Cầu Tam nương thu biểu hiện của nàng vào trong mắt, vỗ chiếc đũa lên mặt bàn, hai hàng lông mày như núi xa nhếch lên, giọng điệu lạnh đi một nửa, “Ta không nhìn lầm chứ, ngươi đang tức giận với ta?”
Ở đây, ngoại trừ Mặc Tử, các nha đầu còn lại đều đi theo Cầu Tam nương từ nhỏ, sao có thể không nghe ra được ngữ khí của chủ tử đột nhiên thay đổi. Ba người hết nhìn Mặc Tử lại nhìn Cầu Tam nương nhưng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Dạo này Bạch Hà sầu lo đến sinh cả nếp nhăn. Đây là làm sao? Lần trước cô nương cười đã khiến Mặc Tử nợ ba trăm lượng bạc, lúc này cô nương là thật giận, không biết sẽ phát sinh chuyện gì đây? Từ nơi nàng đứng, không nhìn thấy ánh mắt Mặc Tử, cho nên không lý giải được.
“Cô nương…” Muốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng không biết nên khuyên từ đâu, vì thế đánh phải quay sang đẩy Mặc Tử, “Mặc Tử, mau nhận lỗi với cô nương.” Chuyện đúng sai, đối với nha hoàn các nàng mà nói không nên tìm hiểu đến cùng, thân phận thấp kém cho nên nhất định phải cúi đầu trước.
Mặc Tử không cúi đầu, nhưng ánh mắt cũng nhạt đi, “Cô nương, không phải ta tức giận, là kinh ngạc mà thôi. Một nha đầu nhị đẳng như ta, lại không đặc biệt xuất sắc sao có thể lọt vào mắt Tứ thiếu gia. Có phải Tứ phu nhân nói nhầm rồi hay không, coi ta thành người khác?”
“Vậy ngươi đâm lao theo lao là được rồi, ta thấy chuyện hôn sự này cũng rất tốt.” Cầu Tam nương lãnh đạm nói mang theo chút trào phúng.
“Cô nương, loại chuyện thế này sao có thể nói tốt được?” Lục Cúc nghe thế thì thốt lên, “’Thà rằng chiếm đầu trâu chứ không chịu rơi xuống đuôi phượng’, không phải cô nương thường nói với chúng ta lời này là ngu ngốc sao?”
“Không sai, đúng là ta có dạy ba người các ngươi như thế, nhưng không có nàng.” Đầu ngón tay của Cầu Tam nương nhếch lên, nhắm ngay hướng của Mặc Tử, “Trong số các ngươi ai có tâm nhãn hơn nàng, ai có thể đọ thông minh với nàng, nếu muốn gả đến nhà kẻ có tiền làm thiếp ta cũng sẽ không ngăn cản.”
“Cô nương, ngài đừng nói như vậy. Tâm nhãn và thông minh đâu có liên quan gì đến nhau? Mặc Tử sẽ không muốn gả cho người ta làm thiếp đâu.” Bạch Hà vì Mặc Tử mà nói lớn.
“Người có chí riêng, ta cũng không miễn cưỡng.” Cầu Tam nương lại cầm lấy chiếc đũa, chậm rãi ăn.
“Mặc Tử, sao ngươi không nói câu nào?” Lục Cúc gấp đến độ dậm chân.
“Làm tiểu thiếp…” Mặc Tử hơi mím vành môi, đối với việc Cầu Tam nương vô cớ sinh sự không đâu, cho dù là tức giận vô cùng, cũng không thể khiến nàng mất bình tĩnh, “Rất tốt.”
Bạch Hà và Lục Cúc đồng thời phát ra tiếng hô kinh sợ.
“Mặc Tử ở lại, ba người các ngươi đi ăn cơm.” Cầu Tam nương tà tà liếc mắt một cái.
“Cô nương?” Lục Cúc không tình nguyện. Trong lòng còn chưa rõ ràng chuyện gì, nào có khẩu vị ăn cơm?
“Còn không đi, bằng không phạt ngươi đêm nay không cần ăn.” Mắt hạnh Cầu Tam nương trừng lên nhìn nàng.
Bạch Hà biết Cầu Tam nương lúc này không phải nói đùa, vội vàng duỗi tay lôi kéo hai người, trước khi ra ngoài lại nhìn Mặc Tử một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ lui xuống.
Hai khắc đồng hồ trôi qua, Cầu Tam nương không nói gì, chỉ chậm rãi ăn.
Mặc Tử thấy Cầu Tam nương ăn xong cơm, thì đi rót nước, để cho nàng súc miệng, lại đưa qua khăn bông trắng. Thói quen là một chuyện đáng sợ. Nàng làm nha đầu hơn nửa năm, rất nhiều chuyện hầu hạ người ta đã thành quen tay. Mặc dù giờ phút này nàng và Cầu Tam nương có vẻ bất hòa, nhưng chuyện nên làm, nàng vẫn phải làm.
Cầu Tam nương dùng xong cơm, đứng dậy đi vào buồng trong, lười biếng nằm lên tháp gỗ lim, lấy một quyển sách bắt đầu lật xem.
Mặc Tử cũng theo vào, muốn nói vừa ăn cơm xong đã đi nằm rất dễ béo, nhưng lời đến miệng lại thôi. Lo loại chuyện vô bổ này làm gì chứ?
“Mặc Tử.”
“Vâng, cô nương.”
“Sớm biết ngươi có tâm tư này, ta đã thay ngươi để ý. Tiểu thiếp… rất tốt sao?” Cầu Tam nương cười nhẹ. Nàng vốn xinh đẹp, cười rộ lên càng đẹp, giống như hoa lê trắng noãn, hoàn toàn tương phản với tính cách của nàng.
“Là cô nương nói trước.” Muốn nói về tâm nhãn, Mặc Tử chẳng những hơn đám nha đầu Bạch Hà, Lục Cúc mà so với Cầu Tam nương cũng hơn vài phần. Giống như chuyện thiết kế một con thuyền chiến hạm, nếu như các mặt đều không lo lắng chu toàn, sao có thể thắng đối phương.
Cầu Tam nương thông minh, nhưng nàng cũng quá kiêu ngạo, đối với chuyện nữ nhân tranh đấu ở hậu trạch luôn khinh thường, cho nên tùy hứng làm bậy. Mặc Tử lại là một người từ thời không xa lạ đến nơi này sinh tồn cho nên không thể không thật cẩn thận, cẩn thận mọi chuyện, chính vì thế tâm nhãn phải sâu mới nhìn thấu hết tất thảy.
“Ta nói rất tốt, ngươi cũng nói rất tốt. Nếu ta đây nói tặng ngươi cho người ta, ngươi cũng sẽ ngoan ngoãn đi theo Tứ phu nhân?” Cầu Tam nương lật sách, nhưng căn bản không xem.
Cầu Tam nương hừ một tiếng, “Nói đi, ai có thể chặn miệng ngươi?”
“Cô nương vẫn chưa đồng ý với Tứ phu nhân, nói những lời này chẳng phải là vô nghĩa?” Mặc Tử trả lời.
Cầu Tam nương chậm rãi nói tiếng “ồ”, thanh âm kéo dài xoáy vào tai người, cuối cùng hỏi ngược lại, “Ngươi đã đoán được, vừa rồi còn quắc mắt với ta làm chi?” Ánh mắt sáng quắc như vậy, vô cùng sắc bén, lại khiến cho nàng nổi lên ý niệm tranh cao thấp trong đầu.
“Vừa rồi, Mặc Tử còn chưa có đoán ra. Nghĩ đến việc cô nương thực sự đồng ý với Tứ phu nhân, cho nên sợ tới mức cả người đều là mồ hôi lạnh, ánh mắt run lên.” Nghĩ đến việc nháy mắt mình có thể bị tặng cho người khác, đúng là khủng hoảng.”Sau đó lại nghĩ, cô nương cũng không phải người bội tín như vậy, cho nên mới nói theo cô nương mà thôi.”
“Hiếm khi thấy ngươi run sợ, đúng là khiến ta thoải mái. Bình thường thấy ngươi chuyện gì cũng bình tĩnh, ta đã nghĩ ngày nào đó phải ép ngươi biến sắc mới hả lòng hả dạ. Còn nửa câu sau, ngươi nói không đúng rồi. Tín hay bội tín, ta chẳng muốn suy nghĩ. Trong sách thánh hiền đều nói, chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó đối phó. Một chữ tín, miệt mài theo đuổi nó thì ta được cái gì? Nhưng đúng là khi Tứ phu nhân đưa ra ngân phiếu, khiến ta hoa cả mắt, thật sự muốn thu vào.”
“Tứ phu nhân bỏ ra bao nhiêu bạc?” Chẳng những lấy bốn nha hoàn đổi một mình nàng, còn muốn cho Cầu Tam nương bạc? Mặc Tử nghĩ thầm, xem ra làm nha hoàn, nàng làm thật thành công.
“Một ngàn lượng.” Cầu Tam nương nói đến tiền, bỗng nhiên trở nên dịu dàng, hơi thở như hoa lan, “Một nửa làm đồ cưới cho ngươi, một nửa về ta.”
“Năm trăm lượng làm của hồi môn?” Mặc Tử cười như không cười, “Thu nha đầu về phòng đúng là không rẻ.”
Cầu Tam nương cười đến run rẩy cả người, “Ngươi cho là ai cũng như vậy? Khi Trương thị thưởng Ngả Liên cho Cầu Tứ, Giang thị chỉ đưa qua một bộ trang sức và hai mươi lượng bạc là xong việc, ngay cả tiệc rượu cũng không làm. Cho nên ta mới nói, Giang thị này không đơn giản, chắc chắn rõ ràng chuyện muốn người lần này không dễ dàng cho nên mới dùng bạc để bắt quỷ xay cối. Một ngàn lượng chắc hẳn là vốn riêng của Giang thị, cho dù là thế nào cũng không thể là Trương thị bỏ ra.”
“Phu nhân sao lại đồng ý?” Trải qua đêm đó, hẳn là nên hận nàng thấu xương mới đúng.
“Cái này ngươi không hiểu. Cho dù bà ta có ngoan độc, cũng không nỡ ra tay với con trai và con dâu mình yêu thương nhất. Hơn nữa, thu ngươi vẫn tốt hơn chuyện cưới từ bên ngoài về. Nói đến cùng, bọn họ chỉ xem ngươi là một nha đầu. Chỉ cần khế ước bán mình của ngươi ở trên tay bọn họ, ngươi có thể chạy đến chỗ nào?” Cầu Tam nương không đấu tranh với đám người này, không có nghĩa là không biết.
“Khế ước bán mình?” Quả nhiên là có chủ ý ở chỗ này, “Tứ phu nhân danh chính ngôn thuận hỏi cô nương mua.”
“Nàng ta muốn mua, ta có thể bán hay không, phải hỏi ngươi.” Cầu Tam nương ném quyển sách kia lên bàn, dùng giọng điệu ngọt người chết không đền mạng hỏi, “Mặc Tử cô nương, đến tột cùng là ngươi muốn chiếm đầu trâu, hay là nguyện ý dừng lại ở đuôi phượng?”
“Cô nương nghĩ sao?” Mặc Tử học Cầu Tam nương, hỏi lại.
“Ta nghĩ, nếu ta không thể làm cho ngươi hoàn toàn coi mình là nha hoàn, ngươi sẽ không tự coi nhẹ mình. Trong bốn nha đầu bên người, chỉ có ngươi là phải dùng phương thức khế ước để làm việc cho ta. Ta tín nhiệm ngươi, cũng là xây dựng trên việc tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của ngươi. Trung tâm, ta không cần. Nhưng nếu không thể mang lại ích lợi cho ta, ta giữ ngươi để làm gì? Mà nếu như ta không cần thiết đối với ngươi, dường như cũng không giữ ngươi được. Bạch Hà, Lục Cúc coi ngươi như tỷ muội, không biết quan hệ giữa ngươi và ta rõ ràng nhất chỉ dựa trên những chuyện lấy lợi. Mặc Tử, ngươi hãy nghe cho kỹ, với ngươi, ta sẽ không đối xử giống Bạch Hà, Lục Cúc, Tiểu Y. Khi bất đắc dĩ, người ta bỏ trước tiên, sẽ là ngươi. Bởi vậy, đừng quá yên tâm hoặc là quá làm càn với ta.” Cầu Tam nương nói xong.
Đừng xem lời vừa rồi của Cầu Tam nương với Mặc Tử dường như không bắc nổi quan hệ, nhưng Mặc Tử nghe hiểu được, vì thế cũng rõ ràng biểu đạt ý tứ của mình, “Ta nguyện theo cô nương xuất giá.”
Đúng vậy, đây là ý của Cầu Tam nương. Mặc Tử không phải Bạch Hà, Lục Cúc, không thể chơi được trò tỷ muội tình thâm với Cầu Tam nương, cho nên nghĩ cái gì phải nói thẳng. Cầu Tam nương có đáp ứng hay không, phải xem nàng có thể mang đến cho Cầu Tam nương bao nhiêu chỗ lợi.
Loại quan hệ tiểu thư cùng nha đầu này, đúng như Cầu Tam nương nói, rõ ràng chỉ dựa trên những chuyện có lợi.