Kiếm của Bạch Vũ, ngay khi nghe được giọng nói kia, chợt dừng lại.
Cảm giác rõ ràng, một luồng gió mạnh, sát qua cổ mình, Mặc Tử cắn răng, vẫn bất động, không thể nhìn thấy thì ra tay như thế nào, cách đánh lộn dùng đao thật súng thật của nàng đối đầu với kiếm khí vô hình như thế này, sẽ chết thật sự khó coi.
Trên khoang thuyền, Nguyên Trừng vốn ở trên lưng Cóc Béo, hiện tại hai tay nắm lấy thành thuyền, nhờ Cóc Béo giúp đỡ phía sau mà đứng thẳng tắp, áo choảng của Sầm Nhị dùng để che mặt được khoác trên vai, tay áo theo gió tung bay sau người. Đầu tóc rối bời như tảo biển, khi bay cao, khi phủ lấy mặt nhưng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt bầm tím, đuôi mắt ứ hồng, sắc môi trắng bệch tựa quỷ.
Thì ra người này, ngay cả khuôn mặt cũng bị tra tấn dã man, thảm thương không ra dạng người.
“Ngày xưa gặp mặt vội vã, mới đó đã ba năm, đêm trước gặp lại chưa kịp ôn chuyện, Nguyên đại nhân có khỏe hay không?” Bạch Vũ xoay người lại, kiếm đã thu vào vỏ, hai tay ôm quyền, “Tiêu mỗ có lễ.”
“Nay Nguyên mỗ đã không mang quan chức trong người, Tiêu tướng quân không cần đa lễ.” Khóe miệng Nguyên Trừng cong lên, nụ cười giống như hoa sen trong bể máu, “Nếu ba năm trước đây Nguyên mỗ được thấy kiếm thuật của tướng quân, đêm trước đã đi cùng tướng quân rồi. Người muốn mạng của ta thật sự rất nhiều, ta sợ liên lụy tướng quân, cho nên đành phải ẩn thân một mình.”
“Nguyên đại nhân nói như vậy là khách khí rồi. Nếu ta sợ đại nhân liên lụy, sao còn cất công đến Nam Đức một chuyến? Từ sau khi đại nhân đột nhiên mất tích, lòng Tiêu mỗ nóng như lửa đốt, chỉ sợ đại nhân lọt vào tay kẻ ác. Hôm nay vốn muốn nhờ nhà thuyền dừng lại thêm mấy ngày, trở về tìm đại nhân. Không ngờ lại trùng hợp như thế, đại nhân cùng Tiêu mỗ ở trên một chiếc thuyền. Như thế rất tốt, Tiêu mỗ có thể đưa đại nhân an toàn trở về, cũng coi như không phụ sự giáo phó của bên trên.” Bạch Vũ bước lên thềm gỗ, chậm rãi đi lên khoang thuyền.
Tiêu Nhị Lang? Tiêu Tướng quân?
Mặc Tử tuy rằng đoán ra Bạch Vũ và Kính Vương phủ có quan hệ sâu xa, nhưng thế nào cũng không ngờ tới hắn chính là nhị công tử của Kính Vương phủ. Như thế nếu Cầu Tam nương gả vào, chẳng phải sẽ thành đệ muội của hắn hay sao? Nàng tuyệt đối không thể để lộ ra thân phận thật của mình, nếu không về sao có thể lăn lộn trong Kính Vương phủ? Chỉ cần vừa có hành động gì bất thường, chỉ sợ rằng Tam đệ của hắn sẽ bỏ lão bà lần thứ ba.
Bạch Vũ? Đã sớm biết rằng đây là tên giả, tên này cùng tính cách của hắn căn bản không xứng.
“Mặc ca, xem ra chúng ta hiểu lầm.” Sầm Nhị ghé đến bên cạnh Mặc Tử, nhỏ giọng nói, “Quan hệ của hai người này có vẻ rất tốt.”
“Tốt mới là lạ.” Mặc Tử bĩu môi, “Ngươi nghe cẩn thận sẽ rõ, bọn họ đang giả bộ khách khí, dối trá khiến cho ta nổi cả da gà.”
Một tiếng Nguyên đại nhân, một tiếng Tiêu Tướng quân, hai ba năm gặp lại, lòng nóng như lửa đốt, nhưng nụ cười của Nguyên Trừng không đơn giản, hành động của Tiêu Nhị Lang cũng vô cùng cẩn thận, như là quan hệ của một con hồ ly và một con sói.
“Ta nghe Nguyên tiên sinh gọi hắn Tiêu Tướng quân, hắn sẽ không thật sự là tướng quân chứ? Nếu là người của triều đình, trực tiếp xuất cảnh là được rồi, sao còn muốn lên thuyền của chúng ta?” Sầm Nhị đại khái cho rằng tướng quân là ngoại hiệu giang hồ của hắn.
“Tướng quân là thật, vấn đề còn lại hơn nửa là hắn phụng lệnh bí mật, không thể quang minh chính đại tiến vào Nam Đức. Không tìm thuyền tư, sao có thể qua sông?” Chạy đến địa phương của người khác cướp khâm phạm, đương nhiên không thể rêu rao khắp nơi.
Sầm Nhị đổ mồ hôi lạnh, trời ạ, thế sau khi bọn họ trở về, có thể bị bắt giam hay không?
“Mặc ca?” Rắn Nước ngăn trở Tiêu Nhị Lang đường đi, Cóc Béo hỏi ý Mặc Tử.
Tiêu Nhị Lang nghiêng đầu, lạnh lùng liếc mắt một cái, “Mặc ca, ngươi vẫn nên gọi người của ngươi ở dưới nước lên đi. Nguyên đại nhân đã tự mình lộ diện, không cần mọi người đồng quy vu tận.”
Trong lòng Mặc Tử tuy có cố kỵ hơn với hắn, nhưng ỷ vào hóa trang trên mặt, tin rằng tương lai sẽ không bị nhận ra, cho nên khi nói chuyện vẫn không kiêng nể, “Bạch Vũ hay là Tiêu Tướng quân, một kẻ không dám nói tên thật, tốt nhất đừng khoa tay múa chân với người khác.”
Mặc kệ Tiêu Nhị Lang đột nhiên nhíu mi, nàng vẫn cúi chào với Nguyên Trừng, “Nguyên tiên sinh nếu không muốn chung một thuyền với bọn họ, chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ xử lý.”
“Ngươi dám xử lý như thế nào?” Thạch Lỗi thấy mọi người đều đã nói ra, hùng hổ mười phần, “Một tên buôn lậu hàng nhỏ như ngươi, chúng ta có thể xử tử hình ngay tại chỗ này. Ngươi còn dám xử lý chúng ta?”
“Tử hình ngay tại chỗ?” Mặc Tử ỷ vào sông nước, căn bản không sợ, “Ta là kẻ buôn lậu, ngươi là kẻ nhập cư trái phép. Cho dù là mệnh quan triều đình thì thế nào? Các ngươi ở Nam Đức cướp Tể tướng, chuyện này nếu truyền ra ngoài, hai nước nảy sinh xung đột. Ngươi dám động vào chúng ta, ta cũng dám liều mạng đưa tin tức ra, để xem cuối cùng ai thắng.” Luận võ, sáu người bọn họ đúng là lợi hại, nhưng luận kỹ năng bơi, sáu trong năm người bên này của nàng là cao thủ trong cao thủ, trong đó có thể tính cả nàng. Nàng tạo thuyền, đặc biệt thích bơi lội, ở trong nước tự do tự tại như cá.
“Ngươi ——” Thạch Lỗi nói không lại Mặc Tử, giận sôi lên.
“Mặc ca.” Nguyên Trừng gọi nàng.
“Nguyên tiên sinh.” Đệ nhất tham quan trước kia có tham lam bao nhiêu, nàng không biết. Nàng chỉ biết, hắn cứu nàng, ở một khắc khi kiếm của Tiêu Nhị Lang chuẩn bị đâm thủng yết hầu nàng. Bởi vậy, nàng tôn trọng người này.
“Việc đã đến nước này, không cần liên lụy các ngươi nữa. Ý trời muốn Nguyên mỗ làm tù nhân Đại Chu, Nguyên mỗ cũng đành chấp nhận. Mời ngươi gọi vị lão nhân gia kia lên thuyền, nhanh chóng rời khỏi Nam Đức cho thỏa đáng.” Lời này của Nguyên Trừng là thật tâm.
Rắn Nước tránh sang một bên, Cóc Béo cũng tránh sang một bên.
Tiêu Nhị Lang một tay để lên vai Nguyên Trừng, quay lại hô một tiếng “xích trói” với tùy tùng bên dưới.
Lập tức, một sợi xích đen phi tới tay Tiêu Nhị Lang, hắn nắm lấy muốn đem hai tay Nguyên Trừng trói lại.
“Chậm đã.” Mặc Tử cũng đi lên khoang thuyền.
Thạch Lỗi muốn theo sau, Trọng An đã nhanh chân hơn trước, giẫm lên thành thuyền lướt qua đỉnh đầu Mặc Tử, đứng ở đỉnh khoang thuyền ngăn nàng lại, “Mặc ca, Nguyên đại nhân đã chấp nhận, ngươi cần gì phải khổ sở dây dưa?”
Mặc Tử đứng lại, cách Trọng An, nói với Tiêu Nhị Lang, “Ta từng nói, trên thuyền ta, phải tuân the quy củ của ta. Bằng không đừng trách ta trở mặt.”
“Ngươi muốn thế nào?” Tiêu Nhị Lang thật không biết người lấy can đảm ở đâu, đã biết hắn là ai, vẫn muốn hắn phải tuân theo quy củ.
“Nguyên tiên sinh nguyện ý đi theo các ngươi, ta không còn lời nào để nói. Có điều, nếu hiện tại hắn là khách trên thuyền của ta, vừa rồi lại cứu ta, ta không thể đứng nhìn hắn chịu ủy khuất ở trên thuyền. Hai tay hắn bị trật khớp, mới nối còn chưa đến nửa ngày, hơn nữa cả người đều là thương tích, chưa được trị liệu. Bãi Kinh Ngư nguy hiểm, các ngươi cũng đã thấy rồi. Gió lớn sóng gấp, người bình thường đều khó có thể ngồi yên ổn, huống chi là tay chân bị trói. Nhỡ đâu rơi xuống sông, nhất định chỉ có đường chết. Cho nên, ở trên thuyền ta không thể trói. Xuống thuyền, tùy các ngươi.” Mặc Tử thật sự nhìn không được.
“Luôn mồm nói thuyền của ngươi, quy củ của ngươi. Được lắm, ta hỏi ngươi, có phải nếu người ở trên thuyền của ngươi chạy mất, ngươi sẽ gánh vác tội phản quốc của hắn đúng không?” Thật ra Tiêu Nhị Lang càng muốn hỏi là, nàng rốt cuộc đã thu của Nguyên Trừng bao nhiêu lợi. Nguyên Trừng cứu nàng? Một kiếm kia nhìn có vẻ sắc bén, nhưng dừng lại trên cổ, chỉ là hù dọa mà thôi, căn bản không lấy được mạng.
“Tội phản quốc?” Mặc Tử hừ hừ cười, “Khi Nguyên tiên sinh rời khỏi Đại Chu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, phản cái gì quốc? Có điều, ta đồng ý với ngươi, nếu ở trên thuyền hắn bỏ chạy, ngươi khép ta đồng tội.”
“Đứa trẻ thì thế nào? Nguyên thị tạo phản, cả nhà đều phải trảm, liên luỵ Cửu tộc, chính là chiếu mệnh của tiên đế. Cho dù trẻ con trong tã lót, cũng là tội nhân.” Thạch Lỗi trừng mắt nói.
Mặc Tử thật muốn hỏi gã họ Thạch này, khi hắn bị vu oan tạo phản, cả nhà đều bị giết sạch, có phải vẫn có thể nói thoải mái như vậy hay không. Cũng muốn hỏi, một người phạm tội, liên lụy đến nhiều người vô tội khác, hoàng đế kia đến tột cùng có được coi là hôn quân. Nhưng nàng biết, không thể nhẫn nhịn mà nổi giận đối với những người này là một chuyện, nhưng trước mặt đám quan triều đình cổ hủ ngu mắng hoàng đế tiền nhiệm lại là một chuyện khác.
“Được, ta không trói hắn.” Tiêu Nhị Lang rất ít khi thỏa hiệp với người khác, nhưng lần này hắn đồng ý.
Hắn cũng có mắt nhìn, biết lời nói của Mặc Tử về tình trạng thân thể của Nguyên Trừng là sự thật, chỉ cần thuyền còn ở trong nước, cơ hội đào thoát dường như không có. Hơn nữa, không cột lại, vẫn có thể coi giữ. Hiện tại mấu chốt, là nhanh chóng trở lại Đại Chu. Hiện tại không chịu yếu thế, đắc tội với người trên thuyền này, thật sự không sáng suốt.
Mặc Tử cũng không cám ơn Tiêu Nhị Lang. Trải qua một hồi ầm ĩ như vậy, trong lòng nàng thật sự không thoải mái.
“Sầm Nhị, Cóc Béo, các ngươi dìu Nguyên tiên sinh vào khoang thuyền nghỉ ngơi.” Nàng gọi Sầm Nhị đi lên, không muốn để Tiêu Nhị Lang và đám thủ hạ của hắn ra tay.
“Đa tạ Mặc ca.” Nguyên Trừng ho khan vài tiếng, theo nâng đỡ của hai người tiến vào khoang thuyền.
Đợi bọn hắn đi vào, Tiêu Nhị Lang lạnh lùng liếc mắt nhìn Mặc Tử một cái, đi đến bên người nàng, “Ngươi cũng biết Nguyên Trừng là loại người nào? Không hỏi trái phải đúng sai, đã đồng tình, cẩn thận bị cắn ngược.”
“Không nhọc Tiêu Tướng quân quan tâm. Hắn ở trên bờ là loại người nào, ta mặc kệ. Ta chỉ biết, hắn và Tiêu Tướng quân đều là khách trên thuyền ta. Ta đối với các ngươi như thế nào, tự nhiên cũng đối xử với hắn như thế. Nếu không phải các ngươi phá hỏng quy định trước, ta cũng không muốn để các ngươi lăn xuống thuyền. Quy củ cũng như thế với Nguyên tiên sinh. Hắn ở trên thuyền khi dễ các ngươi, nhất định phải báo cho ta biết, ta quyết không thiên vị giúp hắn.” Mặc Tử nói xong, cũng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, bước xuống cầu thang.
“Tiêu Tướng quân, người này không bình thường.” Trọng An thấy mọi chuyện đã được giải quyết, thoáng yên tâm.
“Có gì không bình thường? Chẳng qua chỉ là kẻ tiểu nhân tham tài.” Tiêu Nhị Lang cũng cất bước đi rồi.
Trọng An nhìn bóng dáng Mặc Tử ở đầu thuyền, “Kẻ buôn hàng lậu? Hạ nhân trung thành? Tiểu nhân? Hay một kẻ thông minh? Đúng là một nhân vật nan giải.”
“Mặc ca, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Cá Xấu lại đây hỏi.
Rắn Nước ở bên cạnh dựng thẳng tai.
Mặc Tử đem chuyện của đệ nhất tham quan đơn giản nói qua.
“Ai ôi.” Cá Xấu thè lưỡi, “Trên thuyền này của chúng ta có một tể tướng, một tướng quân, khoang thuyền này sẽ không bay lên đến trời chứ? Có che đạy được không đây?”.
“Để cho bọn họ tự che đạy lẫn nhau.” Mặc Tử cười cười, “Nhưng chuyện ba huynh đệ các ngươi là cao thủ che giấu thật tốt, ta thật sự không biết.”
“Cái gì mà cao thủ? Chuyện trước kia chúng ta đã sớm quên, nay chỉ là dân chèo thuyền, dựa vào chút sức lực kiếm tiền mua rượu uống, sống tự tại qua ngày.” Cá Xấu chọc chọc nhị ca hắn, “Có phải hay không, nhị ca?”
Rắn Nước gật đầu.
“Đúng là nên học cách suy nghĩ của các ngươi.” Nàng đối với quá khứ của mình vẫn chưa từ bỏ, lại sợ hãi. Tiến lui trong lúc đó, lại do dự con đường phía trước nên đi như thế nào, loanh quanh luẩn quẩn, kết quả vẫn ở tại chỗ.
“Nghe qua, dường như Mặc ca cũng có chuyện xưa.” Cá Xấu nói, lại lơ đễnh, “Đừng nghĩ nhiều quá, những ngày tháng này, chính mình cảm thấy được là được.”
“Nói đúng.” Mặc Tử cũng không truy hỏi quá khứ của bọn họ, tóm lại hiện tại mọi người đứng trên một cái thuyền đồng tâm hiệp lực là được, “Xuống nước thôi, chúng ta phải đem thuyền bầu dục phá đi.”
“Thực sự phải phá bỏ sao?” Cá Xấu từng nghe Mặc Tử nói đến chuyện này, lúc này không phải muốn dấu thuyền xuống đáy nước nước, mà là muốn đem thuyền dỡ thành những tấm gỗ.
“Tháo đến hoàn toàn, để không ai có thể nhìn ra trước đây nó là thuyền thì thôi.” Hàng lậu không đi nữa, tự nhiên thuyền cũng không thể tồn tại. Chìm ở đáy nước một năm nửa năm, có thể không bị ai phát hiện. Nhưng hai ba năm thì sao? Thuyền này mặc dù muốn công khai, cũng phải do nàng lựa chọn, nếu không thà rằng nàng hủy thuyền.
Mặc Tử thả người nhảy xuống, vô số bọt khí trong nước dán lên tứ chi, hoàn toàn không biết lạnh.