Cá Xấu vừa nghe thấy thế, lập tức đưa cái chén đến trước mũi ngửi ngửi, dùng tay ngón tay út chấm nước trà, nếm thử, cười tủm tỉm uống một hơi cạn sạch, rung đùi đắc ý nháy mắt với Mặc Tử, đem chân vắt lên ghế bên cạnh, đột nhiên lớn tiếng nói chuyện, “Trà ngon! Trà gì mà ngon như vậy? Chẳng lẽ pha từ son của các cô nương?”
Mặc Tử nghe được ý tứ của Tán Tiến là trà có vấn đề, nhưng nhìn Cá Xấu uống hết một hơi, lại có chút hồ đồ. Có điều nàng không biết, loại trình độ kê đơn như thế này, đối với người từng trải như Cá Xấu mà nói chẳng khác gì một bữa ăn sáng, đối với nàng lại rất hữu dụng.
“Lâu nay vẫn nghe Vân Báo Từ Cửu hiệp nghĩa lỗi lạc, hôm nay gặp mặt, chẳng những hẹp hòi, mà còn là chuột nhắt rụt đầu co đuôi, lại pha son phấn của nữ nhân vào nước trà. Ngươi không ngại, nhưng ta lại ghê tởm cái mùi này, thối đến đòi mạng. Lần tới tự mình nếm thử hương vị trước rồi hãy mời khách, để tránh người ta chê cười Báo bang các ngươi một đám tô son điểm phấn nữ nhân.” Cá Xấu thấy đối phương không đáp, càng mắng càng hung, “Đám tiểu tặc chim nhỏ các ngươi, có lỗ tai nghe hay không? Nghĩ ta tai điếc mũi tịt, cho nên dùng miệng đánh rắm? Có bản lĩnh, thì đừng nghẹn chết. Còn không cút ra đây cho ta, đem bình nước rửa chân này ngoan ngoãn uống hết. Nếu không ra, các ngươi xem ta nói về tiếng tăm của Báo bang như thế nào, để huynh đệ đồng đạo cười chết đám oắt con các ngươi.”
Mặc Tử buồn cười, cảm thấy lúc này Cá Xấu mắng đã nghiền. Trước kia khi chạy thuyền, tuy nói đã quen với thân phận của nàng, nhưng ít nhiều bởi vì nàng là nữ nhi, mà lời nói vẫn có chút kiêng kị. Hôm nay trước mặt nàng nói những lời như vậy, có phải chứng tỏ hắn đã thực sự coi nàng là nam nhân?
“Mẹ nó, cái mỏ chim của ngươi mau câm lại. Báo bang mà ngươi cũng dám mắng, chán sống rồi sao?” Rầm một tiếng, cửa bị người ta đá văng ra.
Mười mấy hán tử hùng hổ tiến vào, cùng mặc áo ngắn xám quần đen thắt đai lưng, mắt trừng lạnh lẽo, chia ra đứng hai bên. Một nam tử mặc áo gấm xanh ngọc, mỗi tay ôm một nữ tử đứng giữa cửa, ánh mắt mê đắm ngắm nhìn mỹ nhân không ngừng, thỉnh thoảng lại hôn lên khuôn mặt các nàng một cái.
Nàng kia cười khanh khách, khẽ đẩy mặt nam tử ra, dịu dàng nói, “Bát gia, ngài muốn hôn, cũng phải chú ý thời điểm. Có người còn đang mắng ngài kia kìa, ngài có nên xử lý chuyện này trước hay không?”
Thanh lâu là nơi nhiều thị phi nhất, nhất là những thanh lâu xa hoa mà quý tộc quan lại thường xuyên lui tới như Vô Ưu các. Thân là nữ tử trong Vô Ưu các, đối với chuyện mắng chửi lại càng cảm thấy vô cùng bình thường.
“Xuân Nghê, Xuân Thường, đêm nay nhất định không được chạy loạn đến chỗ người khác, Bát gia muốn cả hai tỷ muội nàng đồng thời hầu hạ.” Hôn xong một người, lại quay sang một người khác.
Sau tiếng cười duyên, trâm vàng khẽ đung đưa, người bị hôn sau, cũng chính là Xuân Thường, nói, “Bát gia trước giờ uy phong, đừng nói hai tỷ muội chúng ta, cho dù gọi thêm hai người nữa cũng đâu có khó gì? Đêm nay bảo đảm cả người Bát gia thoải mái, hai tỷ muội ta mới thả người.”
Ve vãn giữa chốn đông người, một nam bốn nữ? Không phải Mặc Tử có ý xấu, nhưng nam nhân quá ham mê nữ sắc, tuyệt đối đoản mệnh. Xưa nay hoàng đế không có nhiều người sống thọ, nguyên nhân rất lớn chính là nhờ hậu cung ba ngàn.
Mặc Tử chăm chú nhìn người được gọi là Bát gia kia, dáng người hơi béo, không cao lắm, mặt trắng mà thũng, mắt lồi lại phù, khí sắc hơi suy yếu.
“Bạc thì Bát gia có, chỉ sợ mụ mụ các nàng luyến tiếc để ta chiếm quá nhiều người một đêm mà thôi.” Bát gia ngang ngược cười to.
Trêu đùa xong rồi, mới quay ra nhìn ba người vẫn đang ngồi trên ghế mặt không đổi sắc. Một kẻ cười hì hì, tay cầm ấm trà mở nắp; một kẻ cười khẽ, làn da hơi đen nhưng rất thanh tú; một kẻ ngốc ngốc ha ha cười, ánh mắt tròn xoe, giống như hoàn toàn không hiểu những lời bay bướm vừa rồi của bọn họ. Trên mặt Bát gia lập tức lộ vẻ giận dữ, cảm giác đường đường là Báo bang thế nhưng lại bị ba tên tiểu tử vô danh vô họ nhục nhã, không cho bọn chúng nếm chút đau khổ, hắn không xứng với Bát gia của Báo bang.
Vì thế, tức giận hừ một tiếng, “Kẻ nào là Mặc ca?”
“Là ta.” Đối phương thô lỗ vô lễ, Mặc Tử cũng không có ý định coi trọng, vẫn ngồi điềm nhiên như trước, tay cũng không động, “Hoắc Bát gia tức giận như thế, khiến cho nơi này cũng trở nên ngột ngạt, không biết khách nhân trong Vô Ưu các có thể phàn nàn với mụ mụ rằng quá ồn ào hay không?”
Xuân Nghê Xuân Thường đầu tiên là giật mình, cho rằng tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, lại dám không coi đương gia của Báo bang ra gì. Vừa thấy thấy người nói là tiểu sinh mặt mày thanh tú, lập tức xuân tâm nhộn nhạo. Nhưng các nàng sẽ không ngờ đối phương là một nữ tử, căn bản không có phản ứng gì với phong tình của hai người.
“Ngươi là Mặc ca?” Đen thì đúng là đen, nhưng mặt không bóng nha. Có điều, mở miệng đã gọi thẳng danh hào của Hoắc Bát hắn, quả đúng như Đồng Tiễn Cao nói, miệng lưỡi trơn tru.
“Đúng thế.” Hôm nay Mặc Tử chỉ dùng một chút phấn đen và dầu, muốn nhìn xem hiệu quả thực tế thế nào, có thể khiến người ta vạch trần thân phận nữ nhi của nàng hay không.
Đồng Tiễn Cao quả thật ánh mắt có vấn đề, Hoắc Bát phi một cái, nếu người có ở đây, hắn nhất định sẽ đá một phát xuống dưới lầu, “Thì ra ngươi chính là món nợ của Cửu đệ ta?”
Mặc Tử cong khóe miệng, chẳng ngại ngần tỏ thái độ coi thường, hơn nữa còn có Tán Tiến và Cá Xấu làm chỗ dựa, không thể vừa bắt đầu đã lép vế được, “Lời nói này của Bát gia là có ý gì? Ta lúc nào thì trở thành món nợ của Cửu gia, tại sao chính mình cũng không biết? Có giấy nợ hay không?”
“Tiểu tử, bớt giả ngu đi. Một ngàn năm trăm lượng bạc của Lâm gia, chỉ bằng vài câu nói của ngươi là có thể xóa sạch? Đại ca của Lâm Trân nương không trả tiền, thì Lâm Trân nương phải trả. Tiểu tử ngươi muốn làm hảo hán? Giúp nàng trả bạc lại, lão tử sẽ không nói hai lời thả ngươi đi. Bằng không —— đừng trách ta hôm nay phải mời ngươi đến nhà của ta làm khách.” Nói dễ nghe là làm khách, nhưng nói thẳng ra chính là giam lỏng.
“Hoắc Bát gia, ta cho rằng thủ hạ của ngài chưa giải thích rõ ràng rồi, là giấy vay nợ của bên ngài có vấn đề, không trách được ta. Lại nói tiếp, sáng sớm hôm đó công tử của Lâm gia đã bỏ chạy, Báo bang các ngươi nhiều người như vậy, ngay cả một kẻ trốn nợ đều không bắt được, lại tìm đến hà hiếp một cô nương yếu đuối, nói ra ngoài chẳng phải rất mất mặt?” Không có năng lực trả và có năng lực nhưng không trả là hoàn toàn khác nhau, không cần nàng phải giải thích một lần nữa chứ?
“Ngươi bớt chơi chữ cho ta, ta không phải lão Cửu, không rảnh nghe các ngươi nói những lời vô nghĩa. Dù sao đi chăng nữa, tiền này vẫn là món nợ của Lâm gia, một đồng cũng phải trả đủ. Lâm Đại lang chạy rồi, Lâm Trân nương phải trả thay. Phương pháp trả tiền cũng rất dễ dàng, hoặc là trở thành tiểu thiếp của ta, bạc đó chính là lễ vật, để ta trả cho lão Cửu; hoặc là chịu bán vào kỹ viện. Nếu như ngươi tốt bụng như vậy, cũng có thể giúp nàng trả tiền. Có điều, ta thấy bộ dáng của ngươi, trên người có lẽ không nổi mười lượng bạc.” Hoắc Bát đánh giá quần áo của Mặc Tử, áo vải cũ, thắt lưng chỉ treo một cái hà bao, thật sự là không có gì đáng giá.
“Ánh mắt của Hoắc Bát gia thật lợi hại, có điều nếu bạc này là Lâm gia nợ Từ Cửu gia, ngươi tìm ta đòi nợ cái gì? Vừa rồi ngươi nói, ngươi cưới Trân nương làm thiếp, rồi đem bạc trả lại cho Cửu gia. Có thể thấy được, anh em ruột vẫn có tính toán. Hôm nay, là Từ Cửu gia mời ta đến bởi vậy người cùng ta nói chuyện nên là Cửu gia mới đúng. Bát gia lại động tay động chân vào trong trà, đạo đãi khách như thế này còn phải cải thiện nhiều.” Đừng nhìn Mặc Tử mạnh miệng không chịu buông tha, kỳ thật trong lòng đang âm thầm kêu khổ. Nàng sợ nhất chính là đụng phải người không phân rõ trái phải. Hoắc Bát không chịu nghe theo giấy trắng mực đen, lại cố tình dùng vũ lực ép buộc, mà bên nàng lại thế đơn lực bạc.
“Đồng Tiễn Cao quả nhiên nói không sai, miệng lưỡi tiểu tử ngươi trơn tru lắm. Có điều đối với ta vô dụng. Lên đi, đem này ba tên tiểu tử thối này đánh một trận cho ta, không mở miệng cầu xin tha thứ không dừng tay.” Quả nhiên là tác phong lưu manh, nói không thông là dùng nắm đấm.
Mặc Tử đột nhiên rất muốn hỏi một vấn đề, vì thế, giơ tay lên ngăn lại: “Bát gia, ta muốn biết, lời mời hôm nay là ngài mượn danh Từ Cửu gia?” Nếu như nhất định bị đánh, oan có đầu nợ có chủ, tương lai thời điểm nàng “báo thù rửa hận”, có phải kéo cả Vân Báo Từ Cửu vào hay không.
“Lão Cửu làm việc rườm rà, nào có thống khoái như vậy? Đúng là ta mượn danh lão Cửu, không ngờ ngươi thực sự dám đến. Đáng đời tối nay xui xẻo. Yên tâm, ở địa bàn của Vô Ưu mụ mụ, ta sẽ không đánh chết người, chỉ muốn xả giận thôi. Đúng rồi, Lâm Trân nương, ngươi cũng phải giao ra đây cho ta.”
Quả nhiên.
Mặc Tử nhìn thấy Hoắc Bát lộ diện, liền đoán là mình đã mắc mưu. Gần đây đấu với Cầu Tam nương khá thuận lợi lại trở thành đắc ý vênh váo. Vốn cho rằng danh tiếng của Từ Cửu không tệ, lại gặp nhau ở chốn đông người, chuyện có thế nào cũng không thể nguy hiểm tính mạng. Có điều để đề phòng bất trắc nên vẫn dẫn theo Tán Tiến còn có cả Cá Xấu, mọi chuyện càng thêm yên tâm. Thật không ngờ có kẻ mạo danh, cạy người đông thế mạnh, nếu bọn họ đồng loạt xông lên, bốn quyền khó địch nhiều tay. Chung quy vẫn là nàng chưa đủ từng trải.
Đại khái vì để thuận tiện ra tay, Hoắc Bát chọn một gian phòng khá rộng. Đám tay chân vừa nhận được lệnh, lập tức quây lại ba người Mặc Tử. Xoay xoay tay chân cho nóng người, rồi vung những cánh tay tráng kiện lại đây.
Trận này không đánh không được!
Mặc Tử còn chưa nghĩ ra đối sách, Tán Tiến đã kéo nàng về phía sau, cùng với Cá Xấu bảo hộ ở phía trước.
Cá Xấu cao giọng mắng, “Hoắc Bát, tên vương bát đản nhà ngươi, có giỏi thì một chọi một, đến lúc đám oắt con này gẫy tay gẫy chân, ngươi lại phải nuôi một nhà già trẻ.”
Cánh tay vung lên, một tên còn chưa kịp đụng đến lồng ngực Tán Tiến, không kêu nổi một tiếng đã ngã xuống đất bất động.
Tán Tiến giơ kiếm lên, “Vẫn chưa, ta chỉ sử dụng chuôi kiếm thôi.” Sau đó dùng chân đá người nọ, thấy hắn rên rỉ một tiếng, “Đồ vô dụng.”
“Hai người các ngươi đánh ngất bọn họ là được rồi, đừng lấy mạng.” Ai biết Báo bang có chỗ dựa là người trong quan trường hay không.
Tán Tiến và Cá Xấu đáp lại Mặc Tử, sau đó chuyên tâm đối trận.
Mặc Tử thấy thế lập tức yên lòng. Trên cơ bản, Tán Tiến một kiếm đánh ngất một người, vẻ mặt chỉ là không được thỏa mãn cho lắm. Mà Cá Xấu lại khá là tàn nhẫn, tay không mà đánh gãy xương, không phải cánh tay thì là chân. Xương cốt răng rắc gẫy, người oai oái kêu. Tuy rằng nàng cảm thấy hơi tàn nhẫn, nhưng cũng không tiện khuyên bảo. Mỗi người có một cách đánh khác nhau, nếu không cho hắn đánh gãy xương, hắn ngược lại bị người khác đánh thì phải làm sao?
Xuân Nghê Xuân Thường thấy tình thế không đúng, lập tức kêu lên sợ hãi chạy ra ngoài.
Hoắc Bát không ngờ hai người Mặc ca dẫn theo lại là cao thủ, con ngươi đảo một vòng, thừa dịp Tán Tiến và Cá Xấu đang đối phó với thủ hạ của hắn, dẫm lên ghế dựa nhảy lên, đánh về phía Mặc Tử đang xem cuộc chiến.
Vừa ra tay, mười ngón thành ưng trảo, công lực tích lũy hơn mười năm, mang theo sát khí cuồn cuộn.