Vừa xem kịch, lại chuẩn bị có một màn diễn sắp xảy ra.
Quả thật thích hợp với câu nói —— đời người như diễn, diễn như đời người.
“Lão tổ tông, bà bà, Ngọc di, con thấy Vệ muội muội có chuyện muốn nói với mọi người, con vẫn nên lui ra thì tốt hơn.” Cầu Tam nương chủ động cáo lui. Vừa rồi Mặc Tử thì thầm với nàng, chính là đề nghị mau mau chạy lấy người.
Vương phi vốn cũng muốn Cầu Tam nương rời đi, nhưng nghĩ đến chuyện con dâu cả không giúp được nàng, không biết con dâu mới vào cửa có năng lực cai quản gia đình hay không, cho nên có lòng muốn nhìn biểu hiện của Cầu Tam nương. Hơn nữa Cầu Tam nương chủ động xin lui, khiến cho nàng khá hài lòng, có thể thấy được quả thật là người thông minh có hiểu biết.
“Thôi, con cứ ở lại đi. Con và Lục nương cùng đến từ Lạc Châu, lại ở chung hơn một tháng, tuổi tác không cách biệt nhiều, nếu thật sự có chuyện gì, cũng dễ dàng giúp đỡ.”
Vệ Lục nương không tỏ vẻ dị nghị, dù sao Cầu Tam nương trước giờ vẫn luôn bàng quan với mọi việc, cho nên nàng đi hay ở cũng được.
Cầu Tam nương và Mặc Tử trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó nhẹ nhàng đáp một tiếng vâng, lần nữa ngồi xuống.
Mặc Tử nghĩ thầm, không biết Vệ Lục nương này rốt cuộc muốn làm gì. Đã có quyết tâm cự tuyệt cuộc hôn nhân kia ở trước mặt các trưởng bối, có thể thể thấy rằng nàng rất thích Tiêu Nhị Lang. Có điều, một nữ tử chủ động nói thích con người ta, chắc chắn sẽ khiến trưởng bối không có ấn tượng tốt. Mặc Tử rất hiếu kỳ, nàng ta định làm thế nào để vừa giữ mặt mũi lại có thể đạt được mục đích. Vừa vặn nàng cũng học tập một chút. Học không có giới hạn mà. Đúng lúc đang suy nghĩ lung tung thì rốt cục cũng nghe thấy Vệ Lục nương mở miệng, hai câu nói đầu tiên thật khiến nàng bội phục sát đất. Vệ Lục nương thật đúng là một người rất biết suy nghĩ.
“Lục nương ai cũng không gả, xin các vị trưởng bối cho phép Lục nương xuất gia”. Quả bom này rất hiệu quả. Không nói có ý tứ với ai, mà vừa mở miệng đã ngược đãi chính mình.
Mặc Tử nhìn ra lỗ hổng chính là, Vệ Lục nương quỳ trước mặt mẫu thân và bà nội của Tiêu Nhị để xin phép. Hai vị kia hình như không có quan hệ thân thích gì với nàng thì phải. Cho nên, đây là khúc dạo đầu nặng ngàn cân, vừa nổ đã khiến mọi người phải ong đầu.
“Con của ta, sao lại nói lời ấy?” Quả nhiên Vương phi sốt sắng, “Đang yên đang lành, vì sao lại muốn xuất gia? Tuyệt đối không thể. Con đến Vương phủ chúng ta làm khách. Phụ mẫu gửi gắm đến nơi này, nếu con xuất gia làm ni cô, chúng ta biết ăn nói như thế nào với phụ mẫu con đây?”
Vẻ sốt ruột của Vương phi không giống như làm bộ, dường như là thật sự giật mình.
Lão Vương vẫn giữ được sự bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa hỏi, “Lục nương, có phải có người bắt nạt con hay không?”
Mặc Tử âm thầm khen một tiếng, đúng là gừng càng già càng cay, vừa nghe đã hiểu được.
Vệ Lục nương lắc đầu, không nói lời nào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vương phi nghe lão thái thái nói như vậy, lập tức cũng hiểu được bảy tám phần. Lại nhìn Vệ Quỳnh Ngọc bên cạnh, thấy nét ôn hòa trên mặt nàng trở nên u ám, càng hiểu được chín phần mười.
Lần thứ hai mở miệng hỏi, giọng nói đã trở nên bình tĩnh, “Lục nương, nếu thật sự có người khi dễ con, cứ nói ra. Đường đường là một thiên kim tiểu thư, đến phủ chúng ta không đến một tháng đã khóc lóc muốn xuất gia, không thể không làm rõ ràng.”
“Không… Không có ai… khi dễ Lục nương.” Khóc không thành tiếng, “Chỉ là Lục nương không muốn lập gia đình, nguyện ý làm bạn với hương đèn, thay lão phu nhân, nương nương và Ngọc di cầu phúc. Xin vài vị trưởng bối thành toàn cho Lục nương.”
Nếu các nàng thật sự thành toàn cho ngươi, lúc đó mới thật sự là khóc hết nước mắt. Mặc Tử đứng ngoài xem cuộc vui, cho nên tâm lý hoạt động hơi phong phú.
“Được thôi.” Vệ Quỳnh Ngọc đột nhiên trở nên nóng giận, “Ngươi muốn xuất gia thì xuất gia, hôm nay ta sẽ sai người đuổi ngươi về Lạc Châu. Chờ ngươi nói lại với phụ mẫu, ngươi muốn thế nào sẽ là như thế, đừng ở đây làm ta mất mặt xấu hổ.”
Giáo huấn bên này xong, Vệ Quỳnh Ngọc lại quay sang nói với bên kia, “Lão thái thái, tỷ tỷ, chuyện này mọi người không cần phải xen vào, để ta làm chủ là được rồi.”
“Quỳnh Ngọc, muội làm gì vậy? Cháu gái ruột bị người ta bắt nạt, muội không nói giúp, còn tức giận với nàng?” Đến tột cùng là tính tình của Vương phi tốt, hay là tâm tư quá sâu? Mặc Tử không nhìn ra được. Nàng đã từng nói, đừng nghĩ cổ nhân đều là đầu đất, ngược lại rất nhiều người thông minh.
“Quỳnh Ngọc, chuyện này con làm thế là không đúng rồi. Mặc dù con là người của Tiêu gia chúng ta, nhưng nếu là người của Tiêu gia khiến cháu gái mình sinh ra ý niệm xuất gia, không cần biết là thế nào cũng không thể cứ như thế đuổi về được.” Lão Vương phi và Vương phi đều muốn tra hỏi ngọn ngành sự tình.
Vệ Quỳnh Ngọc thở dài nói, “Lão thái thái, tỷ tỷ, chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với người trong phủ chúng ta, chỉ là nha đầu kia nhớ nhà, không chịu gả xa. Trước đó vài ngày đã nói với ta, ta không đồng ý. Cha mẹ nàng đều muốn tìm một mối lương duyên tốt cho nàng ở trên kinh thành cho nên đã giao ước cho ta. Chuyện hôn nhân đại sự xưa nay đều do cha mẹ làm chủ. Nay ta thay cha mẹ, mọi chuyện sao có thể tùy nàng làm loạn. Lần này làm loạn trước mặt mọi người là biết chắc ta không đồng ý, cho nên mới phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác. Nếu nàng không chịu gả, ta còn có thể ép buộc được sao? Có điều, nếu nàng đã có chủ ý, ta vẫn nên nhanh nhanh đuổi nàng về nhà thì tốt hơn.”
Vệ Lục nương nghe đến đây, tiếng khóc thút thít lại càng nghẹn ngào hơn, cúi đầu không rên một tiếng.
“Lục nương, con không cần nghe lời dì, có chuyện gì cứ nói với chúng ta là được.” Lục nương dập đầu trước mặt mình, Vương phi cảm thấy không phải vì muốn giúp đỡ, mà là muốn tìm người làm chủ cho mình.
“Dì… Dì muốn đưa Lục nương… trở về Lạc Châu… Không bằng đưa Lục nương vào trong am cắt tóc.” Vệ Lục nương vẫn không chịu nói gì, kiên trì muốn cạo đầu.
Nghĩ đến màn diễn này còn dây dưa không dứt, đột nhiên một nhân vật mới xuất hiện.
Một nha hoàn ở bên cạnh Vệ Lục nương lao ra, quỳ rạp xuống đất, đầu còn đụng xuống nền một tiếng thật vang: “Bẩm lão thái thái và nương nương, nô tỳ thật sự không thể nhìn nổi cô nương thương tâm, có thể cả gan nói hai câu hay không?”
Nha đầu này, Mặc Tử nhớ rõ, là đại nha đầu bên cạnh Vệ Lục nương, tên gọi Mạt nhi. Khi ở trên thuyền, vẫn luôn đi theo Vệ Lục nương ra ra vào vào, dường như rất được coi trọng. Xem ra, nàng đoán không sai. Chuyện của Vệ Lục nương có thể thành hay không, phải xem Mạt nhi nói thế nào. Cũng coi như một nước cờ thông minh: Vệ Lục nương ở đàng kia tự ngược, đồng thời mượn nha đầu vì sốt ruột thay chủ nhân mà mở miệng, nói ra lời thật sự muốn, sẽ không khiến các trưởng bối cảm thấy không biết hổ thẹn.
Vương phi thấy có người dám mở miệng, tự nhiên không buông tha, “Mau mau nói, cô nương nhà ngươi phải chịu ủy khuất gì?”
Mạt nhi cắn cắn môi, giống như hạ quyết tâm, lại là một cái dập đầu, “Vương phi nương nương, chuyện này có liến quan đến Nhị gia.”
A ha, đến đây Mặc Tử khóe miệng hơi cong lên, hàng mi xinh đẹp cũng khẽ nhếch. Tiêu Nhị Lang, đúng là lam nhan họa thủy, hai nha đầu thông phòng, một chính thê là người của hoàng gia trong tương lai, nay còn tiểu thư nhà giàu muốn dây dưa. Nhưng nàng cảm thấy Tiêu nhị thật sự là một điển hình của nam nhân cổ đại, kiểu người mà phụ nữ hiện đại như nàng tránh được nên tránh. Nếu không, thảo luận vấn đề tôn trọng nữ giới với nam nhân kiểu này, tuyệt đối là ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng có hai loại kết cục. Thứ nhất, khiến hắn tức chết. Thứ hai, khiến mình tức chết.
“Mạt nhi, ngươi nói bậy bạ gì đó.” Thân mình Vệ Lục nương run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, lại thoáng xanh ngắt, bộ dáng dường như sắp ngất.
Một cái chén rất quý giá bay đi ra ngoài, đập vào giữa trán Mạt nhi, lập tức lõm vào một mảng, cũng rất nhanh đã chảy máu.
“Quỳnh Ngọc” Vương phi kinh sợ hô lên.
Nhóm nha đầu mụ mụ ở dưới cũng hoảng sợ. Ai chẳng biết, tâm địa tốt nhất chính là vị Ngọc phu nhân này, bình thường không đánh chửi hạ nhân, cho dù nô tỳ có làm sai chuyện gì vẫn rất ôn tồn. Nay nhưng lại làm ra hành động thế này, có thể thấy được vô cùng nóng giận.
“Mạt nhi, ngươi không biết xấu hổ, cô nương của ngươi còn phải giữ thể diện, ngày thường ta thật sự đã quá dung túng đám nha đầu các ngươi rồi, để bây giờ các ngươi muốn nói gì thì nói sao?” Vệ Quỳnh Ngọc giận run.
Mạt nhi khóc lóc như mưa, không biết là đau đớn, hay là khổ sở. Nhưng nàng vẫn quỳ không nhúc nhích, máu chảy trùm lên mắt cũng không lau, vẻ mặt rất là kiên định.
Một người như vậy, ở đây còn có ai sẽ hoài nghi nàng nói dối?
“Có quan hệ gì với Duy nhi? Mau nói đi.” Một tiểu thư không chịu gả đi, thà rằng làm ni cô. Dường như không cần nghĩ, Vương phi cũng có thể đoán được là chuyện gì. Nhưng, chưa nghe đối phương nói ra, nàng vẫn còn ôm một chút hi vọng.
“Một mình cô nương của ta cùng với Nhị gia ở chung một chỗ nửa canh giờ.” Mạt nhi nói.
Vương phi ôm thái dương, rên rỉ một tiếng.
Lão Vương phi bình tĩnh như trước, nói với đại nha hoàn ở bên cạnh cái gì đó, nha hoàn kia vội vàng đi ra ngoài.
Điểm mấu chốt nhất của câu nói này, ở trên một chữ.
Chữ nào?
Một mình.
Một mình một chỗ.
Theo như ước định của xã hội này, một nam tử và một nữ tử chưa hôn phối đương nhiên là có thể gặp mặt, nhưng điều kiện tiên quyết, là phải có người thứ ba. Không cần biết bên thứ ba là ai, cho dù là người qua đường Giáp, hoặc là là người một nhà, tóm lại, không thể một đối một. Đương nhiên, tục lệ này thành dưới trạng thái nam tôn nữ ti không thể dùng. Ví dụ như chủ tớ.
Bởi vì ở một chỗ, vốn không có ai biết đôi nam nữ này sẽ làm cái gì; bởi vì một chỗ, cho dù chưa phát sinh chuyện gì, mọi người cũng sẽ cho rằng danh tiết của nữ tử đó có tổn hại. Cho nên, khi Mạt nhi thốt ra những lời này, tất cả mọi người sẽ cho rằng Vệ Lục nương đã không còn thuần khiết.
Suy nghĩ như vậy thật sự không thể chấp nhận, nhưng mọi người lại coi đó như chuyện đương nhiên.
Nam nhân, không có chút tổn thất nào. Chỉ có nữ nhân chịu thiệt.
“Ngươi nói Duy nhi và Lục nương ở cùng một chỗ, khi nào chỗ nào?” Vương phi nói ra, lại phát hiện lời này giống như không tin Vệ Lục nương, liền vội vàng che giấu, “Không phải ta không tin, chỉ sợ Duy nhi làm loạn.”
“Ngay trên thuyền khi đón Tam nãi nãi. Nô tỳ cùng với cô nương lên tầng hai của thuyền giải sầu, ngày ấy gió lớn, nô tỳ trở về khoang thuyền lấy áo choàng cô nương, ai ngờ khi trở lại chỗ cũ tìm cô nương, nhìn thấy cô nương bụm mặt từ trong khoang thuyền của Nhị gia chạy ra. Nô tỳ bị dọa sợ, vội hỏi cô nương sao lại thế này, cô nương lại không chịu nói. Sau đó, nô tỳ nhìn thấy Nhị gia từ trong cửa đi ra, lúc đó chỉ có một mình ngài ấy.” Trên đầu Mạt nhi đều là máu, nhìn thấy ghê người.
“Tỷ tỷ, nha đầu kia nói hươu nói vượn, không thể tin. Không nói đến Lục nương, ta không tin Duy nhi lại không hiểu chuyện như vậy, cùng Lục nương ở chung một khoang mà bên người lại không có ai khác.” Vệ Quỳnh Ngọc nói như vậy, bởi vì thật sự không tin hai người ở cùng một chỗ.
“Không chỉ mình nô tỳ nhìn thấy, nha đầu của Tam nãi nãi cũng thấy. À, đúng rồi nàng tên là Mặc Tử.” Mạt nhi duỗi tay chỉ, hoàn toàn không phí sức có thể nhận ra được Mặc Tử.
Mặc Tử nghe đến đoạn ở trên thuyền, đã thầm kêu không ổn.
Lại đột nhiên bị gọi tên trong vở kịch? Không sợ kéo nàng vào sẽ hát sai nhịp hay sao?