Tiêu Tam ở trong Tàng Thư các của mình, trầm tư. Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, cái gì đều không nhìn rõ, chẳng qua chỉ cảm thấy không quan trọng mà thôi.
Cầu Tam nương đột nhiên mắc bệnh, khi ấy hắn lo lắng, chưa kịp suy nghĩ nhiều. Sau đó cảm thấy kỳ quái. Cầu Tam nương không phải nữ tử yếu ớt động chút là đau ốm, cho dù hắn biết nàng vì đại thọ của tổ mẫu mà bận chân không chạm đất, nhưng tinh thần vẫn tràn đầy, sắc mặt hồng hào, khí sắc còn tốt hơn so với khi nhàn rỗi. Ấy vậy mà, không sớm không muộn, cố tình ngay trước một ngày nhìn thấy thành quả mắc bệnh nặng, không phải quá trùng hợp sao? Lại nghe một câu “Có vài chuyện không phải đôi mắt có thể nhìn được” của Mặc Tử, câu này ám chỉ cái gì?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn đứng lên, muốn đi gặp Tam nương, lại phát hiện mình không biết nàng ở chỗ nào, cũng không tiện hỏi tổ mẫu hay mẫu thân, bởi vì bọn họ nhất định không để hắn đi.
Trong chốc lát, tâm phiền ý loạn, bước chân quanh quẩn trong phòng. Lần đầu tiên, hắn không muốn chỗ của mình biến thành chiến trường cho nữ nhân tranh đấu. Cầu Tam nương khác với hai thê tử lúc trước, hắn biết. Cầu Tam nương có lẽ coi hắn là bạn, nhưng lại không coi hắn là chồng, hắn cũng biết. Lần này Kim Ti thiếu kiên nhẫn, thậm chí ở trước mặt hắn đã không che lấp được đố kỵ, như vậy có thể là Kim Ti ra tay trước. Nếu sự thật là thế, hắn sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trước đây hắn cho rằng, Kim Ti xuất thân thấp kém, nếu mất đi sự kiên cường, trở nên khúm núm, sẽ khiến hắn thất vọng. Nhưng có lẽ là hắn quá dung túng nàng, sự tự vệ của nàng biến thành công kích, sự tự tin của nàng biến thành dã tâm. Nàng muốn càng lúc càng nhiều, thậm chí vượt qua giới hạn hắn có thể cho, lại hoàn toàn không biết chính mình thay đổi.
Ngày ấy, tổ mẫu nói muốn để hai đứa bé của nàng cho Tam nương nuôi dạy, Tam nương hào phóng đuổi “một nhà” bọn họ trở về thương lượng. Mà khi trở về, Kim Ti vẫn còn khóc lóc, kể lể bản thân mình chịu nhiều ủy khuất và khó khăn thế nào, địa vị thiếp thân khiến nàng gánh vác mệt mỏi, chỉ cần hắn nói với các trưởng bối, cho nàng thân phận trắc thê, từ nay về sau sẽ không để Tam nương khi dễ.
Đối với hắn, nàng cũng chơi mánh khóe. Có buồn cười hay không? Khi mà tất cả mọi mánh khóe của nàng đều là hắn cho, hắn dạy, mà nay khi nàng dùng ngược lại với hắn, cảm thấy hắn mù hay sao.
Kim Ti ơi Kim Ti, vì sao không thể thỏa mãn, vì sao không thể đơn giản? Cho dù tương lai hắn có thật sự yêu một nữ nhân nào khác, hắn cũng sẽ không vứt bỏ nàng. Chung quy nàng vẫn là người bạn lữ vừa ý của hắn thở thiếu thời, vẫn là mẫu thân của con hắn, về tình về lý, hắn đều sẽ đối xử với nàng tử tế. Chỉ cần đừng khiến cho hắn thất vọng.
Cửa mở mở ra, hắn nheo mắt lại, thấy ngược ánh sáng đi vào, là nhị ca.
Gác chuyện phiền lòng sang một bên, hắn miễn cưỡng nở nụ cười: “Nhị ca chẳng mấy khi tới Vịnh Cổ trai. Hôm nay đến mượn sách gì sao?”
“Ngày náo nhiệt như hôm nay, đại ca, tổ phụ và phụ thân nói muốn đi săn ở rừng bên kia, nhưng tìm một vòng không thấy Vịnh Tam gia đệ, sai người đến chỗ tổ mẫu, lại nói sáng sớm đệ thỉnh an xong đã rời đi. Đệ cầu tiến thế này, Hoàng Thượng cũng không nhìn thấy.” Tiêu Nhị nói đùa, có điều nhìn thấy đệ đệ trong lòng dường như có tâm sự.
“Cả đời như thế này cũng rất tốt.” Tiêu Tam trời sinh tính tình ngay thẳng, không thích quan to lộc hậu.
Tiêu Nhị làm sao không hiểu đệ đệ mình, giọng nói thay đổi, “Đệ cảm thấy tốt, đệ muội cũng phải cảm thấy tốt mới được. Phàm là thê tử, có ai không hi vọng tướng công của mình có tiền đồ?”
“Tam nương không phải người như vậy, của hồi môn nàng nhiều như vậy, đệ thấy, nếu ngày nào đó ra ngoài ở riêng, đệ phải dựa vào nàng nuôi. Lại nói, nếu như nàng muốn đệ có tiền đồ, đệ cũng sẽ tích cực một chút.” Nhưng nàng đối với hắn hoàn toàn không có yêu cầu. Không yêu cầu chính là không có cảm tình. Mà hắn vì nàng, trong lòng là thật không dễ chịu.
“Nghe Lục Bích nói, đệ muội ra bên ngoài dưỡng bệnh?” Tối hôm qua Tiêu Nhị suy nghĩ một đêm, quyết định tận mắt xác nhận một lần.
Trọng An nói người với người giống nhau. Tuy nói Trọng An chưa từng gặp Mặc Tử, nhưng hắn nói không sai. Nếu muốn tìm người chất vấn, nên nắm chắc mười phần. Phải biết rằng, Mặc ca kia lợi hại, hắn đã lĩnh giáo. Chẳng qua, nếu như đặt Mặc Tử và Mặc ca ở một chỗ, hắn không nghĩ sẽ là hai người. Khó trách mỗi khi Mặc Tử nói chậm đã, trong lòng hắn cứ cảm thấy quái dị.
“Đúng vậy. Nhưng mà chỉ là bệnh phong hàn phát nặng, tên đại phu ngu ngốc lại nói sợ nhiễm sang người khác, muốn Tam nương ra ngoài dưỡng bệnh. Đệ nói ở tại Vịnh Cổ trai, tổ mẫu và mẫu thân không đồng ý. Tam nương vì đại thọ của tổ mẫu mà bận tíu tít, ngày thường cũng lo không ít chuyện, vừa bệnh lại đưa nàng ra bên ngoài, không có chút nhân tình, tức chết đệ. Hiện tại cũng không biết Tam nương thế nào, làm gì còn tâm tư chúc thọ?” Tiêu Tam không có hứng thú gì với săn bắn, “Nhị ca, huynh và mọi người đi đi, không cần để ý đến đệ.”
“Đệ học được lo lắng cho thê tử rồi?” Tiêu Nhị cũng không có tâm tư săn thú, “Lão Tam, xem ra lần này đệ cưới đúng rồi.”
“Nhị ca, huynh còn trêu chọc đệ? Lo cho bản thân đi. Chờ công chúa quận chúa gì đó vào Duy Phong cư của huynh, ta thật muốn nhìn xem gây sóng gió như thế nào.” Tiêu Tam ôm định chủ ý, sau này phải xem kịch vui.
“Ai nói ta muốn cưới công chúa quận chúa? Ta cũng không phải là đệ, đọc sách đọc choáng váng, chọn nữ nhân còn phải tri tâm tri kỷ. Nữ nhân, phải giống Lục Bích Hồng La, biết bổn phận, thân làm thiếp không được oán giận so đo. Thật sự cưới công chúa quận chúa, cũng phải cúi đầu nghe theo ta, ngoan ngoãn quản lý chuyện nhà, nếu không, ta cũng không hầu hạ. Nam tử hán đại trượng phu, chí ở bốn phương, vướng vào nhi nữ tình trường chẳng phải để cho người ta nhạo báng?” Tiêu Nhị là nam nhân phương bắc điển hình, anh dũng cái thế, quyết không phải anh hùng hụt hơi.
“Biểu muội huynh mới nạp thì sao? Cũng là dịu dàng săn sóc, thấu hiểu lòng người?” Khi nam nhân nói chuyện với nhau, hoặc là nói chính sự, hoặc là nói về nữ nhân.
“Nàng? Bỏ qua đi.” Nhắc tới Vệ lục, Tiêu Nhị cười lạnh một tiếng.
“Nàng vì huynh mà tìm cái chết, huynh cũng đừng tuyệt tình quá, tốt xấu gì cũng là chất nữ của Ngọc di, đại tiểu thư nhà lành, trước mắt lại không có danh phận gì đã đủ thảm rồi.” Tiêu Tam nhớ tới hai ngày trước Ngọc di gạt lệ trước mặt mình, không khỏi nói vài câu thay Vệ Lục, “Dù sao huynh cũng không kén chọn, nhiều thêm một cũng không sao.”
Tiêu Nhị nghe được tức giận: “Cái gì mà không kén chọn? Tiểu tử ngươi còn nói nhị ca ta như vậy, cũng đừng mong ta nói chỗ ở của đệ muội.”
Tiêu Tam vừa nghe thế vội vàng thở dài xin lỗi, “Nhị ca, ta sai rồi. Tục ngữ nói, nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân. Huynh đệ chúng ta không thể vì nữ nhân mà tổn thương cảm tình. Huynh mau nói cho ta biết, rốt cuộc Tam nương ở chỗ nào?”
“Tiêu Mân dẫn một đám người về chúc thọ, vốn đang muốn dời đi, lại bị ta chặn lại, lúc này đang chờ ở cửa lớn. Thế nào, có muốn đi thăm kiều thê hay không?” Tiêu Nhị lôi kéo Tiêu Tam, như vậy tìm đến mới danh chính ngôn thuận, để người nọ cho rằng ngẫu nhiên gặp.
“Đi, sao có thể không đi? Nhị ca, huynh đi cùng đệ, nếu không mẫu thân sẽ hoài nghi.” Tiêu Tam có thông minh, cũng không biết Tiêu Nhị cũng đang mượn dùng hắn, trái lại hắn còn tưởng rằng mình mới là người mượn Tiêu Nhị để che giấu tai mắt.
Hai huynh đệ “tính kế” lẫn nhau, chẳng qua một sáng một tối thôi.
Vốn hai người nếu như thuận lợi ra cửa, sẽ túm được bím tóc của một đám người. Bởi vì, thứ nhất: Cầu Tam nương không ở nhà. Thứ hai, nhóm đại a đầu của Cầu Tam nương đều không ở nhà. Thứ ba, nha đầu làm việc nặng như Mặc Tử cũng không ở nhà.
Có điều, ông trời vẫn rất thương xót cho đám người Cầu Tam nương.
Ngay khi huynh đệ hai người vừa ra khỏi cổng, đột nhiên một quản sự vội vã chạy tới, dập đầu với hai người.
“Nhị gia, tam gia, người trong cung tới, nói hoàng thượng có chỉ, lão thái gia lão phu nhân đang gọi hai vị mau trở về.”
Trong ngày này mà hoàng thượng hạ chỉ, nhất định là chuyện mừng vui gấp bội. Tiêu Nhị Tiêu Tam tất nhiên không dám trì hoãn, vội vàng đi trở lại sảnh chính.
Tiếng pháo đột nhiên vang lên, lốp ba lốp bốp náo loạn hồi lâu.
Mặc Tử chống khửu tay, lỗ tai ong ong, thầm nghĩ Kính Vương phủ quả thật là lắm tiền nhiều của, một bữa tiệc mừng thọ, mà pháo phải dùng hết mấy trăm lượng bạc.
Hỏi vì sao Mặc Tử nghe thấy tiếng pháo? Nguyên nhân không gì khác, lúc này nàng đang làm khách ở nhà “bạn tốt” Nguyên Trừng.
Hôm nay là ngày bảy tháng bảy, lễ Khất Xảo, nữ nhi tiết, cũng có ý nghĩ lễ tình nhân của Ngưu lang Chức nữ, có điều nói ra ở đây cũng đừng ai hiểu lầm. Nguyên Trừng Nguyên đại nhân chỉ là mời khách ăn cơm thuần túy. Chẳng qua ngày trùng hợp một chút. Hơn nữa, mời cũng không phải một mình nàng, còn có Từ Cửu. Về phần người đang miệng lớn ăn thịt uống rượu ở bên cạnh nàng, là Tán Tiến.
Tán Tiến nói, có thể giúp nàng tiết kiệm chút nào hay chút ấy, ôm quyết tâm ăn một bữa no ba ngày mà đến.
Nhìn ăn tướng kia, cằm Từ Cửu thấp xuống ba phần, vô cùng quan tâm mà hỏi Mặc Tử, nuôi gia hỏa này có phải tốn tiền lắm không.
Biết là chiến lược gặp địch thì giả chết không thể dùng nhiều lần, Mặc Tử đã nói với Sầm Nhị, bắt đầu từ bây giờ Tán Tiến chính thức đi theo nàng. Lần trước không phải lấy được từ chỗ nốt ruồi đỏ một trăm lượng bạc sao? Hơn nữa, Cầu Tam nương trả lại cho hai ngàn lượng tiền vốn. Nàng cũng coi như trở thành người khá giả rồi.
Minh Niên chạy vào, nhìn bầu không khí an tĩnh bình thản của bàn rượu, ba mỹ nam tử ba vẻ đặc sắc, ai cũng không nói chuyện, ung dung thưởng thức rượu. Chỉ có Tán Tiến thô lỗ khò khè phá hủy mỹ cảm tổng thể.
“Đại nhân, Kính Vương phủ bên kia vừa nhận được thánh chỉ của hoàng thượng, thăng Tiêu lão thái thái thành nhất phẩm Chí Thiện phu nhân, thăng Như phu nhân Vệ Quỳnh Ngọc của Kính Vương gia thành đệ nhất trắc phi, Lục cô nương Tiêu Minh Nhu tháng chín vào cung tuyển tú.”
Từ Cửu chậc chậc cảm thán, “Tiêu gia họ ngoại này so với Vương hầu họ Võ còn được sủng ái hơn, thượng thọ lão thái thái thôi mà thăng bên này, phong bên kia. Nữ nhi Tiêu gia nếu như được tuyển vào cung làm quý phi, vậy coi như vinh quang vô hạn.”
Trước mắt Mặc Tử hiện lên khuôn mặt phù dung chim sa cá lặn của Tiêu Minh Nhu. Vốn đẹp như vậy, lại sinh ra trong Kính Vương phủ, làm bạn bên cạnh quân vương cũng là điều hiển nhiên, chỉ là ——
“Tiểu cô nương mười bảy tuổi xinh đẹp lại phải làm bạn với lão nhân năm sáu mười tuổi, cái này cũng gọi là vinh quang?” Nàng nhấp một ngụm rượu, vị mật đào ngọt ngào. Cái phủ này của Nguyên Trừng nhìn hoang tàn cũ nát, đồ tốt lại không ít.
Từ Cửu phun ra một ngụm rượu, lớn tiếng nói: “Mặc lão đệ, lời này ngươi cũng dám nói? Ta phục ngươi rồi.”
Nguyên Trừng nắm tay đưa lên miệng, che lại đôi môi khẽ cong: “Mặc ca, hoàng đế Đại Chu năm nay mới hơn bốn mươi, đương lúc tráng niên. Tiêu Lục cô nương nếu có thể được sủng ái, thật sự không phải thiệt thòi.”
Mặc Tử nhẹ nhàng chậc một tiếng, không cho là đúng.