Bạch Hà và Lục Cúc tối hôm qua đều ngủ không ngon, trong giấc ngủ mông lung Mặc Tử có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ của hai người, lo lắng cho chuyện của Cầu Tam nương, bởi vậy cho đến tận khi sắc trời hơi hưng hửng sáng hai người mới nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sợ đánh thức các nàng, Mặc Tử nhẹ nhàng đứng lên. Bất kể sáng nay là đến lượt ai, nàng đều muốn thay ca. Có thể hiểu được chuyện các nàng lo lắng. Không phải loại suy nghĩ một người đắc đạo, gà chó cũng được lên trời, cũng không phải ý niệm có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, mà Bạch Hà và Lục Cúc là thật tâm hi vọng cô nương của các nàng có thể tìm được một người trượng phu tốt quan tâm đến nàng cả đời. Nhưng các nàng đã đi theo Cầu Tam nương lăn lộn bên ngoài nhiều năm, những chuyện nhìn thấy, nghe được khiến các nàng không thể có suy nghĩ ngây thơ như thế, có điều vẫn chưa hoàn toàn mất đi hi vọng. Nhưng nếu chọn Tam công tử của Kính Vương phủ, ngay cả điểm hi vọng này cũng trở nên xa xôi.
Mặc Tử đi ra khỏi phòng, xoay người vừa định đến chỗ Cầu Tam nương, lại nhìn thấy trên ghế đá, có một người ngồi.
Tóc đen rối bời bay bay trên áo khoác, màu da trắng nõn dưới ánh bình mình như trở nên trong suốt, hai tay nâng quai hàm, hiếm khi nhìn thấy bộ dáng có tâm sự của một nữ nhi.
Mặc Tử đứng dưới hành lang nhìn Cầu Tam nương, xuất thân giàu có thì thế nào, thế đạo hôn nhân ở trong thời đại này, càng là nữ tử con nhà quyền quý càng khó có được hạnh phúc. Chế độ ba vợ bốn nàng hầu, chỉ có thể cùng nữ tử khác chia sẻ tình cảm của một người đàn ông.
Pha một bình trà mới, Mặc Tử đem khay nhẹ nhàng đặt lên trên bàn đá. Hai tay nâng ấm, đổ một ly trà xanh, đứng một bên, lẳng lặng chờ. Nhìn một nữ tử vốn tiêu sái tự do đến tột cùng cũng vì chuyện hôn nhân mà trở nên ảm đạm.
“Mặc Tử, ngồi đi.” Cầu Tam nương nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp hai ngụm, “Thật là thoải mái.”
Mặc Tử theo lời ngồi xuống, “Cô nương, ta nói rồi, không cần bị ảnh hưởng bởi lời nói của ta, quan trọng nhất là quyết định của chính mình.”
“Ta quyết định?” Ngữ khí của Cầu Tam nương bỗng trở nên yếu ớt lạ thường, “Ta bây giờ còn có sự lựa chọn sao? Nếu ta không chọn Kính Vương phủ, mẫu thân tốt của ta có thể tùy tiện tìm một nam nhân đê tiện đến, đem ta gả đi. Cho dù ta có làm đảo lộn cả Cầu phủ thì thế nào, một nữ tử không chịu lập gia đình, cũng sẽ liên luỵ đến nhóm nha đầu các ngươi, đi theo ta bị người kinh thường mà sống?”
Mặc Tử nói không sai. Thân phận phụ nhân so với một cô nương vẫn tốt hơn. Gả cho Tam công tử Kính vương phủ, so với một nam nhân không biết gì vẫn nhiều điểm có lợi. Cùng lắm chỉ là không tranh bên trong, mà tranh bên ngoài. Cùng lắm nữa thì sẽ chờ bị bỏ, rồi chính mình sống một cuộc sống độc lập. Nàng đối với trượng phu tương lai cũng không ôm hi vọng gì quá lớn.
“Ta đã nghĩ thông suốt, chỉ là ——” Trong lòng vẫn có cảm giác vô cùng thê lương.
“Cô nương, ta hiểu.” Vô luận như thế nào, Cầu Tam nương cũng chỉ là một nữ nhi. Nữ nhi tất nhiên là để tâm đến chuyện tình cảm, tâm dù có lạnh cũng không khống chế nổi cảm xúc: “Nhưng cô nương không cần quá bi quan. Tiểu thiếp Kim Ti cũng được, vị Tam công tử kia cũng được, còn có Kính Vương phủ cũng được, nếu thực sự muốn đọ sức, chúng ta chưa chắc đã thua đâu.”
Cầu Tam nương bỗng dưng đứng lên, đi qua đi lại trước mặt Mặc Tử vài lần, đột nhiên nhẹ nhàng cười rộ lên, “Đúng, là ta hồ đồ. Trận này còn chưa đánh, ta không thể nhận thua trước được. Làm như vậy, có khác gì Lục nương yếu đuối chứ.”
“Cô nương nói rất phải.” Hơn nữa, Mặc Tử cho rằng chỉ cần Cầu Tam nương duy trì sở thích kiếm tiền là được, ở trong phủ tranh giành tình nhân vốn là buồn tẻ chán ngắt, không đáng để nhắc tới.
Có điều lời này nàng không nói ra, tránh cho Cầu Tam nương kiêu ngạo quá, tâm tình rảnh rỗi lại khó có thể đảm bảo không gây khó dễ cho nàng.
“Mặc Tử, ta còn muốn nhìn xem, ngươi chuẩn bị ba trăm lượng kia như thế nào.” Cầu Tam nương khôi phục bộ dạng khôn khéo như lúc trước, vẻ nhu nhược vừa rồi chỉ như ảo giác bất chợt xuất hiện trong nắng sớm.
“Cô nương yên tâm, Mặc Tử tất nhiên tuân thủ ước định. Ngày cô nương xuất phát đi lên kinh thành, cũng chính lúc Mặc Tử dâng bạc.” Nói rất thoải mái, nhưng trong lòng Mặc Tử cũng không chắc chắn, cái này gọi là vịt chết còn mạnh miệng.
“Ta nói rồi, ngươi làm việc, ta luôn luôn yên tâm.” Cầu Tam nương là trọng dụng năng lực và tài trí của nàng mà mạnh dạn dùng.
Cầu Tam nương đồng thời cũng giữ lại một tay, chính là quấn chặt lấy túi tiền của Mặc Tử. Nguyên nhân bởi vì một người như Mặc Tử, sợ chỉ cần có chút vốn riêng, sẽ rời đi. Nếu không, tại sao nàng không nghĩ tới mượn Bạch Hà, Lục Cúc, Tiểu Y ngân lượng.
Cầu Tam nương duỗi tay nắm lấy ấm trà, cổ tay trắng như ngọc khẽ nâng, rót một chén trà cho Mặc Tử.
Mặc Tử nhìn Cầu Tam nương đẩy cái chén lại đây, một chút cũng không xem thường hành động này. Có thể Cầu Tam nương không cần bọn nha đầu hầu hạ tắm rửa thay quần áo, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ vì bọn nha đầu mà chủ động rót trà. Không phải chuyện lớn như hôn nhân khiến người cao cao tại thượng như Cầu Tam nương quan tâm, mà là trên những việc vặt từng ly từng tý một, khiến cho người khác có cảm giác đứng ngang hàng. Đây chính là chỗ khác biệt của Cầu Tam nương và những thiên kim tiểu thư khác. Chỉ cần nàng chịu hao tốn tâm tư, có thể khiến cho bọn nha đầu vì đó mà đầu rơi máu chảy.
Ai gặp qua tiểu thư rót trà cho nha đầu chưa? Dù chuyện nhỏ như vậy, cũng là hạ thấp tư thái của những người cao quý. Nhưng Cầu Tam nương có thể làm được, bởi vì nàng vào Nam ra Bắc nhiều năm, đã nắm được kỹ xảo thu phục lòng người.
Ngay từ đầu Mặc Tử chỉ dựa theo trách nhiệm của một người làm công để “công tác” cho Cầu Tam nương, nhưng cũng bởi vì đi theo một chủ tử như thế này mà chính mình lập nên khoảng cách an thân, dần dần buông tha cho ý niệm chạy trốn trong đầu, ngược lại tìm kiếm con đường sinh tồn ổn thỏa hơn.
Mặc Tử nói tiếng tạ ơn, ngón tay tinh tế ổn trọng nắm lấy chén trà, thản thản nhiên đưa lên miệng uống, không có nửa điểm hèn mọn bất an.
Cầu Tam nương nhìn nàng, cười cười, cũng bưng trà lên uống.
“Cô nương… sớm.” Giọng nói vội vàng bất an truyền đến từ phía hành lang, Lục Cúc kích động chạy ra.
“Mặc Tử, tại sao ngươi không gọi chúng ta một tiếng?” Bạch Hà hiếm khi có biểu hiện áy náy, hầu hạ Cầu Tam nương mấy năm nay, cũng là lần đầu tiên thức dậy muộn.
“Cô nương, hai nàng lo lắng cả đêm mất ngủ, cho nên ta mới cố ý để cho các nàng ngủ thêm một lát.” Mặc Tử rõ ràng khi nào có thể nói giỡn, khi nào phải đứng đắn đáp lời.
“Không sao!” Cầu Tam nương sẵng giọng, trong mắt phát ra tia sáng linh động, khiến người khác không thể khinh thường, “Bạch Hà, ngươi đi đến phòng bếp trong am hỗ trợ một lát, làm một ít thức ăn chay mới lạ, để cho khách nhân có thể thưởng thức tay nghề của ngươi. Lục Cúc giúp ta chải đầu, chuẩn bị đi gặp Vệ di thái thái. Mặc Tử, ngươi dùng xong điểm tâm, thì đi lấy sổ sách của Vọng Thu lâu đến đây cho ta, trước buổi tối trở về là được. Tiểu Y —— ”
Vốn ai cũng nghĩ Tiểu Y không ở trong viện, nhưng Cầu Tam nương vừa gọi một tiếng, Tiểu Y lập tức từ nóc nhà nhảy xuống dưới, dừng ở trước mặt Lục Cúc, khiến cho Lục Cúc sợ tới mức hô to má ơi.
“Tiểu Y, ngươi trở về trong phủ tìm hiểu một chút xem.” Cầu Tam nương vung tay lên.
Ra lệnh một tiếng, mọi người đều lĩnh mệnh mà làm việc.
Cho đến hoàng hôn, Mặc Tử thay đổi nữ trang trở về, thấy Bạch Hà đang ở trong viện cắt lá trúc.
“Rảnh rỗi như vậy sao?” Nàng đi qua nhìn, lá trúc đã cắt thành hình bông hoa, “Cô nương đang ở trong phòng à?” Nói rồi định đi về phía phòng của Cầu Tam nương.
Bạch Hà giữ tay nàng lại, “Bây giờ tạm thời đừng vào, cô nương đang hờn dỗi.”
“Làm sao vậy?” Mặc Tử tự nhiên liên tưởng đến Vệ thị, “Hay là vị Vệ di thái thái kia nói gì?”
“Sáng nay khi dùng bữa, còn cùng cô nương chúng ta nói nói cười cười. Dùng xong bữa sáng, thì cùng nhau tản bộ, nào biết nói chuyện một lúc, đột nhiên yên tĩnh. Cô nương vài lần mở miệng, Vệ di thái thái kia không đáp lời lại trở nên lạnh lùng quái lạ. Cô nương thấy mất mặt nên trở về sớm.” Hai ngày nay Bạch Hà than thở thật nhiều, “Trong lòng ta cũng bất ổn, không biết nên khuyên giải như thế nào.”
“Cô nương và Vệ di thái thái kia nói chuyện gì?” Chắc là nội dung cuộc nói chuyện có vấn đề.
“Chỉ nói những chuyện trong nhà nửa năm nay, ta nghe thấy rất hợp lý.” Bạch Hà không biết là có vấn đề gì.