Chưởng Thượng Kiều

Chương 3: Hướng tinh bắc (3)



Ở đây ban ngày dài đằng đẵng, hoàng hôn không phải không tới mà cứ khoan thai đi chầm chậm, cuối cùng cùng buông xuống.

Tia sáng trong phòng nhạt đi, trời dần tối, bầu trời trong xanh chuyển sang tối mịt, trời xanh nhận được mệnh lệnh, nhân lúc người ta không chú ý, vệt sáng cuối cùng cũng biến mất, bị sóng biển nuốt chửng.

Xa xa truyền tới âm thanh không rõ, đảo nhỏ rốt cục cũng ngập tràn trong hoàng hôn ngày hè.

Lúc Hướng Tinh Bắc chạy vào cơ quan, tất cả mọi người, từ trên xuống dưới đều biết vợ anh tới thăm anh.

Anh đi nhanh về phía trước, gặp phải một đội ngũ cầm hộp cơm đi ăn cơm, bên trong vang lên âm thanh của Dương Huân, một tên con ông cháu cha, ba năm trước theo Hướng Bắc Tinh tới đây, vượt qua thử thách dưới nước, cẩn thận tỉ mỉ, ở đây cùng Hướng Tinh Bắc ba năm, kêu khổ thấu trời, cả ngay la hét muốn đi, khó có được một hôm nghe được tin tức chấn động như hôm nay, vui vẻ giống như vợ mình tới thăm mình, đội ngũ dừng lại, sau khi cúi chào xong, cậu ta chạy ra khỏi hàng tới cạnh anh, thấp giọng nói. "Đội trưởng, tất cả mọi người đều đang lén lút nói chị dâu xinh hơn trên TV! Giống như nữ thần! Chân thẳng..."

Cậu ta ngừng lại một lát, đổi giọng. "Đội trưởng, anh thực sự có phúc, chị dâu tốt với anh như vậy, chạy tới nơi chim không ỉa ra phân, gà không đẻ ra trứng này thăm anh, anh xin chữ ký của chị ấy giúp em đi! Chữ ký limited kia em giấu trên lưng....Lần trước khi kiểm tra, em giấu rất tốt....bây giờ xin anh thương xót, đừng để lãnh đạo biết..."

Cậu ta giống như kẻ gian, liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng móc từ túi quần ra một món đồ.

Hương Tinh Bắc mặt không đổi sắc, giơ tay lên gõ đầu cậu ta, giữa tiếng kêu gào thảm thiết, xoay người bước đi.

Bây giờ là giờ cơm, một nhóm người mới đi qua, giờ lại gặp thêm đồng nghiệp, cấp trên.

Mọi người ai cũng biết chuyện tốt của anh, thấy anh về, ai cũng tươi cười.

Hướng Tinh Bắc mỉm cười, chào hỏi bọn họ, trả lời các vấn đề liên quan tới vợ mình, thoạt nhìn vẫn giống như bình thường.

Lão Cao thấy anh, đuổi theo. "Sao giờ mới về? Chú định gọi cô ấy đi ăn cơm đây!"

"Cảm ơn lão Cao, phiền chú rồi."

Hướng Tinh Bắc thật lòng cảm ơn ông.

"Khách sao cái gì! Nhanh lên đi! Về thật đúng lúc, cháu gọi cô ấy đi ăn cơm đi. Chú nói với nhà bếp rồi, để cho hai người một phòng nhỏ, muốn ăn gì thì cứ gọi, mọi người sẽ bưng lên."

Ông vỗ vỗ bả vai Hướng Tinh Bắc, vui tươi hớn hở bước đi.

Hướng Tinh Bắc nhìn bóng lưng lão Cao, ngẩng đầu nhìn cửa sổ cách đó không xa, bước chân nhanh hơn.

...

Tia sáng trong phòng dần lụi đi.

Tay Chu Chân cầm ảnh chụp, vẫn ngồi ở đó.

Ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân từ xa tới gần, đôi chân ấy vội vã, lúc tới cửa, không còn cách nào nhẫn nại nữa, cánh cửa sau lưng bị người ta đẩy ra, phát ra tiếng ầm.

Chân Chu quay đầu lại.

Trong hoàng hôn dày đặc, bóng dáng người đàn ông ấy xuất hiện ở cửa.

Là người chồng cô đã không gặp hơn nửa năm, Hướng Bắc Tinh.

...

Bóng dáng của anh vẫn dừng lại ở đó, không bước về phía cô.

Chân Chu chậm rãi đứng từ trên ghế lên, xoay người, hai cặp mắt nhìn nhau.

Giống như mọi người trong căn cứ, da tay của anh tiếp xúc với nắng quá nhiều nên đen sạm, hai mắt vẫn sáng, anh đứng trước cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, quanh người hiện lên bầu không khí căng thẳng.

Có lẽ là lâu rồi chưa gặp mặt, vì nguyên nhân cắt đứt liên lạc, người đàn ông trước mắt này, rõ ràng không phải là người xa lạ nhưng Chân Chu lại cảm thấy hồi hộp, trước ngực xuyên qua cảm giác không giận nổi.

Cô lấy lại bình tĩnh, buông khung ảnh đang cầm ra, hai mắt nhìn anh, rốt cục cũng mỉm cười. "Tinh...Bắc."

Anh không phản ứng, vẫn nhìn cô như cũ, nhưng trong ánh mắt là ngọn lửa nồng cháy đang bị chủ nhân đè nén, ngọn lửa ấy thiêu đốt khiến đầu ngón tay cô tê dại.

Chân Chu càng hồi hộp hơn, cổ họng khô khốc, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đang muốn bước về phía anh, người đàn ông đứng ở cửa kia lại nhếch miệng cười với cô, vẻ mặt mừng rỡ, hàm răng chỉnh tề, trắng muốt.

"Chu Chu, em tha thứ cho anh rồi, phải không?"

Tiếng nói của anh giống như lời dạo đầu đột ngột, anh nhanh chóng chạy vào phòng, đóng cửa lại, bước nhanh tới trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng, lại dùng sức thêm. Cái ôm này vẫn chưa đủ để bày tỏ niềm vui bây giờ trong anh, anh lại ôm chặt cô rồi giơ lên cao, hai chân Chân Chu bỗng nhiên cách xa mặt đất, cơ thể mất đi trọng tâm, than nhẹ một cái, bàn tay ôm chặt gáy áy, ngực dính trên ngực anh.

Anh nở một nụ cười, bộ dạng sung sướng, ôm cô thêm một cái nữa, cảm giác cô đang dãy dụa mới đưa để cô ngồi trên trên bàn, văn kiện bị cô đặt mông lên.

Cơ thể tiếp xúc thân mật với nhau, hơi thở đàn ông quen thuộc của anh tỏa ra, bao phủ lấy cả người cô, khiến viền mắt cô đỏ ửng.

Anh không nỡ buông cô ra, ôm chặt cô, sức lực lớn tới nỗi như muốn bẻ gẫy cái eo thon của cô, còn khẽ thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm thấp nhưng lại thân thiết, tràn đầy nỗi nhớ nhung.

"Chu Chu..."

Anh gọi tên cô lần nữa, lập tức cúi đầu, đôi môi không kịp chờ đợi tìm kiếm cô, qua quýt hôn lên gò má của cô, khóe miệng của cô rồi dừng lại trên môi cô.

Chân Chu nghiêng mặt đi, trốn tránh nụ hôn mừng rỡ, đầy ắp nỗi nhớ nhung của anh nhưng anh cũng không để ý.

"Chu Chu, anh không ngờ em lại tới thăm anh! Lúc lão Cao nói cho anh biết, anh còn không tin."

Anh dùng môi tiếp tục rượt đuổi cô, giọng nói mơ hồ, mang theo vui mừng.

Chân Chu tránh thoát khỏi cánh tay anh, vừa tránh vừa dùng sức đẩy anh. "Hướng Tinh Bắc....Đừng như vậy."

Hơi thở của cô gấp gáp, giọng nói cũng không ổn định.

Anh hơi ngẩn ra, đôi mắt quan sát cô, chần chờ một chút, động tác mới từ từ ngừng lại.

Chân Chu đẩy cánh ta vẫn còn nắm chặt mình ra, tuột xuống bàn, đứng trước bàn làm việc.

"Hướng Tinh Bắc, lần này em tới đây..."

"Chu Chu!"

Anh không tới gần cô, chỉ gọi cô một tiếng.

"Em bị say sóng, lần này tới đây chắc rất mệt, em có ổn không?"

Đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng cùng đau lòng.

Chân Chu cố gắng không nhìn vào mắt anh, ánh mắt lướt qua bờ vai của anh, nhìn đồng hồ treo tường, máy móc nói. "Em ổn, không sao cả."

Bây giờ anh mới cảm giác được cô thay đổi, cảm giác vui sướng qua đi, anh cũng dần bình tĩnh lại.

Căn phòng rơi vào bầu không khí yên lặng, hai người không nói gì nữa.

Không khí ngột ngạt thế chỗ niềm vui của anh, lan tỏa khắp căn phòng.

"Em đói bụng chưa?"

Anh xoa xoa đôi bàn tay, cẩn thận nhìn cô, lên tiếng phá vỡ sự im lặng. "Trước tiên anh đưa em đi ăn cơm, có chuyện gì thì về rồi nói."

"Không cần đâu, em không đói, trước tiên chúng ta nói chuyện đã."

Chân Chu cũng đã khôi phục bình tĩnh, lắc đầu, giương mắt lên, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của anh.

"Hướng Tinh Bắc, mấy hôm nữa em sẽ ra nước ngoài."

Lục Tinh Bắc bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu. "Cũng được, trước đây bình thường em cũng hay ra nước ngoài giao lưu gì đó, lần này đi đâu, tham gia hoạt động gì, đi bao lâu?"

"Châu Âu. Ít nhất 3 năm, có thể 5 năm, còn phải xem tình hình cụ thể, không nhất định...."

Ánh mắt thẫn thờ của Hướng Tinh Bắc rơi trên người cô.

"Em quyết định qua đó học, mặt khác còn có mấy lời mời nữa, không biết có về không."

Chân mày Hướng Tinh Bắc nhíu lại, cố gắng bình tĩnh. "Anh không phản đối chuyện em ra nước ngoài học tập, nhưng Chu Chu, đi lâu như vậy, em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Suy nghĩ cặn kẽ rồi." Giọng nói của cô rõ ràng.

Hướng Tinh Bắc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, im lặng một lát mới nói. "Nếu em đã quyết định như vậy, anh tôn trọng sự lựa chọn của em. Nhưng, cảm ơn em, trước khi đi còn tới thăm anh, nói chuyện này với anh. Đi thôi, trước tiên chúng ta đi ăn cơm..."

"Anh hiểu lầm rồi. Đó không phải mục đích em tới đây."

"Lần này tới, mục đích là muốn anh đồng ý ly hôn với em."

Cô không dừng lại, bình tĩnh nói ra câu nói này.

Trước khi mở miệng, cô nghĩ đứng trước mặt anh nói ra những lời này sẽ rất khó.

Thì ra cũng không khó như trong tưởng tượng.

Chỉ cần hạ quyết tâm, làm chuyện gì cũng thấy dễ dàng.

Giống như một số chuyện, không buông được, thực ra không phải thực sự không buông bỏ được, chỉ là không cam lòng, không muốn mà thôi.

Chân Chu nói, bàn tay dọc theo mặt bàn từ từ lục lọi phía sau, đầu ngón tay chạm tới một món đồ.

"Hướng Tinh Bắc, anh và em đều biết, chúng ta đi tới bước này đều là chuyện sớm hay muộn, không phải nói lời thừa nữa, anh giúp em ký tên đi."

Cô cầm tờ giấy mình mới chạm vào,chậm rãi đưa cho anh.

Tia sáng trong phòng không còn nữa, trong phòng tối đen không thấy rõ khuôn mặt anh tuấn, đường nét góc cạnh của người đàn ông, chỉ còn một bóng dáng nhập nhòe trước mắt cô, giống như ảo ảnh.

"Nếu như anh đồng ý, em rất biết ơn."

Cô hít sâu một hơi, dùng giọng nói bình tĩnh nói với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.