Trên đường Tiêu Duy đã nghe nha đầu Hồng Chi của lão Vương phi nói chuyện trong Thanh Vận viên, không khỏi nổi trận Lôi Đình.
Vệ Lục nương kia thật đúng là dây dưa không dứt. Khi ở trên thuyền, một mình xông vào trong khoang thuyền của hắn, ấp a ấp úng thổ lộ tâm ý, hắn đã thẳng thắn từ chối. Sau đó mới nhận ra hai người đang ở một chỗ, buồn bực không thôi, chỉ hi vọng Vệ Lục nương sẽ không ngốc đến nỗi bỏ đi danh tiết của mình. Nhưng mà, không ngờ, nàng ta thật sự có thể làm đến nước này.
Vào trong viện, bước lên thềm đá, hắn lập tức nghe thấy giọng nói bình thản, nhu hòa nhưng không yếu đuối của nàng kia. Nha đầu kêu Mặc Tử hẳn là người duy nhất nhìn thấy Vệ Lục nương từ trong khoang thuyền của hắn chạy ra. Hắn đã cảnh cáo nàng, nay nàng cũng đứng về phía Vệ Lục nương sao?
Bởi vì khoảng cách quá xa, nghe không rõ. Tiêu Duy nghĩ rằng Mặc Tử đã không tuân theo hứa hẹn, đem sự tình nói ra ngoài, lại càng thêm tức giận vạn phần.
Mặc Tử đứng ở bên cạnh Mạt nhi và Vệ Lục nương, trước mặt ba vị trưởng bối lớn nhất Vương phủ và Cầu Tam nương, nói như sau: “Ngày đó Mặc Tử quả thật phụng mệnh của Tam nãi nãi, đi lên lầu hai hỏi khi nào thì thuyền chạy. Vừa đi đến khoang cửa của Nhị gia, đột nhiên cửa đã bật mở. Không kịp né tránh nên bị đụng vào đầu, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, dựa vào bức tường phía sau cửa căn bản đi không đi được nửa bước. Cho đến tận khi Nhị gia đi ra hỏi, khi đó mới miễn cưỡng đứng thẳng dậy. Còn Vệ Lục cô nương, ta không nhìn thấy.”
Trong chớp mắt nàng đưa ra quyết định này, cũng là có đầy đủ lý do. Vệ Lục nương và Tiêu Nhị Lang, ép nàng phải chọn một người để đắc đội, nàng đương nhiên chọn Vệ Lục nương. Tuy rằng nữ tử theo đuổi người trong lòng, loại dũng khí này đáng tôn trọng. Nhưng, Tiêu Nhị Lang là người cầm đuôi tóc Mặc ca. Ngộ nhỡ, có một ngày thân phân của nàng bị hắn nhìn thấu, thù mới hận cũ cùng nhau thanh toán, nha đầu như nàng không thể phản kháng được. Hơn nữa, ai bảo nàng đã đồng ý với Tiêu Nhị Lang chứ. Nếu Vệ Lục nương là người cầu nàng trước, có lẽ nàng cũng chỉ đành đắc tội với quyền cao chức trọng.
Cho nên, mặc kệ nghĩ thế nào, nàng phải nói dối, có chết cũng không thừa nhận.
Mặc Tử nói không nhìn thấy Vệ lục nương, làm cho mọi người càm thấy khá bất ngờ. Bởi vì Mạt nhi chỉ tên nói họ, ngôn ngữ chuẩn xác, cho nên mọi người nghĩ nhất định Mặc Tử có nhìn thấy.
“Ngươi còn nhìn thấy ai khác không?” Ánh mắt Lão Vương phi sắc bén, nhìn chằm chằm Mặc Tử.
Vị này mới thực sự là nhân vật khó đoán trong vở kịch này, có điều vai diễn quần chúng như Mặc Tử cũng không phải đơn giản, vẻ mặt nàng không một chút sợ sệt lại hơi do dự, làm bộ như đang nghĩ lại, đầu hơi lệch sang một bên, đáp: “Không thấy có người khác, chỉ thấy Nhị gia. Nhị gia nói với ta, huyện nha mở kho thóc cứu tế dân chạy nạn của Ngọc Lăng, cho nên thuyền tạm thời chưa đi được, phải đợi. Ta nghe thế lập tức trở về bẩm báo cho nãi nãi.”
Khi Tiêu Duy vừa đi đến, chợt nghe thấy nha đầu quỳ bên cạnh Vệ Lục nương chỉ vào Mặc Tử, lớn tiếng nói nàng nói dối. Lửa giận trong lòng hắn mới bình ổn một nửa. Nàng ta vẫn giữ lời, hắn chút nữa đã đổ oan cho nàng.
Mắt thấy nha đầu trên trán đầm đìa máu tươi muốn nhào đến chộp lấy váy Mặc Tử, Tiêu Duy lạnh lùng lên tiếng, “Lão tổ tông, mẫu thân, Ngọc di, có chuyện gì thế này?”
Mặc Tử vốn muốn tránh ra, thấy Tiêu nhị lang, Mạt nhi cũng thu lại cánh tay, vì thế đứng tại chỗ bất động. Nam chính lên sàn, có phải mang ý nghĩa vai quần chúng như nàng có thể rút lui rồi hay không?
Vương phi liếc mắt nhìn lão vương phi một cái, người sau gật gật đầu, thừa nhận là chính mình đã gọi người tới.
“Duy nhi, con tới đúng lúc lắm. Con tự mình nói đi, ngày đó ở trên thuyền, con có từng cùng Lục tiểu thư hai người ở chung trong một khoang thuyền nửa canh giờ hay không?” Hai nha đầu bên nào cũng cho là mình phải, không dễ phân biệt ai nói dối, nay con trai đã đến, Vương phi nghĩ rằng, nên hỏi trực tiếp.
Con ngươi lạnh lẽo của Tiêu Duy đảo qua Vệ Lục nương đang quỳ dưới đất.
Vệ Lục nương nghe được Tiêu Duy đến, đang dõi nhìn thân ảnh ngang tàng của hắn, đột nhiên chạm phải ánh mắt lạnh lẽo, khẽ rùng mình, cúi đầu lại bắt đầu khóc nức nở.
Mặc Tử nhìn thấy hai gò má đỏ ửng của Vệ Lục nương, có lẽ, nàng thật sự thích Tiêu Nhị Lang. Mặc dù khi ở Vọng Thu lâu, bởi vì chưa xác định được thân phận của Tiêu Nhị Lang mà rụt rè, nhưng đến khi phát hiện ra hắn công tử của Vương phủ, lại không có sự cản trở của Vệ gia, cho nên giống như thiêu thân lao vào lửa. Nếu không, vì sao không tiếc danh tiết của chính mình?
“Không phải chỉ có con và Vệ Lục tiểu thư, lúc ấy Thạch Lỗi cũng ở trong khoang thuyền.” Giọng nói của Tiêu Duy vô cùng lạnh lùng, như những mảnh băng của tháng mười hai, đâm thẳng vào tâm Vệ Lục nương.
Vệ Lục nương lập tức ngẩng mặt lên, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, sắc mặt lập tức trở nên tái ngắt, giống như một đóa mai trắng sắp héo tàn trong tuyết. Nếu nàng lập tức ngất đi, cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Đây là tình cảnh gì? Tình cảnh hai đối một.
Mạt nhi và Vệ Lục nương đương nhiên tính một, Tiêu Duy là một cái khác, mà Mặc Tử lập trường trung lập, chính là người thứ ba. Lúc này, Mặc Tử và Tiêu Duy trước sau đều phủ nhận, mọi người chỉ có thể cho rằng Vệ Lục nương và nha đầu của nàng nói dối. Không tiếc danh dự, cũng muốn đến bên Tiêu Duy, nói như vậy, danh tiết của Vệ Lục nương hoàn toàn bị hủy hoại rồi.
“Nhị… Nhị gia?” Vệ Lục nương rốt cục cũng phá vỡ thế im lặng, hai mắt rơi lệ.
Lúc này Mặc Tử đột nhiên đồng tình với Vệ Lục nương, gặp phải nam nhân không chịu nhận trách nhiệm.
“Tam nương.” Lão Vương phi đột nhiên lên tiếng gọi Cầu Tam nương.
Mặc Tử lập tức cảnh giác, gọi đến Cầu Tam nương, có phải có điểm quỷ dị hay không?
“Vâng, thưa lão tổ tông.” Cầu Tam nương vội vàng đứng dậy.
“Nha đầu này của ngươi không thành thật, ta có thể thay ngươi dạy bảo nàng hay không?” Một lời của Lão Vương phi đều khiến mọi người sợ hãi.
Cầu Tam nương nhíu mi, liếc mắt nhìn Mặc Tử một cái, tuy rằng nàng không hiểu vì sao lão Vương phi phải giáo huấn Mặc Tử, nhưng không thể nói là không. Nơi này không phải nhà mẹ đẻ, là nhà chồng. Nàng không còn là đại tiểu thư, mà là nàng dâu của Tiêu Tam. Mở miệng, là chủ mẫu cao nhất của Kính Vương phủ, nếu nàng cự tuyệt, về sau ngày chỉ sợ càng thêm khó sống. Nhưng nàng cũng không muốn đáp ứng. Mặc Tử là nha đầu của nàng, còn là một nha đầu thông minh tuyệt đỉnh, bản thân nàng thích đấu trí với Mặc Tử, người khác lại có tư cách gì giáo huấn?
Cầu Tam nương suy nghĩ một hồi, đúng lúc do dự thì Tiêu Duy lên tiếng, vừa vặn giải vây thay nàng. Nhưng trong lòng nàng thấp thỏm cũng không thể ngồi xuống được, đứng xem sự tình thế nào đi.
“Vì sao lão tổ tông muốn dạy dỗ nha đầu kia?” Tiêu Duy cũng nhíu mi.
“Bởi vì nàng nói dối.” Lão Vương phi không tức giận, nhưng uy nghi thì hiện rõ, làm người ta không dám lỗ mãng: “Tiền mụ mụ, ngươi đi lên tát cho nha đầu kia hai mươi cái. Ta muốn xem, nàng gan lớn thế nào, mà dám nói dối chủ tử, ngay cả ánh mắt cũng không chớp.”
“Lão phu nhân tinh mắt, Mạt nhi dám thề độc, tuyệt không nửa câu nói dối, nếu không cả nhà ta chết hết, trọn đời ta không thể siêu sinh.” Mạt nhi nói xong, hung tợn trừng mắt nhìn Mặc Tử.
Lời thề khủng bố như vậy, hơn nữa lão vương phi muốn đánh người, chiều gió lập tức thổi ngược lại.
Mặc Tử nghe lão Vương phi nói với Cầu Tam nương muốn giáo huấn mình, đã bắt đầu tìm ngọn nguồn. Sau đó, rất nhanh tìm được. Sở dĩ lão Vương phi cho rằng nàng nói dối, không phải thật sự có thể nhìn thấu nàng và Tiêu nhị thông đồng, mà là vấn đề lời nói. Nàng và Tiêu nhị không thống nhất cách nói, cho nên xuất hiện lỗ hổng.
Nàng nói: nàng chỉ nhìn thấy một mình Nhị gia.
Tiêu Duy nói: Lúc ấy, Thạch Lỗi cũng ở trong khoang thuyền.
Không lý do gì, lại hơn thiếu một người. Lão Vương phi nghe rất thật cẩn thận, lập tức cảm thấy không đúng, không tiện bắt lỗi cháu trai, cho nên cũng chỉ có thể kiếm chuyện với nha đầu.
Tiền mụ mụ tiến đến đây, Mặc Tử vẫn đứng thẳng, đưa tay ra, nói một tiếng, “Chậm đã”. Trong lòng thầm mắng Tiêu Nhị Lang ngốc, muốn quỵt nợ thì đã đành, còn hại nàng bị dính phiền toái.
Tiêu Duy không biết vì sao nghe được hai tiếng “chậm đã” lại ngẩn ra, cũng không để thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều, bởi vì Mặc Tử đã nói tiếp.
“Lão phu nhân, Mặc Tử không nói dối gì, cớ sao muốn đánh Mặc Tử?” Bảo bối không đánh, lại muốn trút giận lên nàng sao? Đừng hòng, việc nói dối ngày hôm nay, nàng không thể để lộ ra một lỗ hổng nào, ai cũng đừng nghĩ chọc phá.
“Ngươi vừa nói ngươi chỉ nhìn thấy một mình Nhị gia, nhưng Duy nhi lại nói Thạch đại nhân cũng ở đó, không phải ngươi nói dối, thì còn có thể là gì?” Lão Vương phi thấy Mặc Tử ngang nhiên phản kháng, lần đầu lộ vẻ mặt tức giận. Nha đầu này hình như quá to gan rồi?
“Mặc Tử lại cho rằng không có gì xung đột ở đây.” Quả nhiên đúng như nàng đoán, “Có lẽ là khi Vệ Lục tiểu thư tiến vào khoang thuyền của Nhị gia, Thạch đại nhân có ở trong đó. Nhưng khi Mặc Tử đi qua cửa bị đụng vào, Lục tiểu thư và Thạch đại nhân đã sớm đi rồi.”
“Nhị gia, ngài có nhớ rõ thời gian Vệ tiểu thư rời khoải khoang thuyền?” Mặc Tử càng muốn bắt bảo bối của lão Vương phi làm đệm lưng.
“Không nhớ rõ.” Tiêu Duy nhìn Mặc Tử.
Mặc Tử cười cười. Đương nhiên, không phải cười với Tiêu nhị. Chỉ là bản năng, chút đắc ý nhỏ này, không cẩn thận để lộ ra.
Tiêu Duy thầm nghĩ, nha đầu kia còn cười được?
“Nói láo.” Lão Vương phi tức giận đến vỗ bàn, nhẫn ngọc bích trên tay va chạm vào gỗ, phát ra keng một tiếng: “Mạt nhi tận mắt nhìn thấy ngươi. Theo như lời nói của Duy nhi, Thạch đại nhân hẳn là còn đang trong khoang thuyền, sao ngươi có thể không phát hiện?”
Đó là bởi vì căn bản không có tảng đá kia ở bên trong, nàng đương nhiên không thấy được.
Tất nhiên suy nghĩ trong đầu vào lời nói ngoài miệng là hai chuyện khác nhau, Mặc Tử bình tĩnh đáp lại, “Bẩm lão phu nhân, vậy thì không phải Mặc Tử nói dối, mà Mạt nhi có vấn đề.”
Mạt nhi vội vàng kêu lên: “Ta có thể thề độc, tuyệt đối không nói dối.”
“Ta không nói ngươi nói dối.” Trong lòng Mặc Tử rõ ràng, ngay từ đầu Mạt nhi đã nói dối. Lúc ấy khi nàng từ phía sau cửa ló ra, chỉ có bóng dáng Vệ Lục nương, chung quanh căn bản không có những người khác: “Ngươi nói rằng ta nhìn thấy các ngươi, như vậy xin hỏi, lúc ấy ta mặc quần áo màu gì?” Đối phương nói dối, nàng cũng nói dối, tất cả phải chờ xem bản lĩnh nói dối của từng người.
“Chuyện đó… lâu rồi, ta không nhớ rõ, nhưng ngươi và những nha đầu khác của Tam nãi nãi ăn mặc không giống nhau lắm, ngươi thường mặc quần áo rất cũ.” Lời này, khiến cho người nghe cảm thấy không giống nói dối, bởi vì là sự thật.
“Ồ? Lúc ấy ngươi nhìn thấy cả người ta.” Mặc Tử gật gật đầu, dáng vẻ như ngộ ra.
“Đương nhiên, bằng không làm sao có thể nhớ được ngươi mặc quần áo cũ?” Mạt nhi nghĩ thầm, tiếp theo thì thế nào đây?
“Vậy thì thật lạ, hành lang trên lầu hai của thuyền rất hẹp, một khi mở cửa là chặn hết lối đi. Nhị gia, khi ngài ra khỏi cửa, nghe được phía sau có tiếng hô, sau khi khép cửa lại mới nhìn thấy ta đúng không?”
“Không sai.” Hiện tại Tiêu Nhị và nàng đang trên một con thuyền, có điều lời này của Mặc Tử là sự thật.
“Như thế Mạt nhi, ngươi làm sao có thể nhìn thấy ta mặc váy gì? Mới cũng được, cũ cũng được, đều là lúc trước khi mọi người cùng nhau rời thuyền ăn cơm, ngươi nhìn thấy. Nếu như lúc ấy ta thực sự nhìn thấy Lục tiểu thư, cùng lắm chỉ có thể lộ đầu ra từ phía sau cửa.”