Chưởng Ôn

Chương 63: Kinh tâm động phách



Nước từ vòi sen ào ào chảy xuống, tràn lan thành từng mảnh trên mặt đất, bắn lên tung tóe, cô vươn tay hứng lấy thứ nước nóng ấm này, cảm thụ nhiệt độ đã lâu không động đến. Lúc cởi quần áo ra cô vẫn là dáng người uyển chuyển không hề thay đổi, nhưng trên da thịt trắng tuyết đã có những dấu vết rõ ràng, miệng vết thương đã để lại vết sẹo trên làn da. Cô ngẩng đầu lên, chìm cả người vào trong nước, để nước chảy qua mặt mình, cô nhắm chặt hai mắt, ngưng thở, cùng nước chặt chẽ dung hợp.

Cô ôm hai tay mình, hơi thở mỏng nhẹ hòa lẫn trong dòng nước, giống như bị nước bóp chặt khiến cô đột nhiên thấy khó thở, dòng nước lớn làm cô mất đi cảm giác an toàn. Cô mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh sợ, trong đầu hiện lên cảnh tượng thi thể Tề Phi bị vứt xuống biển, cô thống khổ tìm kiếm, đến cuối cùng chỉ thấy được Nghiêm Văn Khâm đang giảo hoạt cười.

Cô thở dài một hơi, nhanh chóng tắm xong, lau khô bọt nước trên người, sau khi xong xuôi thì theo thói quen đi đến trước lư hương, lạy ba lạy, lúc chuẩn bị ra ngoài thì cước bộ như bị thứ gì giữ lại. Tầm mắt của cô đột nhiên chuyển đến thư phòng, nâng chân đi về phía đó. Bố trí trong phòng không có thay đổi gì, mật thất bị niêm phong vẫn lẳng lặng nằm đằng sau thư phòng, cơ quan đã sớm bị cô phá hủy, không ai có thể đến mật thất nữa, đây là nơi Nghiêm Văn Khâm phát hiện mọi chân tướng, cũng là nơi bắt đầu tất cả bi thương.

Cô quay đầu nhìn về phía camera quan sát trên góc phòng, trước mắt giống như tái hiện lên một cảnh nào đó, bức tranh trên bàn đã không còn. Diệp Tiêu Nhiên bàn làm việc liền biết Nghiêm Văn Khâm đã đến nơi này, chỉ có nàng mới có thể thấy được bức tranh kia. Nhìn ghế dựa trống trơn, cô như nhìn thấy hình ảnh cùng tâm trạng hơn một năm trước khi mình ngồi vẽ bức tranh đó. Tình cảnh bây giờ, rồi nhớ lại trước đây, Diệp Tiêu Nhiên vẫn khó để đi tin rằng lúc trước Nghiêm Văn Khâm phán án bỏ tù mình có lẽ là vì muốn bảo vệ mình. Chính là cái chết của Tề Phi khiến cô không thể quên đi, càng không thể đi tin tưởng cái từng được gọi là tình yêu.

Ở trong tù lâu như vậy, tắm nước ấm là một mong ước xa vời, bây giờ lại lần nữa cảm nhận được cảm giác còn sống thật khiến người ta cảm thấy chua xót. Nhiều người còn đang chôn vùi cả đời trong ngục giam, ngục giam nhốt thân thể của họ, còn tuyệt vọng vĩnh viễn là linh hồn, thứ cuối cùng bị trói buộc ở trong nơi không thấy mặt trời chính là linh hồn.

Có lẽ Dạ Kiêu đã chậm rãi biến mất trong tầm mắt của mọi người, hiện giờ các phương tiện truyền thông đều đang hướng đến một nhân vật phong vân khác. Sau khi tập đoàn Trung Á hợp tác với Tô gia thì Nghiêm Văn Khâm càng thêm nổi bật, hai ông trùm cùng liên thủ, không ít người còn suy đoán hai nhà có thể hay không sẽ có một cái đính hôn. Đại công tử Tô gia cùng Đại tiểu thư Nghiêm gia, người chưa cưới, kẻ chưa gả, tựa hồ là ông trời đang tác hợp. Từng là người có vụ án oanh oanh liệt liệt, cũng chính là Dạ Kiêu bị ngồi tù đã dần dần mờ nhạt, một đại tỷ từng nổi danh ở thành phố A hiện giờ chỉ còn tồn tại chút ít trong trí nhớ của người dân.

"Kiêu tỷ, đi đâu đây?". Liễu Thi ngồi ở sau tay lái hỏi, nàng vẫn như cũ khôi phục thân phận vệ sĩ, luôn luôn đi theo Diệp Tiêu Nhiên.

"Phong Trì".

Đêm tối cuối mùa thu có cảm giác dễ chịu, là chuyện đã xảy ra vào mùa thu năm xưa, mà Phong Trì cũng là nơi chồng chất kí ức. Quán bar lâu năm này đã muốn sửa chữa vài lần, hiện giờ sau khi Phong Trì được nâng cấp thì tràn đầy hơi thở văn nghệ, rất nhiều lúc nhìn thì giống như một quán bar nhưng thực ra lại là quán cafe, thậm chí là nơi uống trà.

Diệp Tiêu Nhiên giương mắt nhìn hai chữ Phong Trì một hồi lâu, trong ánh mắt mê man lộ ra cỗ trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như gió thổi vù vù trong đêm thu, thổi bay những tán lá trên mặt đất.

"Kiêu tỷ". Liễu Thi đi trước, đưa tay mở cửa cho cô.

Cách đó không xa bên phía đường lớn đối diện mờ ảo có một người đang đứng, ánh mắt hắn nhìn Diệp Tiêu Nhiên tràn đầy phẫn hận. Mãi cho đến khi Diệp Tiêu Nhiên đến nơi này hắn mới hiểu được mình bị người khác tính kế, hắn là đi vào cái bẫy người khác bày bố dành riêng cho hắn. Hắn đi tìm Tô Hoằng, hắn ta lại đẩy hắn đi, xua đuổi hắn, không muốn cứu hắn, hắn biết quân cờ như hắn đây đã vô dụng với Tô gia, hắn không có năng lực chống lại Tô Hoằng, nhưng hắn có thể đem hết oán hận chuyển qua người Diệp Tiêu Nhiên.

Hiện giờ hắn đã trắng tay, giống như một con chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh. Mấy ngày bị truy nã vết thương trên người tích tụ không ít, mấy người trước kia xưng huynh gọi đệ, dựa vào hắn ăn cơm đã không ai dám tiếp tế hay trợ giúp hắn, thậm chí có người còn báo cảnh sát, khiến hắn thiếu chút nữa bị bắt. Hắn như là bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, hắn không rõ, vì cái gì mấy năm cố gắng lại thành tro bụi chỉ trong một cái nháy mắt, mà hết thảy đều là bởi vì người phụ nữ ngồi tù kia, ở trong ngục giam mà vẫn có thể dễ dàng hãm hại hắn đến mức này.

Dựa vào cái gì mà Lưu Hưởng hắn nhiều năm trước là một người không chớp mắt, mặc kệ là bên cạnh Cố Phi hay Diệp Tiêu Nhiên thì hắn luôn phải vĩnh viễn phụ thuộc vào họ, thật vất vả mới có được một cơ hội lật mình thì cuối cùng vẫn bại dưới tay cô. Hiện giờ cái gì hắn cũng không có, cho dù cá chết rách lưới thì hắn cũng quyết không để người phụ nữ kia sống tốt, nghĩ đến đây Lưu Hưởng liền nâng chân bước đi.

Từ sau khi Lưu Hưởng bị truy nã thì Niên Thiếu Dương một lần nữa chỉnh đốn hội sở, các cổ phần được chuyển nhượng một lần nữa quy về danh nghĩa của tập đoàn, những kẻ cá mè một lứa với Lưu Hưởng đều bị hắn khai trừ, thay người mới vào, tìm lại một số người cũ. Cho nên rất nhiều người không biết đến Diệp Tiêu Nhiên, lại biết rõ Niên Thiếu Dương và Liễu Thi.

"Liễu tỷ, cô đến rồi". Một phục vụ của bar nhìn thấy Liễu Thi thì tất cung tất kính, nhìn Diệp Tiêu Nhiên liếc mắt một cái, nghĩ Liễu Thi mang khách quý đến thì cũng lễ phép cúi đầu, nói: "Khách quý, chào ngài".

"Đây là Kiêu tỷ".

Phục vụ nghe được Liễu Thi giới thiệu thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, lấy một độ cong lớn hơn cúi người, bù lại lúc nãy mình có mắt như mù mà khiêm cung, vội nói: "Chào Kiêu tỷ, chào Kiêu tỷ".

Diệp Tiêu Nhiên nhìn hắn một cái, chỉ gật gật đầu không nói gì liền đi ngang qua người hắn, thẳng đến quầy bar.

"Liễu tỷ, đây là Kiêu tỷ trong truyền thuyết của chúng ta a, rốt cuộc cũng được diện kiến chân nhân". Ngữ khí của phục vụ khi nói chuyện với Liễu Thi rõ ràng rất thoải mái.

"Cậu đi thông báo với những người khác, đừng có đến lúc đó lại giống như cậu. Còn nữa, lúc Kiêu tỷ ở một mình thì bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy nhiễu cô ấy". Liễu Thi biết rõ tính nết của cô, do đó dặn dò, phục vụ nghe được liền vội gật đầu.

"Được rồi, đi làm việc đi".

"Vâng, Liễu tỷ". Khuôn mặt phục vụ tươi cười trong suốt, ánh mắt nhịn không được liếc về phía Diệp Tiêu Nhiên, có lẽ là bị vẻ ngoài lãnh diễm cùng với khí tràng sắc bén của cô thuyết phục, chỉ liếc mắt một cái mà thầm than cảnh đẹp ý vui, rồi lại không dám nhiều lời, thậm chí là nhìn nhiều.

Cô một mình ngồi ở quầy bar, châm một điếu thuốc, khoan thai độc hưởng giây phút yên tĩnh. Nhiều năm nay Phong Trì đều duy trì một truyền thống đó là mỗi đêm đều có ca sĩ đến biểu diễn, sau đó cũng nâng cấp dàn nhạc khí. Dàn nhạc biểu diễn đa số là những bản nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, ngẫu nhiên còn có thể nghe một ít âm thanh ồn ào của khách chơi.

Luôn luôn sẽ có hai ba người mang theo men say, xuống lên cô tịch nơi đáy lòng, vì muốn lánh khỏi áp lực cùng ồn ào náo động mà rất nhiều người lựa chọn phóng thích bản thân khi đêm về, đằng sau mỗi một âm vực cao vút đều có những cô đơn không muốn ai biết.

Cuồng hoan bất quá chỉ như một hành động thu nhỏ tịch mịch của bản thân mà thôi, lại không biết sau khi cuồng hoan sẽ nảy sinh cảm giác cô độc.

Nhìn qua quán bar vẫn có kẻ đến người đưa như thường ngày, cho nên không ai chú ý đến một người phụ nữ vừa đến quầy bar, nhân viên sau khi biết được thân thế của cô thì không ai dám đến quấy rầy cô, cô cứ một mình một ly như vậy. Rời đi thành phố này một khoảng thời gian, mỗi một khung cảnh vẫn làm cho người ta mê muội, đã lâu không có cảm giác kích thích của cồn, hương vị nicotin khiến người ta nghiện, tất cả đều khiến cô trầm mê.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh đuổi mãi mà không chịu tan kia, cô không khỏi ngẩng đầu lên, giống như nhìn thấy Tề Phi bưng ly rượu đứng bên cạnh mình, cô cũng nâng ly, ánh mắt nhìn lại thì đã không còn bóng dáng của người kia.

Tất cả tư vị nổi lên trong lòng, cô cau mày, dập tắt điếu thuốc trong tay, đứng dậy đi ra ngoài. Liễu Thi vẫn luôn ở một bên duy trì khoảng cách không quấy rầy nhìn cô chăm chú, thấy cô rời khỏi thì cũng vội vàng đi theo.

Ra khỏi Phong Trì, Diệp Tiêu Nhiên thở dài một hơi, nâng cước bộ chuẩn bị đi về phía trước, Liễu Thi đuổi theo, nói: "Kiêu tỷ đi đâu, tôi đi lấy xe".

"Tôi muốn đi một mình, cần dùng xe thì sẽ gọi cô".

"Chỉ là tôi sợ.....".

"Không có cái gì có thể khiến tôi sợ hãi được nữa, cô cũng phải như vậy". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên thập phần bình tĩnh, sau khi ra tù cách nói chuyện của cô đã không còn như trước lời ít ý nhiều, thậm chí mỗi câu đều có thể cảm nhận được một chút độ ấm không quá chân thực.

Liễu Thi một lần lại một lần cho là mình nhìn nhầm, rồi lại giống như không phải vậy, bọn họ đều có những chuyện không thể lường trước, sự ra đi của Tề Phi đã có ảnh hưởng rất lớn đến Diệp Tiêu Nhiên. Bi thống nồng đậm cứ vờn quanh thân cô, vì cái gì tất cả cừu hận kia, bi thống cùng ghập ghềnh cứ toàn bộ đổ hết lên người cô như vậy? Vận mệnh, rốt cuộc còn muốn cô phải gánh chịu bao nhiêu nữa?

Cô mất đi những sinh mệnh quan trọng trong cuộc đời mình, tước đoạt tất cả của cô nhưng cô vẫn như cũ ương ngạnh ở nơi nhân tình ấm lạnh này, kẻ khác tuyệt vọng tồn tại trong một thế giới khác, còn một người có ý chí cường đại như thế, cô có lý do gì không cần những sinh mệnh trời ban này cùng nhau đối mặt.

Có lẽ đây là lí do họ cam tâm tình nguyện làm việc cho cô, một người bạn bình thường sẽ không bao giờ bỏ ra quá nhiều quyết tâm, cô giống như bị vây trong hiểm cảnh, cũng chân chính bởi vì hiểm cảnh đó mà có thể nhìn thấy rõ người có tâm với mình.

Diệp Tiêu Nhiên một mình đi trên ngã tư đường, trên con đường tịch liêu ngẫu nhiên sẽ có vài chiếc xe chạy qua, cước bộ của cô cực kì thong thả, giống như muốn đem tất cả của thành phố lấp đầy đáy mắt.

Cô cứ đi không có mục đích, từ đường lớn cho đến ngõ nhỏ, cơ hồ là không có ai đi bộ, cước bộ của cô cũng dần nhanh hơn, mà vẫn luôn có một người như hình với bóng luôn đi theo tốc độ của cô.

Qua vài vòng, không ngừng thay đổi tuyến đường, bước chân của người theo dõi dần rối loạn, đi đến một cái ngõ cụt đã không thấy đường nữa, cũng không thấy bóng dáng của Diệp Tiêu Nhiên.

"Anh cũng dám đi ra đây". Một giọng nói vang lên từ sau lưng hắn, hắn quay đầu, nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên đang hờ hững nhìn mình.

Tất cả oán hận của hắn gần như là sắp nổ tung, một khắc nhìn thấy cô thì hắn bỗng nhiên đổi ý, mặt mày thâm trầm lập tức đầy ý cười đi đến trước vài bước, nói: "Chúc mừng Kiêu tỷ ra tù, tôi thật là mong chờ nha".

"A? Cũng thật làm khó anh nhớ thương mấy ngày nay". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên mang theo châm chọc.

"Ha hả, chị dâu, Phi ca trước khi đi đã giao phó tôi phải hảo hảo đi theo cô làm việc, tôi chưa bao giờ dám quên, chỉ là trước đây đệ đệ có phạm phải sai lầm, cô không ở đây, không có ai dựa vào, cô đi ra rồi cũng thật quá tốt". Ý cười nịnh nọt của Lưu Hưởng dán ngay trên miệng, khiến kẻ khác nghe được mà buồn nôn.

Trên mặt Diệp Tiêu Nhiên vẫn không giận không cáu, chỉ thực bình tĩnh hỏi: "Tề Phi mất tích, anh không có hiệp trợ Liễu Thi?". Lưu Hưởng bị hỏi đến nghẹn lời, không nói gì.

"Anh khai trừ rất nhiều huynh đệ tôi tự tay bồi dưỡng".

Lưu Hưởng rõ ràng cảm thấy mình lạnh toát cả người.

"Anh thông đồng Tô gia, đem tin tức của tôi bán cho họ, bar Dạ Vũ bị hỏa hoạn, anh đánh thuốc mê tôi, đem cửa văn phòng khóa trái, cửa thoát hiểm ở thang bộ cũng bị khóa. Không bằng lúc đó anh một phát súng giải quyết tôi, chẳng phải sẽ càng dễ bàn giao với Tô gia sao, cũng sẽ không khiến mình đi đến hoàn cảnh ngày hôm nay".

Hắn rốt cuộc không thể ngụy trang nữa, ý cười trên mặt mất đi, bộ dạng dần dần dữ tợn, ngẩng đầu lên trừng mắt với Diệp Tiêu Nhiên, quát lớn: "Đúng, đều là tôi làm, nói tôi gieo gió gặt bão, còn cô thì không phải sao? Diệp Tiêu Nhiên, cô vẫn luôn tự cho là đúng, cuối cùng không phải vẫn lọt vào bẫy của Nghiêm Văn Khâm sao, cô bị Tô Hoằng đùa giỡn như vậy, mà bây giờ còn có thể hợp tác với hắn, tôi thật sự coi thường cô đó chị dâu à!".

"Ha hả~". Cô chỉ cười lạnh một tiếng, không nói gì mà trừng mắt nhìn hắn.

"Mỗi người đều vì hành vi của mình mà trả đại giới, chúng ta cũng vậy thôi". Khi Lưu Hưởng nói chuyện thì trong mắt phụt ra cỗ thị huyết lãnh ý, ngay sau đó không biết khi nào thì rút dao giấu bên hông, nâng tay đánh úp về phía Diệp Tiêu Nhiên.

Diệp Tiêu Nhiên không chút hoang mang, xảo diệu tránh thoát tập kích của chủy thủ. Hắn giống như điên rồi hướng về Diệp Tiêu Nhiên ra sức đâm loạn, Diệp Tiêu Nhiên trái né phải tránh, cẩn thận chú ý mỗi bước của hắn, chậm rãi lui về phía sau.

"Cô đi chết đi". Hắn vung loạn dao, bức thẳng Diệp Tiêu Nhiên.

Thời điểm nguy hiểm Liễu Thi liền đuổi đến, nàng đi như bay, ôm lấy Diệp Tiêu Nhiên, chính mình che ở phía trước, hai ba bận liền đánh rớt dao của Lưu Hưởng, hai tay chế trụ hắn khiến hắn không thể cử động.

"Xử lý thế nào đây Kiêu tỷ".

"Giao cho Cảnh cục đi".

"Cứ như vậy khinh địch buông tha cho hắn?". Liễu Thi khó hiểu nhìn Diệp Tiêu Nhiên, hắn làm bao nhiêu chuyện xấu, dù có tội danh thì cũng không nên buông tha như vậy.

"Như vậy tùy ý cô xử trí đi". Bỏ lại những lời này, Diệp Tiêu Nhiên liền xoay người rời khỏi.

Liễu Thi đành phải áp hắn đi theo Diệp Tiêu Nhiên, nếu ra tòa phán án nhẹ thì cũng quá tiện nghi cho tên tiểu nhân này, mà nếu không giao cho pháp luật mà nàng tự tay xử lý thì nàng có khác gì với bè lũ của Nghiêm Văn Khâm.

Suy nghĩ, bất tri bất giác đã giải hắn đi đến đường lớn, Diệp Tiêu Nhiên vẫn luôn đi đằng trước, một chút cũng không đem chuyện của Lưu Hưởng để vào mắt.

"Vì sao tôi dùng hết toàn lực cũng không thể động đến cô, đoạt lại tất cả. Tôi không cam lòng!". Lưu Hưởng bỗng nhiên quát lớn, thừa dịp Liễu Thi chưa chuẩn bị thì dùng hết sức giật người, nhằm về phía Diệp Tiêu Nhiên.

Một trận gió lớn nổi lên thổi bay góc áo của cô, Diệp Tiêu Nhiên vừa mới quay đầu còn chưa kịp phản ứng né tránh thì đã bị Lưu Hưởng tông vào, hắn gắt gao ôm cô, Diệp Tiêu Nhiên nhất thời ngửi được mùi vị gay mũi, sau đó liền cảm giác được cơ thể bị tẩm ướt.

Xăng? Diệp Tiêu Nhiên rất nhanh đã ngửi được mùi nguy hiểm.

"Buông ra!". Liễu Thi vọt lên, một tay khóa cổ hắn, một tay bóp chặt cổ tay hắn, hắn lại dùng sức vùng ra, ba người cứ như vậy dây dưa thành một đoàn. Diệp Tiêu Nhiên nhấc gót chân dùng giẫm lên chân hắn, ngay sau đó nâng đầu gối đá vào chỗ yếu hại.

Một trận đau đớn mãnh liệt đánh úp lại khiến hắn lỏng tay, Liễu Thi nhân cơ hội kéo hắn ra khỏi người Diệp Tiêu Nhiên, túi xăng trên người hắn đã bị rách, cả người đều dính đầy xăng, ngay cả người đến gần hắn cũng bị dính xăng.

Hắn muốn đồng quy vu tận! Thân thủ của hắn tuy không bằng Liễu Thi nhưng dù sao cũng là đàn ông, ở trên đường lăn lộn nhiều năm, tham gia không ít khóa huấn luyện thể trạng, cũng không yếu ớt giống như người thường, Liễu Thi cứ liên tiếp ngăn cản đã chọc giận hắn.

"Cô muốn chết thay cô ta như vậy thì tôi thành toàn cho cô, trên đường xuống hoàng tuyền chúng ta tiếp tục làm bạn, cũng không cô đơn, hahaha". Lưu Hưởng nói xong cầm bật lửa đang muốn đốt thì ngay lúc chỉ mành treo chuông Diệp Tiêu Nhiên đã đá bay bật lửa của hắn.

Nhưng đúng là biến khéo thành vụng, vốn dĩ đã muốn đá bay bật lửa ra ngoài thì bật lửa rơi trên đường liền dấy lên lửa, lửa cứ như thế lan nhanh đến quần áo dính đầy xăng, đốt tới người Lưu Hưởng. Liễu Thi thấy tình hình không ổn, sợ Diệp Tiêu Nhiên bị hắn liên lụy, bản thân cũng đang bị Lưu Hưởng ôm chặt cho nên cầm lấy áo Lưu Hưởng, hung hắn kéo hắn đi, hai người liền lăn ra đường lớn, trên người Liễu Thi cũng dính một ít lửa.

"Liễu Thi!". Diệp Tiêu Nhiên kinh hô một tiếng tiến lên trước.

"Cùng chết đi, hahaha". Lưu Hưởng điên rồi, tựa hồ không bận tâm cả người là lửa, vẫn như cũ giữ chặt Liễu Thi, làm cho ngọn lửa rất nhanh đã lan lớn lên.

Không chờ Diệp Tiêu Nhiên xông lên thì một chiếc xe hơi bỗng nhiên hướng chỗ hai người đang dây dưa vọt đến, đèn sáng đến mức khiến người ta không thể mở mắt nhưng tốc độ xe rất lớn đã đụng đến người Lưu Hưởng, khiến hắn bay một vòng tách khỏi người Liễu Thi, nhưng đồng thời bởi vì tốc độ quá nhanh, người lái xe lại bị lửa làm lóa mắt mà xe lật một cái ép thẳng vào lan can đường.

Diệp Tiêu Nhiên nhanh chóng cởi áo khoác dập tắt lửa trên người Liễu Thi nhưng chân vẫn bị bỏng. Liễu Thi khó khăn đứng dậy, phát hiện xe bên kia đã muốn lật ngửa, tập trung nhìn kĩ thì nàng thật muốn hít một ngụm khí lạnh, mạnh mẽ đứng dậy, bổ nhào về phía trước. Nhưng mà vết bỏng bởi vì động tác chạy mà gây nên đau đớn khiến hai chân nàng mềm nhũn, không có một chút khí lực, đột nhiên ngã sấp trên mặt đất, nàng vẫn nhìn về phía trước, trong miệng phát ra tiếng gọi mơ hồ.

"Tần Hâm, nha đầu......". Lập tức một cánh tay hữu lực nâng nàng dậy, Diệp Tiêu Nhiên liền đi về phía chiếc xe.

"A a~, cứu mạng a, cứu tôi~~". Lửa trên người Lưu Hưởng đã muốn đốt đến da, cảm giác đau đớn mãnh liệt khơi dậy bản năng cầu sinh của hắn. Diệp Tiêu Nhiên tựa hồ cũng không do dự, lấy áo khoác bọc tay lại, trực tiếp túm lấy cơ thể của Lưu Hưởng, đẩy mạnh đến bờ sông phía bên dưới đường.

Sau đó quay đầu đi về xe, cúi người ghé vào mặt đường, cúi đầu đỡ lấy người đang ngồi ở sau tay lái, dùng sức lay lay nàng, kêu lên: "Tần Hâm! Tỉnh, tỉnh!".

"Kiêu tỷ.....". Bởi vì vết thương ở chân nên Liễu Thi không thể cử động, nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên giờ phút này trong lòng nàng nói không nên lời xúc động cùng cảm động.

Diệp Tiêu Nhiên dùng sức mở cửa xe, kéo Tần Hâm ra ngoài, trên mặt nàng bị thương một mảng, có lẽ là va chạm quá lớn khiến nàng mất đi tri giác.

"Nha đầu, tỉnh lại, tỉnh~". Liễu Thi chậm rãi lê đến bên cạnh người kia, nhẹ nhàng vỗ mặt nàng kêu lên.

Diệp Tiêu Nhiên vươn tay ấn huyệt nhân trung của Tần Hâm, nàng rốt cuộc thở hắt ra một hơi, tỉnh táo mở mắt ra, nói: "Hai người không có việc gì thật là tốt".

"Nha đầu ngốc". Liễu Thi điểm điểm cái ót của nàng, cánh tay gắt gao choàng quanh người nàng.

Diệp Tiêu Nhiên đứng dậy, đi đến bờ sông, thi thể của Lưu Hưởng nằm úp sấp trên mặt nước, ánh trăng chiếu ngược trên dòng sông, vốn là ánh trăng u nhã giờ phút này lại sợ hãi như vậy, ở trong đêm đen vô hạn tràn lan.

Giương mắt nhìn mặt trăng đã muốn trốn sau tầng mây, Diệp Tiêu Nhiên hít sâu một hơi, biểu tình ngưng trọng dừng trên mặt cô, ngay cả chính cô cũng không biết từ khi nào mà trong sinh mệnh của mình lại có nhiều thở dài đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.