Chưởng Thượng Kiều

Chương 11: Tiên duyên (4)



Lần đầu tiên Chân Chu nghe được cái tên này, hoàn toàn không biết gì về hắn ta, nhưng nhìn cái cảnh xuất hiện kinh thiên động địa này của hắn, mặc dù không phải Thái tử, nàng cũng không thể chọc nổi.

"Cảm ơn, không cần."

Nàng xoay người muốn đi.

Con Kim Long này mới rồi đang nghỉ ngơi dưới đáy đầm, bị đánh thức bởi tiếng nước bên trên, lúc đầu vô cùng giận dữ, đang muốn đi tới một phát ăn luôn, nhưng phát hiện người làm nước dao động là một thiếu nữ, tóc mượt như suối, trôi chảy theo làn nước, quấn quanh làn da trắng như tuyết của nàng, cơ thể nàng mềm mại, khung cảnh xinh đẹp này chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của hắn ta, tức giận mới xuất hiện đã biến mất không còn tăm hơi, nuốt nước miếng một cái, dự định nằm bên dưới nhìn lén nàng nghịch nước, ai ngờ chưa xem được bao nhiêu, nàng đã lên bờ, nửa người ở dưới nước, khẽ chải đầu.

Trong dòng nước dập dờn, hắn ta khẽ bơi lên, trên mặt nước mơ hồ thấy được đôi chân thon dài trắng như ngọc đung đưa trong nước, vui vẻ nghịch nước, đùa cợt, không biết hắn ta đang ở dưới đáy đầm, khuôn mặt ngây thơ ấy nhưng muốn đoạt hồn phách người ta, tuy không thấy được khuôn mặt cô gái kia nhưng thái tử Kim Long đã thèm chảy nước miếng rồi, thế nên mới nhịn không được, nổi lên mặt nước gặp nàng một lần, sau khi thấy được khuôn mặt đẹp như tạc của nàng, cảm thấy con rắn nhỏ này quý biết bao nhiêu, sao có thể để nàng đi được? Lập tức lấy tay ngăn lại, cười tủm tỉm nói. "Bổn thái tử đã tự giới thiệu, chưa biết tên của ngươi, sao ngươi đã vội vã đi rồi?"

"Ngươi là thiên long, ta chỉ là một con rắn tinh, không dám với cao."

Chân Chu vội né cánh tay của hắn ta, vội vã rời đi.

Long Thái Tử nhìn chán tiên tử trên trời, trước đây cũng hạ phàm nhìn nhan sắc đủ mỹ nhân, trên trời dưới đất nhưng không có ai sánh được với rắn nhỏ, quả thực đã bị người ta hút hồn, trong lòng dao động, hận không thể bế nàng trở về, vội đuổi theo. "Ta là rồng, nàng là rắn, là một cặp trời đất tạp nên! Nàng đừng chạy nữa, thế nào ta cũng bắt được nàng!"

Đúng lúc này, phía sau hắn ta truyền tới một tiếng gầm giận dữ, Ô Uy nhào tới, cho hắn ta một quyền.

Một quyền này của y đã sử dụng hết sức lực toàn thân, Vân Biểu không để ý, ăn một quyền, cả người bay vào trong đầm, chìm xuống giống như hòn đá.

"Ngươi không sao chứ? Đi mau."

Ô Uy nâng Chân Chu dậy, vội vàng chạy đi, lại nghe được dưới đầm nước sâu truyền tới tiếng rồng gầm, âm thanh tràn đầy tức giận, rung chuyển bốn phương, khiến chim cá chạy trốn, trong tiếng ồn ào kèm theo một cột nước, trong đầm xuất hiện một con kim long, ánh mặt trời chiếu rọi lên vảy của nó, giương nanh múa vuốt nhào tới trước mặt Ô Uy, oành một tiếng, Ô Uy không chịu được, cả người bị đánh bay ra ngoài, nằm trên một phiến đá, biến thành con nhím, ngửa trên mặt đất.

Ánh sáng lóe lên, kim long biến về hình người, liếc nhìn Ô Uy giãy dụa, muốn lật người, sửng sốt một lát rồi cười lớn. "Ta còn tưởng là thần tiên nào, hóa ra là một con nhím! Còn không tu luyện lại dám tới đây lo chuyện bao đồng? Hôm nay nể mặt người đẹp, ta tha tội chết cho ngươi, dám xen vào chuyện của ta thêm lần nữa, bổn Thái tử đây không khách khí nữa!" Nói xong đi về phía Chân Chu.

Chân Chu lo lắng Ô Uy bị thương, lại sợ con rồng này ngang ngược, nhớ tới lời chú của Lục Áp Đạo Quân, đang muốn đọc to, chỉ thấy Ô Uy ở phía sau đã cuộn tròn thành một quả cầu, nhanh chóng lăn về phía nàng và kim long, biến về hình người, chắn trước mặt nàng, tức giận quát to. "Ta không cho phép ngươi mang nàng đi."

Kim Long không nghĩ tới y lại dũng cảm như vậy, lối đi bị chặn, hai mắt y trợn tròn, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt giận giữ, dáng vẻ liều mạng, cười nhạt. "Ngươi bị ngu sao? Ta hỏi ngươi, ngươi có biết ta là ai không, dám can dự vào chuyện của ta? Ngươi chán sống sao?"

"Ta là Thái tử Thiên Trì, Hỗn Nguyên Kim Long Vân Biểu, danh tiếng của ta ngươi chưa từng nghe sao?"

Chưa đợi Ô Uy mở miệng, Kim Long đã tự giới thiệu, gương mặt ngạo mạn.

Ô Uy tu hành nghìn năm, từng nghe qua tên Hỗ Nguyên Kim Long, chưa từng nghĩ sẽ gặp hắn ta ở đây, sửng sốt.

Cha đẻ của Hỗ Nguyên Kim Long là Ngũ Minh Thiên Long, tính cách dữ dằn, thích chiến đấu, là võ thần đệ nhất Thiên Đình, vạn năm trước trong một lần chiến đấu với Ma giới, bị Ma Tôn giết chết, nguyên thần tứ tán, con trai Ngũ Minh Thiên Long được cưng chiều vô hạn, bị dạy dỗ thành vẻ kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì như bây giờ.

Hồng Quân Lão Tổ có ba đệ tử, Thông Thiên giáo chủ đứng hàng thứ ba, là người hai bao che khuyết điểm, có chút giao tình với Thượng Đế, thu nhận Vân Biểu làm đệ tử, lần này cũng dắt hắn ta lên đại hội Thiên La, Thông Thiên giáo chủ tới thăm tôn sư, Vân Biểu theo chân Thông Thiên giáo chủ tới đây.

Ô Uy biết mình không phải đối thủ của Kim Long, càng không cần so sánh địa vị của hai người, ngây người trong chốc lát, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Kim Long lộ vẻ tự mãn. "Biết danh tiếng Thái tử rồi, còn không cút cho ta?"

"Ta không cút!"

Ô Uy nắm chặt tay, chẳng những không chịu lui lại, còn tiến thêm một bước.

"Dù ngươi là Thái tử Thiên Trì nhưng cũng không thể làm xằng làm bậy! Ngươi không đúng! Ta sẽ không để ngươi cướp nàng đi."

Kim Long giận tím mặt, nhìn chằm chằm Ô Uy, hai mắt đỏ ngòm. "Là ngươi muốn tìm đường chết, vậy đừng trách ta ác độc!"

Kèm theo đó là một tiếng gầm rú, bầu trời tối đen, màn đêm ập xuống, cảnh vật rõ ràng nay đã trở nên nhập nhèm, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Chân Chu kinh hãi, cuống quýt đọc lời chú, nhưng hết lần này tới lần khác câu chú của Lục Áp Đạo Quân không linh nghiệm, niệm nhiều lần cũng không có gì thay đổi, mồ hôi chảy ròng ròng, mắt thấy Thái tử Kim Long sắp giết Ô Uy, vội vàng bước lên trước đứng cạnh Ô Uy. "Thái tử, ta biết ngươi xuất thân cao quý, pháp lực cao thâm, chúng ta không sánh nổi, muốn chúng ta chết dễ như giết một con kiến hôi. Nhưng ngươi đừng quên, đây không phải Thiên Trì mà là Hồng Quân Thượng Cảnh! Đại hội nghìn năm mới tổ chức một lần là điềm lành của trời đất, hôm nay các thần phật đều tới đây đông đủ, ngày mai sẽ khai hội, ngươi cũng là khách tới đây, nếu như hôm nay người hành động theo cảm tính, lạm sát người vô tội, chúng ta chết thì không sao, nhưng người không sợ làm lão tổ tức giận sao?"

Kim Long sửng sốt, chần chờ một lát, hai mắt tuy vẫn âm trầm như trước nhưng mây đen trên trời đã chậm rãi tản ra.

Chân Chu khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kéo Ô Uy không chịu thua lui về sau, thấy hai mắt Kim Long vẫn nhìn nàng chằm chằm, hiển nhiên là không muốn buông tha nàng, nàng kiên trì nói thêm. "Ta quen Thanh Dương Thượng Quân! Còn được hắn che chở! Thừa dịp hắn không biết, người lại ngang nhiên ức hiếp ta như vậy, không sợ Thượng Quân trách tội sao?"

Vân Biểu là đệ tử của Thông Thiên giáo chủ, Thanh Dương Tử cũng là sư đệ của Thông Thiên giáo chủ, luận về địa vị, hắn là sư thúc của Vân Biểu. Hắn ta cũng không dám đắc tội với Thanh Dương Tử, nghe nàng nói vậy, sửng sốt nhìn chằm chằm Chân Chu, hừ một tiếng. "Sư thúc ta có thân phận thế nào, ngươi có thân phận thấp bé như vậy sao có thể biết hắn, còn được hắn che chở?"

Tuy ngày đó chỉ gặp nhau trong chốc lát, hắn còn chưa nói câu nào với nàng nhưng Chân Chu đã nhìn ra, Thanh Dương Tử ở kiếp này còn lạnh lùng hơn cả Hướng Tinh Bắc, chỉ cần một ngón tay của hắn cũng giết chết bao nhiêu người, nàng không tin vị thái tử này có thể chạy tới trước mặt hắn hỏi thăm.

Vân Biểu không tin, nhìn khuôn mặt rắn nhỏ đã vơi đi vẻ lạnh lùng, giọng nói nàng đáng tin nhưng cũng khiến hắn ta nghi ngờ.

Nếu như nàng nói thật, dù hắn ta có thèm nhỏ dãi cũng không dám động tới nàng....

Bỗng nhiên sơn môn phía xa truyền tới một tiếng chuông.

Kim Long ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn chòng chọc con nhím tinh vẫn đang nắm chặt tay muốn xông lên đánh nhau với hắn ta, hừ một tiếng. "Quên đi, bản thái tử còn có chuyện, hôm nay không so đo với hai người. Con nhím tinh như ngươi coi như phúc lớn mạng lớn, sau này nếu vô lễ như vậy, bổn thái tử sẽ không tha cho ngươi!"

Hắn ta lại quay đầu nhìn Chân Chu, cứ nhìn nàng chằm chằm, liếm miệng một cái rồi hóa thành con kim long cưỡi mây đi xa, nhanh chóng biến mất trên không trung.

Chờ khi hắn ta đi rồi, Chân Chu mới cảm thấy sợ hãi, nhớ tới chuyện mới xảy ra, khớp hàm cũng run lên, Ô Uy vẫn hồn nhiên không biết gì, chỉ trợn to mắt, vừa mừng vừa sợ nhìn nàng. "Chân Chu, ngươi quen Thanh Dương Thượng Quân khi nào? Ngài ấy còn che chở cho ngươi? Tốt quá.

Vừa rồi là do tình thế bắt buộc, cô lấy Hồng Quân Lão Tổ ra dọa cũng không được, mang Thanh Dương Tử ra mới dọa sợ con rồng kia.

Chân Chu lấy lại bình tĩnh, lắc đầu cười khổ. "Hắn ở trên cao, sao có thể liếc mắt nhìn ta? Ta chỉ lừa con rồng đó thôi."

Ô Uy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sờ sờ đầu. "Chân Chu, ngươi thật là thông minh. Nếu vừa rồi ngươi không dọa hắn sợ, chỉ sợ ta chết ở đây rồi."

Chân Chu đè cơn muộn phiền đang dâng lên trong ngực, nhìn về phía y "Ngươi bị thương sao?"

Ô Uy sờ ngực. "Ta da dày thịt béo, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không có gì đâu."

Chân Chu gật đầu, xoay mặt nhìn sơn môn ở phía xa xa, thở dài. "Chúng ta đi nhanh đi, lỡ như hắn lại tìm tới đây thì phiền."

...

Phía đông là đại điện, trong điện có một phòng lớn to, bên trong dựng bốn cây gỗ tử đàn lớn, ở giữa đặt một lư hương, khói trắng lườn lờ, đối diện ở cửa điện là một tấm mành che ngăn phòng bên trong và phòng bên ngoài.

Một tiếng bước chân khe khẽ bước vào trong đại điện, một người chấp sự hơn năm mươi tuổi, dừng ở trước mặt đạo trưởng, cung kính nói. "Sư thúc, đã điều tra rõ rồi, đám mây mù ở hướng tây nam là do Thái tử Thiên Trì gây nên, lúc đó có một con nhím tinh và một con rắn tinh...Hình như là Thái tử gây rắc rối cho nhím tinh và rắn tinh, nhưng sau đó không biết tại sao lại không xảy ra chuyện gì nữa."

Y dừng một chút. "Thiên nhãn của đệ tử có hạn, chỉ có thể thấy được những thứ này, còn tình tình cụ thể thì không biết. Sư thúc, nếu muốn biết tình hình cụ thể, xin tự mình tới Kính Thiên Cơ để xem, xem một lát thì biết."

Y nói xong, im lặng chờ đợi.

Phía sau bình phong không có vật gì, chỉ bày một chiếc ghế tràng kỷ ở giữa.

Thanh Dương Tử đang ngồi trên tràng kỷ, áo đạo sĩ không nhiễm một chút bụi, hai tay cầm lấy phất trần, mắt khép hờ giống như đang ngồi thiền.

Ánh trời chiều chiếu vào trong tràng kỷ, tia sáng hoàng hôn bao phủ trên người hắn, rọi lên mi mắt đen nhánh của Thanh Dương Tử.

Ánh mắt của chàng nhàn nhạt.

Sau khi nghe chấp sự bẩm báo sự tình xong, chàng chậm rãi mở mắt, ánh mắt trong vắt, khuôn mặt sáng láng.

Chàng bước xuống tràng kỷ, đi tới trước mặt chấp sự, lộ ra ý cười, gật đầu với y. "Khổ cho ngươi rồi, không cần đâu, ngày mai là đại hội Thiên La, sư tôn cũng sắp về, không có chuyện gì là tốt rồi, người lui xuống đi."

Chấp sự khom người với chàng, cung kính rời khỏi.

Trong đại điện trở nên trống trải, chỉ còn lại một mình chàng, trên mặt đất là hình bóng nhạt của chàng.

Làm bạn với chàng, ngoại trừ hình bóng thì là khói trăng bay lên từ lư hương.

Chàng cũng đã quen rồi.

Quen với yên tĩnh cùng cô đơn.

Một vạn năm rồi, thời gian trôi chảy, thế gian đổi thay, ngoại trừ sư tôn, trong lòng chàng không có người thân thiết hay phải chịu sự ràng buộc nào. Bên cạnh chàng không có một ai nói chuyện cùng.

Nhưng chàng không biết trống vắng là như thế nào.

Từ ngày chàng có trí nhớ, sư tôn cho chàng luyện Huyền Thanh Chi Khí, dạy chàng thanh tâm quả dục, bên cạnh không có tạp niệm, chỉ chuyên tâm tu luyện, những thứ ấy đã ngấm sâu trong xương tủy, trở thành một bộ phận quan trọng không thể tách rời của chàng.

Chàng mãi mãi tỉnh táo, an nhàn vô sự.

Tiếng chuông vang lên, chàng thong thả bước tới phía tây của đại điện, tự mình đẩy cửa sổ ra.

Gió lạnh khẽ thổi vào trong, làm lay động áo đạo sĩ trên người chàng, tung bay hòa với mây với gió.

Chẳng mấy chốc nữa sư tôn sẽ xuất quan, sau khi sư tôn xuất quan, chàng muốn bế quan vấn chứng.

Vấn chứng là cửa ải cuối cùng của người tu hành.

Chàng không biết quá trình này phải tốn thời gian bao lâu.

Có thể là vài ba ngày, cũng có thể là nửa năm rồi một năm, trăm năm, nghìn năm hoặc lại là một vạn năm nữa, thiên địa huyền hoàng [1], vũ trụ hồng hoang [2], chàng cũng không thể tiến tới viễn cảnh cao nhất mà chàng ước ao giống như sư tôn.

[1] Thiên địa huyền hoàng: trời đất chưa thật sự hình thành

[2] Vũ trụ hồng hoang: vũ trụ còn trong tình trạng hoang sơ của lúc ban đầu

Nhưng chàng không lo lắng, chỉ cần trong lòng vẫn còn có vấn chứng, chàng có thể theo đuổi, mãi mãi không dừng lại.

Ánh mắt chàng nhìn về sơn môn ở phía xa xa, đắm chìm trong ánh sáng mờ nhạt ấy, suy nghĩ một lát, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ.

Không biết con rắn tinh gây chuyện với Vân Biểu mà chấp sự nói, có phải là con rắn nhỏ mà mình cứu dưới sơn môn hay không?

Vân Biểu là đồ đệ của Tam sư huynh, Thông Thiên giáo chủ, tính tình kiêu ngạo, chỉ thích cái đẹp, mà con rắn cái kia....

Mặc dù chưa thấy qua hình người của nó, nhưng chắc là một người đẹp tuyệt trần.

Trước mắt chàng hiện lên hình ảnh ngày ở sơn môn, nó nằm dưới chân mình, run rẩy, dùng ánh mắt cầu xin nhìn chàng, Thanh Dương Tử hơi nhíu mày lại.

Lúc đó chàng có một cảm giác.

Con rắn tinh này muốn ở bên cạnh chàng.

Giả sử nếu nó muốn làm như vậy, thực sự là đáng chết.

Ngàn vạn năm qua đi, chàng tu hành luyện tâm, cũng không phải chưa từng gặp tiên tử nào tỏ tình với mình.

Có tiên nữ Phượng Tiêu ở Dao Trì Cung của Tây Vương Mẫu, còn có cả Hà Tiên Cơ trong Kim Hà Động.

Nhưng những chuyện như vậy, từ xưa đến nay chàng chưa bao giờ để ý tới, cũng không có người phụ nữ nào có thể lọt vào trong tim của chàng, thậm chí cả một hạt bụi cũng không thể.

Chàng tu luyện Huyền Thanh Chi Khí, không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực.

Sau đó, vì tránh phiền toái không cần thiết, chàng lên đây tu hành, một ngàn năm qua cũng không cho người phụ nữ nào vào đây.

Huống chi là một con rắn nhỏ không biết ở đâu tới.

Suy nghĩ này khiến chàng cảm thấy không được tự nhiên, còn cảm thấy cơ thể bỗng nhiên khó chịu.

Chàng đuổi cái suy nghĩ kia ra ngoài, lập tức khép kín cửa sổ, lại ngồi lên tràng kỷ, bàn tay nắm lấy phất trần, nhắm hai mắt lại.

...

Đại hội Thiên La ngày thứ bảy, cũng là ngày cuối cùng.

Trong bảy ngày này, ngoại trừ những người tu hành, còn có cả sáu vị đại đế [3], năm vị thánh ở năm phương [4], chúng tiên trên thiên đình, Tam lão ở chốn Bồng Lai, Nam Cực Tiên Ông [5],...ai cũng tới đây. Bầu trời Thượng Cảnh rực rỡ sắc màu, mây trôi lững lờ, tiệc trong đại điện lúc nào cũng có, trên Tốn Phong Đài còn có những môn sư giảng kinh, truyền thụ thiên cơ.

[3] Sáu vị đại đế:

Ngọc Hoàng Thượng Đế

Bắc phương: Bắc Cực Trung thiên

Nam phương: Nam Cực Trường sinh Đại đế

Đông phương: Đông Cực Thanh hoa Đại đế Thái Ất Cứu khổ thiên tôn

Tây phương: Thái cực Thiên hoàng Đại đế

Trung ương: Đại địa chi Mẫu, Thừa thiên Hiệu pháp Hậu thổ Hoàng địa

[4] Năm vị thánh ở năm phương:

Nam phương Nam cực Quan Âm

Đông phương Sùng Ân Thánh Đế

Tiên ông Mười châu ba đảo, Đông Hoa Đế Quân

Bắc phương Bắc cực Huyền linh Đẩu mỗ Nguyên quân

Trung ương Hoàng cực Hoàng giác Đại tiên

[5] Nam Cực Tiên Ông là vị tiên tượng trưng sự hạnh phúc và trường thọ.

Kết giới được mở, giống như Ô Uy nói, mở từ ngày đầu tiên.

Chân Chu đi theo Ô Uy, cũng có những yêu tinh như bọn họ ra vào sơn môn, chờ thời cơ nghìn năm có một, nghe lén chúng tiên giảng đạo. Bọn họ không có tư cách giống như đệ tử chính tông của đạo gia, đứng dưới Tốn Phong Đài nghe giảng, chỉ có thể đứng trên cây, ẩn trong bụi cỏ hoặc núp sau núi đá để nghe. Trong bọn họ, có thụ quái, hoa yêu, hồ ly tinh, ngư tinh bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, đủ loại, loại yêu tinh gì cũng có. Ô Uy thay Chân Chu cướp được một vị trí tốt, mỗi lần nghe, y hết sức chăm chú, không bỏ qua một chữ nào, chỉ sợ bỏ qua chuyện quan trọng, buổi tối về nhà, Chân Chu nằm trong hốc cây, những lúc trằn trọc không ngủ được, nàng lại nghe được âm thanh dưới tàng cây, Ô Uy đang tu luyện suốt đêm.

Sáng nào Ô Uy cũng vui vẻ nói với Chân Chu tối qua hắn đã tiến bộ không ít, đồng thời cũng bảo Chân Chu tu luyện cùng mình.

Nhưng Chân Chu không quan tâm

Nàng ngóng trông sơn môn kia, ngón trông đại hội Thiên La không phải vì tu luyện mà là vì gặp Thanh Dương Tử.

Thế nhưng đã nhiều ngày trôi qua, chàng đâu phải người nàng muốn gặp là gặp. Đừng nói là đi cạnh, ngay cả bóng lưng của chàng nàng cũng chưa thấy.

Sau 6 ngày thất vọng ê chề, mãi tới ngày cuối cùng, nàng cũng bắt đầu vui vẻ chờ mong.

Tới ngày cuối cùng, đệ tử cuối cùng của Hồng Môn Lão Tổ - Thanh Dương Thượng Quân tự mình giảng kinh cho chúng tiên nghe.

Sáng sớm hôm đó, vị trí xung quanh Tốn Phong Đài bị các yêu quái giành nhau, theo thường lệ, Ô Uy cướp được một vị trí tốt nhất.

Một ngày trôi qua giống như một năm, khi đêm xuống, kèm theo tiếng chuông quen thuộc kia, Chân Chu mở to hai mắt, ngừng thở.

Rốt cục nàng cũng thấy chàng xuất hiện.

Tóc chàng búi cao bằng trâm ngọc, mặc áo đạo sĩ trắng như tuyết, trong gió đêm nhè nhẹ, chàng bước lên Tốn Phong Đài, mở miệng giảng kinh cho chúng tiên, Loan Phượng bay lượn, hạc tiên vẽ mây, có cả khỉ tinh leo lên đài biểu diễn miễn phí, ánh sáng lóe sáng dưới chân trời, Tốn Phong Đài trở nên rực rỡ, người người say mê, bốn phía yên lặng không một tiếng động.

Giọng nói của chàng bình thản, tự nhiên nhưng lại đi vào lòng người, mỗi chữ mỗi câu đều bay theo gió, xuyên qua tai.

Đây là người yêu kiếp trước của nàng, kiếp này lại thành đệ tử của lão tổ, bây giờ đang ngồi chính giữa Tốn Phong Đài, mặt đẹp như tạc, hai mắt trong trẻo, thoạt nhìn vô cùng nghiêm trang, trong sạch, nghiêm nghị không thể mạo phạm, xa tới mức không thể chạm nổi.

Dưới Tốn Phong Đài, tất cả yêu tinh lẫn chúng tiên đều yên lặng nghe chàng giảng kinh, còn nàng lại ngắm khuôn mặt anh tuấn của chàng, nhìn tới ngây dại, mãi tới khi giảng kinh xong, chàng đi xuống Tốn Phong Đài, bỗng nhiên Chân Chu thấy chàng hơi ngừng lại, chần chờ một chút, chàng bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn về phía nàng.

Ô Uy chiếm được vị trí này, mặc dù là vị trí tốt nhất nhưng khoảng cách lại xa xôi, hơn nữa Chân Chu cũng không hóa thành hình người, cuộc mình trong một góc tối dưới bóng cây, hắn không thể nào thấy được nàng.

Thế nhưng trong khảnh khắc ấy, cái lúc chàng ngoái đầu lại nhìn về phía nàng, trái tim Chân Chu đột nhiên loạn nhịp, xuất hiện cảm giác mà nàng không thể giải thích nổi, "bịch" một cái, nàng rơi xuống tảng đá.

Đợi tới khi nàng lấy hết dũng cảm ló đầu lên, chỉ thấy được bóng lưng của chàng, một đám đệ tử đi theo chàng, càng lúc càng xa, biến mất trong tầm mắt nàng.

...

Đại hội Thiên La kết thúc, trước giờ Tý tối nay, tất cả yêu tinh trong sơn môn đều phải đi ra khỏi đây.

Mọi người lưu luyến rời khỏi sơn môn.

Ô Uy vô cùng hưng phấn, quay về chỗ ở, cho rằng Chân Chu ngủ rồi nên tâm sự với một cây liễu tinh, nói không ngừng nghỉ.

Một vòng trăng tròn bỗng nhiên xuất hiện, chậm rãi treo lơ lửng lên đỉnh đầu, ánh trăng như nước, rải đầy muôn nơi.

Bảy ngày tổ chức đại hội Thiên La, mặc dù Chân Chu không muốn tu đạo nhưng sau khi nghe xong, linh lực của nàng cũng bỗng nhiên tăng vọt lên, so với lúc trước, bây giờ nàng có thể biến thành hình người một cách dễ dàng, ôm đầu gối ngồi tê mông trên cành cây, ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, nhớ lại bóng dáng chàng ngồi trên Tốn Phong Đài, lồng ngực phập phồng.

Bên tai nàng vẫn truyền tới âm thanh Ô Uy và cây liễu tinh nói chuyện với nhau.

Y vui vẻ như vậy, một khi mở miệng thì nói cả đêm.

Rốt cục Chân Chu cũng hạ quyết tâm, lén lút đi xuống, tìm được một cây hoa lê thành tinh, xin nàng thay mặt mình sáng mai nói với Ô Uy rằng nàng có việc nên đi trước, y không cần tìm mình.

Sau khi rời đi, nàng để ở cửa động của Ô Uy một gốc linh chi mà nàng hái được trên vách đá, sau đó, dưới ánh trăng sáng, nàng vội vã đi về phía sơn môn.

Kết giới ở sơn môn, sau khi qua giờ Tý sẽ không thể vào được nữa.

Đây là cơ hội cuối cùng của nàng.

Nếu như tối nay nàng không thể đi vào, như vậy sau này sợ rằng sẽ không có cơ hội tới gần Thanh Dương Tử nữa.

Vào trước rồi nói, những chuyện khác, đi một bước, tính một bước.

Còn cây hoa lê tinh kia, Chân Chu biết nàng ta thích Ô Uy nhưng lại không nói với y, chỉ do Ô Uy ngốc nghếch chưa bao giờ để ý đến nàng ta mà thôi.

Còn Chân Chu không thuộc về thế giới này, ở lại bên cạnh Ô Uy cũng không hợp.

...

Chân Chu chạy nhanh về phía sơn môn, thở hồng hộc, nhưng may mắn cũng vào được bên trong.

Một lát sau khi nàng vào trong, phía sau bỗng nhiên lóe sáng, nàng cảm giác cái kết giới kia đã đóng lại rồi.

Trong lòng nàng vô cùng kích động, lại hồi hộp căng thẳng, chỉ sợ khiến con hạc tiên kia tỉnh giấc. Nàng ngừng thở, lúc đang cẩn thận thăm dò, bỗng nhiên phía sau truyền tới một âm thanh. "Tiểu mỹ nhân, ta theo nàng cả đêm, bây giờ nàng lại tự dâng mình tới của, đừng trách ta!"

Chân Chu quay đầu, dưới ánh trăng, thấy được khuôn mặt của người đàn ông đang cười với nàng.

Là cái con rồng chết tiệt kia.

Sau lần gặp Kim Long, mấy ngày sau Chân Chu luôn cảm thấy lo lắng, sau đó không thấy hắn xuất hiện nữa, nàng cũng dần quên đi.

Ai ngờ con rồng này lại bám dai như đỉa, đột nhiên nhân lúc nàng không đề phòng lại xuất hiện.

Chân Chu rợn cả tóc gáy, không dám cao giọng hô to, chỉ liều mạng chạy trốn về phía trước, nhưng nào thoát khỏi tay con rồng này, bị hắn ta đuổi kịp, vừa tức vừa sợ, trong lòng hoảng hốt, không để ý bậc đá dưới chân, bỗng nhiên bị sảy chân, té xuống đất, hét lên một tiếng, cả người lăn xuống.

Vân Biểu nhào người tới, tóm chân Chân Chu. "Tiểu mỹ nhân, nàng chạy cái gì? Lần trước ta bị nàng dọa sợ, nói gì mà nàng biết sư thúc ta, còn được hắn che chở! Lúc này ta mới biết ngươi nói dối! Tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo ta đi, bổn thái tử muốn mang ngươi lên trời để hưởng phúc, có phải muốn ăn thịt nàng đâu!"

Chân Chu ra sức giãy dụa, nhưng nào sánh được sức lực của một con rồng, bị hắn bế lên.

Vân Biểu mới ôm nàng vào trong ngực đã cảm giác mềm mại không thôi, cảm xúc ấy lan vào trong xương, lông măng dựng lên, hận không thể ăn nàng vào bụng, cúi đầu muốn hôn nàng một cái.

Chân Chu kinh hãi, trong lúc tuyệt vọng, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời chú của Lục Áp Đạo Nhân, bây giờ chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, cuống quýt nhẩm ba lần, sau ba lần, mi tâm của nàng đột nhiên nóng lên, phát ra ánh sáng, chỉ nghe tiếng kêu thảm của Vân Biểu, ngẩng đầu thấy Vân Biểu đã bị đánh bay ra xa.

Ánh sáng tỏa ra sức mạnh kinh người, không chỉ đánh bay Vân Biểu mà còn vọt tới sơn môn, bị ngăn cản, nổ bùm một cái, vang lên như tiếng sấm, sơn môn đứng sừng sững bao nhiêu năm ở đây cũng bị đánh nát một góc, nửa sơn môn đổ sụp xuống.

Đá to đó nhỏ rơi đầy đất, Kim Long cũng bị chôn dưới đống đổ nát, mãi cũng không nhúc nhích, hình như là ngất đi rồi, một lát sau, hắn ta rên một tiếng, bò dậy từ dưới đống đổ nát, mặt mày đầy máu, nhìn cô với vẻ mặt không thể tin, sau đó, hắn ta lấy lại tinh thần, cắn răng nghiếng lợi tập tễnh đi về phía Chân Chu, chưa đi được mấy bước, cơ thể đung đưa, phun ra một ngụm máu rồi ngã trên mặt đất, không nhúc nhích nữa.

Lúc Kim Long bị đánh ra xa, Chân Chu cũng rơi trên thềm đá.

Nhưng nàng đã quên mất đau đớn.

Nàng nghĩ tới lúc Lục Áp Đạo Quân niệm chú cho nàng, có từng nói, trong lúc nguy hiểm nàng có thể tự cứu mình.

Bây giờ nàng mới hiểu rõ, tại sao mấy ngày trước Ô Uy gặp nguy hiểm, nàng niệm chú mãi cùng không có tác dụng.

Bởi vì lúc đó nàng chưa gặp nguy hiểm.

Lục Áp Đạo Quân cũng thật sự không nói đùa.

Ánh sáng phát ra từ phía nàng đánh Kim Long thổ huyết thì thôi, lại còn phá nhà của Thanh Dương Tử, khiến sơn môn đổ sụp một nửa.

Bây giờ nàng nên làm gì được?

Nàng quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm hiện trường tai nạn trước mặt, trong lúc còn chưa tỉnh táo, một bóng chim in trên mặt đất, móng vuốt con hạc Xích Đan kia chạm đất, lạch cạch chạy về sơn môn sụp đổ kia, sau đó chạy tới bên cạnh, giống như là bị dọa sợ, đột nhiên ngây người, một lát sau Chân Chu nghe được âm thanh bén nhọn, sánh ngang âm thanh cá heo của nó.

"A - a - a"

"Nguy rồi - mau tới đây - sơn môn đổ sụp rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.