Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 77: Đệ nhất tham quan (thất)



Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Tử đúng hẹn tới đón người. Gặp mặt Chu Văn nói xe ngựa đang chờ ở cửa sau của Châu Ngọc ký.

“Ngươi đợi chút, ta nâng người đi ra.” Chu Văn bởi vì tổn thất hai viên châu kia mà sắc mặt không được hoà nhã, xưng hô cũng bớt đi, lạnh lùng đóng cửa lại.

Mặc Tử dựa vào phía sau càng xe, tâm tình không bởi vì thái độ của Chu Văn mà ảnh hưởng.

“Mặc ca, sao ta thấy bộ dạng của hắn có vẻ không tình nguyện?” Hôm nay Sầm Nhị thay thế vị trí đánh xe của Cá Xấu, Cá Xấu đã trở về Chưng Hà lĩnh để chuẩn bị trước.

“Bỏ ra năm ngàn lượng mua của hắn hạt châu hai mươi vạn lượng, là ai thì cũng không tình nguyện.” Hôm qua sau khi Mặc Tử trở về, ngoại trừ chuyện một viên Tịnh Thủy châu sắp được thu vào trong túi của mình và thân thế của Nguyên Trừng, còn lại các chuyện khác không hề dấu giếm, tất cả đều nói với Sầm Nhị.

Mới bắt đầu Sầm Nhị còn thấy nguy hiểm, nhưng vừa nghe đến Tịnh Thủy châu, liền vội hỏi Mặc Tử trong như thế nào. Mặc Tử tỉ mỉ nói lại, ánh mắt hắn càng lúc càng sáng lên. Thì ra, Sầm Nhị không phải hoàn toàn không biết gì về Phật Trân trai giống như Mặc Tử, Sầm Nhị nghe đại danh này đã lâu, cũng biết chấp niệm của hậu nhân bộ tộc Mân thị đối với Tịnh Thủy châu. Bởi vậy, vô luận như thế nào, hắn cũng không phản đối được, thậm chí còn cao hứng nói, đang đau lòng cho chi phí tổn thất trên đường trở về, nhưng không ngờ ông trời thương xót cho rơi xuống một đĩa bánh lớn, đúng là thần tài gõ cửa. Có hạt châu này, sau này Cầu Tam nương muốn làm cái nghề nghiệp gì cũng thong dong.

“Nghe ngươi nói, hạt châu kia hình như cũng không phải của Chu Văn mà là của đệ nhất tham ——” Sầm Nhị méo mó ngậm miệng.

“Sầm Nhị, từ giờ trở đi bốn chữ này, tốt nhất đừng nói nữa.” Mặc Tử ý bảo hắn chớ có lên tiếng, “Ngươi có thể gọi hắn là Nguyên tiên sinh.” Tể tướng của tiền triều Nam Đức, xưng tiên sinh vẫn đủ tư cách.

“Xem ta lỡ miệng.” Sầm Nhị duỗi tay làm bộ vả miệng mình, “Ý của ta là, nếu Nguyên tiên sinh là ông chủ, thì Chu Văn có cái gì mà luyến tiếc.”

“Ta cũng đoán như vậy. Ai biết được hai người bọn họ đến tột cùng là có quan hệ như thế nào. Không cần biết giữa bọn họ có chuyện gì, miễn chúng ta có hạt châu là được.” Không ảnh hưởng đến chính mình, nàng cũng không muốn nghiên cứu nhiều.

Cửa lại mở ra, trên lưng Phật Di Lặc Chu Văn béo mập là Nguyên Trừng hai tay buông thõng, tóc tai vẫn bù xù như trước, áo tù nhiễm máu loang lổ, bộ dáng không chút sức sống.

“Chu lão bản, ngươi có mời đại phu không thế?” Nhìn Sầm Nhị thật cẩn thận dìu người vào trong xe ngồi, Mặc Tử hỏi Chu Văn.

“Đại nhân không cho mời.” Mặt Chu Văn vẫn sa sầm, nhưng khi hắn nhìn thấy màn xe buông xuống, hiển nhiên là nhẹ nhàng thở ra.

Mặc Tử thấy thế, trong lòng đã rõ ràng, “Thương thế của đại nhân như thế nào?”

“Làm sao mà ta biết được?” Chu Văn cao giọng, “Thân thể đại nhân ngàn vàng, tiểu dân như ta sao có thể tùy ý xem? Tóm lại, ta đem một người sống đường hoàng giao cho ngươi, ngươi cầm thù lao rồi, thì cố gắng làm việc cho tốt.”

Mặc Tử lười so đo với hắn, giẫm chân lên xe, gọi Sầm Nhị đi ra cầm dây cương. Chờ Sầm Nhị ghìm lại dây cương, nàng mới khom người vào trong xe.

Đây vốn là xe ngựa chở hàng hóa, bên trong không thoải mái, dùng gỗ có độ cứng cao, giá rẻ mà làm nên, ngồi lâu xương cốt sẽ đau nhức. Mặc Tử suy nghĩ dù sao thì người ta cũng cho không nàng hai mươi vạn lượng, cho nên đối đãi không thể quá tùy tiện. Bởi vậy mới đặc biệt đi mua lót mềm và chăn bông, lại đốt hương do Bạch Hà chuẩn bị sẵn, có thể giúp tinh thần thư thái.

“Đại nhân? Đại nhân?” Chu Văn ở bên ngoài vén rèm, nói với vào bên trong.

“Chu lão bản, không phải là ngươi hối hận, muốn kéo đại nhân của nhà ngươi trở về chứ?” Mặc Tử ngồi ở bên phải Nguyên Trừng.

Chu Văn trừng mắt nhìn Mặc Tử một cái, không để ý tới nàng, tiếp tục gọi Nguyên Trừng, “Đại nhân, ngài đi rồi, đây… ta…” Ấp a ấp úng, ánh mắt bất chính.

“Chu Văn.” Tư thế của Nguyên Trừng vẫn giống hệt hôm qua, ngồi dựa vào thành xe, tóc rối che mặt, nhìn không rõ ngũ quan và biểu tình.

“Vâng, vâng.” Chu Văn vội thưa.

“Ngươi theo ta lâu như vậy, nên biết cách làm người của ta. Một khi ta bình yên lên thuyền, Châu Ngọc ký chính là của ngươi.” Giọng nói của Nguyên Trừng so với hôm qua càng suy yếu.

“Một lời nói của đại nhân đáng giá ngàn vàng, Chu Văn không dám hoài nghi, chỉ là chuyện chuyển tên…” Người đi rồi, nói miệng không có bằng chứng.

“Một tháng sau, sẽ có người đưa khế đất và ấn tín của quan phủ, bên trên sẽ là tên ngươi. Từ nay về sau, ngươi và ta không còn quan hệ, ngươi tự lo cho tốt.” Khóe môi khô nứt mang theo vệt máu của Nguyên Trừng chợt hiện một nụ cười nhạt, “Mặc ca, phiền ngươi, đi thôi.”

“Tạ đại nhân.” Chu Văn nghe thế nhếch miệng, lùi về phía sau.

Dường như là đồng thời, Mặc Tử nghe được tiếng đóng cửa.

“Nói ta tàn nhẫn?” Nàng lạnh lùng cười, “Nguyên đại nhân dường như còn là người không thích nhờ vả.”

“Ngươi lầm rồi, nếu như ta là người không thích nhờ vả, chỉ sợ nay đã bị bắt trở vể đại lao rồi. Chu Văn, tuy không phải hạng người lương thiện, nhưng lại là kẻ dám vì lợi mà mạo hiểm. Ta lấy Châu Ngọc ký để dụ hắn, hắn không nắm được lợi, nhất quyết sẽ không bán đứng ta. Huống hồ, hắn từng giúp ta buôn bán kiếm không ít lợi nhuận. Ta rời khỏi Nam Đức, cũng chưa chắc còn ngày về. Người không ở, cửa hàng trên danh nghĩa của ta cũng đâu để làm gì, chẳng bằng cho hắn.” Nguyên Trừng hơi nghỉ một lát, lại nói thêm, “Còn nữa, Châu Ngọc ký không có Nguyên Trừng ta, không lâu nữa chắc chắn sẽ trở thành một tiệm tạp hóa bán trâm cài đầu của nữ nhân, còn gì mà đáng tiếc?”

Mặc Tử nghĩ thầm, cũng đúng, nguồn cung cấp lớn nhất của Châu Ngọc ký không còn nữa, đương nhiên ngày càng sa sút. Chu Văn ham cái lợi trước mắt, vừa vội vã giũ sạch quan hệ với khâm phạm, đâu còn suy tính đến tương lai.

“Nếu như đại nhân không ngại, từ giờ trở đi, ta sẽ gọi đại nhân là tiên sinh, tránh lọt vào tai người có tâm.” Xe bắt đầu lắc lư dữ dội, Mặc Tử như nghe được tiếng rên rỉ nho nhỏ của hắn.

Không ngờ hắn ngồi xếp bằng, dựa lưng vào vách xe vẫn thẳng tắp.

“Không sao, Mặc ca cũng có thể gọi thẳng tên họ của Nguyên mỗ.” Nguyên Trừng yếu ớt, nhưng lời nói trước sau vẫn rõ ràng.

“Tiên sinh không ngại có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Từ trong thành đến chỗ ta neo thuyền, cho dù có tốc hành cũng phải đi hai canh giờ. Xe ngựa này vốn để chở hàng, không được thoải mái như xe ngựa bình thường, ngồi lâu khung xương sẽ đau đớn. Ta thấy tiên sinh bị thương không nhẹ, vẫn là nên nằm nghỉ ngơi, duy trì thể lực mới tốt.” Mặc Tử không thể để Sầm Nhị đi chậm, bởi vì hẹn mọi người buổi trưa xuất phát chính là nàng, không thể tới muộn.

“Nằm xuống, ta chỉ sợ mình sẽ không dậy nổi; ngủ, ta sợ chính mình sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.” Hắn không muốn chết, hắn cũng không thể chết, Nguyên Trừng cố chấp ngồi thẳng, “Đệm và chăn đều là đồ mới, ý tốt của Mặc ca, Nguyên mỗ vô cùng cảm kích.”

Thân thể như thế mà vẫn tỉ mỉ quan sát, Mặc Tử thật sự là bội phục hắn.

“Tiên sinh không cần cảm tạ. Ta thu lợi lớn, chuyện nhỏ như thế này vẫn có thể làm được. Chỉ cần không phải dùng tính mạng một thuyền của chúng ta để đổi, nếu tiên sinh có yêu cầu gì, cứ việc nói. Hợp tình hợp lý, ta nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn.” Mặc Tử nói lời chân thành từ đáy lòng.

Đứng trên phương diện đại nghĩa, nàng làm như vậy, có thể khiến người ta nói thành chân chó, làm vì lợi. Có điều, đại nghĩa ở trong xã hội đẳng cấp nghiêm ngặt này, đối với một nữ tử không nơi nương tựa như nàng mà nói, tuân thủ, có lợi gì? Mặc dù Nguyên Trừng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của toàn bộ Nam Đức, nhưng nay là khách trên thuyền của nàng. Ở chung một thuyền, thì chung một cái mệnh. Hơn nữa hắn cũng đã đáp ứng, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ tự mình kết thúc, không liên lụy đến nàng và những người khác.

Cần gì phải hà khắc với một người tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.