Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 33: Mặc ca, có lễ (tam)



Mặc Tử quen biết Cao Tráng, sau đó trở nên thân thiết với Cao đại nương.

Cao đại nương tuy là nha bà, nhưng tâm địa không xấu xa, cũng không quá tham lam. Một năm chỉ đi hai ba lần lên kinh thành, thời gian còn lại đều ở tiểu hương thôn nhỏ của Lạc Châu, thay phú hộ tìm kiếm nha hoàn, vú già, tạp dịch, gã sai vặt. Không theo giới thiệu của người khác, mà bao giờ cũng đích thân đến xem người, xác định nhân phẩm rồi mới quyết định. Bởi vậy, thanh danh của Cao đại nương khá tốt, ngay cả phu nhân của quan phủ đều đến nhờ Cao đại nương tìm người.

“Đại nương, mấy năm nay ngài thường xuyên lên kinh thành chắc biết không ít, hôm nay ta đến là muốn hỏi chút chuyện.” Mặc Tử đi thẳng vào vấn đề.

“Cứ hỏi đừng ngại, ngươi đã giúp Đại Tráng nhà ta nhiều như vậy, còn khách khí cái gì.” Cao đại nương đeo tạp dề, bắt đầu nấu cơm, làm vài món mình muốn ăn, cũng làm cả cho khách nữa. Đặt nồi cơm lên rồi bắt đầu lấy hạt đậu, hạt tiêu đang phơi nắng ở trên sân vào nấu.

Những nhà dân bình thường như Cao gia, trước khi mặt trời lặn rất hiếm khi có thời điểm nhàn rỗi.

Mặc Tử tiến lên giúp đỡ, động tác nàng vụng về, nhưng rất nhanh cũng bắt chước theo được Cao đại nương.

Cao đại nương nhìn nàng cười cười, “Lúc này nhìn mới giống một cô nương.”

“Đại nương, ta chưa từng nói mình là nam tử, mặc như vậy chẳng qua là để tiện hành tẩu bên ngoài.” Mặc Tử đối với những người quen thuộc cũng không cố ý giấu diếm thân phận nữ nhi của mình, “Bằng không khi ngài vừa hỏi, ta đã không thừa nhận, không phải sao?”

Cao đại nương là nha bà nhưng cũng là bà mối, ngay từ lần đầu gặp Mặc Tử đã nhìn ra nàng là nữ nhi.

“Vẫn là nhà ta có một đứa lớn đầu mà ngốc, còn thật sự một câu Mặc lão đệ hai câu Mặc lão đệ.” Cao đại nương đau đầu, “Mỗi lần ta thấy hắn chụp bả vai của ngươi, chỉ sợ hắn cậy mạnh mà khiến xương cốt của cô nương người ta vỡ vụn.”

Mặc Tử ha ha cười nói: “Cái đó ngài tự nói với hắn, không quan hệ đến ta.”

“Tiểu tử ngốc kia nếu không thông suốt, ngay cả chuyện rõ ràng như vậy cũng không phát hiện được, về sau nhất định sẽ không cưới được nương tử, đời này ta cũng đừng mong mà có cháu bế. Cho nên, ta không nói, muốn để hắn tự nhận ra.” Cao đại nương nhiều năm ra vào những nhà phú hộ, được những nhóm phu nhân ở Lạc Châu rất tín nhiệm, cũng là một người cởi mở: “Đúng rồi, ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Về Kính Vương phủ ở kinh thành.” Mặc Tử hỏi không quá rõ ràng.

Cao đại nương tiến lại đây, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, “Mặc ca nhi, ngươi đúng là biết chọn chuyện để hỏi.”

Mặc Tử khó hiểu, “Đại nương —— ”

“Ngươi muốn nghe chuyện của nhà khác, ta chưa chắc đã biết. Nhưng mấy năm nay ta lên kinh thành đều chủ yếu vì Kính Vương phủ này.” Ý tứ là, nàng đã vì Kính Vương phủ mà chọn rất nhiều người: “Kính Vương phủ có họ Tiêu. Tiêu lão thái gia năm nay tám mươi tuổi, cũng là gia tộc vương giả duy nhất khác họ vua của Đại Chu chúng ta trong trăm năm nay. Hai mươi năm trước Tiêu lão thái gia dâng tấu cầu tiên đế truyền chức vị lại cho nhi tử Tiêu Túc. Tiêu Túc cùng Tiêu Vương phi có ba vị công tử: Tiêu Đình, Tiêu Duy, Tiêu Vĩnh. Tiêu gia từ đời Tiêu lão thái gia xung quân công lao hiển hách, nam tử theo quân lập nghiệp, nữ tử được gả vào vương tộc hiển quý.”

“Đại nương, những chuyện này, rất nhiều dân chúng đều biết.” Mặc Tử vừa chà đậu vừa nói, có điều đối với nàng vẫn là tin tức mới mẻ, “Tiêu Vĩnh là Tam công tử của Kính Vương phủ?”

“Đúng vậy, cũng là công tử duy nhất trong Kính Vương phủ không gia nhập quân doanh. Hắn có tài thi họa, thông minh hơn người. Con trai Tào Tháo bước bảy bước có thể thành thơ, thì hắn ba bước có thể thành phú. Nếu không phải…” Cao đại nương đột nhiên không nói nữa.

“Nếu không phải cái gì?” Mặc Tử sao có thể buông tha.

“Loại chuyện thế này không thể tùy tiện nói ra, nếu không ta không thể làm nha bà được.” Cao đại nương lắc đầu, cúi người lấy tay xoát xoát đậu, “Trừ phi ngươi nói cho ta biết vì sao lại muốn hỏi chuyện Tiêu Tam công tử, ta mới xem xét xem rốt cuộc có nên nói hay không.”

Mặc Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng nên nói vài lời thật, “Đại nương, ngài chỉ biết là ta là nha hoàn của tiểu thư nhà giàu, kỳ thật lén nói cho ngài, ta hỏi thăm chuyện này thay cho tiểu thư. Mấy ngày trước phủ chúng ta có khách, trong lúc nói chuyện, khách quý cố ý nhắc đến muốn làm mối cho Tam thiếu gia của Kính Vương phủ. Lão gia phu nhân tất nhiên là vui mừng, nhưng tiểu thư nhà ta vô cùng thông minh. Chưa nói kinh thành cách nơi đây quá xa, hơn nữa hai bên còn không môn đăng hộ đối.”

Cao đại nương nghe nói thế, một lần nữa ngồi dậy, trên mặt lộ ra vẻ mặt cổ quái, “Có phải Tiêu Tam công tử muốn cầu thân với tiểu thư nhà ngươi?”

“Chỉ là có ý này thôi.” Mặc Tử tất nhiên nhìn ra được vẻ mặt cổ quái của Cao đại nương, “Đại nương, chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của tiểu thư nhà ta, xin ngài nói cho ta biết đi, ta tuyệt đối không nói là ngài nói.”

“Mặc ca nhi, ta chỉ muốn khuyên tiểu thư nhà ngươi đừng gả.” Cao đại nương thở dài tiếp tục nói, “Thật ra, chuyện này ở trên kinh thành cũng không được coi là bí mật. Ta do dự, bởi vì không muốn ở sau lưng người nói lời thị phi, huống chi Vương gia và Vương phi đối xử với ta rất tốt, hàng năm chuyện tìm người đều giao cho ta.”

“Cao đại nương, nếu ngài thật sự khó xử thì quên đi.” Mặc Tử biết người muốn bảo vệ cho danh tiếng người khác là người có lương tâm.

“Cũng chỉ là chuyện đồn đại của người đời thôi. Thế này đi, ta nói chuyện của ta, ngươi nghe chuyện của ngươi.” Cao đại nương thấy Mặc Tử gật đầu, lúc này mới nói tiếp, “Tam công tử của Kính Vương phủ tuy rằng tuấn tú lịch sự, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng khen ngợi học thức tài năng của hắn, nhưng năm nay mới hai mươi hai tuổi, đã cưới hai vị chính thê.”

“Ngài nói hắn đã cưới hai vị chính thất phu nhân?” Mặc Tử nghe thấy thế thì ngạc nhiên.

“Một chữ cũng không sai, chính là trong bốn năm cưới hai, rồi lại hưu hai.” Cao đại nương nhìn Mặc Tử, “Nếu không, tại sao ta lại nói tiểu thư nhà ngươi đừng gả chứ.”

“Cưới hai người, bỏ hai người?!” Mặc Tử nghe thấy lời nói của Cao đại nương thì giật mình không nhỏ, lại vội hỏi, “Đây là cớ làm sao? Chẳng lẽ phu nhân của hắn là người quái dị, cọp mẹ, hay là thân phận gia thế không phân xứng hoặc do trưởng bối không thích?” Thời đại này, nam tử ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, có điều liên tiếp bỏ chính thê, là vô cùng hiếm thấy.

“Nào có. Hai người đó đều là tiểu thư danh môn vọng tộc, trong đó một người còn là nữ nhi của Lễ Vương Võ Thừa Vạn. Tuyệt đối là nữ tử môn đăng hộ đối, tướng mạo xuất sắc. Lại nói, chọn thê tử cho công tử của Kính Vương phủ có thể chọn người xấu xí hay hung dữ sao?” Thấy Mặc Tử nói hơi quá, Cao đại nương vội vàng giải thích.

“Thế đến tột cùng là vì nguyên nhân nào? Tam công tử mới hai mươi hai tuổi, chắc sẽ không bởi vì không có con trai mà bỏ vợ.” Không có con trai mà bỏ vợ là một nguyên do bình thường.

“Lý do cụ thể ta không rõ, nhưng có lời đồn. Nói người thứ nhất là vì thất đức, cấu kết với nam tử khác, bị Tam công tử bắt được. Người thứ hai do tâm thuật bất chính, hạ độc vào trong thức ăn của con trai Tam công tử, cũng may được Vương phi phát hiện, bằng không chính là một hài tử vô tội phải chết.” Cao đại nương nói xong, lại nhấn mạnh thêm một lần, “Tuy nói những lời này được đồn đại có thanh có ảnh*, nhưng thời điểm ta ở trong Kính Vương phủ, lại chưa từng nghe người nào nhắc đến chuyện này.”

*Có thanh có ảnh: Có âm thanh có hình ảnh, ý chỉ những chuyện vô cùng sống động chân thực.

Chuyện truyền đi có thanh có ảnh sao? Mặc Tử nghĩ nghĩ, Tam công tử này đúng là không hay ho, là do trùng hợp gặp phải hai nữ nhân phẩm hạnh không thích hợp? Hay có nội tình gì khác?

“Đại nương, ngài vừa nói con trai của Tam công tử, chính là do vị phu nhân thứ nhất sinh ra sao?” Nàng cảm thấy đây là một vấn đề thực mấu chốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.