Chưởng Thượng Kiều

Chương 33: Kỷ jura (4)



Chân Chu ra sức giãy dụa, muốn nó thả mình ra, cô còn phải chạy lại bảo vệ ngọn lửa quý giá khó lắm mới cháy lên, nhưng cô càng giãy dụa, Trụ lại càng sợ cô ngã xuống, kẹp cô càng chặt hơn, đầu óc Chân Chu quay vòng vòng, bị nó kẹp lấy chạy xa hơn trăm mét, sau đó mới dừng lại, quay đầu liếc nhìn nơi mới sinh ra lửa.

Thị lực của tất cả con khủng long trên mảnh đất này vô cùng cao, tuy khoảng cách xa nhưng nó liếc mắt thấy ánh lửa đã tắt, chỉ còn một luồng khói trắng bốc lên mới thở phào nhẹ nhõm, thả Chân Chu xuống.

Chân Chu vừa được tự do, lập tức chạy về nơi lửa cháy, tới gần mới phát hiện lửa đã tắt, trong cỏ khô chỉ còn đốm lửa nhỏ, đau lòng muốn chết đi, vội nằm xuống thổi muốn lửa cháy lên, mắt thấy lửa lại dần thổi lên, ánh lửa lách tách sắp bùng lên, bước chân phía sau càng ngày càng tới gần, trong lòng cô biết không ổn, nhanh tay che lấy ngọn lửa, nhưng đã muộn rồi, một bàn chân của con khủng long to lớn đạp xuống, bộp một tiếng, đống lửa sắp cháy bùng lại tắt ngúm, sau đó, lưng áo Chân Chu căng lên, cô hét lên một tiếng đã bị móng vuốt kéo lên, nhấc cô lên thật cao.

Cô đối mặt với Trụ.

Hai mắt uy nghiêm của nó nhìn cô chằm chằm, mãi cũng chưa từng thay đổi giống như đang gây uy hiếp với cô.

Chân Chu sắp tức chết rồi, lấy đâu ra thời gian để ý tới nó, bị nó treo lên không trung, cô giãy dụa vài lần, ai ngờ không cẩn thận nên đạp trúng cái mặt của nó.

Trên mặt nó cũng có một lớp vảy dày, một đạp của cô, không tới nơi tới chốn nhưng hành động này của cô hẳn là biểu hiện rằng cô không muốn nghe lời nó, nếu như nói mới rồi chỉ là dọa cô, bây giờ nó đang không vui, lỗ mũi mở to, nhe răng trợn mắt với cô, trong cổ họng gầm gừ hai câu giống như đang dạy dỗ cô.

Chân Chu thấy nó đột nhiên lộ ra dáng vẻ hung dữ lại càng hoảng sợ hơn, sửng sốt rồi tỉnh táo lại.

Trụ ở phía đối diện, không phải là Hướng Tinh Bắc hay Thanh Dương Tử, nó chỉ là một con khủng long ở trên thế giới này, tuy cô và nó ngày càng quen thuộc với nhau, nó đối xử tốt với cô nhưng dù sao nó cũng không phải là người, nó sợ lửa, bản thân nó cũng không muốn chạm vào lửa, bây giờ cô cứ kiên trì đối đầu với nó, nó không vui cũng là chuyện bình thường.

Thân mật và tin tưởng giữa nó với cô vẫn còn hạn chế, cô không dám chắc nếu mình chọc giận nó, nó sẽ trở nên như thế nào.

Chân Chu nhớ tới hình ảnh nó cắn xé con khủng long màu xám kia, lập tức không giãy giụa nữa.

Thấy vật nhỏ cũng ngoan ngoãn trở lại, rốt cục Trụ cũng hài lòng, nhưng cũng không thả cô xuống, chỉ quay đầu, dùng ánh mắt phòng bị và ghét bỏ nhìn chằm chằm đống rơm củi mà cô đốt lên, đá bay ra ngoài, ôm vật nhỏ quay về hang động.

Ngày hôm nay kết thúc như vậy.

Trời dần dần tối, Trụ vẫn cứ giống như mấy buổi tối trước đó, chờ vật nhỏ ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh mình, cầm cái đuôi nó lên để sờ, chờ một lúc lâu mà cũng chưa thấy cô tới.

Cô vẫn nằm ở đó, không nhúc nhích, đưa lưng về phía nó tựa như đã ngủ.

Chuyện này khiến Trụ không vui, cuối cùng nó quyết định tự vươn cái đuôi của mình lại phía cô, cuốn cô lại cạnh nó, sau đó dùng đuôi cản cô lại, không ngừng vuốt ve nhẹ nhàng lên người cô, cuối đuôi uốn lên ẹo xuống, dùng động tác của nó bảo cô sờ đuôi của nó.

Chân Chu không từ chối cũng không đồng ý, giống như đã ngủ say rồi, thực ra cô vẫn còn hơi hé mắt, đang âm thầm quan sát Trụ.

Chuyện không thích lửa đã bén rễ trong lòng nó, nhưng cô thực sự cần lửa, chuyện này cô không thể bỏ qua như thế.

Nếu nó không đồng ý, cô cũng không có cách nào dùng lửa, trước khi xảy ra xích mích với nó, cô chỉ muốn có lửa, lại bỏ qua chuyện này.

Cô cảm thấy chuyện cần thiết nhất bây giờ không phải là nghĩ cách đánh lửa mà là khiến nó nhường đường, khiến nó đồng ý để cô đốt lửa, sau đó sẽ nói cho nó biết lửa có thể khống chế được, không đáng sợ như trong tưởng tượng của nó. Khi đó tất cả sẽ thuận lợi hơn.

Cô muốn cho nó biết, nó không cho cô đốt lửa, thậm chí còn giận dữ với cô, uy hiếp cô cô cũng không vui.

Vậy nên cô không phản ứng lại với hành động của nó, cứ nằm như vậy.

Một lát sau, rốt cục nó cũng cảm thấy mất hứng, không thể làm gì khác hơn là kéo đuôi về, chậm chạp bò dậy.

Chân Chu nhìn lén, thấy cơ thể khổng lồng của nó ngồi bẹp xuống đất, cứ ngồi thế một lát sau vẫn không động đậy, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, một lát sau nó tới cạnh chân cô, nằm xuống, sau đó dùng hai cái chân trước cầm chân cô lên.

Nó muốn lấy lòng cô, ban đầu cẩn thận, liếm một cái để dò xét, thấy cô không có phản ứng gì, nó ôm lấy, dùng lưỡi liếm lên.

Chân Chu đè cảm giác bật cười xuống, nhanh chóng thu chân về, co cơ thể của mình lại.

Hình như nó có hơi sửng sốt, bò về phía trước, tìm được chân của cô, nó lại bắt đầu liếm.

Chân Chu lại lấy chân ra, không ngủ thêm được nữa, bò dậy tới cửa hang, ngồi xuống, đưa lừng về phía nó.

Hiển nhiên Trụ không biết phải làm sao, nó chậm rãi tới cửa hang ngồi cùng cô, ngồi thật lâu thật lâu, nương theo ánh trăng, đôi mắt tam giác của nó nhìn cô chăm chú, cuối cùng, trong cổ họng còn kêu lên vài tiếng hừ hừ dịu dàng rồi kéo cô lại, đưa cô về chỗ ngủ, dùng đuôi quấn lấy cô mãi không thả.

Đêm cứ thế trôi qua, mặc cho nó cố gắng lấy lòng cô thế nào, Chân Chu cũng không đáp lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chân Chu tỉnh dậy, chuyện đầu tiên mà cô làm là tới chỗ hôm qua cô đánh lửa.

Đống lửa ấy hôm qua đã bị Trụ đá văng ra ngoài, đồ đạc vẫn còn đó, chỉ là cỏ khô và cây gỗ đã bị sương làm ướt, không thể dùng.

Ý của cô không phải là nấu cơm, cô nhặt đồ về, lại bày ra kiểu giống như hôm qua, chuẩn bị bắt đầu chà xát cây gỗ.

Sau khi cô nhặt những thứ kia về, đôi mắt của Trụ vẫn cứ mang theo vẻ cảnh giác mà nhìn cô chằm chằm. Chân Chu chuẩn bị mọi thứ xong, nhìn về phía Trụ, nở nụ cười đầu tiên sau khi cãi nhau với nó hôm qua, sau đó bắt đầu chà xát cây gỗ.

Trụ có hơi sửng sốt, lập tức đến bên cạnh cô nhìn cô chằm chằm, thấy Chân Chu vẫn không ngừng chà xát, nó dần dần trở nên nôn nóng, đi tới đi lui bên cạnh cô, sau đó, không thể nhịn được nữa, chạy lên ôm lấy cô mang cô về hang động, giam cô ở bên trong còn nó ngồi ngoài cửa hang chặn đường đi, không cho cô ra ngoài.

Tất cả hành động của nó, Chân Chu đã đoán trước được. Vì vậy hôm nay, Trụ cũng không thấy được khuôn mặt tươi cười của cô và sự đụng chạm của cô với nó nữa.

Chân Chu muốn nó hiểu rằng, chỉ có khi cô chà xát cây gỗ kia, cô mới vui vẻ, mới cười với nó.

Nếu như nó không đồng ý, cô cũng không vui.

Cô phải kiên trì.

Cứ như thế, chuyện này lặp đi lặp lại mấy ngày, ban đầu Trụ không vui vẻ, giận dữ, cáu kỉnh, sau đó dần dần trở nên tủi thân, bắt đầu xin cô để ý tới nó.

Tới ngày thứ năm, dưới sự giám sát của nó, Chân Chu lại tới nơi cách cửa hang không xa, nó cũng không kéo cô về nữa, ngồi ở một bên nhìn bóng lưng phía xa xa của cô, gương mặt tủi thân không biết làm thế nào.

Tất cả sự thay đổi của nó đều được Chân Chu thu vào mắt.

Cô tin nếu như hôm nay lửa có cháy, nó cũng không phản ứng giống như lần trước, chạy lên đạp một cú, sau đó tức giận với cô nữa.

Đáng tiếc, Chân Chu vẫn không thể tạo ra lửa.

Mặt Chân Chu không đổi sắc, ngày lại qua ngày, rốt cục đến ngày thứ bảy, cô vẫn giống như thường, dưới sự giám sát của nó cố gắng đánh lửa, làm chuyện tốn công vô ích một lát, cái cổ đau nhức, bàn tay đỏ bừng, cô buông đồ xuống, đi về phía nó.

Nó đang ngồi trên bãi đất trống cách cô khoảng mười mét, hai mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.

Chân Chu tới trước mặt nó, dừng lại.

Nó vẫn cứ ngồi xổm như vậy, nửa người cũng cao hơn cô mấy phần.

Cô nhìn nó, nó cũng nhìn cô, sau đó nở nụ cười với nó, vươn tay ôm lấy cái cổ to lớn của nó rồi hôn một cái.

Đây là hành động thân mật đầu tiên của cô với nó sau nhiều ngày như thế.

Ánh mắt nó lập tức phát sáng.

Chân Chu hôn nó xong, cầm một tay của nó, nó ngoan ngoãn đứng lên, đi theo Chân Chu tới trước mấy đồ dùng để đánh lửa.

Chân Chu đưa thanh gỗ cho nó, cười với nó sau đó làm động tác chà xát.

Nhìn ra được nó đang do dự, trong đầu Trụ bắt đầu đấu tranh giữa chuyện nghe theo lời cô và chuyện kháng cự với lửa, rốt cục, cô cũng thắng.

Trong ánh mắt chờ mong và khích lệ của Chân Chu, nó miễn cưỡng xoa xoa thanh gỗ, không bao lâu, vụn gỗ rơi ra càng ngày càng nhiều, khói trắng bốc lên, lửa bắt đầu cháy.

Một giây khi ánh lửa kia xuất hiện, nó vứt thanh gỗ xuống, chạy tới cạnh Chân Chu, trợn to hai mắt nhìn ngọn lửa, vẻ mặt tràn đầy đề phòng, còn đang muốn ôm cô chạy.

Trong lòng Chân Chu vui vẻ nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, nhìn cái bắp đùi to lớn cao hơn eo cô đang kẹp chặt cô, bảo nó buông cô ra, cúi người nhìn ngọn lửa, cẩn thận bỏ một ít cỏ khô xuống, cuối cùng lửa cũng bùng lên.

Đêm hôm nay, cô ăn được miếng thịt chín đầu tiên sau khi tới thế giới này.

Tay nghề nướng thịt của Chân Chu không tốt lắm, thoạt nhìn cũng chỉ là một miếng đen thui, nhưng mùi hương của thịt chín tỏa ra khiến nước bọt trong miệng cô ngày càng nhiều, trong lòng còn có cả cảm giác thỏa mãn.

Vốn cô muốn cho Trụ nếm thử mùi thịt chín, nhưng khi đưa miếng thịt tới mép của nó, nó ngửi một cái, trông không có hứng thú cho lắm.

Chân Chu không ép nó, với những con thú dữ, ăn thịt sống là bản tính trời sinh của nó.

Trong suốt thời gian cô sử dụng lửa, Trụ đứng phía xa nhìn cô, biểu cảm vừa đề phòng vừa sốt ruột, đợi tới khi cô dùng lửa xong, dập tắt đống lửa nó mới vọt tới chỗ cô, đưa Chân Chu về hang đồng, sau đó nằm xuống đất, ngửa mặt lên trời, mở chân ra, lộ ra cái bụng muốn lấy lòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.