“Đại nương, ngài vừa nói con trai của Tam công tử, chính là do vị phu nhân thứ nhất sinh ra sao?” Nàng cảm thấy đây là một vấn đề thực mấu chốt.
“Không phải.” Cao đại nương trả lời, “Là thiếp thất của Tam công tử sinh ra, năm nay tròn năm tuổi.”
Thiếp thất? Bốn năm trước cưới chính thê thứ nhất, tiểu thiếp khi đó đã có con rồi sao? Điểm này ý vị thật sâu xa.
Mặc Tử hỏi tiếp: “Tam công tử có mấy vị tiểu thiếp?”
“Nào có mấy vị, chỉ có một. Là nha đầu từ nhỏ đã hầu hạ bên người Tam công tử, còn lớn hơn Tam công tử hai tuổi, gọi là Kim Ti (Sợi vàng).” Cao đại nương ngay cả tên thiếp thất cũng rõ ràng.
Tại sao không gọi là Kim Ti Tước (Chim hoàng yến)? Mặc Tử nghe thấy tên này, trong lòng vô cùng phản cảm, “Tam công tử thực sự sủng ái nàng sao?”
“Ừ, sao có thể không sủng ái? Cưới hai vị chính thất phu nhân thì thành ra như vậy, Kim Ti chẳng những từ nhỏ hầu hạ bên người, còn vì hắn sinh nhi tử. Nếu không phải thân phận thật sự không xứng, nâng lên làm chính thất phu nhân, cũng không ai có thể gièm pha được.” Cao đại nương là dân chúng bình thường, cho nên lời nói vẫn có chút thiên về Kim Ti.
“Đại nương đã từng gặp qua Tam công tử và Kim Ti chưa?” Mặc Tử thừa cơ truy hỏi.
“Chuyến vừa rồi đến Kính Vương phủ, cùng Vương gia và Vương phi nói chuyện, Tam công tử có dẫn theo Kim Ti và hai đứa nhỏ nữa đến thỉnh an, có gặp qua. Thật sự là trời đất tạo nên một đôi phu thê, lại thêm hai đứa nhỏ xinh đẹp như phấn điêu ngọc mài, đúng là khiến người ngoài ao ước. Nhưng Vương phi không hài lòng vì thân phận của Kim Ti thấp kém, cho nàng thỉnh an qua rồi lại sai lui về trong viện, chỉ để lại Tam công tử và hai đứa nhỏ ở lại nói chuyện. Ta thấy Kim Ti kia cũng là người có hiểu biết. Vương phi phụng phịu, nàng ta cũng không tức giận, đoan trang làm xong lễ nghĩa rồi lui về, rất có chừng mực.” Cao đại nương không phát hiện chính mình càng nói càng thêm thiên vị.
“Dù sao cũng là công tử của Vương phủ, thu tiểu thiếp không thể qua loa, chính thê càng không thể tùy ý.” Bản thân Mặc Tử vốn không có ý nghĩ này, chỉ nhìn vào xã hội thời này mà nói.
“Tất nhiên là như thế. Nhưng nhìn thái độ của Tam công tử đối với Kim Ti, ánh mắt kia sao còn có thể dung nạp được người khác nữa. Già nua như ta nhìn thấy còn đỏ mặt nữa là. Nghe nói Kim Ti là nha đầu thu phòng khi Tam công tử mười sáu tuổi, sau khi sinh con thì được nâng lên làm thiếp. Bảy tám năm, tình cảm không chỉ là yêu thích nữa rồi.” Cao đại nương lại nhìn Mặc Tử, “Kỳ thật lời đồn đãi này, thật thật giả giả cùng với người ngoài chúng ta có quan hệ gì đâu. Ta khuyên tiểu thư nhà ngươi nên cẩn thận, thật sự là sợ nàng gả đi phải chịu ủy khuất. Ngươi nói xem ở nhà là ngọc quý trên tay phụ mẫu, ai có thể chịu nổi khi gả về nhà người, tướng công lại yêu thương tiểu thiếp hơn mình?”
Thì ra, Cao đại nương đã nhìn rất rõ ràng.
“Đại nương, lời này của ngài rất có lý.” Mặc Tử gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Chuyện Tam công tử hưu thê, đến tột cùng là vì hai vị chính thất ghen ghét với tiểu thiếp cho nên tìm cách phản kháng, hay là thê thiếp ở sau lưng giở trò, việc này đúng là khó nói. Nhưng có một điều có thể khẳng định, Tam công tử vô cùng tín nhiệm Kim Ti, vô luận thế nào đều đứng về phía nàng.
“Mặc ca nhi, còn có một nguyên nhân nữa ta cũng phải khuyên không gả. Nếu tiểu thư nhà ngươi phải gả xa như vậy, ngươi nhất định cũng phải đi theo. Đến lúc đó sẽ khó gặp mặt.” Cao đại nương nói đến lời này, mắt cười híp thành một đường thẳng.
“Hôn sự này cũng chưa chính thức thành, ngài nói với ta những lời ấy, ta cũng phải nói lại với cô nương, để cho chính nàng cân nhắc.” Mặc Tử nhìn trời, hai tay chống chân đứng lên, “Quấy rầy ngài đã lâu, ta phải đi đây.”
“Ở lại ăn cơm trưa rồi hãy đi.” Cao đại nương giữ khách.
“Không được, cám ơn ngài đã nói cho ta biết những chuyện này, bằng không đúng là chúng ta hồ đồ.” Mặc Tử đi về phía cửa sau của Cao gia.
“Không cần khách khí. Khi Tam công tử bỏ vị phu nhân thứ hai, lão thái thái vô cùng tức giận, gặp mặt cũng không nói lời nào. Vô luận Tam công tử lấy lòng như thế nào cũng không được. Ta nghe Vương phi nói đợi con dâu mới vào cửa, lão thái thái mới tha thứ hắn. Rất có thể xem xét đến Lạc Châu của chúng ta.” Cao đại nương giúp Mặc Tử mở cửa.
Mặc Tử thấy ngõ nhỏ không người, lại nói giỡn, “Người trên kinh đều bị hắn bỏ hết rồi, cô nương nào còn dám gả, cũng chỉ biết tìm cách phát triển ở bên ngoài thôi.”
Cao đại nương cười khổ một tiếng.
Đến khi Mặc Tử đi đến đầu ngõ quay lại nhìn, vẫn thấy Cao đại nương dựa cửa vẫy vẫy tay với mình, cười ngả nghiêng.
Ra khỏi Cao gia, Mặc Tử không có trở về Từ Niệm am ngay, mà đến một nơi khác. Mục đích giống như đến Cao gia, chính là tìm hiểu về Tiêu Tam công tử. Nàng không phải không tin lời nói của Cao đại nương, nhưng về lời đồn hưu thê kia, còn muốn biết nhiều hơn một chút. Hơn nữa thỉnh thoảng mới ra ngoài, cũng không nên trở về sớm như vâỵ
Mặc Tử đi qua khu bình dân, đến Thanh Thu phường nơi phồn hoa nhất của Đông Thành.
Trong Thanh Thu phường có Vọng Thu lâu là tửu lâu tốt nhất ở Lạc Châu. Vọng Thu lâu nổi danh có ba cái mỹ —— mỹ tửu, mỹ thực, mỹ nhân. Đương nhiên, cái chính là nhờ mỹ nhân mà chuyện buôn bán vô cùng phát đạt. Có điều bản chất của mỹ nhân ở đây không giống những kỹ viện bình thường, ban ngày uống rượu trong Vọng Thu lâu cũng có thể gọi mỹ nhân đến tiếp đãi. Cùng làm thơ xướng khúc đánh đàn chơi cờ, chung bàn rót rượu nói chuyện nghe khách, còn có thể cùng đánh bài thêu hoa hay diễn kịch. Nam khách nữ khách đều có thể tiếp, chỉ cần trả đủ bạc. Tố chất của mỹ nhân so với kỹ nữ cao hơn nhiều lắm, bán nghệ không bán thân, ký khế ước hàng năm với tửu lâu. Mỹ nhân chia làm bốn cấp bậc: vũ giả, ca giả, cầm giả, tịch giả, mỗi cấp có một giá khác nhau, tịch giả có giá cao nhất, từ cầm giả, ca giả có thể lên tịch giả. Lão bản tửu lâu lấy bảy phần tiền kiếm được, để trả cho trang phục và chi tiêu hằng ngày. Nhưng nếu mỹ nhân được khách nhân thưởng thêm thì đó là tiền riêng của các nàng, lão bản mặc kệ. Đến kỳ khế ước sau, quyền lựa chọn là ở cả hai bên.
Ngoại đường của Vọng Thu giống như tiệm cơm bình thường, có khác cũng chỉ là trang hoàng xa hoa hơn. Nhưng nếu tiến vào nội đường, ghế lô*, thậm chí vào trong đình đài thủy tạ để ăn cơm, thì giá tiền sẽ khác. Trên Cao Đài ở nội đường mỗi ngày đều có người đánh đàn ca múa, cũng là luyện tập tài nghệ, mà khách nữ cũng có thể thưởng thức đến. Nhất cử lưỡng tiện.
*Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
Mặc Tử bước vào ngoại đường, có tiểu nhị tiến tới hỏi dùng cơm ở đâu.
“Nội đường.” Ngoại đường nhiều người nhiều miệng, cũng không có sân khấu dời đi sự chú ý của người khác.
Tiểu nhị thấy Mặc Tử ăn mặc bất đồng, cũng không dám coi khinh, dẫn nàng tiến vào nội đường, giao cho người ở bên trong, rồi lui ra ngoài. Trong ngoài phân công rõ ràng. Tiểu nhị ở nội đường cũng không giống tiểu nhị bình thường, người người mặc áo ngắn xanh và quần dài trắng, bên hông đeo một túi gấm nhỏ có thêu tên, tinh thần hăng hái.
“Đinh Tử, đây là khách nhân muốn tiến ghế lô, ngươi đi dọn bàn rót trà, để ta dẫn người lên lầu.” Một nam tử trên dưới ba mươi tuổi mặc trường bào màu lam, tiến lên nói với tiểu nhị đang dẫn đường cho Mặc Tử.
Trên túi gấm của hắn có thêu hai chữ Triệu Lượng.
“Vâng thưa Triệu chưởng.” Đinh Tử đi thêm trà cho người ta.
“Ngài đi theo ta.” Triệu chưởng sự bước lên thang lầu ở chính giữa, mở ra phòng đầu tiên ở sườn nam, “Xin chờ một lát, sẽ có người đến để ngài gọi món ăn.”
“Làm phiền.” Mặc Tử bước vào trong phòng, ngồi xuống bàn ghỗ được khắc hoa tinh mỹ.
Triệu chưởng sự ra bên ngoài đóng cửa lại, rồi rời đi.
Mặc Tử mở ra một cánh cửa sổ, ở Cao Đài đối diện, có ba nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi đang đánh đàn. Cầm kỹ không phải quá cao siêu, tài nghệ chỉ có thể coi là thành thạo. Nhưng diệu ở chỗ ba người một lòng, một nốt cũng không lệch, giống như hợp thành thể thống nhất. Một khúc hoàn thành, người nghe dưới lầu trầm trồ khen ngợi liên tục, xem ra rất hấp dẫn khách nhân.
Đột nhiên, một trận gió nhẹ, thoáng qua làm ngứa hai má Mặc Tử. Quay người lại, nhìn thấy nam tử trung niên bộ dạng thấp bé lại cố tình mặc cẩm bào dài, nàng không khỏi nở nụ cười.
“Sầm đại chưởng sự, nhìn thấy ngài một thân như thế này, sao ta lại cảm thấy trong sương phòng nhỏ bé này toàn là màu xanh của lá cây thế?”