“Ngài nói đem Hồng Du ao giao cho ta quản lý?” Mặc Tử vốn đang thổi vụn gỗ bên trên cây cầu chín khúc vừa đẽo xong, nghe xong Cầu Tam nương nói thế, quay đầu nhìn chằm chằm nàng.
Cầu Tam nương cười gật gật đầu, “Thế nào? Rất cao hứng đúng không?”
“Nãi nãi đang nói giỡn hay là nghiêm túc?” Trên mặt Mặc Tử lại không có ý cười, “Nếu tùy tiện nói, thế là tốt nhất. Vẫn là câu nói lúc trước, ngài không cần khen ta.”
“Mặc Tử, ngươi mất hứng sao? Ta nghĩ đã hiểu rõ ngươi, ngươi không thích bị giam cầm mãi trong tiểu viện này, đúng chứ? Nay ta cho ngươi cơ hội, vì sao không muốn?” Mặc Tử nhíu mi, Cầu Tam nương cũng chau mày.
“Nếu nãi nãi để ta thay Sầm Nhị tiếp quản Vọng Thu lâu, ta sẽ thật sự cao hứng. Còn Hồng Du ao? Chỗ này cái gì đều không có, cỏ dại còn cao hơn đầu người. Mặc dù có giấy kinh doanh bãi thuyền, nhưng bỏ hoang gần trăm năm, phải bắt đầu lại từ đầu nói dễ hơn làm. Hơn nữa nghề đóng tàu vốn không thể so với những nghề khác, đối với kỹ năng tạo thuyền yêu cầu vô cùng cao, không phải chọn một tiểu nhị biết tính toán là có thể khởi công, lại càng không phải người có chút tài mọn như ta có thể chỉ huy thuyền công. Làm ra một con thuyền thứ phẩm, chính là một mạng người.” Mặc Tử nói đều những lời thật lòng, sau khi cự tuyệt lại đưa ra kế sách, “Nếu như nãi nãi muốn kinh doanh bãi thuyền, có thể tìm người có kinh nghiệm.”
“Trước không nói người ta có chịu làm việc cho một nữ tử hay không, cho dù có kinh nghiệm, ta cũng không biết có thể tin hay không, lại không thể tự mình coi quản. Tuy rằng ta không trông cậy vào bãi thuyền kia có thể kiếm tiền, nhưng cũng không thể mở to mắt để đó lỗ vốn.” Cầu Tam nương buông con thuyền gỗ nhỏ ra, “Giao cho ngươi, ta cũng không chắc chắn điều gì, chỉ là thấy để hoang một nơi rộng lớn như vậy, chẳng bằng làm gì đó.”
“Nãi nãi, việc cấp bách bây giờ vẫn là khai trương Vọng Thu lâu. Dù sao hiện tại chưa để ý nơi đó, cũng không cần lo lắng lỗ vốn.” Mặc Tử nói một câu cuối cùng trước khi Cầu Tam nương bước ra khỏi phòng gỗ.
Cầu Tam nương quay đầu, giống như xác định Mặc Tử nói lời thật tình, cuối cùng cười cười: “Đúng thế. Gần đây ta nhàn rỗi, cho nên nghĩ hơi nhiều một chút.”
Mặc Tử đáp một tiếng, tỏ vẻ đồng ý, rồi lại cúi đầu tiếp tục điêu khắc.
Tầm mắt Cầu Tam nương dừng lại trên người Mặc Tử thêm một lát, vẻ mặt như có suy nghĩ, rồi xoay người đi ra ngoài. Tuy rằng Mặc Tử nói đúng, không đầu tư, cũng sẽ không phát sinh điều gì. Có điều, càng nghĩ đến lời nói của thầy tướng số kia, nàng lại càng cảm thấy có thể tin.
Trăm năm qua Cầu thị giàu có, nhưng không thể thành đại phú đại quý, càng không có duyên với triều đình, không có một người làm quan. Chưa nói đến chuyện làm quan, ngay cả kinh thương, thế hệ sau càng không bằng thế hệ trước. Nàng là nữ nhi, không được tính bên trong. Nhưng Cầu Tam, Cầu Tứ thật sự không thể trông cậy vào. Cầu gia đã sớm ngã xuống từ đỉnh núi cao, cho tới bây giờ, chỉ sợ rơi xuống đáy cốc. Hồng Du ao là nơi làm giàu của Cầu thị, lại bị con cháu bỏ hoang phế, có phải là nguyên nhân Cầu thị càng lúc càng lụi bại hay không? Mà hiện tại rơi vào tay nàng, nàng cũng bị bí tắc đủ đường, quản chế rất nhiều. Xem ra, nơi này tuyệt đối không thể tiếp tục để hoang được. Cho dù nàng không hiểu mệnh lý, cũng biết phong thuỷ.
Ngày tiếp theo là sinh nhật của Vệ Quỳnh Ngọc, Mặc Tử theo Cầu Tam nương đi lại.
Lần đầu tiên xuất hiện trước mặt nhóm chủ tử ở Vương phủ, có điều Mặc Tử rất có kinh nghiệm đối với việc làm thế nào để không bị người khác chú ý. Đầu cúi thấp, mượn Bạch Hà và Hồng Mai đứng ở chiến tuyến thứ nhất, lại mượn cái bóng cao gầy của Tiểu Y, nàng bình yên đứng sau bóng ba người. Dường như không ai để ý đến một nha đầu bậc hai bên người Tam thiếu phu nhân.
Tiệc rượu diễn ra trong viện của Vệ Quỳnh Ngọc, phần nhiều là nữ quyến.
Đến khi Mặc Tử nhìn thấy lão vương phi cũng xuất hiện, nghĩ rằng Vệ phu nhân quả thật rất có bản lĩnh, từ già đến trẻ trong phủ, dường như đều thân cận với nàng. Lại nhìn Vương phi, một tiếng muội muội hai tiếng muội muội, còn nói sẽ tặng quà sinh nhật lớn nhất, xếp đặt hai chiếc ghế chủ vị, cùng ngồi ngang hàng với Vệ Quỳnh Ngọc, đủ thấy mặt mũi.
Tiểu thiếp có thể làm như Vệ Quỳnh Ngọc, gọi là cảnh giới cao nhất.
Ngoại trừ ba vị này, còn có hai vị di nương khác của Vương gia, Trần thị và Chương thị. Bạch Hà lặng lẽ nói với Mặc Tử, trong đó Chương thị trẻ tuổi nhất, mới ba mươi lăm.
Về phần tiểu bối, có Phương thị – thê tử của Tiêu đại và Cầu Tam nương là địa vị cao nhất, bởi vì Vương phi chỉ có con trai, không có trưởng nữ. Mà Vệ Quỳnh Ngọc không có con, Trần thị có một trai một gái, Chương thị có một nam hai nữ. Thứ nữ so sánh với con dâu, người sau đương nhiên tôn quý hơn nhiều.
Có điều, đối với gia tộc như Kính Vương phủ, đãi ngộ của thứ nữ so với thứ tử còn tốt hơn. Bởi vì sự tồn tại của thứ tử là tai hoạ ngầm uy hiếp đến trưởng tử, nhưng hôn sự của thứ nữ có thể mang đến ích lợi cho gia tộc. Thứ nữ của Kính Vương phủ, hoàn toàn khác so với Cầu lục nương, Cầu thất nương, chi phí ăn mặc ngày thường chẳng khác gì thiên kim đại tiểu thư, sống trong nhung lụa ngọc ngà, mà do Vương phi tự mình giám sát dạy các nàng thêu thùa, dạy các nàng quản lý gia sự.
Tứ cô nương Tiêu Uyển Nhu mười chín tuổi, Ngũ cô nương Tiêu Minh Nhu mười bảy tuổi, Bát cô nương Tiêu Phượng Nhu mười sáu tuổi. Trước mắt, Vương phi đang tìm cho Tiêu Uyển Nhu một mối hôn nhân thích hợp.
Mặc Tử ở phía sau nhìn ba vị cô nương, người người đều có bộ dáng xinh đẹp, trong đó Tiêu Minh Nhu dung mạo xuất sắc nhất. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt sáng như minh châu, chóp mũi xinh đẹp, môi mọng như anh đào, cười không lộ răng, vẻ mặt nhu hòa, khí chất vô cùng ấm áp, dễ dàng thân cận.
Còn có một vị cô nương khác, là Vệ lục nương. Không biết do lâu rồi không gặp, hay là đồ ăn của Kính Vương phủ tẩm bổ tốt, trổ mã so với trước lúc trước không ít. Khí chất, vẫn trong trẻo mà lạnh lùng.
Có điều, chuyện khiến Mặc Tử hiếu kỳ nhất, là chuyện Vệ Quỳnh Ngọc không thể sinh con. Hơn nữa nghe nói Vệ Quỳnh Ngọc là nữ nhân được Vương gia sủng ái nhất từ trước đến nay, không hiểu tại sao, Mặc Tử lại có cảm giác, không phải Vệ Quỳnh Ngọc không thể sinh, mà là vì để có thể sinh sống an lành ở nơi này, nàng lựa chọn không sinh. Không có con nối dõi, sẽ không phải tranh chấp tình cảm với Vương phi, có thể đạt được “tỷ muội tình thâm” với Vương phi. Tương đương với Vệ Quỳnh Ngọc buông tha cho con đường dựa vào con cái lúc về già, mà kiên định dựa vào Vương phi. Con ngươi cũng là con ta, ngươi tốt thì ta tốt. Khi ở trên thuyền có thể nhìn ra, Vệ Quỳnh Ngọc coi Tiêu Nhị Lang như con trai ruột, mà hiển nhiên sự trả giá của nàng cũng không uổng phí, ba người con trai trưởng của Tiêu gia đối với vị Ngọc di này cũng là vô cùng tôn trọng kính yêu. Nhưng, vô luận như thế nào, nếu suy đoán của nàng là chính xác, thì quả thật là phải bội phục Vệ Quỳnh Ngọc, cũng có cả đồng tình nữa. Thời đại này, nữ nhân chấp nhận từ bỏ trở thành một người mẹ, cần bao nhiêu quyết tâm đây?
Nhóm nam chủ tử của Vương phủ còn chưa tới uống rượu, nói là để cho thê tử nữ nhi có thể tận tình vui sướng, chờ đến khi tiệc gần tàn, mới tới xem diễn. Cho nên, chỉ có hai bàn bàn tiệc. Một bàn trưởng bối, một bàn tiểu bối.
Ăn cơm xong, trong lúc nói nói cười cười là tiết mục đưa lễ vật. Lão vương phi ban tặng một đôi ngọc Như Ý. Vương phi đưa là đồ trang sức phỉ thúy trân châu. Mà trong đám tiểu bối, lễ vật của Cầu Tam nương đơn giản nhất. Nàng biết Vệ Quỳnh Ngọc thích lễ Phật, ở trong đồ cưới chọn một pho tượng Quan Âm bằng đá nhỏ.
Tiêu đại nãi bĩu môi cười, khó nén khinh thị, “Đều nói Tam nãi nãi của chúng ta phú quý hơn người, tám mươi hòm của hồi môn, lúc trước khiến người khác nhìn xem hoa mắt. Tuy rằng Ngọc di thái thái yêu thích thờ phật, nhưng một pho tượng quan âm nhỏ như vậy, còn chưa đủ bái đâu.”
Tiêu đại nãi là cháu ruột của đại đô đốc Phương Nguyên, nhưng con cháu Phương gia không quản lý tài sản tốt, chỉ biết tiêu xài, vì thế bên ngoài xa hoa bên trong trống rỗng. Sau khi nàng gả vào phủ, lợi dụng chức vị quản gia, vì để trả nợ cho nhà mẹ đẻ mà tham ô một khoản bạc lớn. Sau khi Vương phi biết được, từ đó về sau nàng bị thất sủng trước Vương phi và phu quân.
Sau đó tuyển thê cho Tiêu Tam, Vương phi không chỉ xét phẩm chất, còn xét cả gia cảnh.
Thật ra, Tiêu Tam bỏ hai vị chính thê, Tiêu đại nãi có chút vui sướng khi người gặp họa. Nàng nghĩ rằng, các ngươi chê nhà mẹ đẻ ta nghèo, nhưng kẻ có tiền, không phải cũng không thể đảm đương nổi chức con dâu của vương phủ hay sao. Khi nghe nói Tiêu Tam cưới nữ nhi của một thương gia, lại cảm thấy buồn cười. Ai ngờ, tám mươi hòm đồ cưới được nâng vào phủ, Cầu Tam nương còn xinh đẹp như thiên tiên. Trong lòng nàng vừa tức lại ghen tỵ, cho nên nhìn thấy phần lễ vật keo kiệt như vậy, đúng lúc có cớ trút giận.
Từ lúc Cầu Tam nương vào Vương phủ, Tiêu đại nãi thường xuyên châm chọc khiêu khích, làm cho nàng sinh ghét. Bình thường cũng nhịn, nhưng hôm nay đại nãi ở trước mặt nhiều người như vậy tỏ vẻ khinh bỉ, nàng cười lạnh một tiếng, muốn dội ngược trở lại.
Dù sao Hồng Mai mới theo Cầu Tam nương một thời gian ngắn, còn chưa hiểu hết hàm nghĩa trong tiếng cười của nàng, cho nên cũng không kịp phản ứng gì. Chỉ có một người.
“Bẩm lão thái thái, Vương phi nương nương, Ngọc phu nhân, tượng Quan Âm này được điêu từ loại đá lấy trên đỉnh của vách đá Nam đức Hoa Phong, thật sự thì không phải thứ gì quý trọng. Có điều một bức tượng Quan Thế Âm lớn có một trăm pho tượng Quan Âm nhỏ, mỗi một bức tượng cũng mang những ý nghĩa khác nhau, có tâm ý trường mệnh trăm tuổi, có ý mọi sự cát tường, lại có từ bi phổ độ chúng sinh. Phần lễ vật này, luận quý trọng, không thể sánh nổi lễ vật của lão thái thái và Vương phi nương nương, cũng chỉ có thể luận tâm ý.” Mở miệng, ngoại trừ Mặc Tử, không còn người khác. Nhưng nàng thông minh còng lưng cúi đầu, tránh thoát tầm mắt của đại đa số người.
Mọi người không nhìn rõ mặt nàng, dù sao cũng chỉ là một nha hoàn, cho nên không nhiều người chú ý.
Cầu Tam nương nghe xong, trong lòng cũng bình tĩnh lại, thuận theo lời nói của Mặc Tử, ngữ điệu trở nên thoải mái có chút hờn dỗi, “Nếu Ngọc di không thích phần lễ này, con sẽ thu hồi?”
“Tặng lễ cho ta, sao có đạo lý thu hồi? Không bằng thừa nhận ngươi tiếc tặng đi thứ tốt như vậy, nên lấy lại để ta đỏ mắt.” Vệ Quỳnh Ngọc vui đùa, đem pho tượng Quan Âm nhỏ kia đưa qua cho lão thái thái và Vương phi xem.
“Lão thái thái, tỷ tỷ, mọi người nói xem ta có nên trả lại cho Tam nương hay không?”
Đúng là cao thủ điều hòa không khí. Mặc Tử cảm thấy không bằng. Nàng có lẽ biết ăn nói, nhưng không làm được tự nhiên giống như Vệ Quỳnh Ngọc. Nàng giúp Cầu Tam nương, là xuất phát từ vinh nhục cùng chịu, cũng chỉ là bảo hộ chính mình.
“Sao có thể trả lại? Đồ tốt như vậy.” Vương phi nhìn qua, trong ánh mắt có chút thưởng thức, cười đến thân thiết.
“Trả lại làm chi? Nha đầu kia nhiều đồ tốt như vậy, một thứ nho nhỏ mà còn luyến tiếc sao?” Lão Vương phi cũng xem qua, gật gật đầu, phần lễ này đưa quả thật thành ý. Về phần giá trị, Phương thị không nhìn được hàng.
“Tam nương, sinh nhật ta vào bảy tháng. Ngươi nha, tìm thứ gì đó để người khác nhìn không ra giá trị, ta chờ.” Lão vương phi mượn lời để ám trách cháu dâu.
“Lão thái thái, ngài đang làm khó dễ hay là đang thương con đây?” Cầu Tam nương che miệng cười.
Chúng nữ đều nở nụ cười.
Tiêu đại nãi cũng cười, nụ cười cứng ngắc.
Tặng lễ xong, mọi người đi đến Thanh Vận viên để nghe diễn.
Mặc Tử không ngờ, trong buổi xem diễn, lại xảy ra một chuyện lớn.