Thừa dịp Cầu Tam nương đang cùng Tứ phu nhân nói chuyện, Tiểu Y kiên quyết đuổi Lục Cúc đi đễn chỗ xe ngựa của Cầu Tam nương, nói muốn ngồi cùng xe với Mặc Tử. Mặc Tử nhìn xe ngựa rộng lớn thoải mái phía trước, nhún nhún vai, cũng không hỏi nhiều.
Tiểu Y đùa giỡn, học Mặc Tử, cũng nhún nhún vai, không nói nhiều.
Đưa tiễn Tam nương, Trương thị không tới. Nàng không đến, Tam nương cũng không trông mong. Tứ phu nhân đến đây, nói thân thể phu nhân khó chịu, bởi vậy bảo chính mình đến tiễn đưa. Cầu Tam nương cũng không tin.
Trải qua đêm đó, mâu thuẫn giữa Cầu Tam nương và Trương thị đã vô cùng rõ ràng, hai người đều không có ý tứ muốn hòa giải. Đây là một cuộc đối đầu không phải ngươi thắng thì chính là ta thắng, không cần tiếp tục dối trá, không cần diễn trò nữa.
Đối với chuyện đi đến Từ Niệm am lần này, Mặc Tử biết Cầu Tam nương vẫn có chút miễn cưỡng, tuy rằng đã nghĩ thông suốt, thật tâm đi cầu bình an cho phụ thân, gặp Vệ thị chỉ là nhân tiện. Nhưng trong lòng Mặc Tử, đặc biệt là khi nhìn thấy Tứ phu nhân luôn mang vẻ mặt mỉm cười với mình, lại nổi lên chiến ý sống còn. Nhưng nàng không rõ vì sao lại có loại cảm giác này, giống như chuyện đó đã trở thành bản năng với thân thể này, cảnh giác đối với nguy hiểm giống như từ sống lưng đi ra.
Tứ phu nhân kéo tay Cầu Tam nương nói không ngừng. Gió đưa đến tai Mặc Tử, dặn Cầu Tam nương ở bên ngoài phải để ý thân thể, thiếu cái gì cũng nên tìm nàng, nàng sẽ phái người đưa đến… Không giống em dâu mà giống đại tẩu hơn.
Mặc Tử nghe được, Cầu Tam nương tất nhiên càng nghe rõ. Đuôi lông mày của nàng giương lên, chỉ cảm tạ hộp Tuyết Liên Tử kia, cũng không cảm tạ chuyện khác, nói phải đi.
Đây là ngạo tính của Cầu Tam nương, thà rằng giao thiệp với gian thương, cũng không muốn giở trò với nữ nhân. Theo cách nói của nàng chính là, ngoài miệng thắng một hai lần thì có ích gì, có ngân lượng bỏ vào túi, đó mới chính là niềm vui.
Tứ phu nhân vẫn cười cười như trước, tự mình đỡ tay Cầu Tam nương, muốn đưa nàng lên xe ngựa.
“Tam Cô nương, Tứ phu nhân.” An mụ mụ dẫn theo một đám nha đầu chạy tới, “Phu nhân nói, lần này Tam Cô nương đi lễ hiếu cảm động trời đất, bệnh tình của lão gia nhất định sẽ khỏi hẳn. Còn nói hạ nhân bên người Tam Cô nương quá ít, để ta chọn một số nha đầu tay chân nhanh nhẹn, để cô nương mang đi dùng.”
Thân thể Mặc Tử đang dựa vào thành xe bỗng dựng thẳng lên. Sớm không đến, muộn không đến, lại chọn lúc này mới đưa tới? Các nàng vốn chỉ có bốn chiếc xe. Hai chiếc đầu đuôi là dành cho hộ viện và hành lý, ở giữa là Cầu Tam nương và đám nha đầu các nàng. Mặc Tử đếm qua đám người kia, có năm sáu tiểu nha đầu, năm sáu vú già, hai mụ mụ. Từng ấy người an trí vào chỗ nào? Cho dù có thể an trí, trong đám đó hơn nửa là tai mắt của Trương thị, đâu có thực sự nghe lời Cầu Tam nương sai khiến.
“Nhờ An mụ chuyển lời đến mẫu thân, ý tốt của người ta nhận. Nhưng lần này ra ngoài là đi hiếu lễ. Chốn phật môn thanh tĩnh, càng không nên ồn ào quấy nhiễu người tu hành. Nha hoàn bên cạnh ta tuy ít, nhưng theo hầu từ nhỏ, một người có thể làm được việc của bốn năm người, lại nhanh nhẹn hiểu chuyện.” Cầu Tam nương cao ngạo nhìn An mụ mụ, lời nói cự tuyệt rõ ràng.
“Chuyện này … thân thể cô nương đáng giá ngàn vàng, chỉ mang bốn nha đầu sao được?” An mụ mụ bị ánh mắt sắc bén của Cầu Tam nương uy hiếp, nhưng vẫn sợ không làm được chuyện Trương thị giao cho.
“Ta nói không cần là không cần. Chỉ có thể điều động được bốn chiếc xe ngựa, người và đồ vật cũng đã đủ chật, chẳng lẽ còn muốn ta cùng bảy tám nha đầu chen chúc một chỗ?” Cầu Tam nương nói xong, không để ý tới An mụ mụ. Bạch Hà thấy nàng xoay người liền vén màn xe lên, nàng liền khom người đi vào.
Đồng thời miễn cưỡng nói một tiếng “đi thôi”, xa phu nghe thấy thế thét to khởi hành. Bốn phu xa người tiếp người, bánh xe nối tiếp bánh xe, lộc cộc lộc cộc, chốc lát sau đã biến mất ở cuối đường.
Tứ phu nhân liếc mắt nhìn An mụ mụ, bộ dạng lông mi dựng ngược đúng là không hay ho, nói: “Nóng vội có thể làm được chuyện tốt sao?”
Vẻ mặt An mụ mụ cầu xin, “Là phu nhân đột nhiên phân phó, ta chỉ biết vội vàng chọn ra vài người, làm sao nghĩ đến chuyện xe ngựa không đủ. Tứ phu nhân, đã nhiều ngày nay tâm tình phu nhân không tốt, còn nhờ ngài nói vài câu tốt giúp mụ. Bằng không, bây giờ ta bố trí xe ngựa, vội vàng đuổi theo phía sau?”
“Bây giờ ngươi mới bố trí thì có ích lợi gì? Tam Cô nương vào đó trước, chỉ cần nhờ nhóm ni cô nói không còn chỗ ở dư thừa, có thể đuổi người trở về. Quên đi, cũng không thể hoàn toàn trách ngươi? Ta sẽ nói đỡ cho ngươi ở chỗ phu nhân.” Kỳ thật Tứ phu nhân là cảm thấy phu nhân suy nghĩ không chu toàn.
Cửa phủ đóng lại, Tứ phu nhân dẫn người đến chỗ của Trương thị.
Thường xuyên ra ngoài, cho nên một chút hiếm lạ cũng không có, Mặc Tử và Tiểu Y ở trong một xe, nói chuyện.
Lắng nghe thì rất có ý tứ.
“Tiểu y, cô nương sợ ta chạy sao?” Cho nên mới để cho nha đầu võ công cao cường này đi theo nàng?
“Ừ.” Vị này rất thành thật.
“Ta muốn chạy, đã sớm chạy rồi” Còn chờ đến hôm nay làm gì?
“Lúc trước, ngươi không bị đánh.”
“À.” Thì ra là thế.
“Ừ.” Đúng là như thế.
“Yên tâm, nếu chạy, ta trở thành người nhập cư trái phép rồi.” Tạm thời không chạy.
“…” Vị này nghe không có hiểu hết.
Vậy thì đổi đề tài khác.
“Có khát không?” Quan tâm một chút, từ trong bao quần áo phía sau lấy ra một cái bọc nhỏ.
“Có một chút.” Mở to hai mắt, trong bao quần ba cái “cọc” gỗ nhỏ, phần bụng hơi phình lớn ra, chỗ cổ có đậy cái gì đó.
“Muốn uống cái gì? Nước? Canh ngọt? Hay là rượu?” Ngón tay trắng xinh đẹp lướt qua từng cái “cọc” một.
“Rượu… Ngươi để rượu ở trong đó ư, không sợ chảy ra sao?” Ánh mắt nhanh như chớp đảo qua đảo lại ba cái “cọc” nhỏ, tìm không thấy nút lọ, dường như dùng cái gì đó che lại.
“Vặn chặt sẽ không chảy ra.” Lấy tay vặn vặn phần phía trên ngược chiều kim đồng hồ vài vòng, nắp bình liền rời ra, đổ một ít rượu vào trong chén.
“Đây là cái gì?” Tiếp nhận chén rượu, lại nhìn chằm chằm cái “cọc”, đưa chén lên miệng nhấp một ngụm.
“Uống một ly thôi, đừng để cho cô nương ngửi thấy mùi rượu.” Không trả lời thắc mắc, chỉ lấy cái nắp vặn lại vài vòng, ném bình rượu xuống, đúng là một giọt không lọt.
“Nhìn có vẻ tốt hơn là cái nút.” Là rượu gạo ngọt, có điều chỉ cần có rượu, nàng không chọn lựa nhiều.
“Cái này gọi là nắp bình.” Ứng dụng tri thức hiện đại.
“…”
Cắn người miệng mềm. (Cái này ở chương trước đã giải thích qua)
“Dùng cái này nắp bình rất nhanh lại chặt, so với nút lọ bình thường bảo quản rượu cũng tốt hơn.” Bắt đầu đào hố.
“Hơn nữa làm thế nào rượu cũng không lọt ra ngoài.” Nắm cái bình ở trong tay, dùng sức lắc lắc rượu vẫn không đổ.
“Nếu ngươi thích, có thể tặng cho ngươi.” Thả mồi.
“Ngươi đưa ta đi.” Tiếp nhận dụ dỗ.
“Sau này cô nương không phân phó, nhưng ta thỉnh thoảng vẫn muốn trèo tường ra ngoài ——?” Đến rồi.
“Ta có thể giúp một hai lần.”
“Một lời đã định.” Nàng không có lòng tham, cũng rất kiên nhẫn rồi.
“…” Đã rơi xuống hố, nhưng chỉ mải suy xét nguyên lý của cái nắp bình.
Đoạn đường còn lại không ai nói chuyện nữa.
Chờ đến khi phụ xa hô đến rồi, võ công cao cường nhảy xuống trước, không có võ công từ từ xê dịch xuống sâu.
Núi xanh nước biếc bỗng nhiên hiện ra trước mắt. Đại thụ che đi mặt trời, cành lá ngang dọc, rêu xanh bám vào thân cây ẩm ướt. Bên cạnh am ni cô có một dòng suối nhỏ từ đỉnh núi chảy xuống, tí tách tí tách, nước suối trong vắt có thể thấy được vài con cá đang bơi lội. Hoa nhỏ không biết tên, phấn vàng chụm lại một chỗ, rực rỡ xinh đẹp. Rõ ràng cách đây không xa là một khu chợ náo nhiệt nhưng nơi này lại như được tách ra hoàn toàn, đượm vẻ xưa cổ thanh tĩnh.
“Nguyện cùng ngươi ở một nơi núi non yên tĩnh, sớm ngắm hoa sương tối trông trăng khuyết, bình minh hát theo tiếng trống, hoàng hôn tựa lưng nghe tiếng chuông…”
Là ai? Là ai? Là ai nói những lời bi thương như thế ở trong đầu nàng?