Vẫn là thị trấn nhỏ vào chiều như trước đây, nàng lười biếng nằm trên chiếc ghế trong tiểu viện, thoải mái tắm nắng, cảm thụ không khí trong lành, bên cạnh có một người con gái. Cô gái mang vòng tay màu bạc trên cổ tay, sợi tóc nhẹ nhàng dừng trên mặt nàng, chóp mũi nàng ngửi ngửi, mùi hương thơm ngát tràn ngập lòng người khiến nàng rất nhanh nhận ra có người tiếp cận mình. Nàng đột nhiên mở mắt, chống lại tầm mắt trên đỉnh đầu, mặt cô gái đột nhiên ửng đỏ, đang muốn ngẩng đầu lên thì bị nàng một phen ôm lấy cổ kéo xuống. Trọng tâm không vững nên môi của cô gái dừng trên môi của nàng, nàng hé miệng hàm trụ đôi môi ôn nhuận kia, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu mở hàm răng của cô, tùy ý xâm nhập vào miệng cô thăm dò.
Hai người gắt gao ôm nhau hưởng thụ thời khắc hạnh phúc, thế nhưng xung quanh đột nhiên nổi mưa to gió lớn,vốn đang nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào thì nàng đột nhiên mở bừng mắt, trước mắt đã không còn là sân cỏ kia mà cô gái đó cũng không còn bên người nàng. Một mình nàng đứng trước một căn phòng giam, cách đó không xa truyền đến một giọng nữ gọi tên của mình: "Văn Khâm.... Văn Khâm....". Thanh âm trống rỗng có chút vô lực, có chút khàn khàn lại tràn đầy thống khổ.
"Tiêu Nhiên.... Tiêu Nhiên....". Nàng cũng gọi tên của cô, hướng đến thân ảnh trong bóng đêm đi đến, nàng từng bước một đi về phía trước, giống như có thể nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường.
Cước bộ của nàng vốn đang đi biến thành chạy chậm, rốt cuộc thấy được bóng dáng của cô gái trước mắt mình, nàng hưng phấn vọt lên trước, đột nhiên chỉ thấy bốn phía trống trải hiện lên một nhà giam, cách đó không xa là một thân ảnh đang đứng đã bị nhốt lại, hai tay hai chân đều bị khóa chặt.
"Văn Khâm, vì sao phải đối với tôi như vậy?". Ánh mắt tuyệt vọng của cô dừng trên người nàng.
"Tôi, tôi không có.....". Nàng liều mạng lắc đầu, nghĩ muốn tiến lên mở cửa nhà giam kia, dùng hết sức muốn kéo cô từ bên trong đi ra, lại không biết từ lúc nào trong tay mình xuất hiện một chiếc chìa khóa.
"Vì sao lại đối với tôi như vậy? Vì sao? Mau thả tôi ra ngoài!!". Thanh âm người kia quát to lên, nàng muốn lấy chiếc chìa khóa kia ra, thế nhưng kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, hai tay tun rẩy đem chìa cắm vào ổ nhưng như thế nào cũng không thể làm được.
"Không.... Tôi không làm như thế". Nàng đột nhiên dừng tay, nhìn người trong nhà giam, nàng cắn môi dưới chịu đựng đau nhức, quay đầu, nắm chặt chìa khóa trong tay. Nàng nâng lên cước bộ nặng nề đi về phía trước, bỗng nhiên nghe được tiếng kêu rên thảm thiết, nàng không dám quay đầu, cũng không có quay đầu, dùng tay bịt lỗ tai chạy về phía trước, mỗi một tiêng kêu rên như đâm vào lòng nàng, nàng không ngừng chạy đi, nước mắt chảy xuống, miệng không ngừng thì thào: "Thực xin lỗi, Tiêu Nhiên, thực xin lỗi.....".
"Chị ấy sao còn chưa tỉnh lại?". Bên tai nghe được âm thanh nhu hòa, âm thanh quen thuộc đó khiến nàng thoáng yên tâm, càng kéo nàng ra khỏi cơn ác mộng kinh khủng kia.
"Theo bình thường thì hôm nay sẽ tỉnh, Nhị tiểu thư không cần gấp, hiện tại mọi phương diện của Đại tiểu thư đều coi như ổn định, tạm thời sẽ không có chuyện gì". Một giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên.
"Chị Văn Khâm?". Giống như là tiếng của Bối Nhi, Nghiêm Văn Khâm còn chưa có mở mắt đã nghe đến có người gọi nàng. Nàng cố gắng mở hai mắt, có ánh sáng chói mắt chiếu vào, ánh sáng quá mạnh khiến mí mắt nàng không có một tia khí lực.
"Chị?". Là tiếng của Văn Huy, hình ảnh trước mắt ngày càng rõ hơn, gương mặt của hai người đang cúi xuống là quen thuộc như vậy, một trận mùi thuốc sát trùng gay mũi tràn vào khứu giác của nàng, nàng nhất thời hiểu được mình đang ở bệnh viện, mà cơn ác mộng kia lại khiến nàng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Nàng hơi nâng cánh tay, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên lòng bàn tay của nàng, thế nhưng bàn tay nàng khát khao muốn nắm lấy đã không còn nữa. Nghiêm Văn Huy cầm lấy tay nàng, đôi con ngươi lo lắng nổi lên một tầng nước, thần kinh vẫn luôn buộc chặt chậm rãi thả lỏng.
"Chị không sao". Nàng dùng khẩu hình miệng nói ra ba chữ này, Nghiêm Văn Huy liên tục gật đầu, lại nhìn về phía Vu Bối Nhi, người kia không biết từ lúc nào cũng là một gương mặt ướt đẫm, đỡ lấy hai vai Nghiêm Văn Huy, gắt gao siết chặt.
CEO của tập đoàn Trung Á vì u não phải nhập viện không phải là chuyện nhỏ, lớn có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn, nhỏ thì sinh ra dao động trong ban cổ đông. Nghiêm Văn Huy quyết đoán phong tỏa tin tức, đối với bên ngoài công bố Nghiêm Văn Khâm gần đây công tác mệt mỏi cần được nghỉ ngơi, trước tiên để đội bảo an Nghiêm gia canh giữ bệnh viện không để phóng viên đột nhập, cho một số tiền lớn cho những người từng cấp cứu nàng, ngay cả Nghiêm Quốc Lương cũng không biết gì.
U não thì có lớn có nhỏ, bệnh của Nghiêm Văn Khâm kì thật đã được hai năm, từ lúc đau đầu cho đến sau này nôn ói và chóng mặt đều là do khối u bành trướng, nếu không phải lần này té xỉu thì thậm chí có thể đè lên dây thần kinh gây mù. Kết quả chuyên gia hội chẩn đưa ra là muốn Nghiêm Văn Khâm mau chóng làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, nhưng Nghiêm Văn Khâm lại làm ra một quyết định kinh động: xuất viện.
"Chị, không được, em tuyệt đối không cho phép chị cứ như vậy mà xuất viện. Nếu muốn xuất viện thì cũng được, em về nhà, đem bác sĩ nước ngoài mời về nhà, trong nhà thiếu cái gì thì liền mua về, trong nhà thì luôn thoải mái hơn so với bệnh viện". Nghiêm Văn Huy vẻ mặt không thuận theo.
"Nghiêm đại tiểu thư, dựa theo tình trạng của cô bây giờ hẳn là mau chóng nhập viện, lần này cô hôn mê lâu như vậy, bệnh tình đã muốn nghiêm trọng rồi". Một bác sĩ chuyên gia nói.
"Chị, em cũng đề nghị chị nên ở lại viện để quan sát, chờ các chỉ tiêu ổn định rồi thì sẽ mau chóng sắp xếp phẫu thuật. Tạm thời không có nguy hiểm gì, nhưng chị cứ như vậy thì rất khó nói được". Lý Đào cũng lên tiếng khuyên nhủ.
"Chị Văn Khâm.......". Vu Bối Nhi nắm tay nàng, Nghiêm Văn Khâm chỉ mỉm cười nhẹ, vỗ võ tay Vu Bối Nhi, cho nàng một ánh mắt ôn nhu, lại quay đầu nhìn mấy người kia nói: "Thân thể của chị thì chị hiểu rõ nhất, chị còn có chuyện chưa làm xong, không phải chị không làm phẫu thuật mà chỉ là không phải lúc này".
"Chuyện của tập đoàn để em tới thay, tóm lại nhiệm vụ bây giờ của chị là dưỡng bệnh. Nếu chị không nghe lời thì em sẽ gọi điện thoại cho ông nội".
"Nhị tiểu thư, vây cánh cứng rồi ha, biết lấy ông nội đến dọa chị?". Khóe miệng Nghiêm Văn Khâm mỉm cười vô lực, ngẩng đầu nhìn những người kia: "Tôi muốn nói với Văn Huy vài câu". Bọn họ nghe vậy liền đi ra ngoài.
Nghiêm Văn Huy than nhẹ một hơi, ngồi bên giường, cầm tay Nghiêm Văn Khâm, nói: "Chị không phải là cảm thấy thuyết phục được em thì những người kia đều không cần quản đến đấy chứ?".
"Em đúng là con giun trong bụng chị. Văn Huy, chị biết em lo lắng cho chị, nhưng chị cũng muốn cho em biết, nếu chị không hoàn thành chuyện trước mắt thì cho dù chị có sống thì cũng giống như chết. Chị đáp ứng em, nhất định sẽ không lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn, không lâu nữa chị sẽ ra nước ngoài phẫu thuật, được không?".
Nghiêm Văn Huy cúi đầu không nói, tay Nghiêm Văn Khâm cầm tay nàng thoáng dùng sức, nàng vẫn như cũ không nói câu nào, mày nhíu lại, Nghiêm Văn Khâm cười cười xoa xoa đuôi lông mày của nàng, nói: "Tuổi còn trẻ nên không sợ để lại nếp nhăn a".
"Chị đến tột cùng là vì cái gì? Chị, em thật sự không rõ, chị làm nhiều chuyện như vậy, khi nào thì mới có thể biết lo lắng cho bản thân đây?". Vẻ mặt nàng tràn đầy đau lòng nhưng lại không tìm được lý do gì khuyên bảo chị của mình.
"Em không phải cũng như vậy sao?". Nghiêm Văn Khâm hỏi lại.
Nhìn chính chị gái của mình, Nghiêm Văn Huy thế nhưng lại nghẹn lời, một câu cũng không nói được, thân thủ ôm lấy nàng, tựa đầu vào bả vai nàng, Nghiêm Văn Khâm cười cười, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng em gái.
"Đáp ứng em, nhất định không được gánh vác mọi chuyện, bằng không dù có trói em cũng sẽ trói chị lại đưa đi Mỹ".
"Biết rồi, Nghiêm tổng". Trên mặt hai chị em rốt cuộc cũng nở nụ cười, bên ngoài cửa sổ ánh nắng trải dài, xinh đẹp ấm áp.
Bệnh tình của Nghiêm Văn Khâm tuy đã phong tỏa nhưng tin nàng nhập viện vẫn không giấu được, một lần xuất động nhiều xe cứu thương như vậy đi ra là chuyện ai cũng biết, thế nhưng nàng chỉ nói với bên ngoài là mình mệt mỏi quá độ, sau đó đã nghỉ ngơi, sẽ không lam ảnh hưởng đến tiến độ của các hạng mục của tập đoàn, càng không ảnh hưởng đến lợi ích của cổ đông và dân chúng.
Xoảng!!! Một ly thủy tinh bị ném vào TV phát ra âm thanh, trong TV vẫn là hình ảnh Nghiêm Văn Khâm trả lời phỏng vấn, thế nhưng dọa đến nữ nhân nằm trên giường, nàng đứng lên, người trần như nhộng tựa vào người hắn, hờn dỗi nói: "Làm sao vậy? Tô tổng, tức giận lớn như vậy thật làm người ta sợ a~".
"Cút!". Tô Hoằng quay đầu trừng nàng, nàng tưởng hắn hay nói đùa, vẫn nũng nịu nói: "Vậy anh muốn người ta cút xuống đất hay là cút lên giường a?".
Tô Hoằng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chán ghét đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mũi nàng giận dữ quát lên: "Lão tử cho cô mặc xong quần áo rồi lập tức cút ra ngoài, không cần lại xuất hiện trước mặt tôi".
"Anh.....". Nữ nhân phát hiện cơn giận của hắn rất lớn, sợ tới mức nhanh chóng mặc xong quần áo rồi bỏ chạy ra ngoài.
Tô Hoằng lẳng lặng ngồi tên ghế sofa, vươn tay lấy một cái ly khác, lại cảm giác được lòng bàn chân một trận đau đánh úp lại. Hắn nâng lòng bàn chân lên, phát hiện một mảnh thủy tinh nhỏ đã đâm vào, hắn ngồi trên mặt đất lấy tay rít đi, máu tươi từ bên trong tràn ra ngoài, hắn lấy khăn tay để lên miệng vết thương, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình buồn cười biết bao, nhiều năm qua bên cạnh không có ai thật lòng đối đãi hắn, tất cả nữ nhân leo lên giường của hắn đều tham muốn tiền tài của hắn, chưa từng có ai giống như Diệp Tiêu Nhiên có thể cho hắn cảm giác muốn có một ngôi nhà. Trải qua bao nhiêu năm tháng, phần tình cảm hổn nhiên đó đã sớm không còn, cũng không thể gặp qua nữ nhân có thể khiến hắn động tâm.
Thế nhưng hắn lại gặp được Tề Phi. Nàng thông minh, gợi cảm, mê người, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Vô luận là thời điểm làm việc thì cũng vượt qua những nữ nhân hắn từng gặp, hơn hẳn những nữ nhân chủ động leo lên giường của hắn. Kiêu ngạo của nàng, lòng tham của nàng, thần bí của nàng càng khiến hắn thêm hứng thú. Mà nàng cũng là người ở bên hắn lâu nhất từ sau khi mất đi Diệp Tiêu Nhiên, những ngày nàng bên cạnh hắn, hắn chưa bao giờ chạm qua nữ nhân khác.
Nếu nói Diệp Tiêu Nhiên để lại trong lòng hắn là tình yêu say đắm cùng kết tinh của hai người thì Tề Phi chính là lưu lại một đoạn thời gian khó quên trong cuộc đời hán. Hắn cẩn thận không để mình phong lưu gặp phiền toái, mặc dù mấy năm nay ngẫu nhiên cũng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thế nhưng hắn luôn dùng tiền để giải quyết. Với hắn mà nói có Tô Tử Lăng là đủ rồi, hắn muốn đem tất cả sủng ái đều cho đứa nhỏ này, sẽ không để một sinh mệnh nào khác cướp đi tình yêu người cha của con bé.
Thế nhưng ông trời thật sự hay đùa giỡn hắn, có lẽ biết hắn làm bậy không thể sống, lấy chuyện như vậy trừng phạt hắn. Hắn nghĩ tình huống tập mãi thành quen này hắn có thể thong dong đối phó được, đối mặt với phản bội của Tề Phi hắn cũng thực nhẫn tâm cho nang biết kết cục của việc phản bội hắn. Nhưng một khắc hắn biết được nàng mang thai kia, lẫn trong tâm tình ngũ vị tạp trần đó là tia vui sướng hỗn loạn,
Khi hắn đang giãy dụa có muốn lặp lại bi kịch năm đó hay không, nhớ đến lúc hai người mây mưa cùng tình nghĩa bạn bè lâu nay, còn có cốt nhục của hắn, cuối cùng hắn mềm lòng muốn tìm biện pháp bảo hộ nàng, rồi lại trơ mắt nhìn nàng bị giết, một xác hai mạng, nữ nhân cùng cốt nhục của hắn đã bị người phụ nữ đó giết chết.
Nghiêm Văn Khâm! Tô Hoằng nghĩ đến nàng sẽ sinh ra hận ý, nói vậy nếu Diệp Tiêu Nhiên biết được tin này chắc chắn sẽ thống khổ. Hắn không biết Tề Phi có quan hệ thế nào với Diệp Tiêu Nhiên nhưng trực giác nói cho hắn biết hắn có cơ hội lớn hợp tác với Diệp Tiêu Nhiên, thậm chí là có thể khôi phục mối quan hệ hòa hảo.
Hắn vẫn nghĩ đến thăm cô, nhưng lại không dám đối mặt trực tiếp với cô, xác thực mà nói, mấy năm nay hắn đều thẹn khi gặp cô. Khi hắn chân chính nhìn đến bờ tường cao chót vót này thì tâm tình liền trầm trọng, hóa ra chưa từng nghĩ đến sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này, cuối cùng hắn lại phải bước chân vào đây,
Rất ít người đến thăm Diệp Tiêu Nhiên, bình thường cô cũng chỉ ngẫu nhiên gặp Niên Thiếu Dương, bởi vì có người giám sát nên cũng không tiện nói nhiều, mà cũng là do Hạ Diệp tiến vào nơi này nên khiến cô có thể dễ dàng bố trí cục diện hơn rất nhiều.
"Diệp Tiêu Nhiên, có người muốn gặp cô". Hạ Diệp đi vào phân xưởng lớn tiếng kêu lên, Diệp Tiêu Nhiên buông đồ trong tay, đi theo Hạ Diệp ra ngoài.
"Tô Hoằng?". Trên đường đi cô lạnh lùng hỏi.
"Cái gì cũng không gạt được chị". Hạ Diệp cười cười.
Giống như thường lệ, cô được đưa vào một gian phòng thăm tù, phòng rất nhỏ, bốn phía đều là tường, lần này cô không bị khóa lại, cả người tự do. Cô đứng trong phòng, vươn tay vuốt ve vách tường. Tề Phi, tôi nhất định sẽ không để em hi sinh vô ích.
Không biết bắt đầu từ khi nào cô đã không còn e ngại những nơi có không gian nhỏ hẹp, có lẽ là do nhìn quen những căn phòng bị bịt kín ở ngục giam này, có lẽ là chính cô đã nghiêm khắc yêu cầu bản thân phải vượt qua chướng ngại này, cũng có lẽ là một khắc biết được Tề Phi đã chết, trong đêm đen, chẳng sợ mở to hai mắt mà vẫn thong dong nhìn bốn góc tường kín bưng. Cho dù là lại bị giam trong căn phòng tối đen, hay cho cô một lần nữa ngồi ở nhà giam thì cũng không thể khuất phục được con chim ưng kiêu hùng trong bóng đêm này được.
Vượt qua chướng ngại trong lòng cô đã sớm không còn là tinh thần mệt mỏi và vẻ mặt tái nhợt như lúc vừa vào tù nữa, ngược lại càng có khí tràng của Dạ Kiêu, trong mắt lộ ra quang mang càng hung hiểm hơn. Mà nhìn cả người Tô Hoằng cũng cực kì mệt mỏi, râu đã nhiều hơn, một thân quần áo hưu nhàn, không có chút bộ dáng công tử tổng tài, cách ăn mặc bình dân của hắn khiến trong mắt hắn thiếu đi tư thái hùng hồn của lúc trước.
"Cô có khỏe không?". Ánh mắt đầu tiên nhìn đến cô khiến hắn có cảm thụ không nói nên lời, lại có chút khẩn trương, càng thêm là hưng phấn và kích động.
"Hai người thật là thích nói câu dạo đầu này". Diệp Tiêu Nhiên hờ hững trả lời, tiện đà giương mắt nhìn hắn, nói: "Thời gian không nhiều, có việc thì nói đi".
"Tề Phi mang thai con của tôi".
"Anh nói cái gì?". Diệp Tiêu Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, hiển nhiên là cô không biết ở giữa còn có bản nhạc đệm như vậy.
"Ai, quả nhiên là cô không biết, tôi đã sớm đoán được cô ấy sẽ không nói cho cô biết. Đáng tiếc tôi cũng biết quá trễ". Tô Hoằng nói xong thì thở dài một hơi.
Trong lòng Diệp Tiêu Nhiên đã sớm phiên giang đảo hải, sóng cuộn biển gầm, chuyện này đúng là cô không biết gì hết, căn bản cũng chưa từng nghĩ đến Tề Phi sẽ không cẩn thận mắc phải sai lầm giống mình năm xưa. Sai lầm, không đúng, Tề Phi như thế nào lại có thể không cẩn thận như vậy? Chỉ có một khả năng, đó là nàng cố ý dấn thân vào, nàng sớm biết mình sẽ có ngày gặp nguy hiểm cho nên muốn dùng đứa nhỏ kiềm chế Tô Hoằng, nếu không phải bởi vì Tề Phi và đứa nhỏ bị giết thì làm sao Tô Hoằng lại có bộ dạng như bây giờ?
Tề Phi, em vì sao phải làm đến nông nỗi này? Mỗi một bước đều chuẩn bị tốt đường lui, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục này. Trong lòng Diệp Tiêu Nhiên tràn đầy hối hận, hai sinh mệnh vô tội cứ như thế mà mất đi.
"Tôi thực sự không ngờ Nghiêm Văn Khâm sẽ tâm ngoan thủ lạt như vậy, cô ta vạch trần Tề Phi không nói, còn chủ động yêu cầu tiên sinh tự tay xử lý cô ấy. Tất cả mọi người đều không tin Nghiêm Văn Khâm sẽ làm như vậy với người bên cạnh mình. Cô ta cầm súng, một phát bắn vào tim cô ấy, sau đó ném xác xuống biển, thi thể bị cá ăn, đáng thương nhất là đứa trẻ chưa thành hình kia, em của Tử Lăng còn chưa kịp nhìn thế giới này một cái đã phải thành mồi cho cá".
"Đừng nói nữa!". Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên quát một tiếng, đứng lên, cả người cơ hồ có chút run rẩy, có nén tức giận và bi thống trong lòng.
"Tiêu Nhiên, tôi đến không phải là muốn chọc giận cô, tôi là muốn tìm cô hợp tác".
"Nga? Anh muốn hợp tác thế nào?". Nghe được Tô Hoằng nói đến trọng điểm thì Diệp Tiêu Nhiên cũng điều chỉnh tốt hô hấp của mình, một lần nữa ngồi xuống đối diện hắn.
"Tôi biết cô cố ý để Tề Phi tiết lộ bằng chứng cha tôi giết mẹ cho tôi biết, nghĩ muốn châm ngòi ly gián quan hệ cha con. Các người đã thành công rồi, mấy năm nay tôi chịu đủ áp bách của lão già đó, năm đó hắn không chỉ bức bách tôi hại cô mà còn hại chết mẹ tôi, không để đứa con trưởng này vào mắt. Hiện giờ lại gián tiếp hại chết Tề Phi, cả tập đoàn PE không phải thứ tốt lành gì, nhất là Nghiêm Văn Khâm. Tôi biết cô muốn diệt trừ họ, chúng ta có mục đích giống nhau, tại sao không hợp tác?".
"Mục đích của chúng ta không giống nhau, anh chính là muốn giang sơn tập đoàn Tô thị, độc chiếm vị trí của cha anh mà thôi. Anh như vậy chịu không nổi khống chế của PE, cũng không ngẫm lại năm đó nếu không có người của PE thì liệu sẽ có Tô gia bây giờ sao?". Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn Tô Hoằng.
"Cô so với tôi càng muốn diệt trừ PE và Nghiêm Văn Khâm đi, hiện giờ thế lực Nghiêm gia đã chậm rãi xâm nhập bộ não của PE. Nghiêm Văn Khâm hại chết Tề Phi và con của tôi, thù này tôi nhất định phải báo, chẳng lẽ cô có thể trơ mắt nhìn người của mình cứ như vậy hi sinh vô ích sao?". Tô Hoằng là muốn dùng mọi biện pháp tẩy não Diệp Tiêu Nhiên.
Diệp Tiêu Nhiên không nói, chìm trong trầm tư cùng suy nghĩ, Tô Hoằng thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp: "Tôi biết phát sinh nhiều chuyện như vậy cô khó có thể tin tưởng tôi, nhưng tôi lấy danh nghĩa của con gái đề thề, lần này tôi là thật lòng".
"Đừng có lôi con gái ra nói!". Diệp Tiêu Nhiên trừng mắt với hắn, hắn hơi cúi đầu, Diệp Tiêu Nhiên nhìn nhìn hắn, khẽ mở miệng: "Anh lấy hành động để chứng minh tâm ý của mình đi".
"Cô muốn tôi làm gì?". Tô Hoằng hưng phấn hỏi.
"Có một con chó thừa dịp tôi không ở trong này nơi nơi sủa bậy, lúc trước phản bội tôi, thiếu chút nữa hại tôi táng mệnh trong biển lửa, có phải là đã đến lúc tẩy rửa sạch sẽ rồi hay không".
Tô Hoằng lập tức hiểu được lời của cô, trên mặt lộ ra ý cười, nói: "Chó có thể phản bội một lần thì cũng có thể phản bội lần thứ hai, người này tôi vốn cũng không muốn giữ lại. Yên tâm đi, tôi thay cô giải quyết hắn".
"Tôi sẽ để Thiếu Dương đến hiệp trợ anh, có chuyện gì cứ trực tiếp tìm hắm, không cần chơi mờ ám. Tô Hoằng, đời này, tôi chỉ tin anh một lần này nữa thôi". Nói xong liền đứng dậy, chủ động rời khỏi phòng.
Thanh âm cửa sắt đóng lại loảng xoảng phá lệ trong trẻo, đi qua hành lang dài nhìn thời tiết bên ngoài, tường cao đến nỗi không nhìn được chân trời. Trời xanh, mây trắng, thậm chí tiếng chim hót cũng có vẻ xa xỉ, cô thật vất vả mới bình định được nhà giam ồn ào này, vượt qua được chướng ngại tâm lý. Trải qua gian nguy, dọn sạch thứ vướng chân, chính là thời điểm phản kích.