Mặc Tử đối với địa phương kia rất có hứng thú. Tuy nói Lạc Châu là châu huyện giàu có và đông đúc nhất Đại Chu, trong thành Lạc Châu cũng có rất nhiều người ở kinh thành lui tới, nhưng có thể cùng nhân vật từ kinh thành kề cận bàn ăn cơm đúng là không có nhiều cơ hội, nhất là vào thời điểm nàng muốn biết một số tin tức như lúc này. Vì thế, ánh mắt tuy nhìn bên ngoài, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng, muốn nghe xem có chút chuyện bát quái nào về Kính Vương phủ hay không.
“Chờ ngươi đến, sẽ biết.” Rõ ràng là đề tài có thể thao thao bất tuyệt nói ra chuyện chất đống như một ngọn núi, ai ngờ lại bị năm chữ của Nhị Lang chặt đứt hoàn toàn.
Mặc Tử trừng mắt, đáng tiếc không có người nhìn thấy.
“Muội sao có thể đến được? Mẫu thân sẽ không đồng ý đâu.” Thập Ngũ tiểu thư thở phì phì nói.
“Không phải không cho, là mẫu thân lo lắng muội còn nhỏ mà thôi.” Mỗi lần Lục tiểu thư mở miệng, đều rất đúng lúc, thành thạo.
“Muội sắp mười ba tuổi rồi, còn nhỏ sao? Đại tỷ mười sáu tuổi đã gả ra ngoài rồi.” Thập Ngũ tiểu thư tiếp tục tức giận.
“Ta nói này Thập Ngũ muội, muội còn chưa tới mười ba tuổi, đã muốn lập gia đình rồi sao? Chưa nói đến tuổi tác, ít nhất cũng phải chờ ba tỷ tỷ trước muội gả ra ngoài rồi, mới đến lượt muội nha. Cho nên muốn đi lên kinh thành, vẫn là Lục muội trước. Đợi muội ấy tìm tìm một tỷ phu thật tốt về cho muội, đến lúc đó, nha đầu muội muốn chơi bao lâu sẽ được chơi bấy lâu.” Nam tử cười hì hì dường như là người nhiều tuổi nhất trong bốn huynh muội này.
“Tam ca, đừng nói bậy, mẫu thân chưa quyết định. Hơn nữa đây là việc riêng trong nhà, không cần nói ở bên ngoài.” Ngữ khí của Lục tiểu thư có chút xấu hổ.
“Sợ cái gì? Lục muội thiên tư tuyệt sắc, cho dù nói là đệ nhất mỹ nhân của Lạc Châu cũng hoàn toàn xứng đáng. Huynh nghĩ, chỉ có con nhà quyền quý trên kinh thành mới xứng đôi với Lục muội.” Tam công tử còn muốn có người nói đỡ, “Nhị Lang, thấy có phải không?”
Nhị Lang không lên tiếng.
Nhưng có thể có biểu tình, có điều Mặc Tử không thấy được.
“Tam ca!” Lục tiểu thư thực sự tức giận, “Nếu như huynh tiếp tục nói lung tung, hủy hoại danh tiết của muội, trở về muội sẽ nói với mẫu thân.”
Mặc Tử cũng không để tâm lắm với sự bảo thủ của Lục tiểu thư, nhưng khi nghe được cách nói đệ nhất mỹ nhân của Lạc Châu, trong lòng lại có dị nghị. Lúc trước, nàng đã cẩn thận quan sát, bộ dạng của Lục tiểu thư kia tuy rằng không tệ lắm, nhưng so với Cầu Tam nương vẫn còn kém xa, cùng lắm chỉ được coi là một tiểu thư khuê các đoan trang, cá tính bảo thủ lại không thú vị. Nhận định thế này cũng có thể bởi vì nàng đi theo một chủ tử không giống người thường, mà bản thân nàng cũng không phải người bình thường cho nên mắt nhìn người không giống số đông.
“Được, được, không nói. Ta khen muội, còn không muốn.” Tam công tử vẫn cười hì hì như cũ.
Cửa mở ra, hai tiểu nhị vừa rồi bưng đồ ăn tiến vào.
“Chiến sự phương bắc có ảnh hưởng gì đến Lạc Châu không?” Là giọng nói của Trọng An.
“Trước kia thì không có. Có điều gần đây bên kia Phan huyện hình như không yên ổn.” Thất công tử nói, “Chẳng những quân sĩ coi thành nhiều gấp hai lần so với bình thường, mà công tác kiểm tra đối với thương khách ra vào thành cũng nghiêm khắc hơn, không những kiểm giấy thông hành, mà còn kiểm tra hàng hóa, hơi thấy có điểm bất thường, sẽ không để cho người đi ra ngoài hoặc không để cho người tiến vào. Sau đó lại nghe nói, là sợ gian tế Đại Cầu, Nam Đức trà trộn vào Đại Chu chúng ta.”
“Không chỉ là sợ Đại Cầu có động tĩnh khác thường thôi đâu, từ Phan huyện đến Xuyên Giang, lại đến cảnh nội Nam Đức, quân coi giữ kiểm tra cũng nghiêm. Ta đã tận mắt thấy cảnh mấy xe đồ dùng bằng sắt không được ra khỏi thành, bởi vì nghi ngờ là đem cung ứng cho Đại Cầu. Trước kia không có giấy thông hành, bỏ chút ngân lượng là thương gia có thể đi qua. Nhưng nay cho dù có giấy thông hành, còn phải có người bảo lãnh ở Nam Đức, quả thực vô cùng phiền phức.” Tam công tử nói đến đoạn sau, lại hơi cao giọng, “Phụ thân đang lo lắng, có nên nên thu hồi lại chuyện buôn bán ở Nam Đức hay không, tránh chịu ảnh hưởng của chiến sự.”
“Các ngươi không cần quá mức lo lắng. Nam Đức và Đại Chu xưa nay giao tình tốt, tình thế như hiện nay chỉ là đề phòng dã tâm của Đại Cầu mà thôi. Mặc dù Đại Cầu có thể chiếm được Ngọc Lăng, nhưng tuyệt đối không dám động đến Đại Chu ta.” Nói chuyện vẫn là Trọng An.
“Đó là tất nhiên, Đại Chu ta quốc thổ rộng lớn, binh hùng tướng mạnh, thuỷ bộ đều thiện chiến, còn sợ man tử ở Bắc Địa sao?” Tam công tử có không ít khuyết điểm, nhưng chỉ có vẻ kiêu ngạo của một người Đại Chu có thể coi là ưu điểm.
“Ngọc Lăng tuy là nước nhỏ, nhưng ba mặt đều có địa thế hiểm trở. Đại Cầu thôn tính được Ngọc Lăng như thế nào, đến nay vẫn chưa biết nguyên do. Do đó mới khiến Đại Chu ta và Nam Đức lo lắng, cũng vì biên cảnh của chúng ta và Ngọc Lăng giao nhau ở một con sông, Đại Cầu có thể dẫn đại quân tiến vào Ngọc Lăng, không biết chừng rất nhanh sẽ đại chiến một trận với thủy quân của chúng ta. Dự phòng trước vẫn là chuyện tốt, đường thủy gần đây của Lạc Châu sợ rằng cũng không thể thông thuận như xưa rồi.” Một giọng nói xa lạ vang lên, vô cùng vang dội.
Mặc Tử biết hắn chính là kẻ còn lại đi sau Nhị Lang.
“Hoa lão ca nói đúng. Ngoại trừ eo sông Thất Tiên của chúng ta, thủy quân của hai nước gần đây dàn dựng thuyền trận rất nhiều lần, căn bản không cho thuyền dân đi qua, chỉ sợ có thuyền của Đại Cầu trà trộn vào. Đường thủy không thông, đường bộ khó đi, giá đặc sản của hai nước tăng lên mấy lần. Đáng tiếc là giấy thông hành hạn chế, không thể nhân cơ hội mà kiếm chác chút.” Tam công tử bóp cổ tay thở dài.
Đột nhiên một tiếng cười nhẹ, truyền vào trong tai Mặc Tử. Không biết là ai, giống như trào phúng giễu cợt. Nhưng cách bình phong, ngồi gần nàng nhất, chính Nhị Lang nhà kia.
“Nói như thế, nếu như đi đường thủy tiến vào Nam Đức, hoàn toàn không có khả năng?” Trọng An hỏi.
“Đúng là không thể.” Tam công tử trả lời khẳng định, “Nếu có thể đi được bằng đường thủy, ta còn ở trong nhà đợi sao?”
“Vậy cũng chưa chắc.” Giọng nói của Thất công tử đột nhiên trở nên thần bí, “Lần trước ta có nghe người ta nói có thuyền tư đi qua bãi Kinh Ngư, ngay cả giấy thông hành cũng không cần, chuyên mua mua bán hàng hóa thông thương mà hai quốc gia cấm.”
“Vớ vẩn! Lời nói vô căn cứ! Bãi Kinh Ngư nằm trên Yêm Tử Ngư. Nơi đó hai mặt đều là núi cao và hiểm trở, dòng nước chảy xiết, đá nhọn rải đầy lòng sông, trăm dặm quanh đó hoang tàn vắng vẻ.” Tam công tử cao giọng phản bác.
“Cho nên, mới gọi là bãi Bạch Cốt. Người đến kiếm tiền ít ỏi thưa thớt, thuyền chở hàng chìm người chết nhiều không đếm được, hóa thành ác quỷ, không cho người sống lên bờ. Máu thịt ở hòa vào trong nước sông, tưới cho những ruộng hoa màu mười dặm quanh đó, sẽ trở thành những cái gai độc dài, hoặc nếu ngươi sống có thể lên đến bờ, cũng không thể tìm ra phương hướng trong những bụi hoa lau độc.”
Mặc Tử đang uống trà, nghe thấy Thất công Tử ở bên kia nói chuyện giật gân, còn có cả ác quỷ và lau độc, thì phun ra nửa ngụm trà. Cũng may, đúng lúc đó Thập Ngũ tiểu thư kêu to, nên hình như không có ai chú ý đến động tĩnh của nàng.
“Các ca ca thật vô vị, nói chuyện đánh giặc đã chán ngắt, lại còn nhắc đến chuyện ma quỷ đáng sợ như vậy. Đừng kể nữa, dọa người ta hết hồn, sắc mặt của Lục tỷ tỷ trắng bệch rồi kìa.”
Dưới sự kiên quyết phản đối của Thập Ngũ tiểu thư, các nam nhân không thảo luận thời cuộc nữa, ngược lại thương lượng tìm vài Cát Thu đến.
Bên kia còn chưa có thảo luận xong, bên này cửa đã mở.
“Mặc ca, thật ngại quá, để ngươi chờ lâu.” Nhị Lang thật sự, Nhị Lang của Sầm gia rốt cục cũng đi vào, “Có một chỗ trong sổ sách ghi chép không rõ ràng, chẳng hiểu vì sao mà thiếu mất ba ngàn lượng, dọa ta một trận mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.”
Nhưng vừa thấy phía sau bình phong có nhiều người, Sầm Nhị Lang hơi sững lại một lát, mới hỏi, “Mặc ca, ngươi dẫn khách đến, tại sao lại chỉ gọi một bát mì Dương Xuân?”
Mặc Tử ha ha cười nói: “Giúp ngươi đỡ phải tính toán vài lượng bạc.”
“Mặc ca quá coi thường ta rồi. Ba ngàn lượng ta không dấu được, những một chút cơm, chỉ cần là rượu và thức ăn ngươi khen ngon, còn sợ ta không chiêu đãi nổi sao?” Sầm Nhị Lang đưa ra một quyển sổ, “Ngươi đã đến đây, cũng giúp ta đỡ phải mất công đi một chuyến, sổ sách vài tháng này ta đã tổng kê đầy đủ. Cũng kiểm đủ ba ngàn lượng kia rồi nhé!”
“Ta không xem. Ba ngàn lượng ngươi làm không được, còn dám giao phòng thu chi cho ngươi sao? Ta đã nói với cha ngươi, hôm nay đến không phải xem sổ sách.” Mặc Tử đứng lên, kéo Sầm Nhị Lang đi ra ngoài, “Hai ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Cửa nhẹ nhàng khép lại.
“Thì ra là người của ông chủ Vọng Thu lâu, khó trách một người chiếm một gian lớn như vậy, bộ dáng còn tự đắc.” Trọng An nói thẳng.
“Nhiều nhất cũng chỉ là quản gia mà thôi.” Tam công tử tự nhận mình nhìn không nhầm.
Nhị Lang hờ hững đảo mắt lại, bóng dáng thản nhiên phía sau bình phong đã không còn, nhưng vẫn có thể ngửi được hương trà. Đôi mắt như mặc ngọc hiện ra vẻ thâm trầm kín đáo.