Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 21: Ai nói quy củ (nhất)



Đêm hôm đó, sau khi trở lại đông phòng của các nàng, Bạch Hà liền giúp Mặc Tử bôi thuốc.

Trùng hợp là Cầu Tam nương nhìn qua cửa sổ thấy cảnh đó, lại bắt đầu tức giận: “Không phải là đánh mặt của ngươi. Mà rõ ràng là muốn đánh lên mặt ta. Gọi bà ta một tiếng mẫu thân, bà ta đã tự cho mình là người đứng đầu trong phủ, thật buồn cười. Nay ta ở trong nhà, toàn bộ đều xem nét mặt phụ thân mà làm việc. Nếu không, bà ta vừa náo loạn như vậy, ta đã sớm hoàn trả lại một cái tát.”

Ngón tay Bạch Hà nhẹ như lông chim, vừa bôi thuốc cho Mặc Tử vừa nói: “Cô nương, hà tất phải cùng phu nhân so đo? Đợi sau khi gả ra ngoài, cô nương sẽ không còn là người của Cầu gia nữa, sẽ không còn phải cáu gắt vô cớ. Chúng ta trước tiên nhẫn nhịn một chút, tránh cho phu nhân đem cô nương tùy tiện gả vào một nhà không tốt.”

Lục Cúc theo ở phía sau Cầu Tam nương nhanh mồm nhanh miệng, “Theo ta thấy, cô nương dù có an phận đi nữa, phu nhân cũng sẽ không chọn người trong sạch cho cô nương.”

Bạch Hà vẫn không muốn nghĩ quá xấu cho người khác, “Dù sao cô nương cũng là đại tiểu thư của Cầu phủ, phu nhân cho dù không yêu thích cô nương, cũng phải để tâm đến thể diện của lão gia. Lão gia vẫn còn ở đây.”

Tuy nói như vậy, nhưng tình trạng của Cầu lão gia hiện nay như ngọn đèn trước gió, thân thể chống đỡ đến nay đã là cực hạn, thậm chí đại phu cũng nói trong tháng này sẽ có chuyện. Hắn ham mê thanh sắc, khiến cho thân thể vốn không được coi là cường tráng càng trở nên suy yếu. Tai lại mềm, nghe lời nịnh hót liền cho rằng tính tình Trương thị hiền hậu, lại thay hắn sinh hai người con trai, nghĩ là nếu như hắn có chết đi, thì Trương thị sẽ chăm lo cho Tam nương cùng với các phòng thê thiếp khác của hắn, vì thế liền đem các cửa hàng buôn bán cùng ruộng đất của Cầu gia giao vào trong tay mẹ con Trương thị.

Phụ thân mặc dù hồ đồ nhưng Cầu Tam nương chưa từng trách hắn một câu. Vô luận như thế nào, đối với nàng, phụ thân vẫn là vô cùng yêu thương. Riêng chuyện mang theo nàng đi vân du tứ hải, lại dạy nàng xem sổ sách, học cách quản lý cửa hàng làm ăn, đã là chuyện những phụ thân bình thường khác khó có thể làm. Nay mặc dù nàng bị vây ở trong nhà, nhưng không phải tuyệt đường ít nhiều cũng là nhờ phụ thân.

Nhắc tới bệnh tình của phụ thân, khuôn mặt Cầu Tam nương trở nên hơi u ám.

Mặc Tử nghĩ rằng đây là cha và con gái tình thâm, ngực đột nhiên đau đớn bén nhọn, mắt bỗng mờ đi, cảm thấy một trận cay xè đột nhiên kéo tới.

“Là động tác của ta quá mạnh sao?” Bạch Hà cả kinh, vội vàng dừng tay lại.

Trước mắt Mặc Tử lại trở nên rõ ràng, vẻ mặt hoảng hốt, ấp úng nói, “Đâu có. Sao thế?”

“Vẻ mặt giống như sắp rơi nước mắt.” Bạch Hà đem bình thuốc đạy lại.

Cầu Tam nương nhìn Mặc Tử: “Bộ dáng của ngươi bây giờ so với khi bị người ta quăng cho một cái tát còn khó coi hơn. Lúc đó, ta thấy ngươi khí định thần nhàn*, như là biết trước gậy đánh không được vậy.”

*Khí định thần nhà: bình tĩnh ung dung.

“Mọi chuyện Mặc Tử đều quan sát sắc mặt của cô nương. Hơn nữa nếu như ta lộ vẻ sợ hãi, không phải càng khiến cho người ta đắc ý sao? Có điều thời điểm cô nương nói ra hai chữ ‘chậm đã’, thật—— đúng —— lúc.” Ngay khi nàng nghĩ sẽ phải chịu hai gậy thì Cầu Tam nương mới nói ra chuyện khế ước bán mình.

Một khắc đó, nàng không sợ sao?

Không, nàng sợ. Rất sợ. Vô cùng sợ.

Từ hiện đại trở về, là có thể to gan lớn mật sao? Đừng ngây thơ. Cổ nhân chỉ quan tâm đến người cùng huyết mạch, thân phận nha hoàn lại càng thấp hèn, pháp luật không có kiện toàn, mỗi người khó có thể tự bảo vệ được sinh mệnh của mình, cho dù đầu đầy quan điểm sáng tạo và tư tưởng tương lai như nàng, nhưng nếu Cầu Tam nương thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm đến mạng này, thì rõ ràng Mặc Tử chỉ có thể bị đánh chết. Cầu xin tha thứ với Trương thị, nói chính mình có thể giúp nàng kiếm tiền, muốn bao nhiêu bạc có bấy nhiêu sao? Người ta sẽ cho nàng là kẻ điên, hồ ngôn loạn ngữ.

Bởi vì sợ, cho nên ý tưởng ngồi gốc mát mà hưởng lương của nàng sau này phải thay đổi. Từ bây giờ nàng sẽ chuẩn bị đường lui cho chính mình thật tốt, sẽ không phải hồ đồ ỷ lại vào Cầu Tam nương nữa.

Cá tính của vị đại tiểu thư này chính là theo hướng cảm xúc hóa, vui vẻ thì có thể sống chung, nhưng đã mất hứng thì tính tình bạo phát. Giống như lúc trước, nàng dùng khẩu hình nói ba chữ ‘bán mình khế’, chính là đề xuất chủ ý với Cầu Tam nương. Nhưng vị cô nương này lại cứng rắn kéo dài tới một khắc cuối cùng mới nói, không chỉ làm cho nàng chảy ra mồ hôi lạnh, mà còn khiến Trương thị tức giận sôi lên, trực tiếp xé rách tấm rèm vờ vịt giả dối giữa hai người.

Cầu Tam nương xuất thân tốt, không cần lo sợ. Nhưng nàng chỉ là một kẻ làm công ăn lương, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành vật hi sinh.

“Cô nương, đúng là đủ hung hiểm.” Lục Cúc nghĩ lại, liền cảm thấy hoảng hồn, vỗ vỗ ngực, “Ta lúc ấy sợ tới mức không dám trợn mắt, nghĩ Mặc Tử chết chắc rồi.”

“Là ta muốn xem bộ dạng tâm tình từ đỉnh núi mà ngã xuống đáy cốc của mẫu thân.” Cầu Tam nương không cảm thấy có gì không ổn, “Quả nhiên, không làm cho ta thất vọng. Cho dù ta chậm một chút, chịu vài gậy cũng không chết người được.”

Mặc Tử sao có thể không hiểu Cầu Tam nương? Nàng so với những thiên kim tiểu thư khác đúng là có phần chiếu cố hạ nhân hơn, nhưng cũng không phải người thiện lương, mà là nàng không dễ dàng tin tưởng người khác. Một tay bồi dưỡng ra, có thể khiến nàng trọng dụng, có được mấy người. Bởi vậy đối với đám người Bạch Hà thì Cầu Tam nương tương đối hiền hòa. Nhưng việc lúc trước ra mặt cứu Mặc Tử, không phải vì nàng tâm địa Bồ Tát, mà bởi vì Trương thị mượn chuyện của Mặc Tử nhưng thật ra mũi nhọn lại nhắm vào Cầu Tam nương. Nếu để Mặc Tử cho Trương thị xử trí, từ nay về sau nàng sẽ bị Trương thị áp chế không ngóc lên được, ở trong phủ mất địa vị thì nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*.

*Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể .

Nửa năm nay Cầu Tam nương ở trong phủ, không đặt chân ra khỏi cửa lớn nửa bước, không phải là nàng ngoan ngoãn nghe lời Trương thị mà chính là muốn củng cố quyền lực đại tiểu thư của mình ở trong phủ.

Cầu Tam nương mượn thân phận trưởng nữ qua lại giữa các phòng. Ngoài sáng có vẻ như mọi chuyện đều do Trương thị định đoạt. Ngấm ngầm vẫn có những người đứng về phía Cầu Tam nương.

Đương nhiên, Mặc Tử cũng không phải nói Cầu Tam nương không tốt. Bên trong Cầu phủ bấp bênh, một tiểu thư không có mẹ ruột bảo hộ, để cho mẹ kế cả ngày tính kế, nhất định phải cứng cỏi. Thiện lương, lòng dạ mềm yếu, sẽ chỉ khiến cho cuộc sống của chính mình trở nên thê thảm mà thôi.

Giống như Mặc Tử vẫn chầm chập tính toán cho chính mình, thì những hành động của Cầu Tam nương cũng không khác gì.

Chính bởi vì kẻ tám lạng người nửa cân như thế cho nên Mặc Tử và Cầu Tam nương, hiểu nhau quá sâu.

Bạch Hà cùng Lục Cúc, nghe được câu nói ‘chịu vài gậy cũng không chết người được’ của Cầu Tam nương, thì cũng hoàn toàn đồng ý. Ở trong lòng các nàng, cho dù chết thay Cầu Tam nương, cũng là phải, đó là chuyện nô tỳ trung thành phải làm.

Tiểu Y tựa vào cửa, dáng người gầy gầy cao cao, dung mạo không mấy sâu sắc lại nói nhỏ một tiếng: “Ta sẽ không để cho gậy kia đánh xuống đâu.”

Lời này xuất ra từ miệng Tiểu Y, thật là khiến Mặc Tử không ngờ tới, dù sao sự trung tâm của Tiểu Y đối với Cầu Tam nương không thua gì Bạch Hà, Lục Cúc. Hoặc có lẽ nàng là vì tình nghĩa đối với Mặc Tử mà không đành lòng đi.

“Cô nương, nhiều ngày nay thời tiết rất đẹp, người có muốn thay lão gia đi Từ Niệm am thắp chút hương, cầu thẻ bình an hay không?” Thầm đọc đạo đức nghề nghiệp ba lần mới áp chế được cảm xúc trong lòng, Mặc Tử lấy tay khẽ lau chóp mũi. Thuốc mỡ tiêu sưng này không giống như trong sách nói: mát lạnh, mà rất nặng vị thuốc, dính vào mũi thật ngứa.

Động tác của Trương thị rất nhanh, nhưng phản ứng của nàng cũng đâu chậm. Khi Trương thị gọi nàng tiến lên phía trước, ngữ khí kia không phải là muốn khen thưởng. Từ khi tỉnh lại Mặc Tử gặp được chủ tử khôn khéo như Cầu Tam nương, cũng không dám coi khinh cổ nhân. Cho nên, vừa đứng trước mặt Trương thị, trong lòng đã tính toán đến tình huống xấu nhất. Trong nháy mắt khi tay phải của Trương thị nâng lên, má trái của nàng liền thuận theo chưởng phong lệch về phía bên phải, khiến khí lực của Trương thị bị giảm đi hơn nửa. Bắt gặp ánh mắt hung ác, nàng biết không phải một cái tát có thể chấm dứt mọi chuyện cho nên lập tức ngã xuống đất. Khoảng cách khiến cho Trương thị đánh không đến, đá cũng không tới. Tốt xấu gì, nàng cũng từng tham gia quân ngũ, nếu thực sự để cho Trương thị đánh đến đau đớn thì thực có lỗi với lão lớp trưởng ở kiếp trước.

“Từ Niệm am?” Cầu Tam nương lập tức nhớ tới hai ngày trước Mặc Tử đã nói qua chuyện này với nàng.

“Nếu có thể ở tạm lại đó mấy ngày, thì càng tốt.” Mặc Tử không ngừng cố gắng, gắng đạt tới “hoàn mỹ” .

“Ngươi lại có chủ ý gì?” Đầu ngón tay của Cầu Tam nương gõ gõ vào song cửa sổ.

“Chủ ý giúp cô nương thể hiện hiếu tâm mà thôi.” Mặc Tử cười, con ngươi cong cong, như hai hồ sâu dưới ánh trăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.