Chưởng Thượng Kiều

Chương 1: Hướng tinh bắc (1)



Nôn hết tất cả mọi thứ ra, cuối cùng còn chỉ còn chiếc dạ dày trống rỗng, khoang miệng Chân Chu đắng ngắt, ghé vào chiếc giường sắt chật hẹp, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt.

Cô xin thề, sau khi về nhà, cả đời này cô cũng không lên tàu thuyền hay ca nô nữa.

Thân chiến hạm bị sóng lớn đập lắc lư, một trận đau đầu hoa mắt lại kéo tới, sắc mặt Chân Chú trắng bệch, năm ngón tay nắm chặt tay vịn nơi đầu giường sắt, trợn to mắt, nghiêng ra ngoài nôn ọe mấy lần nữa, cuối cùng cũng chẳng còn vật gì trong bụng.

"Em gái, em cứ thế mãi không được đâu, để chị đi tìm lão Lý."

Người nói chuyện là chị Chương ngồi cùng chuyến tàu tiếp tế với Chân Chu tới đảo đá san hô ở Đại Hải để thăm chồng.

Chị Chương 40 tuổi, sau khi lên tàu được sắp xếp ngồi cùng Chân Chu, tính cách chị cởi mở, nhiệt tình lại hay nói chuyện, lúc đầu mới gặp Chân Chu trẻ tuổi xinh đẹp, thoạt nhìn giống như cô gái mới tốt nghiệp đại học, bước chân vào xã hội không lâu, cứ nghĩ cô đi thăm chồng mới cưới đã phải xa nhau, sau khi biết cô kết hôn đã được 10 năm, hết kinh ngạc rồi, chị Chương liên tục nói chuyện cùng Chân Chu, một câu em gái, hai câu em gái, có lẽ cùng hoàn cảnh với nhau, khi thấy cơ thể Chân Chu không khỏe, chị Chương chăm sóc cô rất nhiều.

Chân Chu biết mình bị say tàu, trước khi lên tàu đã võ trang đầy đủ, chuẩn bị hết các loại thuốc chống say tàu nhưng không có tác dụng.

Mấy ngày đầu con tàu đi với vận tốc 15 hải lý, mặc dù sóng yên biển lặng, nhưng khi đứng trên boong tàu cô cũng cảm thấy choáng váng buồn nôn, mấy ngày này cô chỉ nằm trên giường, bắt đầu từ hôm qua, tàu thâm nhập vào vùng biển sâu, sóng gió tăng lên, cô càng say hơn, ăn cái gì nôn cái đó.

Lão Lý trong miệng chị Chương là người phụ trách tiếp đãi những người tới thăm người thân giống như các cô, biết chồng Chân Chu, cũng biết Chân Chu say tàu, sợ cô nôn nhiều mất nước, tối hôm qua còn cố ý dẫn bác sĩ lên tàu truyền cho cô một chai nước muối.

Chân Chu không còn sức, lắc đầu. "Còn nhiều chuyện cần phải làm, chị đừng làm phiền ông ấy, em không sao đâu. Chị, chị lấy giúp em một liều thuốc, em uống xong, đi ngủ là được..."

Chị Chương vội vàng đi lấy thuốc rót nước rồi đỡ cô ngồi dậy, Chân Chu nuốt mấy viên thuốc xuống, đè lại cảm giác buồn nôn của mình, mắt thấy cái chậu bẩn trên mặt đất, cô đứng dậy định đi dọn, chị Chương đã để cô nằm xuống. "Em đi làm gì, nằm yêu đừng nhúc nhích! Để chị dọn cho."

Chân Chu nhìn bóng dáng bận rộn của chị Chương, trong lòng thấy áy náy, chờ chị dọn xong xuôi, cô mới nói. "Mấy hôm nay phiền chị nhiều rồi, em ngại quá."

Chị Chương xua tay. "Em với chị thì ngại cái gì. Em muốn ăn gì không? Chị đi nấu cho em. Thức ăn bọn họ làm không hợp khẩu vị của em, để chị nấu cho em ăn. Nhà chị mở quán bán đồ ăn, ngày nào cũng cầm muỗng đảo đồ ăn, không ai có thể nói một chữ "không" được."

"Cảm ơn chị, em không muốn ăn."

"Ăn chút gì đi, không ăn thì sao có thể chịu được? Em giống như chị ngày còn mang thai, ăn gì cũng nôn ra nhưng vẫn muốn ăn, vừa ăn vừa nôn. Nếu không thì lấy sức đâu ra?"

"Chị, em ăn không vô..." Chân Chu mệt mỏi.

"Vậy cũng được, để chị xuống báo người ta nấu cháo, thêm chút đồ ăn."

Chị Chương ngồi bên giường, cầm khăn mặt lau mồ hôi lạnh trên trán của cô, nhìn cô một lát rồi lắc đầu. "Em gái, em say sóng nhiều như vậy, mỗi lần tới thăm chồng cũng thế này sao? Cậu ấy ở đó bao lâu rồi? Đang làm gì?"

"Mấy năm rồi, làm việc dưới nước..."

Chân Chu không muốn nhắc tới chuyện đó, thấp giọng trả lời.

Chị Chương gật đầu. "Aizz, cũng không dễ dàng lắm. Giống như chồng chị, cố gắng hơn 20 năm cũng chỉ làm tới cấp phó, mấy năm trước nghe theo tiếng gọi tổ quốc bị điều tới đây làm quản lý, xa lắm, một năm có khi không được gặp mặt lần nào, tiền lương rồi thêm tiền trợ cấp, cả cả cũng chỉ có 3925 tệ! Bố mẹ chồng cũng đã già yếu, con trai năm nay lên cấp hai, chỗ nào cũng phải chi tiền, nếu chị không mở một quán bán đồ ăn, cuộc sống chắc..."

Chị thở dài. "Chị cãi nhau ầm ĩ với anh ấy, ầm ĩ cũng ầm ĩ rồi, hai năm trước chị còn hỏi anh ấy, đất nước thiếu đi một người như anh thì sao? Nếu anh làm tiếp, em sẽ ly hôn! Rốt cục anh ấy cũng bảo không làm nữa, nhưng đến khi anh ấy chuẩn bị xin thôi việc, chị lại không đành lòng. Con người cả đời này, chỉ có thể quyết định một chuyện, làm chuyện mình muốn làm thực sự chẳng mấy dễ dàng. Anh ấy là đàn ông, bình thường chảy máu cũng chưa từng kêu đau, bây giờ lại chịu thua trước mặt chị, chị còn có thể ép anh ấy nữa sao? Nghĩ lại, hay là thôi đi, chị tức giận cũng là vì không chịu được, nghĩ tới chuyện anh ấy biết chị muốn tốt cho anh ấy, khổ một chút cũng không sao cả..."

Chị lau khóe mắt, nở nụ cười. "Xem chị này, em khó chịu chị lại còn nói với em nhiều chuyện như vậy, không biết em có thấy phiền hay không. Em ngủ đi, chị không làm phiền em nữa..."

Chân Chu nghe chị kể tới say mê, tỉnh táo lại, lắc đầu. "Không sao đâu chị. Nói chuyện với chị một lát, em không thấy hoa mắt chóng mặt nữa."

Chị Chương nở nụ cười. "Vậy là được rồi. Chúng ta gặp nhau ở đây cũng xem như có duyên, ở với nhau mấy ngày rồi vẫn chưa hỏi, em đang làm gì?"

Chu Chân được người ta gọi là "vũ công", còn thêm cả "nổi tiếng."

"Em làm biên đạo, em cũng nhảy nữa."

Chân Chu suy nghĩ một chút, mỉm cười nói.

Chị Chương ngạc nhiên. "Thì ra em là vũ công. Chẳng trách tuổi trẻ, xinh đẹp, có khí chất, hơn nữa vóc người cũng rất đẹp, khiến chị đây ao ước biết bao. Có con chưa?"

Chân Chu lắc đầu.

"Không sao cả." Chị Chương vỗ nhẹ lên tay cô, an ủi. "Lần này chị tới cũng không phải vì nhớ chồng! Từng tuổi này rồi, cũng không nghĩ tới chuyện sinh con nữa, nhưng thấy mọi người xung quanh cũng sinh con, thân thiết với con gái, chị cũng muốn như vậy, nhân lúc có thể sinh, chị muốn sinh thêm thêm một đứa nữa. Em như vậy, chị cũng thấy xót, chắc chắn chồng em còn xót hơn. Em say sóng như vậy mà còn phải đi thăm chồng, hai người có tình cảm tốt như vậy, chắc chắn phải ở lại mười ngày nửa tháng, khi trở về rồi, không chừng lại có."

Chân Chu nghe chị Chương nói về con cái, trong lòng cô bỗng nhiên thấy xót xa, cũng không gật đầu, chỉ khẽ dạ hai tiếng.

Chị Chương cho là cô xấu hổ, cười ha ha nói. "Đã kết hôn mười năm rồi, sao da mặt còn mỏng như mấy bé gái thế kia, chuyện này thì ngượng ngùng gì?"

Chân Chu không thể làm gì khác hơn, nhìn chị rồi cười.

Chị Chương nói thêm vài câu, biết cô mệt nên không lời ong tiếng ve bên tai cô nữa, để cô nghỉ ngơi, còn chị đứng dậy đi hỏi xem mấy ngày nữa thì mới tới nới.

Tiếng bước chân của chị Chu dần xa, bầu không khí trong khoang yên tĩnh lại.

Bên ngoài sóng to gió lớn không chịu ngừng. Dù cho đây là một con tàu lớn chứa đầy nhiên liệu dầu khí, thuốc thang, thực phẩm và nhiều vật khác, trọng tải phải mấy nghìn tấn, nhưng khi mũi thuyền rẽ sóng lớn đi về phía trước, Chân Chu nằm ở trên giường vẫn cảm giác được con tàu đang lắc lư theo sóng to gió lớn.

Cô túm chặt nệm trên giường, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm đỉnh khoang thuyền bị phai thành màu xanh nhạt, dần dần trở nên sững sờ.

Chị Chương nói chuyện lung tung, lại nói trúng chuyện cũ của Chu Chân.

Lần cuối cùng cô gặp anh đã 3 năm trước.

Khi đó anh chưa bị điều tới đây, cô suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc cũng bước lên tàu, sau mấy ngày say sóng, bất ngờ đứng trước mặt anh, sau khi trở về, cô có thai.

Chuyện ban đầu thực sự giống như chị Chương mới nói, chuyện này cô đã khao khát từ lâu.

Thuốc mới uống xong đã bắt đầu có tác dụng, sóng lớn đánh vào mép tàu mang tới cảm giác lắc lư, Chân Chu chóng mặt, từ từ nhắm hai mắt lại.

Đứa nhỏ từng ở trong bụng cô, nếu như không mất đi, có lẽ bây giờ đã là một cô bé xinh đẹp đáng yêu có thể gọi cô một tiếng mẹ...

Trước khi ngủ, Chân Chu mơ hồ nghĩ.

***

Tàu tiếp tế này phải cung cấp nhiên liệu và nguyên liệu cho những căn cứ và tàu dọc đường, không đi thẳng, vừa đi vừa nghỉ, sau nửa tháng lui tới lui đi trong Đại Hải, rốt cục cũng đã tới điểm kết thúc, đó lại một đảo san hô nằm ở kinh độ, vĩ độ nào đó dưới đáy biển sâu.

Dừng ở đây một đêm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiếp tế, sáng mai chiếc tàu này sẽ quay đàu về lại điểm xuất phát.

Căn cứ đã sớm biết hôm nay tàu sẽ chở người thân tới, căng một biểu ngữ ở gần cảng, hai đầu treo ruy băng và bóng bay, giống như ngày tết sắp đến, còn có cả một chuyến xe tới đón.

Trong giây phút Chân Chu bước xuống, cả người vẫn say.

Ánh mắt trời trên đảo vô cùng gắt, bây giờ đã là xế chiều nhưng khắp nơi đều là nắng gắt khiến người ta không mở mắt nổi.

Mồ hôi của cô chảy đầy đầu, cánh tay vòng qua vai chị Chương, bước từ cầu thang xuống, ánh mắt nhìn qua những người đi cùng với mình, ai cũng mang theo khuôn mặt chờ đợi nhưng lại vui vẻ, trong lòng cô bỗng nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, trong chớp mắt, cô muốn quay đầu đi.

"Em gái, em đi được không?"

Có thể nhìn thấy chị Chương rất vui, vừa dùng tay che nắng, vừa nhìn xung quanh.

"Đi được rồi ạ, hai ngày nay em đỡ rồi."

Chân Chu lấy lại bình tĩnh, cười nói.

"Vậy là tốt rồi! Đến rồi đến rồi! Cuối cùng cũng được gặp mặt rồi, thật sự không dễ dàng là bao! Mau nhìn đi, phía bên kia thật náo nhiệt, người nhà của chúng ta đều ở đó, mau đi nào..."

Chị kéo Chân Chu, vội vã đi về phía trước.

Một sĩ quan trẻ tuổi da ngăm đen họ Lôi dẫn theo một vai người, đang đứng đó trả lời mấy câu hỏi của người nhà, đầu đầy mồ hôi nhưng thái độ vô cùng tốt, gương mặt nở nụ cười, hỏi cái gì trả lời cái đó, sau khi trả lời xong lại vội vàng đối chiếu danh sách nhân viên và thân phận của mọi người, sau khi đối chiếu xong, người nhà sẽ được mang lên xe, tới khu sinh hoạt.

Người xung quanh dần ít đi, chị Chương cũng đã được gọi qua, không kịp chờ đã lên xe, cuối cùng chỉ còn lại mình Chân Chu.

Trang phục Chân Chu rất đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa, trên người mặc áo sơ mi trắng dài tay, vạt áo che quá mông, trên chân đi một đôi giày đế bằng, bởi vì nghề nghiệp nên tỉ lệ vóc người gần như hoàn hảo, gầy nhưng không thấy xương, đôi chân thẳng tắp, thon dài, ăn mặc đơn giản, đứng nơi đông người nhưng lại khiến người ta chú ý tới.

Lôi sĩ quan đã để ý Chân Chu từ lâu, bây giờ chỉ còn mình cô chưa tới đối chiếu, Lôi sĩ quan nhìn danh sách, gãi đầu một cái, cẩn thận hỏi. "Người trong danh sách đã đủ rồi, xin hỏi cô là người nhà của ai?"

Chân Chu nói. "Hướng Tinh Bắc."

Lôi sĩ quan giật mình mở to hai mắt, kìm lòng không đậu "Ah" một cái. "Cô chính là người vợ nhảy rất đẹp của đội trưởng Hướng sao?"

Anh ta nhìn cô không chớp mắt, rốt cuộc cũng nhận ra cô, khuôn mặt lộ ra vẻ kích động. "Là cô thật rồi! Tôi thấy cô trên TV rồi!"

Chân Chu mỉm cười với anh ta, gật đầu.

Lôi sĩ quan bỗng nhiên không thể bày tỏ cảm giác kích động trong lòng, muốn đi lên nhưng lại không dám, vừa nhìn Chân Chu vừa xoa tay.

Lão Lý phụ trách giao tiếp nghe được, đi lên nói. "Tiểu Chân là người bổ sung thêm, chắc là bên kia chưa kịp bổ sung vào danh sách, đây là lỗi của chúng tôi. Nhưng tôi có thể cam đoan với cậu, Tiểu Chân là người yêu của đội trưởng Hướng."

"Lần này vất vả lắm cô ấy mới tới đây được, say sóng rất nhiều, cả đoạn đường đi đều nôn, cậu mau đưa cô ấy đi để cô ấy nghỉ ngơi một chút. Nhưng đừng lái xe quá nhanh."

Lão Lý bổ sung thêm.

"Được! Tôi hiểu rồi."

Lôi sĩ quan lấy lại tinh thần, chào lão Lý một cái rồi lại cúi chào Chân Chu. "Mời chị dâu đi theo em." Nói xong còn xách hành lý giúp cô.

Hành lý Chân Chu rất đơn giản, chỉ có một cái túi, không giống như những người khác, vác theo túi lớn túi nhỏ giống như ước gì có thể vác cả căn nhà tới đây.

Chị Chương đã lên xe nhưng thấy Chân Chu còn chưa tới, đang muốn xuống xe hỏi thăm đã thấy lão Lý và Lôi sĩ quan mang Chân Chu tới đây, chị cười, sau đó đỡ Chân Chu lên xe, để cô ngồi bên cạnh mình, sau khi ngồi xuống, thấp giọng nói. "Em gái, chồng em hình như rất có duyên! Người ở đây đều biết cậu ấy."

Chân Chu cười. "Đúng vậy, ở đây ai cũng biết anh ấy."

Hướng Bắc Tinh là người tài năng xuất chúng, hơn hai mươi tuổi đã hoàn thành xong chương trình học, sau khi về nước không lâu, anh được phái tới một nơi đặc biệt, ba năm trước thì tới đây.

Anh là mối tình đầu của cô, cũng là chồng cô. Người ở đây không ai là không biết anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.