làm người khác nhìn không thấu, người khác không cảm nhận được, nhưng cô là người nằm bên gối của tôi, tôi có thể hiểu được. Thân thể cô cho tôi, nhưng lòng của cô dù có mất đi cũng không ở trên người tôi, tôi lựa chọn tín nhiệm cô, cô vì cái gì lại muốn phản bội?". Thanh âm của hắn dần dần nhỏ đi, trong mắt ánh lên tia mất mác và đau lòng. Tề Phi không nói, ánh mắt có chút trống rỗng xa xăm..

Tô Hoằng quay đầu, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, thẳng đến khi cảm nhận được hơi thở của nàng. Hắn hé miệng hàm trụ môi Tề Phi, đôi lông mày Tề Phi nhanh chóng nhíu lại, khép chặt môi, dùng sức quay đầu đi, muốn thoát li khỏi sự cường hãn của hắn. Nhìn thấy nàng giãy dụa càng thêm khơi dậy ngọn lửa tức giận trong lòng Tô Hoằng, hắn nổi lên thú tính, một phen xé rách áo của nàng, lộ ra nội y màu đen khêu gợi cùng bộ ngực trắng nõn mềm mịn, mà trên cần cổ lại chảy xuống dòng máu tươi nhuộm đỏ chiếc sơ mi màu trắng. Nút áo bị hắn giật đứt, hắn đem mặt mình vùi vào ngực nàng, tham luyến mút vào hương khí tản mát từ người nàng. Hai tay Tề Phi bị trói chặt, thân thể vô lực phản kháng, nàng chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt môi, hai tay đang bị trói dần siết chặt.

"Thân thể của cô....... vẫn luôn khiến tôi muốn ngừng mà không được..... Tôi từng...... thật sự nghĩ đến muốn cô làm người phụ nữ của tôi.....". Tô Hoằng có chút hụt hơi, mê ly hưởng thụ dục vọng đang tràn lên trong cơ thể.

"Anh chỉ là đem tôi trở thành bóng dáng của Diệp Tiêu Nhiên mà thôi". Tề Phi lạnh lùng nói, một câu này đã đánh nát thú tính của hắn. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng, vẫn là ánh mắt khinh miệt kia, nhìn hắn không có một tia tình cảm, ngay cả hình ảnh phản chiếu hắn từ trong mắt của nàng cũng mờ nhạt như vậy.

Đâm vào được điểm yếu của Tô Hoằng, Tề Phi liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói: "Một câu mệnh lệnh của tiên sinh, anh sẽ không nghe theo sao? Tôi bất quá chỉ là đi qua con đường Diệp Tiêu Nhiên từng đi thôi. Yêu sao, Tô Hoằng, ai mà dám yêu anh, anh có tư cách được yêu sao?". Bị nàng nói đến nghẹn lời, trong lòng Tô Hoằng ngàn lần không muốn thừa nhận nhưng vẫn hiểu được. Cho đến nay trong lòng hắn chưa từng buông tha Diệp Tiêu Nhiên, lúc trước Tề Phi hấp dẫn được hắn chỉ bởi vì hắn ngửi được sự tự tin cùng cứng cỏi giống Diệp Tiêu Nhiên từ trên người nàng mà thôi.

Tô Hoằng thật sâu thở dài một hơi, giúp nàng chỉnh sửa lại vạt áo trước ngực, hắn nhìn nhìn áo của mình, nói: "Cô tốt nhất đem tất cả mọi chuyện cô biết cũng những gì cô giữ đưa ra, bằng không cô có biết được, trên đời này chỉ có một loại người sẽ vĩnh viễn không bao giờ tiết lộ bí mật không".

"Nghiêm Văn Khâm có thể điều tra ra tôi, như thế nào còn chưa cho các người thứ quan trọng gì? Trong tay cô ta nắm không ít chuyện, có lẽ sẽ trực tiếp khiêu khích đến tiên sinh đấy. Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, người đàn bà này sâu không lường được, chỉ cần cô ta đi sâu vào là có thể một cước đá Tô gia ra ngoài đấy".

"Tôi thật muốn nhìn xem, một người phụ nữ như cô ta có thể làm nên sóng gió gì". Tô Hoằng không cho là đúng nói, Tề Phi bỗng nhiên cười ha hả: "Tô Hoằng, bản tính cứ tự cho là đúng này sớm muộn gì cũng hại anh. Diệp Tiêu Nhiên, tôi, Nghiêm Văn Khâm chẳng lẽ còn chưa dạy được bài học nào sao? Cho đến bây giờ nữ nhân luôn ác độc hơn nam nhân, càng thêm không từ thủ đoạn, vì đạt được mục đích của mình, cái gì cũng có thể hi sinh".

Tô Hoằng bĩnh tĩnh nhìn nàng thật sâu, giờ phút này khóe miệng của nàng vẫn lộ ra ý cười sừng sững. Thế gian này độc ác nhất đúng là nữ nhân, Diệp Tiêu Nhiên như thế, Tề Phi như thế, ngay cả Nghiêm Văn Khâm cũng như thế.

Không ai biết Tề Phi đi đâu, nàng mất tích đã muốn một tuần, cơ hồ là đem cả thành phố A lật lên vẫn không tìm được tung tích của nàng, Niên Thiếu Dương đã nghĩ hết biện pháp, thậm chí đã muốn điều tra chiếc xe kia nhưng vẫn không có tin tức gì.

"Lâu như vậy không có chút tin tức nào, có thể hay không..........". Liễu Thi lo lắng nói.

"Sẽ không đâu, Phi tỷ sẽ không có chuyện gì, chị ấy là nữ nhân trí tuệ, cho dù thân lâm hiểm cảnh vẫn có thể hóa nguy thành an. Các cô không biết chị ấy nhưng tôi tin tưởng chị ấy nhất định vượt qua cửa ải khó khăn này". Tần Hâm cố gắng đè nén lo âu trong lòng, không muốn đề bản thân hoảng sợ.

"Tôi đến ngục giam một chuyến tìm Kiêu tỷ, Liễu Thi, cô tiếp tục phái anh em đi tìm. Tần Hâm, cô chú ý quan sát động tĩnh bên Tô gia, đặc biệt là hành tung của Tô Hoằng, hắn nhất định biết Tề Phi ở đâu". Niên Thiếu Dương nói xong liền lên xe, ba người còn lại tiếp tục hành động.

Sau khi Diệp Tiêu Nhiên đi tù thì mọi chuyện lớn nhỏ ở hội sở đầu do Lưu Hưởng quản lí, dần dần hắn độc tài quyền lớn, chậm rãi trở thành người đứng đầu. Hắn dã tâm bừng bừng, có thể đem cả ngành vui chơi này kinh doanh đến sinh động.

Liễu Thi ở trong cái vòng luẩn quẩn này đã nhiều năm, vẫn luôn làm cận vệ của Diệp Tiêu Nhiên, đồng thởi bảo đảm an toàn của cô, có quan hệ rất tốt với mấy anh em, mạng lưới quan hệ càng thêm rộng lớn. Cho nên nàng cố sức đem hết tất cả năng lực cùng sức ảnh hưởng của mình để những người này hỗ trợ tìm Tề Phi, nhưng hôm nay hành động của nàng lại gặp phải trở ngại.

Sắp xếp người đi tìm kiếm thì phát hiện ai cũng đùn đẩy nhau, nói là có chuyện bận rộn, nhưng Liễu Thi rõ ràng cảm giác được có điểm không đúng, nàng hiểu rõ lòng người, trực tiếp đi tìm Lưu Hưởng nói chuyện.

"Hưởng ca, tìm Tề Phi là ý của Kiêu tỷ, anh lại khiến mấy anh em ra sức từ chối là có ý gì?". Liễu Thi trực tiếp xông vào phòng Lưu Hưởng.

Lưu Hưởng nâng mắt nhìn nàng, sau lại tiếp tục công việc trên tay, nói: "Là chuyện của hội sở quan trọng, hay tìm một người không liên can đến chúng ta quan trọng hơn? Hiện giờ tình hình bên Kiêu tỷ không rõ ràng, chúng ta không thể mù quáng làm càn".

"Người không có liên can? Tôi nói cho anh biết, Tề Phi là người của Kiêu tỷ, là người một nhà với chúng ta, Kiêu tỷ tự mình hạ lệnh tìm kiếm, có thể thấy được tầm quan trọng của cô ấy". Liễu Thi nhịn xuống xúc động nói, Lưu Hưởng đứng kên, đi qua bàn làm việc, đến bên cạnh Liễu Thi, vươn tay đặt lên vai nàng, nói: "Tiểu Liễu a, người mất tích đã một tuần, cô cảm thấy còn có khả năng sống hay không? Tôi nghĩ chúng ta nên chờ vớt thi thể của cô ta thì hơn".

"Anh nói cái gì?". Trên mặt Liễu Thi lộ ra sợ hãi, nàng liếc nhìn Lưu Hưởng một cái, lập tức xoay người, bỏ cánh tay hắn trên vai mình rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Lưu Hưởng nhìn Liễu Thi rời đi, cầm điện thoại gọi ra ngoài, nói: "Tôi đã xử lý cô ta, tạm thời sẽ không để người bên này đi tìm Tề Phi, an tâm đi". Cúp điện thoại, khóe miệng hắn kéo lên nụ cười giảo hoạt.

Tần Hâm không có dựa theo sắp xếp của Niên Thiếu Dương là âm thầm theo dõi Tô Hoằng mà là trực tiếp đến tìm hắn, nói mình nắm trong tay thứ hắn muốn, chỉ cần để nàng thấy Tề Phi, đảm bảo Tề Phi còn sống thì nàng sẽ giao đồ trong tay ra. Tô Hoằng bán tín bán nghi, nhưng bởi vì tiên sinh thúc giục nên không thể không mang nàng đi tìm Tề Phi. Tô Hoằng cảm thấy rất kì quái, một người khôn khéo cẩn thận như Tề Phi thì làm sao có thể dễ dàng để Nghiêm Văn Khâm phát hiện nhược điểm của nàng như vậy, phát hiện được nàng thông qua cách lưu giữ đồ đạc trong tủ sắt của khách VIP ở ngân hàng để truyền tư liệu đến tay Diệp Tiêu Nhiên.

Cẩn thận mấy cũng có sai sót, đúng là vẫn sẽ bị phát hiện, bốn người dưới tay Nghiêm Văn Khâm làm việc lưu loát, bốn anh em A Hổ ở bên ngoài chặn được Hạ Diệp nhưng khi xâm nhập ngân hàng thì không điều tra được cái gì. Thì ra mỗi lần Tề Phi gởi đồ đều không cùng một ngân hàng, cũng không cùng một loại mật mã để truyền tin tức, ngay cả ngân hàng cũng là theo yêu cầu cất giữ đồ của khách mà thực hiện, chưa bao giờ để lại manh mối. Người phụ nữ Nghiêm Văn Khâm này thật sự rất đáng sợ, hành động có thể nhanh chóng như thế, từ lúc lập cục diện bắt giữ Diệp Tiêu Nhiên cho đến từ chức thẩm phán, tiến vào vị trí tổng tài tập đoàn Trung Á, chỉ trong một thời gian ngắn như thế tiết tấu lại vô cùng nhanh, đã nhận được tán thưởng của tiên sinh, hẹn ngày tự mình gặp mặt.

Tập đoàn Trung Á là uy hiếp rất lớn với hắn, mắt thấy đã mất đi trợ thủ đắc lực Tề Phi thì địa vị của Tô Hoằng sẽ càng lung lay. Còn chưa kịp tìm cơ hội xuống tay với lão già trong nhà thì đã xảy ra chuyện khó giải quyết như vậy, tâm tư Tô Hoằng giờ phút này không có tư vị gì. Kết quả phát hiện bên cạnh hắn một người có thể dùng, có thể làm bạn cũng không có, lúc này hắn thế nhưng lại đặc biệt nhớ nhung Diệp Tiêu Nhiên. Tâm hắn bỗng nhiên sinh ra một ý niệm, nếu có thể hóa giải ân oán với cô, liên thủ đối phó Tô Kính, giải quyết vấn đề khó khăn thì đúng là một kế sách tốt. Nghĩ đến đây biểu tình trên mặt hắn thả lỏng đi, trong lòng âm thầm lên kế hoạch.

Tần Hâm bị bịt mắt ngồi trong xe, vẫn không nói gì, nhưng nàng vẫn vểnh tai nghe động tĩnh chung quanh, có tiếng xe ô tô, có tiếng của nhà xưởng, thậm chí có thể ngửi được mùi vị gay mũi, trong gió mang theo hơi thở đặc biệt, đoạn đường này từ xóc nảy đến bằng phẳng nàng đều ghi nhớ trong đầu, tự suy nghĩ hướng đi của xe. Ước chừng nửa tiếng sau xe dần dần chậm lại, Tần Hâm bị đẩy xuống xe, miếng vải đen trên mắt bị giật xuống, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào mắt khiến nàng nhất thời không thể mở mắt. Nàng nâng bàn tay che mắt, xuyên qua khe hở ngón tay có thể thấy được đây là vùng ngoại ô, là một làng chài, phía trước căn phòng có hai người đứng canh giữ.

Tô Hoằng mang theo hầm đi đến, hai người nọ cung kính vấn an liền để họ đi vào. Còn chưa kịp nhìn tình trạng bên trong thì đã nghe được tiếng rên thê thảm truyền đến, đó là thanh âm hầm rất quen thuộc, nàng bay vọt đến phía trước, đi vào thì phát hiện có hai người thanh niên đang cầm roi đánh vào một người phụ nữ. Khí huyết của Tần Hâm nhất thời dâng lên não, tay chân không nghe lời đã cầm lấy thiết côn bên cạnh, hướng hai người đó đánh đến, bất đắc dĩ thế đơn lực bạc, căn bản không thể chống đối hai gã đàn ông to lớn, nhưng nàng vẫn kiên định đứng trước mặt Tề Phi. Biết rõ mình không phải đối thủ của họ, Tần Hâm buông thiết côn, quay đầu nhìn về phía Tề Phi, chỉ thấy cả người nàng đầy vết thương do roi quất, bị đánh tới nỗi không tìm được chỗ sạch sẽ.

Trên người Tề Phi da tróc thịt bong, quần áo dính liền với máu thịt, máu trên mặt đã chậm rãi rơi xuống, tóc ướt đẫm không biết là do mồ hôi hay máu. Tần Hâm che miệng mình, nước mắt nháy một cái liền chảy ra, nàng vươn tay muốn cởi dây trói cho Tề Phi, nhưng không dám chạm đến thân thể của người kia, nhất thời chân tay luống cuống, chỉ có thể nhẹ giọng gọi: "Phi tỷ....?".

Tề Phi lúc này mới ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy được một bóng dáng đứng trước mắt mình, nhưng thanh âm này nàng cực kì quen thuộc, hơi thở của nàng mong manh hỏi: "Sao cô lại ở chỗ này?".

"Tôi rốt cuộc cũng tìm được chị rồi". Cả mặt Tần Hâm đầy nước mắt, vươn tay cởi dây trói cho nàng, hai gã thanh niên thấy thế muốn đến ngăn cản nhưng Tô Hoằng khoát tay, bọn họ liền dừng chân.

Hầm thực vất vả mới mở ra dây thừng trói trên người Tề Phi, Tề Phi xụi lơ trên mặt đất, ngã vào lòng Tần Hâm. Tần Hâm cơ hồ là khóc nức nở, nàng đau lòng nhìn Tề Phi, quay đầu nhìn lại Tô Hoằng, trong mắt tràn ngập hận ý, giận dữ trừng hắn không nói một câu.

"Cô không cần nhìn tôi như vậy, đây đều là cô ta gieo gió gặt bão, sớm một chút đem đồ tôi cần giao ra thì không phải tốt sao. Còn ở đây mạnh miệng, cho nên phải gặp chút đau đớn da thịt, nếu không làm sao cho cô ta thống khoái được". Ngữ khí Tô Hoằng rất bình tĩnh, nhìn thấy trong mắt Tề Phi không một tia trìu mến, hắn châm thuốc, người bên cạnh liền đưa ghế đến, hắn kẹp điếu thuốc ngôi trước mặt hai người, phả ra một ngụm khói, nói: "Tần Hâm, người đã gặp được rồi, còn sống, đồ vật gì đó có phải nên giao ra?".

"Hừ, còn sống? Anh đem một người sống không bằng chết giao trên tay tôi, còn vọng tưởng muốn đồ của tôi sao?". Tần Hâm sớm đã lau khô nước mắt, Tề Phi không có khí lực nói chuyện, muốn ngăn cản đối chọi gay gắt của Tần Hâm và Tô Hoằng nhưng lại vô lực.

"Hahaha, Tần Hâm, tôi biết tình cảm chủ tớ của hai người rất sâu đậm. Xem như hai người các cô đã từng trợ lực cho tôi, tôi cũng không muốn mạng của hai người. Giao đồ ra đây, tôi có thể hướng tiên sinh cầu tình". Tô Hoằng bắt chéo hai chân đạm mạc nói. Hai tay Tần Hâm ôm Tề Phi không dám dùng sức, chỉ là ánh mắt lo lắng nhìn về phía bụng của nàng, đột nhiên nàng ngẩng đầu kiên định nói: "Tôi chính là đến chết cùng chị ấy, có bản lĩnh thì cứ đánh chết chúng tôi đi. Nếu không anh nhất định không được chết tử tế, Diệp Tiêu Nhiên sẽ không bỏ qua cho anh".

Nghe được tên của Diệp Tiêu Nhiên trong nháy mắt đã chọc giận Tô Hoằng, hắn ném điếu thuốc trong tay, đoạt roi trong tay thủ hạ, dùng sức muốn quất lên người Tề Phi, Tần Hâm thấy thế thì dùng cơ thể của mình chặn lại một roi này. Ngay sau đó từng roi lực đạo không đồng đều quất xuống, Tần Hâm cắn răng chịu đựng đau nhức, đi thừa nhận, đi cảm thụ đau đớn và tra tấn mấy ngày nay Tề Phi phải chịu. Tề Phi rốt cuộc nâng cánh tay, dùng hết sức muốn đẩy Tần Hâm ra, thế nhưng Tần Hâm vẫn gắt gao nắm chặt tay của nàng.

"Tiểu Tần......". Cho dù có lấy hết khí lực toàn thân cũng không thể bảo vệ nàng, Tề Phi lo lắng nhìn Tần Hâm, nhưng Tần Hâm không hề có ý sợ hãi, cái trán thấm đẫm mồ hôi. Tô Hoằng giống như đánh đến mệt, nới lỏng cổ áo của mình, cởi phăng đi áo vest bên ngoài, hét lên: "Tách bọn họ ra cho tôi!".

Hắn vừa dứt lời hai gã thanh Niên Thiếu Dương liền tiến lên, Tần Hâm nắm chặt tay Tề Phi, Tề Phi hơi thở vô lực cũng muốn túm lấy nàng, chỉ là sức lực của hai người quá nhỏ, Tần Hâm rất nhanh đã bị tách ra khỏi người Tề Phi. Tô Hoằng âm lãnh nhìn Tần Hâm một cái, nói: "Đây là đùa giỡn giới hạn của tôi rồi". Nói xong vung roi muốn tiếp tục tra tấn Tề Phi.

"Chị ấy đang mang thai con của anh!". Thời khắc chỉ treo mành chuông Tần Hâm bỗng nhiên quát một câu, roi đang hạ xuống của Tô Hoằng nháy mắt dừng lại, biểu tình bất khả tư nghị hiện lên trên mặt hắn. Hắn quay đầu nhìn về phía Tần Hâm, biểu lộ sự khó tin, sau đó nhìn lại Tề Phi.

Trên mặt nàng vẫn như cũ hiện lên biểu tình không hề sợ hãi, nhìn Tần Hâm liếc mắt một cái, nhìn nhìn Tô Hoằng, khóe miệng bỗng nhiên kéo lên ý cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.