Cầu Tam nương đang luyện chữ, vẫn là kiểu luyện một chút lại nghỉ ngơi nghĩ lung tung như trước.
Mặc Tử ở bên cạnh mài mực. Bởi vì người luyện chữ không chuyên tâm, người mài mực cũng không thể liên tục mài được, cho nên mài vài cái lại ngồi nghỉ.
Có điều, nhìn như hai người đều không chút để ý đến công việc của mình, lỗ tai dựng thẳng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài thư phòng, nha hoàn Hồng Mai mới tới đang dạy dỗ quy củ cho đám tiểu nha đầu cũng mới tới.
Lần trước khi Cầu Tam nương dẫn theo Hồng Mai đến tạ ơn lão Vương phi, Hồng Mai ám chỉ đám tiểu nha đầu trong Mặc Tri cư không đủ thông minh, tay chân lóng ngóng, lão Vương phi nghe thấy thế lập tức đổi một loạt, ngay cả vú già mụ mụ coi cửa cũng đổi, nói thẳng là muốn dạy dỗ lại một lần nữa, tránh cho cỏ đổ về một phía, tự cho là ở trong phủ lâu, có quyền tác oai tác quái.
Đám tiểu nha đầu mới này, đều được chọn lựa rất cẩn thận, tiểu nha đầu sai vặt lấy “Tri” là họ, tên đặt theo Xuân – Hạ – Thu – Đông, Vũ – Tuyết – Tình – Noãn. Ba nha đầu bậc hai lấy “Mặc” làm họ, đặt tên thành Mặc Yên, Mặc Ngọc, Mặc Hinh.
“Mặc Tri cư, Mặc Tri cư, tên này có nghĩa là làm nhiều nói ít.” Hồng Mai lấy tên của Mặc Tri cư nói kèm với lời răn dạy, cũng rất có đạo lý, “Bình thường phải nghe theo mệnh lệnh, cái gì nên nói cái gì không nên nói, phải suy nghĩ rõ ràng. Nếu để ta nghe được nghị luận lung tung, ta nói lại với nãi nãi, đến lúc đó cho dù là kẻ nào nói, các ngươi sẽ đều bị bán trở về nhà chứa. Nãi nãi có rộng lượng đến đâu cũng không phải người các ngươi có thể đưa ra bàn luận. Cố gắng làm việc cho tốt, lời nói có hiểu biết một chút, tự nhiên sẽ không bị bạc đãi…”
Bạch Hà, Lục Cúc, Tiểu Y đứng ở ngoài hành lang, nghe Hồng Mai nói đến say xưa.
Cầu Tam nương thu ánh mắt lại, “Thực ầm ỹ, hại ta không thể yên tĩnh luyện chữ.”
“Đó không phải là Hồng Mãi đang lập quy củ sao? Ta cảm thấy lời nói của Hồng Mai cũng rất có đạo lý. Thị phi từ xưa đến này, phần lớn đều là do lắm miệng mà ra.” Mặc Tử cười đến vui vẻ.
Cầu Tam nương nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Không ngờ Hồng Mai đến đây ngươi lại vui vẻ như vậy? Theo lý mà nói, địa vị của nàng cao hơn người, ngươi không nên thoải mái mới đúng. Hơn nữa, hiện tại còn nhiều thêm ba nha hoàn bậc hai.” Theo quy củ của Vương phủ, trong viện của thiếu phu nhân, nếu như không có vú già và mụ mụ lớn tuổi, phải có bốn nha hoàn bậc nhất, bốn nha hoàn bậc hai, ba nha hoàn bậc ba.
“Có gì mà ta phải lo lắng? Dù sao cũng là nha đầu hồi môn, chuyện gì cũng có cô nương, à không, là có nãi nãi ngài che chở cho ta.” Đôi chủ tớ trong thư phòng này có thể nói chuyện vui đùa với nhau, bởi vì, Mặc Tử là người duy nhất có thể cùng Cầu Tam nương đọc sách luận chữ.
Cầu Tam nương tỏ vẻ xem thường, “Từ khi nào cô nương ta lại trở thành bia chắn của ngươi rồi?”
Mặc Tử cười nháy mắt mấy cái, “Đó là cô nương thương lão nhân ta thôi.”
Cầu Tam nương bị chọc cười, một lát vẻ mặt lại trở nên nghiêm nghị, “Theo ngươi, Hồng Mai này có thể dùng hay không?”
“Vì sao không thể? Nàng là người của lão Vương phi, muốn mượn tay cô nương để ngăn chặn Kim Ti. Kim Ti đã sinh được thứ tử. Nếu như Tiêu Tam lại bỏ cô nương, mà cô nương không sinh được trưởng tử, như thế không thể không lập thứ làm trưởng, Kim Ti sẽ thuận lý thành chương trở thành chủ mẫu. Vương phủ này này yêu thể diện như thế, sao có thể để cho một nha đầu thu phòng trở thành chính thê. Tuy rằng cô nương là con gái thương nhân, nhưng tổ tiên từng làm quan trong triều, mặc dù không thể so với đại tiểu thư danh môn khuê các, nhưng cũng xứng với Tiêu Tam. Ta thấy, lúc này cho dù thế nào đi nữa trưởng bối trong Vương phủ cũng sẽ giúp đỡ cô nương áp chế Kim Ti. Nếu như chuyện của cô nương không thành, bọn họ cũng vội đến đỏ mắt. Hồng Mai tới rất đúng lúc, ai cũng biết nàng là tâm phúc của lão Vương phi. Cô nương vốn không muốn dính líu đến những thị phi trong phủ này, nếu để nàng ở phía sau nghĩ kế sách cho cô nương, cho dù dùng được hay không, cũng đỡ cho cô nương phải phân tâm.” Tóm lại một câu, Hồng Mai đến, không phải chuyện xấu.
Tính tình của Cầu Tam nương dễ nóng giận. Tuy rằng thông minh nhưng đối với chuyện đấu đá trong nhà lại không rành. Nhớ ngày đó mâu thuẫn với Trương thị gay gắt như thế, chính là bởi vì nàng thẳng thắn đáp trả bất cứ lúc nào, toàn phủ trên dưới đều ngửi được mùi thuốc súng. Muốn vị đại tiểu thư này ra tay tàn nhẫn thì rất đơn giản, nhưng muốn nàng nén giận gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Mặc Tử phải theo ở bên người nàng, tùy lúc khuyên giải để vị tiểu thư này không hành động quá cảm tính.
Hồng Mai là một người rất biết cách cư xử. Đối với Cầu Tam nương vô cùng tôn trọng. Đối với bốn nha đầu hồi môn các nàng, cho dù là thân phận thấp nhất như Mặc Tử cũng vô cùng thân mật. Nhưng đối với cái nha đầu khác, lại chỉ dùng quy củ nói chuyện. Ngay cả Kim Ti dường như cũng kiêng kị nàng mà rất khách khí.
“Nghe ngươi nói như vậy, có phải nàng ta còn lanh lợi hơn ngươi hay không?” Cầu Tam nương thấy Mặc Tử thao thao bất tuyệt một chuỗi dài, chỉ nói Hồng Mai tốt.
“Đó là tất nhiên. Từ nhỏ Hồng Mai đã theo hầu lão Vương phi, người và chuyện trong Vương phủ, không thể nói biết hoàn toàn nhưng so với ta thì thông thuộc hơn nhiều. Nếu có thể thu phục được Hồng Mai, chuyện trong nhà sẽ không cần đến ta, ta có thể công thành lui thân.” Đấu đá lẫn nhau, Mặc Tử thật sự đã chán ngấy. Ở trong mắt nàng, chuyện này chỉ giống như ăn no lại không có phòng tập thể thao để vận động, cuộc sống của một đám nữ nhân quá giàu có sung sướng, không có gì đáng theo đuổi, đành phải lấy nhau ra để tiêu khiển.
“Đúng là câu này —— thu phục được Hồng Mai. Ngươi cho rằng ta không biết trọng nhân tài, đem ngươi vây khốn ở chỗ này, không thể ra ngoài kiếm bạc đúng không? Hồng Mai tuy rằng có thể dùng, nhưng chẳng qua là dùng ở trong phủ. Chuyện làm ăn ở bên ngoài của chúng ta, vẫn không thể để lọt một khe hở, gạt nàng tiến hành. Của hồi môn của ta có hai thôn trang ở bên ngoài kinh thành, chuyện kinh doanh Vọng Thu lâu cũng không để cho người trong phủ biết. Về sau nếu có thêm nghề nào khác, có thể kiếm thêm chút lợi nhuận rồi hãy từ từ báo lại cho trưởng bối.” Cầu Tam nương lo lắng chu toàn. Nếu như biết nàng có sản nghiệp ở bên ngoài, bất mãn với chuyện nàng dâu quá phóng túng ở bên ngoài là một chuyện, khiến người ta mơ ước lại là một chuyện khác, “Có điều ngươi nói cũng đúng một nửa. Công thành lui thân. Hồng Mai này có thể tạm thời giúp đỡ ta chuyện trong Vương phủ, ngươi có thể chuyên tâm với chuyện bên ngoài. Đã năm sáu ngày rồi, không ra khỏi cửa, cũng không có tin tức nào được truyền đến, trong lòng ta thật sự khó chịu.”
Đã nói đến chuyện Mặc Tử quan tâm nhất, nhưng thần sắc của nàng vẫn không chút hưng phấn, ngược lại còn hơi tương phản, “Ta đi ra ngoài thì làm sao đây? Nếu như Hồng Mai như hỏi đến —— “
Cầu Tam nương gắt lời nàng, “Nếu nàng hỏi, ta sẽ nói sai ngươi ra ngoài vườn làm việc. Ta thấy, Vương phủ này không có ưu việt gì, chỉ là quá rộng lớn, đi ra bên ngoài có tìm nửa ngày cũng không thấy người.”
“Thế cũng không thể dùng cớ này thường xuyên được. Một lần hai lần thì không sao, nhưng ba bốn lần, Hồng Mai chắc chắn sẽ sinh nghi.” Mặc Tử thầm nghĩ người ta cũng đâu phải kẻ ngốc.
“Cùng lắm thì ta phái ngươi đi đẽo gỗ, đóng cửa lại, ai cũng không thể quấy rầy. Ta là chủ tử, cao hứng có thể tùy ý bao che khuyết điểm, nếu ngay cả điểm ấy Hồng Mai cũng không chịu được, ta cảm thấy nàng không có nhiều công dụng.” Cầu Tam nương đã quyết định.
“Cô nương nói phải.” Mặc Tử cười cười, thấy nét mực trên giấy đã khô, liền hỏi, “Cô nương còn luyện chữ nữa sao?”
Cầu Tam nương vừa định nói không luyện, đột nhiên thấy giọng nói mừng rỡ của Hồng Mai ở ngoài phòng.
“Tam gia đến.”
“Tam gia đến, nàng ta cao hứng như vậy làm gì?” Cầu Tam nương vốn muốn buông bút lại cầm lên, “Nếu nàng muốn thay thế Kim Ti, ta tuyệt đối không ngăn cản. Nếu Tiêu Tam thu thêm vài nha đầu, như thế ta sẽ không bị mọi người nhìn chằm chằm nữa.”
Mặc Tử phì cười một tiếng, làm cổ tay hơi run vài giọt mực bắn cả ra ngoài, “Lời này của cô nương thật có đạo lý. Có phải cô nương đang học tập Giang Tố Tâm?”
“Nếu Tiêu Tam nguyện ý, ta sẽ giúp hắn, để ta yên tĩnh là được rồi.” Lúc trước ở trong Cầu phủ, viện nhỏ của Cầu Tam nương không có người quản, nhưng Mặc Tri cư này tuy rằng hẻo lánh nhưng không phải nơi thanh tĩnh. Các trưởng bối thường xuyên ân cần hỏi han, Hồng Mai kiên trì thiết lập quy củ, tiểu thiếp Kim Ti mỗi ngày đến hầu hạ nàng ăn cơm, khẩu vị cũng chẳng còn.
“Cô nương, gả cho người ta, là không thể thanh tĩnh.” Chỉ có làm ni cô, mới thanh tĩnh: “Theo như quy củ, hai người con của Kim Ti đều phải do cô nương nuôi dưỡng. Ta đoán, một thời gian nữa Hồng Mai hoặc Vương phi sẽ đề cập đến chuyện này. Đến lúc đó, cô nương còn phải làm mẫu thân của người ta. Cuộc sống tốt đẹp khi đó mới thật sự bắt đầu.”
Mặc Tử nói xong nói xong, vui sướng khi người gặp họa, hiếm khi nở nụ cười tà ác.
Cầu Tam nương thấy nàng đắc ý vênh váo, duỗi tay chỉ thẳng vào mặt nàng —— bút đưa một nét, từ mũi đến sát mang tai, bộ dáng thực buồn cười, khiến tâm tình Cầu Tam nương vui vẻ, ha ha cười lên.
Mặc Tử nâng tay áo muốn lau, có người lại không chịu.
“Đợi chút, đừng lau, để ta nhìn xem có gì mà vui vậy.” Tiêu Tam đẩy cửa tiến vào.
“Cô gia lại nói đùa rồi, mặt bị vẽ đen, có gì đáng xem?” Mặc Tử không để ý, duỗi tay lau.
“Ta chỉ muốn nhìn xem Hán Hoàng môn lệnh chương thảo viết ở trên mặt sẽ thành dạng gì mà thôi.” Tiêu Tam nhìn mặt Mặc Tử, “Dù sao lau cũng không sạch, sao không để ta nhìn xem cẩn thận?”
“Cô gia cần gì phải nhìn mặt ta, trên bàn có một tờ giấy cô nương vừa luyện Hán Hoàng môn lệnh chương thảo, có thể cầm đến nhìn càng thêm rõ ràng.” Mặc Tử chỉ vào tờ giấy Tuyên Thành dưới tay Cầu Tam nương.
Tiêu Tam à à hai tiếng, đi đến bên người Cầu Tam nương, cúi đầu nhìn: “Kỹ thuật chơi cờ của Tam nương đã tốt, không ngờ chữ viết cũng đẹp như thế.”
“Chẳng những chữ viết đẹp, hơn nữa còn gảy đàn hay, vẽ tranh đẹp.” Mặc Tử mô phỏng cách nói chuyện của Hồng Nương*.
Cầu Tam nương híp mắt nhìn về phía Mặc Tử, ý bảo nàng nói ít lại.
Cũng đúng. Oanh Oanh tiểu thư có tình ý với Trương Hữu Sinh**, cho nên mới cảm kích Hồng Nương giật dây bắc cầu. Còn Cầu Tam nương và Tiêu Tam chỉ bị ràng buộc với nhau qua trong mối quan hệ thông qua một hôn lễ, không có tình cảm phu thê mà chỉ mang thân phận trên danh nghĩa, bây giờ cũng vừa mới nhận thức nhau.
*Hồng Nương, Oanh Oanh, Trương Hữu Sinh: đều là nhân vật trong tác phẩm “Tây sương ký”, Hồng Nương là nha hoàn của Thôi Oanh Oanh, đã bắc cầu giật dây cho mối tình của nàng Oanh Oanh và chàng Hữu Sinh.
“Chàng đến tìm ta có việc gì sao?” Cầu Tam nương biết chuyện Tiêu Tam vì liên tiếp bỏ hai vị chính thê mà bị giáng xuống làm quan biên soạn sách nho nhỏ, đa số thời gian đều ở Tịnh Tuyền các đọc sách.
“Ta vừa đến chỗ mẫu thân, thấy Ngọc di đưa cho mẫu thân xem một bài ca từ. Ta thấy nét chữ rất đẹp, Ngọc di nói là nàng viết? Đã nhiều ngày mải mê đọc sách, quên mất chuyện nàng mới vào phủ, cho nên đến đây bồi tội.” Tiêu Tam nói xong, gọi Thanh Tước tiến vào, “Đây là thư đồng của ta.”
“Thanh Tước cúi chào Tam nãi nãi.” Thanh Tước cầm trong tay một quyển trục, sau khi giao lại cho Tiêu Tam, hai đầu gối quỳ xuống, hành đại lễ.
Cầu Tam nương bảo Thanh Tước đứng lên, quay lại nói với Tiêu Tam, “Không phải ta viết từ, là Mặc Tử đọc được ở đâu đó, ta chỉ viết lại mà thôi. Bồi tội cái gì, chuyện đó không cần thiết. Đọc sách cũng giống như chơi cờ đánh đàn, một khi bị cuốn vào chính là vô ngã*.”
*Vô ngã: cảnh giới chỉ mình ta.
Tiêu Tam thấy Cầu Tam nương nói chuyện thoải mái, không khỏi cười lớn, “Hay cho một câu vô ngã.”
Mặc Tử cảm thấy này hai người có thể nói chuyện rất hợp nhau, lại xen miệng vào, “Nghe nói cô gia cũng luyện chương thảo, không biết chữ của ngài và cô nương, ai viết đẹp hơn?”
“Cái này phải so sánh mới biết được.” Tiêu Tam nổi lên hưng thú, “Tam nương cảm thấy thế nào?”
“Ăn cơm xong nói sau. Đói bụng sẽ không có hứng thú.” Tam nương cũng là người hiếu thắng, “Mặc Tử, ngươi đi ra ngoài gọi người dọn cơm. Nơi này cũng không cần ngươi hầu hạ, nên làm gì thì làm đi.”