“Phu nhân, con muốn nói với người một chủ ý.” Gương mặt trái xoan của Tứ phu nhân hơi căng lên, “Chỉ sợ khiến người mất hứng, nhưng cũng không thể không nói. Nếu người không đồng ý, cứ coi như con chưa nói gì là được.”
Tứ phu nhân kéo dài không nói, trong lòng Trương thị vô cùng gấp gáp.
“Không phải là Minh Nhi có việc gì chứ?” Càng suy đoán lại càng cảm thấy có khả năng này.
“Phu nhân, mặc dù không phải Tứ lang có chuyện, nhưng chuyện lại liên quan đến Tứ lang.” Tứ phu nhân Giang Tố Tâm chậm chạp không chịu nói, chờ Trương thị tâm hoảng ý loạn, nếu không mở miệng ngay lập tức sẽ bị nàng trách cứ.
“Tâm nhi, mau nói ta nghe.” Đây là lần thứ hai thúc giục.
“Phu nhân cũng biết Ngả Liên hiện nay mang thai, không tiện hầu hạ Tứ lang.” Tứ phu nhân chỉ nói một nửa, chờ người nghe hỏi tiếp, đúng là thông minh.
“Chẳng lẽ con muốn thay Minh Nhi thu thêm nha đầu?” Mặc dù Trương thị từ thiếp thất mà đi lên, nhưng làm bà bà, cũng thực hi vọng nhìn thấy con cháu đầy nhà.
Giang Tố Tâm gả vào Cầu phủ đã vài năm bụng vẫn không thấy tin tức gì, mà đứa nhỏ này của Ngả Liên đến cũng không dễ dàng, cho nên vì để thêm con thêm cháu, Trương thị quả thật muốn tìm vài nha đầu đến. Chẳng qua nàng đã đưa vào viện của nhi tử hai đại nha đầu, nếu mở miệng muốn nữa, chỉ sợ con dâu bất mãn. Trương thị nhờ cậy vào Giang Tố Tâm rất nhiều, trăm phương nghìn kế muốn lôi kéo nàng, mưu đồ ngày sau có lợi với con trai mình.
Mà bây giờ, nghe ý tứ của con dâu muốn nạp thiếp cho phu quân, sao có thể không vui?
“Đúng là con có ý này.” Tứ phu nhân tiếp lời Trương thị.
Trương thị tuy rằng cao hứng, nhưng trên mặt vẫn làm bộ tự nhiên, “Ngả Liên không tiện hầu hạ, con nên ân ái nhiều hơn với Minh Nhi. Hai năm trước còn nhỏ, tất nhiên là không dễ mang thai. Nay tuổi cũng đã đến, nếu có thể sinh được con trai, không phải là tốt nhất sao?”
“Con dâu vô dụng, khiến phu nhân phải quan tâm. Chỉ là từ đầu năm thân thể con không được khỏe, còn đang uống thuốc để kiểm tra, chỉ sợ còn phải kiêng dè một thời gian.” Tứ phu nhân sao lại không muốn sinh một đứa nhỏ của chính mình. Theo như lời nói của Trương thị, lúc trước là do tuổi nhỏ. Nay mới bắt đầu uống thuốc thụ thai, để điều trị thân thể, “Hơn nữa, có thêm muội muội thay chúng ta chăm lo cho Tứ lang, Tứ lang cũng thêm vài tri kỷ. Tứ lang vui vẻ, chính là con dâu vui vẻ.”
“Sớm nên uống thuốc bổ. Phương thuốc là đại phu nào kê? Trâu đại phu ở Hoa Đà Dược đường mới là tốt nhất.” Trương thị tinh tế quan tâm.
“Đúng là Trâu đại phu kê đơn, mới uống ba lần, thân thể có vẻ tốt hơn một chút.” Tứ phu nhân không tiện nói kinh nguyệt không đều, chỉ nói thân mình khó chịu, là nữ nhân đều hiểu được.
“Như vậy cũng tốt. Nói cho cùng, dù cảm tình phu thê có tốt, cũng phải có con cái dưỡng lão.” Tác dụng của con thứ là khi chính thất không sinh được con, kéo dài huyết mạch. Một khi con thứ kế thừa gia nghiệp, chính thất tất nhiên sẽ kém mẹ ruột hắn. Bởi vậy, không cần biết là thê thiếp lớn nhỏ thế nào, đều muốn sinh một đứa con để dựa vào.
“Con hiểu.” Tứ phu nhân nhu thuận đáp.
“Con muốn vì Minh Nhi nạp thiếp, trong lòng đã chọn được người chưa?” Trương thị nhìn trái nhìn phải, cảm thấy con dâu đúng là khéo léo tinh tế, thật khiến người khác yêu thích. Hoàn toàn không giống nàng dâu của lão Ngũ, trong mắt không thèm để ý đến người dưới, chính mình cũng chưa có thai, còn suốt ngày ghen lên ghen xuống.
“Bẩm phu nhân, đúng vậy.” Tứ phu nhân gật gật đầu, uống một ngụm trà, sau đó dùng khăn tay lau qua miệng.
“Là cô nương nhà ai?” Trương thị buông bát trà, nghiêm túc nói, “Dù sao cũng là thiếp, không thể giống nha đầu thu phòng, tìm bà mối đến, đường hoàng cưới vào cửa. Nhà nghèo một chút cũng không sao, chỉ cần là khuê nữ trong sạch, chúng ta lo đồ cưới là được.”
“Phu nhân, là nha đầu trong phủ.” Tứ phu nhân vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
“Trong phủ?” Trương thị đầu tiên là sửng sốt, sau lại lập tức nói, “Chỉ cần không phải nha đầu mà Chính Nhi đã chạm qua là được, con cứ trực tiếp nói ra. Sao lại mang bộ dạng ấp a ấp úng khó mở miệng như thế? Một nha đầu mà thôi, sẽ làm giống như Ngả Liên, trước thu về phòng, chờ sau khi sinh được con sẽ nâng lên làm thiếp.”
“Phu nhân, con và Tứ lang đã bàn bạc, lần này cũng muốn làm náo nhiệt một hồi, cho nha đầu kia thể diện, cũng là cho chúng ta thể diện.” Tứ phu nhân vẫn chưa nói rõ.
Trương thị nghe thấy con trai cũng đã đồng ý, đuôi lông mày nhấc lên, có chút tò mò hỏi, “Là nha đầu nào có thể khiến Minh Nhi động tâm? Ta có biết hay không?” Chả trách con dâu nhắc tới chuyện thú thiếp, hơn phân nửa là do lão Tứ yêu cầu.
Cầu Tứ không thích chạm vào nha đầu trong phủ, Ngả Liên cũng là Trương thị tự đưa đến cho hắn. Trong phủ truyền hắn sủng ái Ngả Liên, nhưng mỗi lần Ngả Liên đến thỉnh an, Trương thị không nhận ra được chút sủng ái nào Cầu Tứ với nha đầu này. Nay lại chủ động yêu cầu thu một nha đầu, đúng là rất lạ.
“Phu nhân, người nghe xong đừng nóng giận.” Tứ phu nhân đã lấy phu quân ra làm chỗ để dựa vào nhưng nói chuyện vẫn cẩn thận như cũ, “Là nha đầu của Tam nương, người cũng biết, tên là Mặc Tử.”
Nắp chén trà rơi xuống, keng một tiếng như đâm thẳng vào tai.
“Con nói là ai?” Trương thị nhất thời nghệt mặt ra, ánh mắt híp lại.
“Phu nhân ——” Tứ phu nhân nhẹ nhàng đứng lên, sắc mặt vẫn chưa biến đổi, “Là nha đầu Mặc Tử trong viện của Tam nương.”
“Tâm Nhi, con biết ta luôn luôn thiên vị con, nhưng đây là vì sao?” Khóe miệng Trương thị mím lại, ánh mắt hà khắc.
Tứ phu nhân cúi đầu không nói lời nào, vì nàng hiểu, câu hỏi vừa rồi của phu nhân không muốn nàng đáp.
“Con là người hiểu chuyện, rất hiểu lòng ta. Không ngờ lại nói ra những lời hồ đồ như thế. Biết rõ ta sẽ tức giận, còn muốn thay Minh Nhi thú nha đầu mồm miệng điêu ngoa kia. Ta đánh nàng ta ngược lại tự khiến mình tức giận đến ngất đi. Muốn ai không muốn, lại còn là người trong viện kia, còn không biết người từ chỗ nào mua về.” Trương thị nâng tay vỗ bàn, giận đỏ mặt, “Ta coi như con chưa nói gì. Muốn thay Minh Nhi thú thiếp, ta sẽ tự tìm bà mối chọn ra vài cô nương tốt.”
Tứ phu nhân sớm biết Trương thị sẽ tức giận, bởi vậy thái độ mặc dù kính cẩn, nhưng không sợ hãi, “Phu nhân, người nói con hiểu tâm ý của ngài, lời này không sai. Nhưng nếu có phương pháp giải quyết khác, con cũng sẽ không nói những lời này trước mặt người. Không phải con oán hận nhưng phu nhân cũng biết Tứ lang luôn luôn thích người bên ngoài hơn trong phủ, chính là những nữ tử giỏi ca múa ngâm thi vẽ tranh, Tứ lang chán ghét nguời trong phủ vô vị. Đêm đó, phu nhân giáo huấn Mặc Tử, ta thấy Tứ lang khuyên phu nhân đi nghỉ ngơi, nhưng lại giống như thay nha đầu kia giải vây hơn, cho nên mới để ý. Quả nhiên, con cùng Tứ lang nhắc tới chuyện nạp Mặc Tử làm thiếp, chàng lập tức đáp ứng. Con suy nghĩ, dù sao trong phủ so với bên ngoài vẫn tốt hơn. Ngả Liên có thai, con chỉ có một mình thực khó chu toàn. Nếu như Tứ lang muốn thú nữ tử ở kỹ viện về, chẳng phải đánh mất thể diện của phủ ta? Huống hồ, hiếm khi thấy Tứ lang vừa ý với nha đầu trong phủ, mặc dù biết phu nhân không thích, nhưng vì chàng con mới cả gan thỉnh cầu.”
Ánh mắt Trương thị lạnh lùng, nhớ lại đêm đó, Minh Nhi nói chuyện đúng là giống như đang giúp đỡ Mặc Tử. Nếu như hắn thích Mặc Tử, thật sự là khiến nàng do dự. Đổi lại là lão Ngũ gặp một người thích một người thì nàng không cần lo lắng, nhưng cá tính của lão Tứ lại hoàn toàn bất đồng.
Giang Tố Tâm thu hết vẻ mặt của Trương thị vào đáy mắt, còn nói thêm, “Phu nhân, con không phải là người dung túng. Đã nói chuyện với Mặc Tử hai lần, thấy nàng tuy là nha đầu của Tam nương, nhưng lại rất nhu thuận kính cẩn, cử chỉ cũng rất được.”
“Đó là nàng ta giả vờ.” Nhu thuận kính cẩn? Trương thị cười khinh miệt, nhưng ánh mắt sắc lạnh lại giảm đi hai phần.