Kể một câu chuyện xưa có thật, sau đó tùy tiện nói thêm vài câu, đã khen nàng là mồm miệng khéo léo? Giờ Mặc Tử đã biết lời đồn thổi được sinh ra như thế nào!
Nàng cảm thấy tự coi nhẹ bản thân là chuyện tất yếu, “Phu nhân quá khen, Mặc Tử chỉ là một nha đầu bình thường mà thôi.”
Vệ thị cười cười, nghe thấy tiếng đàn, liền hỏi, “Là cô nương nhà ngươi đang gảy đàn sao?”
“Đúng vậy.” Mặc Tử ước gì Vệ thị có thể dời đi sự chú ý.
Vệ thị yên lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu, “Nhị Lang, ngươi từng nghe qua tiếng đàn tốt nhất trên kinh thành, đem cả hai so sánh, cảm thấy thế nào?”
Nhị Lang cản bản không chú ý lắm, chỉ nhìn non sông tươi đẹp, đợi Vệ thị hỏi hắn, mới ngưng thần nghe đàn, ánh mắt hơi thu lại, vẻ mặt hình như có chút bất ngờ, trả lời: “Yên tĩnh hòa nhã, có thể so sánh hơn thua được.”
“Nàng không giống người bình thường, thích động không thích tĩnh, ta mới đầu còn cho rằng nàng cũng giống những nữ tử bình thường khác, tiếng đàn cũng sẽ mất đi sự chân thành, vẫn là như thế này mới tốt. Có điều, được ngươi đánh giá cao như thế, hẳn là không tệ.” Vệ thị cười cười nói.
Mặc Tử nghe được những lời này, cảm thấy chiêu gợi ý Bạch Hà giúp Cầu Tam nương bộc lộ tính tình chân thật quả nhiên là dùng đúng. Hơn nữa, ngữ điệu của vị Nhị Lang kia biến hóa không lớn, chắc là không nhận ra nàng. Xem ra, hoá trang quả thật có thể đánh lừa được tầm mắt của người khác.
“Cô nương nhà ngươi đúng là cầm kỳ thư họa không gì không làm được. Lần trước cùng nàng đánh cờ, kỳ nghệ của ta thật sự chỉ có thể theo ba phần nàng. Thật sự càng ngày càng cảm thấy ta và nàng hợp nhau.” Vệ thị nói đến đây, cố ý liếc mắt nhìn Nhị Lang một cái.
“Phu nhân nói, là bức Hán Hoàng môn lệnh chương thảo kia?” Mặc Tử nhớ rõ.
“Nhìn xem, ta đã nói gì? Có một nha đầu trí tuệ như vậy, cô nương nhà nàng còn có thể bình thường được sao? Ta mới nói qua như vậy, nàng đã đoán được ngọn nguồn.” Vệ thị lại khen Mặc Tử, chỉ là lần này nói với Nhị Lang.
“Di… mẫu, chúng ta tiếp tục trở về chứ?” Hiển nhiên là Nhị Lang kia không có nhiều hứng thú với một nha hoàn.
Mặc Tử đã quen bị nhân khác coi nhẹ, không tự ti gì, nhưng vẫn muốn thay Cầu Tam nương nắm lấy cơ hội, “Phu nhân, từ nơi này xuống dưới chân núi vẫn còn có một đoạn đường. Nếu ngài không ngại có thể dừng tạm trong đình, uống chén trà?”
“Ta đúng là hơi mệt, nhưng sợ quấy rầy nhã hứng của cô nương nhà ngươi.” Tuy Vệ thị nói lời này, nhưng lại bước hai bước về phía cánh rừng.
“Phu nhân sao nói lời ấy. Cô nương nhà chúng ta và phu nhân cũng không phải ngày đầu quen biết, cô nương vẫn thường nói với chúng ta cảm thấy rất hợp với phu nhân. Đáng tiếc phu nhân ở xa, nếu không thật muốn qua lại nhiều với ngài. Ngày mai chúng ta phải trở về phủ. Trong lòng cô nương không muốn, nhưng lại không dám tùy ý quấy rầy thanh tĩnh của ngài, tới đây đánh đàn không phải là muốn khoe khoang, chỉ vì tri âm mà tấu khúcthôi.” Mặc Tử nói xong lời này, lập tức có cảm giác bị người ta nhìn thẳng.
Nàng giương mắt, ai ngờ vừa vặn nhìn thấy Nhị Lang cũng đang nhìn mình, trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu.
“Đúng là biết ăn nói.” Giọng nói trầm thấp.
Khen nàng? Không, nàng có thể nghe ra tia trào phúng khó có thể nắm bắt trong ngữ khí. Xem ra, hắn là cảm thấy nàng quá mồm miệng.
“Phu nhân, Mặc Tử cũng không có ý này…” Trăm ngàn lần đừng vì Nhị Lang kia mà lợn lành chữa thành lợn què, Mặc Tử phối hợp lộ ra biểu tình khó xử, “Là Mặc Tử lắm miệng.”
“Không sao. Lời nói của ngươi tuy quá xa, nhưng ta vẫn có thể hiểu được ý tứ trong đó, cô nương nhà ngươi cùng với ta khi còn trẻ đúng là có vài phần tương tự. Ngươi đi thông báo một tiếng, nếu như cô nương nhà ngươi không ngại, chúng ta sẽ đến uống chén trà.” Vệ thị lại cho Mặc Tử cơ hội.
“Xin phu nhân đợi chút, Mặc Tử đi chốc lát sẽ trở lại.” Mặc Tử vội bước về phía cánh rừng.
“Nhị Lang, ngươi giúp ta nhìn xem. Nói đến cùng cũng là thay đệ đệ của ngươi chọn thê tử. Hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất ngươi. Nếu ngươi cảm thấy được mà hắn vẫn không chịu bái đường nhất định sẽ bị dày vò.” Vệ thị đợi Mặc Tử đi xa, xác định không nghe thấy lời nàng nói, mới mở miệng.
“Di nương nhìn trúng người này sao?” Thị lực của Nhị Lang rất tốt, có thể nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của nữ tử trong rừng, “Mỹ nhân sao?” Không có người khác ở đây, giọng nói trầm ổn của hắn còn có chút ngả ngớn, lộ vẻ tự tại.
“Ở Lạc Châu, ta còn chưa thấy qua cô nương nào xinh đẹp hơn nàng. Chỉ là ——” Vệ thị còn chưa có hạ quyết tâm, “Nàng thật sự không phải tiểu thư khuê các bình thường. Từ nhỏ đã theo phụ thân buôn bán, cá tính tuyệt đối không muốn chịu thiệt, mặc dù cúi đầu cũng không chịu thua. Ta vừa thích nàng lại thấy nàng không hợp. Trong Vương phủ chúng ta khắp nơi đều là quy củ, nàng có thể thích ứng hay không, đây là nguyên nhân thứ nhất. Thứ hai, nếu Tam Lang lại muốn hưu thê, đến lúc đó có thể yên chuyện hay không, đây là thứ hai.”
“Có gương của hai tiểu thư khuê các lúc trước, bây giờ lại chọn một tiểu thư khuê các khác có ý nghĩa không?” Khóe miệng Nhị Lang cong lên, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạo mạn, “Nghe di nương nói, người này có chút cứng cỏi, biết đâu có thể chống đỡ được ở trong phủ ta. Di nương, nếu mẫu thân đã phó thác toàn quyền việc này cho người, người tự làm chủ là được.”
“Ngươi nói thật thoải mái, dù sao không phải ngươi cưới.” Vệ thị bày ra vẻ trưởng bối, trừng mắt nhìn hắn, “Có nhà nào đệ đệ lại cưới thê tử trước ca ca hay không?”
Nhị Lang đáp lại một câu, “Ta cũng muốn biết, vì sao không ai quan tâm đến hôn sự của ta, lại thay Tam đệ xa ngàn dặm đến đây cầu thân?”
Vệ thị nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn vẫn ra vẻ bình thản, đành phải nói: “Ngươi chậm chạp không chịu cưới, chẳng lẽ còn muốn liên lụy đến đệ đệ? Hơn nữa, hôn sự của ngươi, phải do vị kia định đoạt, chúng ta muốn quan tâm cũng không quan tâm được.”
Nhị Lang nghe thế, lông mày khẽ nhếch lên, lại về phía trước, thay đổi ngữ khí, “Tự mình đến đây đón di nương.”
Vệ thị cũng nhìn thấy, quả nhiên là hai bóng người đang đi lại đây, gật gật đầu: “Nàng quả thật rất chú trọng đến cấp bậc lễ nghĩa với trưởng bối. Nhớ kỹ, lát nữa nói chuyện, ngươi phải giúp ta để ý xem. Đêm nay Cầu phủ mở yến tiệc, ngươi cũng đừng tránh mặt giống như lần trước. Trước khi chúng ta rời khỏi Lạc Châu, phải cầu hôn được, còn phải mang được người về, bởi vậy phải mau chóng quyết định.”
Nhị Lang đột nhiên nghĩ đến nha đầu vừa rồi tên Mặc Tử, “Nha đầu thông minh như vậy, chỉ sợ chủ tử cũng lợi hại. Di nương không lo lắng viện của Tam Lang sẽ không thể an ổn được sao?”
Vệ thị thở dài, “Hai người trước tính nết tốt như vậy, không phải vẫn khiến cho viện của Tam Lang gà bay chó sủa sao. Ta và mẫu thân ngươi đều có ý tứ muốn tìm một người cứng rắn một chút. Ngươi chỉ mới gặp qua nha đầu, còn ta thì bởi vì cả Cầu Tam nương và những nha đầu của nàng ai ai cũng thực sự thông minh, cho nên càng muốn cân nhắc. Muốn an ổn trong viện của Tam Lang thì cả chủ tử và hạ nhân đều phải lợi hại mới được.”
“Chỉ là chuyện trong nhà, nghe di nương nói lại giống như tranh chấp trong triều đình vậy.” Nhị Lang làm sao có thể coi đây là chuyện lớn, “May mà Tam Lang chỉ yêu thương một người, nếu thêm một người nữa, chẳng phải so với việc ra trận giết địch còn nguy hiểm hơn?”
“Ngươi không hiểu rồi. Chỉ vì yêu thương một người nên mới sinh ra nhiều chuyện như vậy, nếu hắn giống như ngươi, yêu thương mỗi người một ít, cũng không đến mức như thế.” Nam nhân đều không để ý đến những chuyện trong gia đình, đều cho rằng nữ nhân quản lý việc nhà rất dễ dàng, thật ra có đại gia tộc nào mà không giống một quốc gia nhỏ, thị phi nhiều không đếm được.
“Di nương đã vừa ý cô nương này, còn muốn ta xem xét cái gì? Tìm người cầu hôn là được rồi.” Nam tử nhìn Cầu Tam nương càng ngày càng gần, dáng người nhẹ nhàng như mây bay trên trời, da thịt trắng mịn như tuyết, mặt như hoa đào diễm lệ, khí chất đẹp đẽ phú quý, đúng là tuyệt sắc giai nhân: “Biết đâu, lần này nhân duyên của Tam đệ thực sự đến.”
Vệ thị thấy Nhị Lang đang nhìn không chớp mắt vào mỹ nhân trước mặt, sao có thể không hiểu lời hắn nói, đơn giản cũng vì bị vẻ đẹp kia mê hoặc mà thôi.
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng vẫn phải xem tâm.” Nhưng Vệ thị vẫn chưa xem rõ lắm, khi tốt khi kém, không dễ nắm bắt, khiến cho nàng chậm chạp không chịu hạ quyết tâm.