Chưởng Ôn

Chương 67: Dứt khoát ngả bài



Mặc dù không phải được đưa đi bệnh viện trước mắt mọi người nhưng bệnh tình của Nghiêm Văn Khâm đã không thể giấu người nhà họ Nghiêm được nữa. Mà lần này người đến bệnh viện cũng đã đông hơn, không chỉ Nghiêm Văn Huy mà cả hai anh em Nghiêm Quốc Đống và Nghiêm Quốc Lương sau khi kết thúc tiệc rượu cũng đã vội vã chạy đến đây.

Cô ngồi trong xe, mắt nhìn về phía bệnh viện đèn đuốc sáng trưng, chữ thập màu đỏ thấp thoáng trên cao. Vô sô lần cô mở mắt ra đều là nằm ở bệnh viện, vô số lần cô bị thương thậm chí nguy hiểm đến tính mạng đều kháng cự đến nơi này. Có lẽ là chết lặng, có lẽ là mâu thuẫn, sợ chạm đến thứ không muốn đối mặt được chôn sâu dưới đáy lòng. Thế nhưng cô chưa từng biết Nghiêm Văn Khâm có bao nhiêu sợ hãi bệnh viện, cũng giống như Nghiêm Văn Khâm không biết cô sợ hãi đi thang máy đến chừng nào, chứng sợ không gian hẹp đã dây dưa với cô suốt bao nhiêu năm.

Trong lòng mỗi người đều có chuyện xưa không muốn ai biết, cũng không muốn bất kì ai đi khơi dậy nó. Xe của Diệp Tiêu Nhiên dừng trước cổng bệnh viện, cô không có đi vào, cô không thể đi thăm người đang nằm trong đó, cũng không thể phủ nhận đáy lòng mình đang bị tình cảm quấy phá.

Cô ấy hãm hại cô là vì cứu cô.... Vô số lần những lời này cứ vang lên bên tai.

Chị ấy trước khi chết thân thể đầy vết thương, đều là vết roi, bị ngược đãi đến bán thân bất toại, đứng không nổi thân mình.... Nhớ đến lời miêu tả của Tần Hâm về thảm cảnh của Tề Phi cô liền sinh ra thống hận, đau lòng những gì Tề Phi phải chịu, hận đao phủ mang tên Nghiêm Văn Khâm.

Có lẽ cô sắp bị cái loại thù hận xuất hiện thường xuyên bức đến điên mất, mỗi lần cô càng muốn đi hận, càng hận thì lại cảm thấy trong lòng không nỡ, loại tâm tình như băng hỏa giao nhau này khiến nội tâm và tâm trạng của Diệp Tiêu Nhiên không thể yên ả. Cứ giống như việc cô biết mình phải đi đường nào, biết rõ chuyện mình muốn làm, rõ ràng có thể đem những thứ mình có để đánh về những người trong PE kia, tiến hành kế hoạch báo thù của mình, nhưng rồi cứ một lần lại một lần, nhịn không được muốn quan tâm người kia, biết tin tức của người kia.

"Kiêu tỷ, cô ấy đến rồi". Liễu Thi nhìn thấy Nghiêm Văn Huy đang ở xa xa bước vội về phía này, cước bộ của nàng dồn dập, gió thổi loạn góc áo. Diệp Tiêu Nhiên ấn cửa sổ xe xuống, hai người vừa nhìn thấy nhau thì Nghiêm Văn Huy quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nhấc chân leo lên xe.

"Vội vã tìm tôi như vậy sẽ không phải là lo lắng cho chị của tôi đi". Nghiêm Văn Huy ngồi vào xe, ngồi bên cạnh Diệp Tiêu Nhiên.

"Tôi thật đúng là muốn hỏi cô, cô ấy rốt cuộc bị bệnh gì mà cứ liên tiếp ngất xỉu nhập viện như vậy?". Lời nói của Diệp Tiêu Nhiên giống như không mang theo cảm xúc gì, bình thản không gợn sóng lại khiến lòng Nghiêm Văn Huy khó chịu.

"Tôi nghĩ tôi không cần nói với cô những điều này, chuyện hợp tác của chúng ta không có quan hệ gì đến chị ấy".

"Điều này cũng đúng. Đồ của cô đây". Diệp Tiêu Nhiên nói xong hé ra một tờ giấy, Nghiêm Văn Huy mở giấy ra nhìn, mày nhíu lại, bình tĩnh cất vào túi xách liền không nói gì nữa. Trong xe một trận trầm mặc, Nghiêm Văn Huy mở cửa xe chuẩn bị đi xuống thì lại nghe Diệp Tiêu Nhiên nói: "Nếu cô phải lừa gạt người trong nhà tự mình tham dò chuyện của tập đoàn Trung Á và PE thì không bằng hợp tác với tôi đi?".

"Cô cảm thấy tôi sẽ cùng cô hại người thân của mình hay sao?". Nghiêm Văn Huy cười khẽ.

"Tôi cho cô thời gian suy nghĩ, lúc nào cũng có thể đến tìm tôi". Khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên hơi có ý cười, Nghiêm Văn Huy dừng một chút, nhìn Diệp Tiêu Nhiên không nói thì liền xoay người xuống xe.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua màn cửa chiếu vào phòng, hai mắt của nàng vẫn nhắm nghiền như trước, khóe mắt cong cong, giống như trong giấc mơ vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt. Là trong mộng gặp được người mình âu yếm hay là trong mộng đối mặt với sự thật tàn khốc, đối mặt với sự lựa chọn giữa người thân và người yêu, sự đối đầu của tà ác và chính nghĩa. Có phải hay không rằng chỉ có lúc đã hôn mê thì mới có thể không cần nhớ đến, không cần thống khổ, không ưu thương, không khó xử.

Nhìn gương mặt ngủ say của nàng mà Diệp Tiêu Nhiên có chút xuất thần, tầm mắt dừng trên đó cũng luyến tiếc phải dời đi. Bệnh viện trông coi nghiêm ngặt, nếu không phải Nghiêm Văn Huy dẫn cô vào thì chỉ sợ cô căn bản không thể đến bên cạnh nàng.

Cô chậm rãi vươn tay, đẩy ra mấy sợi tóc dính trên trán, ngón tay dừng lại trên cái trán bóng mịn, nhịn không được khẽ vuốt, đầu ngón tay vỗ nhẹ hai má của nàng, nhẹ nhàng sượt qua, một cảm giác thương tiếc quen thuộc dâng lên trong lòng. Cô chậm rãi cúi người, dừng trước mặt nàng, muốn cố gắng nhớ rõ thẩm phán Nghiêm Văn Khâm trước đây. Cô vẫn là thích bộ dạng chính nghĩa lăng nhiên của nàng hơn, cô thích lúc nàng mặc chế phục thẩm phán cầm pháp chùy trong tay, cho dù đến cuối cùng phán quyết của mình là đúng hay sai thì nàng vẫn như cũ mị lực mười phần. Ai cũng không biết kỳ thật cô chưa từng hận nàng như thế, vô số lần nhắc nhở bản thân, nàng hãm hại mình, khiến mình phải ngồi tù, rồi cố gắng thuyết phục bản thân thoát khỏi trói buộc của đoạn tình cảm này.

Bất đắc dĩ tất cả cố gắng đều vô dụng. Ngay lúc cô phát hiện kỳ thật mình đã yêu sâu đậm lắm rồi thì tất cả oán hận cũng chậm rãi tiêu tan hết. Cô thậm chí nghĩ đến sau này mình ra tù hai người có lẽ có thể hóa giải hiềm khích, chẳng cần là người yêu của nhau, ít nhất không phải kẻ thù là được. Nàng đối với sự lợi dụng của cô, cô đối với sự hãm hại của nàng, tất cả hãy xóa bỏ hết đi. Chỉ là ngay lúc cô mặc sức tưởng tượng những khung cảnh tốt đẹp thì nàng lại dấn thân vào tập đoàn PE, vì thế tự tay hại chết Tề Phi, cô rốt cuộc không thể lừa gạt chính mình, càng không thể tin vào cái gọi là yêu của nàng, chẳng qua đó chỉ là chuyện buồn cười nhất thiên hạ mà thôi.

Cỡ nào buồn cười! Nghiêm Văn Khâm nàng hại chết người quan trọng của Diệp Tiêu Nhiên, có lẽ thật sự đợi cho đến khi Tề Phi chết đi thì cô phát hiện ra thứ nàng cần chính là như thế.

Không ai hiểu loại tâm tình cực đoan này cùng với bóng tối cứ không ngừng cắn nuốt lòng cô, một lần lại một lần, cô hận yêu, cứ một lần nhận ra mình càng hận thì lại phát hiện tình yêu cũng càng đậm. Thật nhiều châm chọc làm sao, người cô yêu, người đã từng yêu cô, hiện giờ lại ở trong hoàn cảnh như thế này, sự thật khiến cô không muốn đối mặt.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Nghiêm Văn Huy nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Diệp Tiêu Nhiên, loại cảm giác đau đớn quen thuộc ấy nàng hiểu hơn ai hết, tay nàng đặt trong túi quần dùng sức siết chặt mảnh giấy kia, nâng lên cước bộ, đi về phía trước.

Cách bệnh viện không xa có một tòa biệt thự trang viên, Nghiêm Văn Huy dựa theo địa chỉ trên giấy lái xe đến nơi này, ngoài cổng không có ai canh gác, đại sảnh được mở ra thì thấy có hai gã đàn ông cao to đang đứng, một lão giả đang ngồi giữa ghế sofa, ông chống quải trượng, ánh mắt tản ra khí tràng khiếp người.

Sắc mặt ông cực kì nghiêm túc, chỉ là không hề có ý cười, đã không còn là bộ dạng hiền lành ngày thường nhưng một chút cũng không giảm bớt sự quyết đoán không giận mà uy.

"Diệp Tiêu Nhiên thật sự là lớn mật, dám điều tra trên đầu của ta". Nghiêm Công vung quải trượng, đứng bật dậy, A Hổ cúi đầu không dám nói lời nào. Dù sao thì hiện tại đứa cháu gái lão gia tử yêu quý nhất đang nằm bệnh viện, ông giận lên tới óc, rồi lại vừa đúng lúc ông biết được có người ngay lúc ông đến thành phố A thì theo dõi A Hổ, mà người này lại cố tình là người từng khiến ông có ý muốn diệt trừ, Diệp Tiêu Nhiên.

"Là con để cô ấy điều tra". Lúc trong phòng một mảnh im lặng thì cửa lớn mở ra, một giọng nói cũng nhẹ nhàng tiến vào.

Nghiêm Công ngẩng đầu, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tựa hồ không có kỳ quái với sự xuất hiện của Nghiêm Văn Huy. Có lẽ ông biết một ngày nào đó Nghiêm Văn Huy sẽ biết được mọi chuyện, mà A Hổ lúc này nhìn thấy Nghiêm Văn Huy cũng vội cúi đầu, chột dạ không dám đối mặt với nàng.

Nghiêm Văn Huy hết sức chậm rãi đi đến gần Nghiêm Công, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm A Hổ, nhìn thấy biểu tình của hắn như vậy thì trong lòng liền hiểu rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra,

"Văn Huy, cánh con cứng rồi, ngay cả hành tung người của ta cũng muốn điều tra". Nghiêm Công nói chuyện ngữ khí rất lơ đễnh, phất phất tay, những người ở đại sảnh liền lui đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nhìn thấy đại sảnh không còn ai khác, đối mặt với cháu gái của mình, biểu tình của Nghiêm Công nhu hòa rất nhiều, thậm chí trong mắt lộ ra nhàn nhạt trìu mến và sủng nịch, ông mang theo chút ý cười nhìn Nghiêm Văn Huy thì đột nhiên thấy nàng quỳ xuống.

"Ông nội, Văn Huy bất hiếu, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của con, xin ông hãy buông tha Bối Nhi". Hai chân Nghiêm Văn Huy quỳ xuống, ngữ khí nhận sai thành khẩn rồi lại bất đắc dĩ làm cho Nghiêm Công tức giận đến đứng thẳng thân thể, hai tay chống quải trượng run nhè nhẹ, chỉ vào nàng nói: "Con, con thế nhưng vì một người ngoài không liên quan khiến cho mình thành như thế này, con có còn là người họ Nghiêm hay không?". Lúc rống giận những lời này ông cũng tức giận đến thiếu chút nữa ngay cả quải trượng cũng quăng ra ngoài.

"Con chưa từng nghĩ đến việc đến với Bối Nhi, con chỉ hi vọng em ấy có thể hảo hảo trải qua một cuộc sống bình thường. Vì sao người lại có thể can thiệp vào, em ấy vô tội, ma túy đã muốn hủy hoại một nửa cuộc đời của em ấy, người như thế nào lại để A Hổ làm chuyện quá đáng như vậy chứ?". Nghiêm Văn Huy nói xong hốc mắt dần mơ hồ, tất cả thống khổ và ủy khuất hiện đầy trên mặt.

Dù sao cũng là cháu gái ruột của mình, mặc dù không phải dòng độc đinh nhưng hai chị em cũng không có sự khác biệt nhiều lắm, sủng ái của Nghiêm Công đối với Nghiêm Văn Huy cũng không hề ít, thấy nàng một bộ dáng như vậy thì tâm sinh thương yêu, ông bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Con đứng lên trước đi". Nhìn thấy Nghiêm Văn Huy thờ ơ, ông thở dài, nâng một cánh tay của nàng, lúc này nàng mới đứng dậy.

Nghiêm Công vươn tay xoa xoa nước mắt của nàng, Nghiêm Văn Huy theo bản năng tránh đi, rõ ràng là cảm giác lạnh nhạt khiến tâm Nghiêm Công đau xót, ông chống quải trượng, thở dài một hơi, lời nói thấm thía: "Ta không thể để bi kịch của chị con tái diễn trên người con nữa, càng không thể để Lý Đào chịu nửa điểm ủy khuất ở Nghiêm gia. Mạng của ta là Lý gia cứu về, đừng nói đến con không được tổn thương hắn mà một người của Nghiêm gia cũng không được tổn hại đến Lý gia".

"Còn bởi vì Nghiêm gia không thể tuyệt tự, đúng không, ông nội?". Nghiêm Văn Huy bổ sung nói, Nghiêm Công há miệng thở dốc không nói, Nghiêm Văn Huy cười khẽ một tiếng, nói: "Cũng bởi vì con biết chị như vậy cho nên con phải gánh trọng trách trên vai, Lý gia có ân với người, con mới dùng hạnh phúc cả đời để thực hiện trách nhiệm của gia tộc. Con sinh Y Y, người còn muốn một đứa cháu trai, con hiểu được sau này Y Y không thể giống như con, một người đeo trên vai trách nhiệm lớn như vậy cho nên con cần tiếp tục sinh thêm hậu nhân cho Nghiêm gia, làm tròn chức trách cháu gái của người, thê tử của Lý Đào. Nhưng đã có ai từng hỏi qua con rằng con thích như vậy hay không, có hạnh phúc hay không chưa? Đối với an bài của người, con chưa từng có một câu oán hận gì, lòng con cam nguyện trả giá những thứ đó vì Nghiêm gia. Nhưng hôm nay con chỉ có một thỉnh cầu, đừng khó xử Bối Nhi nữa, em ấy là cô gái rất lương thiện, chẳng lẽ yêu cầu này quá phận đến thế sao?".

"Cô gái này không tự giữ mình, động đến ma túy, còn khiến con bị ảnh hưởng lớn như thế, ta như thế nào có thể giữ lại một cái tai họa liên lụy đến con, ảnh hưởng đến hôn nhân của con và Lý Đào". Ngữ khí Nghiêm Công kiên quyết nói.

Nghiêm Văn Huy lắc đầu, tiến lên từng bước, lôi kéo cánh tay Nghiêm Công, nhẹ giọng nói: "Ông nội, có phải người không thích Văn Huy như thích chị không? Con một chút sai lầm cũng không thể phạm phải, nhưng người lại cho phép chị nhiều năm không lấy chồng, đi theo lý tưởng của mình?".

"Con nói bậy bạ gì đó?". Nghiêm Công tức giận bỏ tay Nghiêm Văn Huy ra, có chút chột dạ không dám nhìn, cũng không đối diện với nàng, trong mắt nàng hàm chứa lệ quang khiến người ta đau lòng, liền ngay cả một lão quân nhân từng quát tháo chiến trường, gặp qua vô số hình ảnh sinh tử cùng huyết nhục, cũng không thể đối mặt trực diện với đứa cháu gái đang khổ sở của mình.

Hắn đưa lưng về phía Nghiêm Văn Huy, thật sâu thở dài một hơi, nói: "Con trước đây chưa bao giờ chống đối ông nội như vậy, bây giờ con vì một người ngoài mà làm ra thế này, ta thế nào cũng không thể giữ cô ta lại".

Nghe những lời nói này, Nghiêm Văn Huy lại vội vàng nâng cao âm lượng nói: "Thế nhưng người cũng không thể sử dụng loại thủ đoạn đê tiện như vậy.......".

Chát!!! Một cái tát vang dội dừng trên mặt Nghiêm Văn Huy, đánh xong Nghiêm Công cũng ngây dại, ông kinh ngạc nhìn bàn tay run run của mình, lực đạo khi đánh rốt cuộc là mạnh đến thế nào mà khiến lòng bàn tay ông cũng ẩn ẩn cảm thấy đau đớn như vậy.

Nghiêm Văn Huy chỉ cảm thấy hai má nóng rát, ngay sau đó một trận máu tươi trào lên, thứ dịch nóng bỏng đó không ngừng tràn ra khóe miệng, nàng vươn tay lau khóe môi, màu đỏ đã nhuốm thẫm tay nàng.

"Văn Huy.....". Nghiêm Công thấy cháu gái bị thương thì nghĩ muốn tiến lên khẽ vuốt, tay hắn nâng lên còn chưa chạm đến Nghiêm Văn Huy thì đã bị một người khác xông tới giữ chặt.

Lý Đào đột nhiên xuất hiện làm Nghiêm Văn Huy kinh ngạc không thôi, hắn nghĩ Nghiêm Công lại muốn đánh nàng nên theo bản năng kêu lên: "Ông nội, không cần đánh cô ấy, Văn Huy đang mang thai".

Nguyên Công vốn là đau lòng muốn tiến lên an ủi, nghe được tin tức này thì trong lòng hối hận không thôi, nhìn vết máu bên miệng Nghiêm Văn Huy mà không nói lời nào, ông đau lòng giống như cái tát đó là đánh vào mặt mình. Ông lớn như thế này rồi như thế nào còn xúc động, tính tình nóng nảy đến vậy?

"Thực xin lỗi, ông nội, kỳ thật người nên chân chính xin lỗi nhà này là con mới đúng, không phải Văn Huy. Con đã yêu người khác, con muốn cùng Văn Huy li hôn, xin người thành toàn". Lý Đào nói xong hướng Nghiêm Công cúi đầu ba cái, đầu vẫn thấp đến sàn nhà, không hề nâng lên.

Ngay cả Nghiêm Văn Huy cũng cảm thấy bất khả tư nghị, nhìn hành động đột ngột của Lý Đào nàng cơ hồ là choáng váng. Lý Đào có người bên ngoài nàng không phải không biết, nhưng nàng cũng biết hắn là người có chừng mực, càng sẽ không chủ động đưa ra đề nghị li hôn. Chính là đoạn hôn nhân này nếu không phải hắn mở miệng trước thì có lẽ nàng sẽ bị nhà giam này trói buộc suốt đời.

"Đào nhi, con có biết mình đang nói gì không?". Giờ phút này Nghiêm Công cực kì bình tĩnh, giống như những lời Lý Đào nói ông không hề để trong lòng. Lý Đào rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Công, sau đó đứng lên, trực diện với ông nói: "Nếu người nghĩ muốn báo ân Lý gia, muốn tốt cho con thì xin người buông tha cho con và Văn Huy. Mấy năm nay Văn Huy rất vất vả, con cũng vất vả, chúng con đều đã hết sức, không muốn sống trong trách nhiệm và sự giả dối này nữa. So với con rể của Nghiêm gia con càng muốn làm cháu trai của người, chúng con đều là đứa nhỏ của người, người không phải hi vọng chúng con đều hạnh phúc sao? Đối với con và Văn Huy bây giờ cả hai đều rất thống khổ, đây không phải là ước nguyện ban đầu của người mà, ông nội". Lúc Lý Đào nói chuyện thì nhìn thoáng qua Nghiêm Văn Huy.

"Thực xin lỗi, ông nội, con nhất định sẽ sinh đứa trẻ này, nhưng con không thể lại làm đứa cháu gái hoàn mỹ trong mắt người được nữa". Nghiêm Văn Huy khẽ cắn môi, rốt cuộc nói ra lời giấu trong lòng nhiều năm.

Nàng nhìn Lý Đào, trong lòng nói không nên lời áy náy, nhưng Lý Đào cũng thản nhiên nhìn nàng, vươn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt nàng. Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy đau lòng, còn có nhàn nhạt phiền muộn và cô đơn, chính là ánh mắt đó đã vô số lần khiến Nghiêm Văn Huy chìm vào trong thống khổ, nàng không thể cô phụ người đàn ông này, rồi lại không thể cho hắn được cái gì.

Nghiêm Công vẫn luôn ngửa đầu, đôi môi run rẩy không nói nên một câu. Nhiều năm như vậy, ông rời khỏi quân chính, một lòng một dạ hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, con cháu đầy nhà, hai đứa con trai đã lập nghiệp thành công, hai đứa cháu gái cũng không khiến ông bận tâm. Cháu gái lớn vĩ đại đứng trên cao Nghiêm Văn Khâm, người thừa kế hoàn mỹ Nghiêm Văn Huy, ai cũng không kém nam nhân, rồi lại mỗi một đứa đều bị tình cảm thế tục cuốn vào lốc xoáy. Có lẽ ông thật sự già rồi, không nên nhúng tay vào chuyện người trẻ tuổi nữa.

Trên danh nghĩa là muốn tốt cho hai đứa cháu gái, kỳ thật tổn thương người chúng nó để ý thì có khác gì thương tổn hai đứa đâu? Trong lòng ông đột nhiên thoải mái hơn, thì ra mình mới là người bảo thủ không hiểu gì, đem chính mình nhốt bên trong góc chết, thiếu chút nữa khiến mình và cháu gái trở mặt, thật sự không đáng.

"Thôi, từ nay về sau ta không quản chuyện của mấy đứa nữa, các con tự quyết định con đường sau này của mình, chỉ cần các con cho là đúng thì được rồi". Ông nói xong thì cũng không quay đầu lại mà hướng về phía cầu thang.

Mỗi bước của ông đi lên cầu thang thật chậm, thân ảnh già nua càng lúc càng xa, tầm mắt Nghiêm Văn Huy dần mơ hồ, cái mũi chua chát vẫn luôn nhìn theo ông, miệng lẩm bẩm: Cám ơn ông, ông nội".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.