Chưởng Thượng Kiều

Chương 31: Kỷ jura (2)



Chân Chu biết hành động này của mình vô cùng mạo hiểm

Nhưng vết thương này con khủng long không thể tự mình xử lý nên chỉ có thể để mặc cho nó thối rữa, chắc chắn nó cảm thấy đau đớn, đây cũng là nhược điểm hiện tại của nó. Xuất phát từ bản năng bảo vệ mình, nó nhất định sẽ kháng cự những người có ý định chạm vào vết thương của nó. Rất có khả năng trong quá trình cô vươn tay rút cành cây đó ra, nó sẽ cắn đứt cổ cô.

Nếu như cô có thể rút cành cây này thành công, giảm bớt đau đớn cho nó, vậy trong suy nghĩ của nó, cô có thể trở thành loài động vật có tác dụng khác ngoại trừ chuyện ăn thịt.

Trước khi còn chưa quen biết lẫn nhau, cô cố gắng khiến nó không xem mình như kẻ thù, con mồi hay thức ăn của nó nữa. Đây là chuyện Chân Chu phải làm ngay bây giờ.

Vậy nên khi cô vươn tay rút cành cây đó ra, con mắt vẫn luôn chú ý tới đôi mắt của nó đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, mang theo nụ cười như khi còn hát cho nó nghe, động tác tay chậm rãi, cố gắng không để nó cảm thấy bản thân mình bị uy hiếp, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất rút cành cây ra, giơ lên trước mặt nó.

Nó nhìn cành cây dính đầy vết máu được cô rút ra, giơ lên trước mắt nó, dùng mười ngón tay của cô bẻ đôi cành cây thành hai đoạn, ném lên mắt đất, trong ánh mắt của nó bỗng nhiên hơi chậm chạp, sau đó nó vươn chân phải ở phía trước lên.

Chân Chu cảm giác được giây phút này, trong ánh mắt của nó không có ham muốn công kích cô.

Có thể chỉ là nó tò mò, muốn cô sờ nó mà thôi.

Chân Chu chịu đựng cảm giác sợ hãi trong lòng, tiếp tục nhìn nó thật lâu, mãi không nhúc nhích.

Đúng lúc đó, trong bụi cỏ rậm rạp cách đó không xa, con khủng long nhỏ được Chân Chu đặt tên là Tiểu Đà đột nhiên nhảy ra ngoài, giương nanh múa vuốt, kêu một âm thanh khiêu khích với khủng long đen rồi vội vàng chạy trốn.

Khủng long đen không thoải mái khi bị Tiểu Đà khiêu khích, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, bỏ lại Chân Chu ở phía sau, đuổi theo Tiểu Đà, một chân vươn về phía trước, đánh bay Tiểu Đà, nó hét thảm một tiếng, cơ thể bay lên không trung thành hình vòng cung, tiếng bõm vang lên, Tiểu Đà rơi xuống nước.

Chân Chu sợ hãi, không biết đứa nhóc này có biết bơi hay không, xoay người muốn chạy lại đầm nước, thấy con khủng long màu đen nổi giận đùng đùng đi về phía mình, cái chân nó kẹp được hông của cô, không tốn nhiều sức đã kéo được cô rời khỏi đây.

Chân trước của nó mọc bốn ngón tay, móng tay vừa dài vừa sắc, nếu như xòe ra hoàn toàn, bốn ngón tay y hệt như thanh dao sắc bén, dễ dàng đâm vào người cô, cũng may bây giờ móng tay nó đang khép lại, ngoan ngoãn giấu vào trong thịt, dù cho như vậy Chân Chu cũng cảm thấy đau đớn. Tốc độ chạy của nó rất nhanh, một bước đi dài hơn mấy mét, tuy cơ thể to lớn nhưng phía sau lại có một cái đuôi cường tráng giúp nó giữ thăng bằng cho cơ thể. Thế nhưng đối với Chân Chu mà nói, cơ thể cô như bay lên trời cao, không còn sức lực, chân nó cũng chỉ kẹp lấy thắt lưng của cô, cảm giác không được thoải mái, thời gian lâu dần còn cảm nhận được đau đớn.

Cô không có cách nào để nói cho nó biết, sau khi con người tiến hóa, cơ thể yếu ớt không chịu nổi một đòn, đối lập với cơ thể cường tráng của nó, cô không muốn nó đối xử với mình như vậy, thế nhưng nó cũng không để ý tới chuyện cô không thoải mái, vẫn chạy nhanh như trước, Chân Chu nằm trong lòng bàn tay của nó lên xuống lên xuống, tránh chuyện thắt lưng mình thực sự bị gãy, cô bắt đầu phát huy kỹ thuật vũ đạo của mình, quen thuộc với từng nhịp bước của nó. Hơn ba mươi phút sau, bên tai cô vang lên tiếng nước, tốc độ nó giảm dần, cô cũng mở mắt, nhận ra nó đang đứng trước một ngọn núi, dưới chân núi có một dòng suối, trên vách đá cách mặt đất khoảng hai tầng lầu có một cửa hang, nơi đó chắc là hang động trú ngụ của nó.

Nó nâng người lên, vượt qua dòng suối rộng vài mét, sau đó đạp lên mỏm đá cao thấp chập chùng, quen tay làm nhanh, nhanh chóng leo lên vách núi, đi vào hang động, sau đó buông chân trước ra, ném cô lên mặt đất.

Phải cảm ơn sự mềm dẻo nhiều năm luyện vũ đạo của cô, có thể cong thắt lưng thành hình chữ O, cơ thể bị nó quăng xuống, ngã nhào trên mặt đất, ngoại trừ cơ bắp thấy mỏi nhừ, eo của cô cũng không bị gãy.

Cô chậm rãi đứng lên, dựa người vào vách động, đỡ lấy thắt lưng của mình, liếc nhìn bốn phía.

Nơi đây là một hang động lớn, khí hậu ấm áp, mưa ở đây nhiều đồng nghĩa với việc lũ lụt cũng bất ngờ ập tới, hang động ở vị trí cao, không những không bị ẩm ướt mà còn ngăn cản kẻ địch và thảm họa thiên nhiên.

Hình như nó không ngu ngốc như trong tưởng tượng của cô.

Cái hang động này hình như nó mới vào ở không lâu, thoạt nhìn cũng không bẩn thỉu nhưng trong không khí vẫn có một mùi máu tanh nồng đậm phát ra từ cơ thể con khủng long máu thịt be bét nằm trong góc hang, nhìn qua vẫn còn rất mới mẻ.

Bây giờ trời đã sắp tối, chắc nó cũng đã đi săn bên ngoài rồi ăn, chỉ còn cô vẫn chưa ăn cái gì, một lát sau, nó ngậm một miếng thịt tươi non tỏa ra mùi thơm đặt dưới chân cô, sau đó chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, hơi nghiêng đầu nhìn Chân Chu chằm chằm.

Chân Chu nhịn cảm giác khó chịu đang dâng trào trong lòng, rụt một chân, nhìn đôi mắt đen của nó đang nhìn cô chằm chằm, mỉm cười rồi lắc đầu.

Chắc là phản ứng của cô không nằm trong dự liệu của nó, nó có hơi mất hứng, ư ử trong cổ họng hai tiếng, đi tới, đem tất cả thịt heo đặt lên trước mặt cô.

Chân Chu muốn lắc đầu, thế nhưng cô lại nhanh chóng đổi ý.

Bây giờ với nó mà nói, cô là một vật sống nó chưa bao giờ nhìn thấy, có thể làm thức ăn, cũng có thể giữ lại để nuôi.

Nó cho cô thức ăn ngon nhất, dưới cái nhìn của nó, đây là phần thưởng đối với cô, nếu như cô dám từ chối nữa, không chừng sẽ chọc nó giận.

Ăn đi!

So với chuyện bị ăn thịt, ăn thịt sống của động vật khác cũng không phải là chuyện bản thân cô không thể chấp nhận.

Rốt cuộc Chân Chu cũng lấy hết dũng cảm, cầm miếng thịt tươi mà nó đưa cho cô, ngừng thở, kiên trì dùng răng cắn nó, cố gắng kéo một miếng thịt xuống, ngậm trong miệng.

Chắc nó đã cảm thấy hài lòng, vậy nên không để ý tới cô nữa, đi ra ngoài cửa hang, hình như là đi kiểm tra địa bàn giống như mọi ngày.

Cảm giác ngậm thịt tươi trong miệng không buồn nôn như trong tưởng tưởng, chỉ là cô không thể khắc phục chướng ngại tâm lý của mình, chờ tiếng bước chân của nó dần xa, Chân Chu lập tức nhổ miếng thịt ra, sợ bị nó phát hiện nên dùng bùn đất lấp lại.

Hoàng hôn càng ngày càng nặng, tia sáng trong hang động càng ngày càng mờ đi, một lát sau, bóng dáng của con khủng long đen khổng lồ kia đã về, chuẩn bị đi ngủ.

Chân Chu nằm trên một khu đất bằng phẳng cạnh vách hang, cuộn người lại làm bộ đã ngủ, ai ngờ phần bụng đột nhiên nặng hơn, mở mắt, nhận ra nó dời một tảng đá nặng mấy chục cân đặt lên người của cô, sau đó mới tới chỗ ngủ của nó, nằm xuống.

Biện pháp ngăn cô chạy trốn vừa đơn giản vừa lỗ mãng.

Xương sườn của Chân Chu như muốn gãy, cảm giác hít thở không được hòa lẫn với mùi vị của miếng thịt tương còn sót lại khiến cô không chịu được nữa, trong dạ dày cuồn cuộn, muốn đẩy tảng đá ra nhưng tảng đá này quá nặng, lại vừa khít với vách động, toàn thân cô lại không có sức lực, động đậy một cái đã cọ phải vách động, phát ra âm thanh ken két.

Nó bị đánh thức, lập tức ngồi dậy, quay đầu về phía cô, thấy cô đang gắng sức đẩy tảng đá ra, có hơi mất hứng, sau khi phát hiện cô nôn mửa không ngừng, nó nhìn chằm chằm cô một lúc, ban đầu còn có hơi khó hiểu, dần dần thấy cô vừa đau đớn vừa yếu ớt, nó có vẻ lo lắng, đẩy tảng đá ra, đi tới đi lui bên cạnh cô không dừng, mặt đất phát ra âm thanh của tiếng bước chân.

Áp lực trên bụng không còn nữa, Chân Chu ngồi dậy nôn mửa, dùng cả tay cả chân bò ra ngoài cửa hang, hít vài lần không khí mát mẻ ở bên ngoài, cảm thấy thoải mái hơn, không muốn quay vào trong hít thở bầu không khí như vậy nữa, cô nằm ở đây, không động đậy.

Nó vẫn đi theo cô, một tấc cũng không rời, ngồi xổm bên cạnh cô một lát, thấy cô không động đậy gì, ban đầu nó còn tưởng cô đã chết, lật cô lên, Chân Chu vẫn còn nhắm mắt, cảm thấy nó dùng đầu lưỡi trêu chọc mình, liếm lên mặt cô, hừ một tiếng rồi mở mắt nhìn nó.

Nghe thấy cô còn có thể phát ra âm thanh, nó thở phào một hơi, sau đó hình như giận chó đánh mèo lên tảng đá kia, đi tới gần nó, quét một bàn tay lên đó, tảng đá nhanh chóng lăn vào góc hang, sau đó nó về, nằm bên ngoài cô, chắn ở cửa động cản đường của cô.

Một lát sau, Chân Chu cảm thấy trên đùi mình nặng hơn, có một cây cột tròn trịa nào đó đang đặt lên chân cô.

Cái đuôi cường tráng kia của nó lại ngọ nguậy, quấy rối cái chân của cô.

Chân Chu biết nó lo lắng cho mình, sợ thừa dịp nó ngủ chạy trốn, thế nên mới dùng cái đuôi trói chặt cô, Chân Chu không giãy dụa nữa, mặc cho nó dùng cách này giữ chân mình lại.

Đêm đầu tiên ở trong thế giới này, cô ngủ một nơi kỳ lạ, nửa tỉnh nửa mơ vượt qua đêm dài.

Sau khi tỉnh, Chân Chu nghĩ ra một cái tên cho nó, Trụ.

Nguồn gốc của cái tên này là vì trong những cái vảy trên lưng của nó có lẫn hoa văn màu đỏ, đứng ở phía xa nhìn vào có hơi giống chữ Trụ.

Huống gì tính tình khủng long xám này không tốt, dùng tên của một vị bạo quân (Trụ Vương) đặt cho nó cũng chẳng tính là oan uổng.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời treo cao, ánh mặt trời chiếu vàng hang động.

Hình như Trụ rất thích sạch sẽ, tuy trong hang có mùi khó chịu nhưng trong hang hay ngoài cửa hang không có dấu vết bài tiết của động vật.

Cô cảm thấy mình cần giải quyết nhu cầu, hơn nữa trên người cô rất bẩn, thử thăm dò nó, dưới sự giám sát rập khuôn của nó, cô chậm rãi đi ra khỏi hang động, leo xuống chân núi, tìm một nơi có vật che, sau đó ngồi xuống đi vệ sinh dưới ánh nhìn chăm chú của nó.

Giống như nó rất cảm thấy hứng thú với quá trình này của cô, cứ nhìn cô chăm chú, tới khi cô đứng dậy, nó còn cố ý đi lại chỗ cô nghe ngóng.

Chân Chu chỉ có thể làm như không biết, đi tới cạnh dòng suối nhỏ, rửa sạch cơ thể của mình từ đầu đến chân, sau đó đi tới bên cạnh hái trái dại mà hôm qua mình ăn.

...

Trụ muốn đi ra ngoài săn thú, thế nhưng không biết phải làm gì với vật nhỏ kỳ lạ trước đây chưa từng thấy mà hôm qua nó mang về, trong đầu cảm thấy khó nghĩ.

Nó không muốn giết chết cô, nó cũng không thể để mặc cô, bởi vì có thể cô sẽ trốn. Nhưng nếu đặt tảng đá lên người cô để phòng cô trốn tránh cũng không được.

Cô rất mảnh mai, khác hẳn với những loài khác, một tảng đá nho nhỏ suýt chút nữa đã đè chết cô, đây là ấn tượng sâu sắc của nó với cô, cho nên cuối cùng, sau khi thấy Chân Chu hái xong trái cây, Trụ quay về hang động.

Chân Chu nhìn nó mang một đống đá lớn tới cửa hang, bận rộn không nghỉ.

Ban đầu Chân Chu còn cảm thấy khó hiểu, mãi tới khi tất cả ánh sáng đều bị che lại, cửa động cũng bị bịt kín mít, bên trong đen thu kèm theo tiếng bước chân đã đi xa của nó, cô mới hiểu ra.

Nó sợ cô chạy trốn, dùng cách mới nghĩ ra để nhốt cô ở đây.

Phát hiện này chẳng những không khiến Chân Chu cảm thấy chán nản mà còn khiến cô thấy vui vẻ.

Chuyện này thể hiện IQ của Trụ vượt qua đại đa số đồng loại ở đây.

Thế này cũng được, nó yên tâm mà cô cũng an toàn hơn, cô đợi nó về là được rồi.

Chạng vạng tối, Trụ trở về, mang theo một nửa cơ thể của đồng loại mà nó mới giết.

Nó có hơi nhớ Chân Chu, đẩy tất cả đá ngăn cửa hang ra, thấy Chân Chu đi về phía nó, Chân Chu chắc chắn, trong ánh mắt của nó đang tỏa ra vẻ chờ mong lẫn vui mừng.

Nó đưa nội tạng ngon nhất cho vật nhỏ mà mình nuôi dưỡng, nhưng cô lại từ chối.

Cô không ăn, khi nó cố gắng đút cho cô, cô tránh, chỉ chỉ đám trái cây bình thường nó xem là đồ ăn vặt.

Chuyện này khiến Trụ cảm thấy khó hiểu, cảm thấy cô và mấy con khủng long ăn cỏ mà nó săn giết ngu ngốc như nhau, nhưng nó cũng không mất hứng giống hôm qua.

Bởi vì khi ngủ, cô chủ động đi tới cạnh nó, cầm cái đuôi của nó lên, khẽ đặt trên đùi của cô, sau đó khẽ hát, dùng bàn tay đẹp đẽ khác xa với bàn tay của nó nhẹ vuốt lên mặt nó.

Trụ thích nghe Chân Chu hát, âm thanh này vang khắp hang động khiến nó cảm thấy thoải mái.

Đây là biểu hiện thuần phục của cô, cô xem nó như chủ nhân, hơn nữa, tay cô rất mềm mại, khi vuốt ve phần da thịt không có vảy của nó, nó cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nó dùng đuôi quấn lấy cô, kéo cô về phía nó, để cô dựa gần nó một chút, sau đó trở mình ngửa mặt lên trời, phơi cái bụng ra, nằm không nhúc nhích, để mặc cô xoa xoa cái đuôi của mình, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thoải mái.

Hôm qua Chân Chu còn lo lắng có phải nó bắt mình về nuôi rồi mới thịt hay không.

Thế nhưng sau đêm hôm qua, suy nghĩ này đã biến mất.

Cô cảm thấy nó không định ăn thịt cô.

Vậy nên Chân Chu muốn Trụ tin tưởng cô sẽ không chạy trốn.

Cô cần lửa, cần thịt chín để ăn, cần phải tìm được vật kim loại để cắt mọi thứ, nếu có thể khiến chỗ này sạch sẽ hơn nữa cô cũng vui.

Nhưng nếu cô muốn làm tất cả chuyện này, đầu tiên phải khiến Trụ tin tưởng mình, đây là chuyện cần thiết nhất.

Cô phải khiến nó tuyệt đối tin tưởng cô, như vậy mới có thể có cách cải thiện cuộc sống hàng ngày của nó và cô.

Vậy nên đêm nay cô chủ động nằm bên cạnh nó, dùng cái đuôi của nó đặt lên đùi mình để bày tỏ rằng cô không có ý định chạy trốn.

Còn chuyện vuốt ve cái đuôi của nó...

Cô muốn nó đồng ý để cô tắm giúp nó, cô sẽ sờ nó, chỉ cần nó thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.