Vốn không nói lời nào, đại khái là người duy nhất thật sự chuyên tâm lắng nghe ca cơ đàn hát – Vệ Tam, lại nhìn chằm chằm tay của Mặc Tử, đột nhiên nói ra một câu, khiến tầm mắt mọi người ở đây đều nhìn về phía nàng.
Vệ Tam nói: “Nghe liên diệp cuốn ngọc hoa, châm trà tựa tiên nhân. Hảo một đôi bàn tay!”
Có ý tứ gì? Ý nói là hắn đang nghe xướng khúc, trước mặt lại xuất hiện một cánh tay như hoa sen màu trắng bọc trong tay áo màu xanh lục, người châm trà tựa như từ chốn thần tiên hạ phàm.
Tuy rằng Mặc Tử đến từ hiện đại không thể biết được mấy bài thơ cổ, nhưng nàng ở trong quân đội đọc sách rất nhiều, hơn nữa hiểu biết của bản thân nàng đối với thơ từ cũng thông thạo, vừa nghe qua đã hiểu.
Đây là điệu từ ngắn ca ngợi đôi tay nàng xinh đẹp, nhưng Mặc Tử nghe xong lại hoàn toàn không vui.
Thời đại này, có rất nhiều quy củ đối với thê thiếp trong nhà, có thể có gật đầu giáp mặt các nam nhân bên ngoài được coi là phong tình. Nhưng đối với người đọc sách, nếu như dùng ca từ tán thưởng người lần đầu gặp, không phải vô lễ mà là cảnh giới khen tặng cao nhất. Có điều là nữ tử như vậy, đa phần là nữ tử phong trần hoặc ca cơ trong nhà của những hộ nhà giàu, không thể không làm cho các nam nhân xoi mói.
Mặc Tử không vui, đương nhiên không phải bởi vì cảm giác bị hạ thấp thân phận, mà là một điệu từ ngắn này của Vệ Tam làm cho sự đề phòng của nàng mất đi tác dụng.
Nàng kinh ngạc, ảo não, khó chịu, tiếp tục châm trà cũng không phải, lùi về sau lại càng không được.
Vẫn là Vệ Nhị phóng khoáng, cười ha ha nói: “Lão Tam, ngươi hoá ra lại là người bận rộn nhất trong đám chúng ta. Vừa nghe khúc, vừa ngâm từ. Một nha đầu bưng trà đổ nước cũng trở thành tiên nữ.”
Mọi người đều cười vang.
Vệ Tam vốn nhã nhặn, lập tức có chút xấu hổ, trừng mắt nhìn Vệ Nhị, lại quay sang nói với Cầu Tứ: “Nhạc hay trà ngon, bỗng nhiên còn có hứng ngâm từ. Khinh mạn đến nha đầu nhà ngươi, mong thứ lỗi.”
Ánh mắt Cầu Tứ từ đôi tay ngọc kia chậm rãi dời đi, không trách được Vệ Tam ngắm một bàn tay lại xuất ra được một điệu từ ngắn. Tuyết oánh oánh mà phu nhuận, thủy ảnh ảnh mà cốt mỹ*. Vốn cho rằng đôi tay mềm mại không xương mới gọi là đẹp, nhưng hôm nay nhìn đôi tay này, xem qua khó quên.
*Tuyết oánh oánh mà phu nhuận, thủy ảnh ảnh mà cốt mỹ: Câu này không edit vì để tiếng Hán Việt mới hay, ý nghĩa là khen một đôi tay trắng như tuyết, mềm mại như nước.
“Đại nhân sao lại nói ra lời ấy? Đại nhân có thể dùng từ khúc khen nàng, là phúc phận của nàng.” Cầu Tứ cười khiêm nhường với Vệ Tam, sau đó quay lại phía Mặc Tử: “Tiểu tỳ, còn không mau tạ ơn đại nhân?”
Từ lúc trở thành nhân vật được chú ý, Mặc Tử luôn luôn cúi đầu, không chịu nâng. Bây giờ còn phải cám ơn người mang đến cho mình phiền toái sao? Nàng thật sự là nhẫn nhịn sắp nội thương rồi.
“Đa tạ đại nhân khen tặng.” Chỉ là một điệu từ ngắn mà thôi, cũng không phải thơ ca kinh thế gì. Mặc Tử trước oán thầm, nhưng vẫn cúi người, tiện thể lui ra sau hai bước.
Vệ Tam vốn muốn nhìn một chút chủ nhân của đôi bàn tay này, ai ngờ nha hoàn kia đã thối lui về phía sau, tự nhiên hắn cũng ngượng ngùng quay đầu lại.
Cầu Tứ vừa lòng với thái độ tiến lui thoả đáng của Mặc Tử, cũng bởi vì thấy không rõ mặt nàng, trong lòng không hiểu sao càng tò mò.
Mặc Tử nghĩ chuyện nhỏ này sẽ qua nhanh, nhưng vẫn có người cố tình khơi lên thị phi.
“Ta không thuận theo.”
Ai? Có cái gì cũng không thuận! Mặc Tử ngẩng đầu, hai con mắt sáng ngời tràn đầy sức xuân.
Cầu Tứ vừa vặn nhìn. Thì ra tay đẹp, đôi mắt còn đẹp hơn. Nhưng hắn vẫn không hề lên tiếng, giống như mọi người chuyển mắt nhìn về phía người vừa thốt ra câu nói kia.
Người nọ, là vừa hát vừa mỉm cười, dung mạo xinh đẹp nhất trong những ca cơ trong phòng.
“Tú Châu cô nương nếu là ngưỡng mộ tài năng của Vệ đại nhân, không bằng ta thay cô nương chuộc thân, đưa đến bên người đại nhân, được không?” Cầu Tứ không chút để ý nói.
Hắn vừa rồi mặc dù chỉ cùng Vệ Nhị, Vệ Đại nói chuyện, nhưng vẫn chú ý thấy biểu tình của Vệ Tam khi xem xét Tú Châu hình như có động tâm.
Lời nói của Cầu Tứ khiến mọi người sửng sốt.
Sắc mặt Tú Châu trắng bệch. Nàng là nhân tình của Cầu Tứ, ỷ vào được nuông chiều mà ương ngạnh, không ngờ Cầu Tứ vừa mở miệng, lại đem nàng tặng cho người khác. Nghĩ lại ngày thường ngàn cầu trăm khẩn với Cầu Tứ, hắn cũng không nguyện chuộc thân cho nàng. Nay chỉ vì lấy lòng người khác, hai chữ chuộc thân lại nói ra dễ dàng như vậy. Quả thực đúng như nương nói, không thể động tình với khách, khách nhân đều là kẻ bạc tình.
Vệ Tam liên tục lắc đầu xua tay, “Hiền chất, tuyệt đối không thể. Ta còn đang chịu tang trong người, sao có thể nạp thiếp?”
Mặc Tử thầm nghĩ, chẳng lẽ không có tang trong người, sẽ nạp sao?
“Tam đệ, ta thấy là đệ sợ vợ mới đúng.” Vệ Nhị vuốt vuốt bộ râu quai nón của mình, lại có hứng thú trêu chọc, “Đệ muội (em dâu) đúng là ghê gớm, quản được hắn đến tận bây giờ một tiểu thiếp cũng không dám có.”
“Nàng là một người mẹ tốt, cũng là hiền thê của ta.” Xem ra Vệ Tam cùng phu nhân tình cảm rất sâu đậm, không muốn Vệ Nhị phỉ báng thê tử mình.
“Vậy ngươi cưới một tiểu thiếp về thử xem? Ta cam đoan không quá ba ngày, người sẽ bị đệ muội đuổi ra khỏi cửa.” Vệ Nhị tiếng cười lanh lảnh.
Còn kéo theo Vệ Đại vào cuộc, “Đại ca, ta nói có đúng không?”
Theo lý, loại chuyện trong nhà này, không nên đem ra bên ngoài nói. Nhưng nam nhân ở cùng nhau sẽ tán gẫu chuyện nữ nhân, nữ nhân cùng một chỗ sẽ nói chuyện về nam nhân, điều này đã là nghìn đời không đổi.
Vệ Đại mang tỏ vẻ mất mặt, liên tục nói: “Việc xấu trong nhà, việc xấu trong nhà.”
Không cưới tiểu thiếp chính là việc xấu trong nhà? Mặc Tử trong lòng càng cảm thấy chán ghét ba huynh đệ nhà này.
“Đại nhân không muốn ta, chê ta xấu xí, không thể so với đôi bàn tay tiên nữ như sen ngọc kia.” Tú Châu bị Cầu Tứ bạc tình mà thương tâm, lại vì Vệ Tam cự tuyệt mà mất mặt. Nàng được xem là ca cơ đệ nhất của Hồng Liễu phường, tài mạo song toàn, chịu không nổi chuyện nam nhân coi thường mình.
Vệ Tam lúc này lại không nói câu nào.
Cặp lông mày rậm của Cầu Tứ nhíu lại.
Mặc Tử đổ mồ hôi lạnh, chỉ mong Cầu Tứ đừng vàng đỏ nhọ lòng son*, đem nàng tặng cho người.
* Vàng đỏ nhọ lòng son: Hám lợi đen lòng, vì lợi ích mà mê muội tâm can.
Tú Châu thấy Vệ Tam không nói gì, càng có vẻ thương tâm, “Ta không phục. Mười tuổi ta bắt đầu học nghệ, cầm kỳ thư họa không gì không thạo, thi từ ca phú mọi thứ đều tinh thông, có thể nói là bạn hồng nhan của quân tử. Chẳng lẽ so với một nha hoàn bưng trà đưa nước, chỉ hơn người ở một đôi tay xinh đẹp lại không bằng? Chi bằng mời nha hoàn này biểu diễn một chút tài nghệ, nếu có thể thắng được ta, ta sẽ không oán hận nửa lời.”
Nàng ta có oán hận, có thể tìm mình thách đấu. Còn bản thân có oán hận, nên làm cái gì bây giờ? Mặc Tử cũng không phải coi thường nữ tử phong trần, nhưng Tú Châu này, thật sự hết sức vô vị.
Mặc Tử không thể nào biết quan hệ giữa Tú Châu và Cầu Tứ, chỉ cho là nàng bị Vệ Tam cự tuyệt, mất mặt, cho nên tìm một người địa vị thấp hơn, để thực hiện mục đích làm nổi bật bản thân. Mà người có địa vị thấp hơn ấy xui xẻo lại chính là Mặc Tử nàng.
“Ồ? Thú vị!” Vệ Nhị hăng say, “Một là ca cơ nổi danh của Hồng Liễu phường, một nha hoàn của Cầu phủ, so tài nghệ, chưa từng nghe qua, đúng là thú vị. Để ta mở cá cược, như thế nào? Đến đến, các vị đặt cược đi nào.”
Vệ Nhị là thương nhân, không giống Vệ Đại đứng đầu một gia tộc, cũng không giống như Vệ Tam là người đọc sách, sắp sửa làm quan. Vệ đại nói như gió lớn, hứng thú cũng không quên kiếm lợi.
Mặc Tử vốn cảm thấy Vệ Nhị sáng sủa, vẫn là kẻ duy nhất trong những người ở đây biết thưởng thức năng lực của Cầu Tam nương, cũng coi là không tệ. Nào biết hắn chỉ thích càn rỡ góp vui, khiến chân tay nàng càng luống cuống.
Nếu nàng có thể nói hai câu ngang hàng, nàng nhất định sẽ nhắc nhở bọn họ, Vệ gia lão đang ở trên trời nhìn, đừng quên bọn họ đang trong thời hạn để tang. Nghe xướng khúc, mở phường cá cược, Vệ Tam còn là một người sắp nhậm chức quan, không làm gương tốt sao?
“Đặt thấp nhất là một lượng bạc, năm lượng cao nhất. Tay trái là cược Tú Châu thắng, tay phải là cược nha đầu kia thắng. Nhà chúng ta còn trong thời hạn để tang, không thể cược lớn.” Vệ Nhị vỗ bàn đứng lên, một chân dẫm lên ghế, thực sự làm tư thế của nhà cái.
Không biết là những người này hằng ngày nhàm chán, hay là này niên đại này cuộc sống nhàm chán, Cầu Tứ, Vệ Đại, Vệ Tam tuy rằng bất động, nhưng những người khác lại lấy ra bạc, đặt ở bên trái Vệ Nhị.
Khuôn mặt Tú Châu lộ vẻ vui sướng.
“Vệ Nhị lão gia, chúng ta có thể tham gia hay không?” Phía sau Tú Châu, vài ca cơ vui cười ghé tới hỏi.
“Được, được, càng nhiều người càng náo nhiệt.” Vệ Nhị vội vàng tươi cười chào đón.
Vài khối bạc vụn lần lượt đặt vào bên tay trái của Vệ Nhị.
“Đều đặt Tú Châu? Thế lần đánh cược này còn có ý nghĩa gì?” Đánh cuộc nghiêng về một bên, nhà cái hoặc đại thua hoặc đại thắng.
Vệ Nhị ngoảnh mặt về phía Mặc Tử, chỉ vào nàng hỏi, “Nha đầu, ngươi tên gì? Mau mau nói tên để dành được thưởng lớn, để cho đại ca Tam đệ của ta, còn có Tứ thiếu gia nhà ngươi đặt cho ngươi một phen.”
Mặc Tử không đáp.
Không muốn đáp, không thể đáp.
Nếu đáp, sự bình tĩnh của nàng trong nửa năm nay sẽ bị đánh vỡ.