Chưởng Thượng Kiều

Chương 38: Kỷ jura (9)



Trụ nhanh chóng phát hiện, hình như cô lại tức giận với nó. Tối hôm đó, mặc cho nó lấy lòng cô thế nào, cô cũng không quan tâm tới nó, khi hai người ngủ, cô cũng không hát cho nó nghe, không thèm xoa xoa nó, đưa lưng về phía nó làm như đã ngủ.

Đêm dần khuya, bên ngoài trời đổ mưa, tí ta tí tách.

Hang động này sau khi được cô sửa sang lại, bây giờ đã thoát khỏi tình trạng nguyên thủy như thời gian trước, càng ngày càng có cảm giác của gia đình, tuy bên ngoài trời không ngừng đổ mưa nhưng trong hang lại khô ráo, ngăn nắp, sạch sẽ.

Trụ vẫn nằm xuống bên cạnh cô như trước, nương theo ánh lửa ngoài cửa hang, mắt không chớp nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, ánh lửa tắt đi, nó không tìm thấy ánh sáng nữa, ngáy khò khè.

Chân Chu nghe tiếng ngủ say bên cạnh, ban đầu trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, nhớ tới Tiểu Đà bị thương, cô ngủ không yên. Tới nửa đêm, Chân Chu mới nhận ra, lần này cô lại tức giận với nó, cũng không phải cố ý như lần trước, muốn thuần phục nó, để nó nghe lời cô.

Bây giờ cô thực sự tức giận với nó rồi.

Nhưng nếu quay lại khoảng thời gian trước, quay lại khi cô và Trụ mới ở chung, xảy ra chuyện như bây giờ, cô sẽ tức giận, thất vọng với Trụ sao?

Hiển nhiên là không.

Nhưng bây giờ cô lại tức giận với nó.

Đây có phải là vì cô và Trụ sớm chiều ở chung, trong tiềm thức của cô đã bắt đầu xem Trụ như những con người bình thường, sinh ra kỳ vọng quá với thực tế cho phép?

Nhận ra được chuyện này, tất cả tức giận trong lòng Chân Chu đều biến mất.

Cô bắt đầu tự ngẫm lại.

Trụ muốn giết chết những con khủng long xông vào cấm địa của nó, cho dù Tiểu Đà có ý nghĩa đặc biệt với cô, thế nhưng giết Tiểu Đà là bản năng của nó.

Tuy nó đối xử tốt với cô, giao lưu với cô càng ngày càng nhiều, có khi Chân Chu sẽ sinh ra cảm giác nó là người bạn duy nhất trên thế giới này, nhưng lại không thể quá kỳ vọng vào nó.

Dù sao, nó là loài khủng long, có thể ở cùng cô đến ngày hôm nay cũng đã quá tốt rồi. Hôm qua vì cô ngăn cản nên nó mới thả Tiểu Đà ra, đây là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

Chân Chu không tức giận nữa, trong bóng đêm vươn tay ra, sờ sờ cái chóp đuôi xù xì đang dính trên người mình, trở mình quay về phía nó, nhắm hai mắt lại.

Sáng hôm sau, Chân Chu đi xuống dưới chân núi, mưa đã ngừng rơi, cô men theo hướng hôm qua Tiểu Đà rời đi, dọc theo suối tìm nó.

Hôm qua Tiểu Đà bị Trụ dọa cho sợ, ánh mắt nhìn về phía cô tỏ vẻ không muốn xa rời, ánh mắt ấy khiến cô không thể nào quên. Vết thương của nó thoạt nhìn rất sâu, khi trốn đi, bước chân tập tễnh, đêm hôm qua trời lại mưa, không biết bây giờ nó thế nào.

Cô luôn có cảm giác nó không chạy quá xa, có khi còn đang ở một nơi gần đây, thông thường, đứng cạnh nguồn nước là bản năng của các loài thú.

Cánh rừng này bây giờ vô cùng an toàn, không có con khủng long nào dám bước chân vào đây, ngoại trừ Tiểu Đà, chắc là nó muốn đi tìm cô.

Mặc dù cơ thể Trụ to lớn, lại hung dữ nhưng lại có ánh mắt nhạy bén và năng lực quan sát, nhất là khi nó ở cạnh Chân Chu. Sáng nay tỉnh lại, nó phát hiện Chân Chu không giận nó nữa, có vẻ nó rất vui, thấy Chân Chu đi ra ngoài, liền nhắm mắt theo đuôi cô.

Nó không biết cô muốn đi đâu, nhưng chỉ cần ban ngày cô cười với nó, buổi tối ngoan ngoãn để nó ôm, dù cô đi đâu nó cũng sẽ đi cùng cô, bảo vệ cô.

Chân Chu men theo bờ suối đi xuống phía rời, buổi trưa, ở mảnh đất mà Trụ đánh dấu, rốt cuộc cô cũng thấy Tiểu Đà.

Nó co rúm người lại, nấp trong bụi cỏ sau tảng đá lớn, toàn thân ướt nhẹp, chắc là đêm qua trốn ở đây tránh mưa, thế nhưng bây giờ tính mạng lại đang nguy hiểm, vết thương trên cổ bị Trụ cắn hôm qua trắng bệch, máu cũng chảy ra không ngừng.

Bết bát hơn là một cái chân sau của nó, tối hôm qua không cẩn thận ngã bị thương, hôm nay không thể đứng thẳng, chỉ có thể nằm bẹp dưới đất.

Chân Chu gọi tên nó, vội vàng chạy lại cạnh nó, ngồi xổm xuống, dùng tro tàn bôi lên miệng vết thương để cầm máu cho nó, tránh cho nó mất máu nhiều mà chết.

Tiểu Đà đã thoi thóp, mí mắt cũng hơi khép lại, nó mở mắt, nhận ra Chân Chu, khẽ kêu một tiếng, đôi mắt tròn tròn của nó lộ ra vẻ vui mừng cùng ánh sáng.

Chân Chu tới bên cạnh nhổ một ít có non, để bên mép nó. Hình như nó rất đói bụng, hé miệng ăn từng miếng từng miếng.

Khi thấy Tiểu Đà, Trụ đi phía sau Chân Chu một lúc lâu cũng đã hiểu ra mục đích của cô.

Nó nhìn chòng chọc Tiểu Đà trên mặt đất, đôi mắt trở nên lạnh lùng không gì sánh được, ngập tràn sát khí. Nó đứng bên cạnh uốn éo, chỉ ngại Chân Chu đang ở đây, không có lá gan để xông lên giết chết Tiểu Đà, chỉ thỉnh thoảng nhìn Tiểu Đà rồi gầm nhẹ hai tiếng.

Hiển nhiên Tiểu Đà vẫn rất sợ nó, mỗi lần Trụ tới gần hoặc là gầm nhẹ với nó, trong cổ họng sinh ra tiếng uy hiếp, nó bắt đầu lạnh run, ghé đầu vào trong lòng Chân Chu, phảng phất đang tìm kiếm sự bảo vệ từ cô. Khung cảnh này xuất hiện trong mắt Trụ, nó lại càng thêm nóng nảy, tức giận đi tới đi lui, giương nanh múa vuốt, rít gào liên tục, nhanh chóng phá hủy đám cỏ xung quanh, khắp nơi trên đất đều là vết chân của nó.

Chân Chu đưa Trụ tới nơi xa, không cho nó tới gần, tránh cho nó lại dọa chết Tiểu Đà. Sau khi quay lại, Chân Chu tiếp tục đút cho Tiểu Đà một ít cỏ non, thấy nó dần dần khỏe lại, quay đầu liếc nhìn Trụ, biết bây giờ mang Tiểu Đà về, chắc chắn Trụ sẽ không cho phép. Tránh để làm Trụ tức giận thêm, cô quyết định để Tiểu Đà lại đây, ngày mai sẽ quay lại thăm nó.

May thay nơi này vẫn là cấm địa của Trụ, các con khủng long khác cũng không dám tự tiện đi vào, chỉ cần Tiểu Đà ở nơi đây, chắc chắn sẽ an toàn.

Cô để ở bên cạnh Tiểu Đà một đống cỏ non đủ để nó ăn cả ngày, sau đó kéo một cành cây trùm lên tảng đá, che chở cho Tiểu Đà, tránh cho nó bị nắng thiêu cháy, cũng phòng ngừa các con khủng long khác. Làm xong những chuyện này, cô cũng đi.

Cô bỏ lại Tiểu Đà ở đó rồi đi, tức giận của Trụ mới dần dần tắt. Quay về nơi ở, Chân Chu ngoan ngoãn nghe lời nó, tức giận của Trụ cũ tiêu tan, cả buổi tối đều ôm cô ngủ không buông. Sáng ngày hôm sau, Chân Chu đứng dậy, dự định đi thăm Tiểu Đà, Trụ vẫn còn nằm ngủ nước bên cạnh cô, nghe được âm thanh sột soạt, lập tức bò dậy, dùng cơ thể cao lớn của nó chặn cửa hang lại, trong cổ họng gầm gừ giọng cảnh báo, không cho cô ra ngoài.

Chân Chu vừa tức giận vừa buồn cười, làm bộ tức giận nhìn nó chằm chằm.

Một người một khủng long cứ đứng nhìn nhau như vậy, dần dần, Trụ ỉu xìu cúi đầu xuống, tiếng kêu gầm gừ cảnh báo trong cổ họng cũng không còn nữa.

Chân Chu nghiêm mặt đi về phía nó, chui ra ngoài qua nách của nó, đi về phía chân núi.

Đi một đoạn đường ngắn, cô len lén quay đầu, quả nhiên thấy Trụ đi theo phía sau mình, vẻ mặt vẫn còn uể oải.

Cứ như thế, Chân Chu lại tới nơi phát hiện Tiểu Đà. Nó còn nằm ở đó, nhưng thoạt nhìn hôm nay đã tốt hơn rất nhiều.

Chân Chu yên tâm, nhìn Trụ đang đứng ở phía xa, bắt đầu chăm sóc nó giống như hôm qua, để lại cỏ để nó ăn đủ một ngày rồi về.

Những ngày tiếp theo, Chân Chu vẫn lặp lại những hành động như vậy. Vết thương trên cổ Tiểu Đà dần khá hơn, cái chân khập khiễng cũng đã đứng lên được, thái độ của Trụ đối với Tiểu Đà cũng dần thay đổi.

Hai mắt lại lần nữa giao nhau với đôi mắt của Chân Chu, cuối cùng rồi cũng bại trận dưới tay cô. Sau đó, hình như nó đã nhận ra mọi chuyện, đó là Chân Chu không thể không chăm sóc con khủng long ăn cỏ, không cho phép nó giết con khủng long ăn cỏ, còn nó chỉ có thể nghe lời cô, dù trong lòng nó không vui nhưng lại không đuổi được con khủng long ăn cỏ này đi, càng không có mơ mộng một phát cắn chết nó.

Tình hình cứ diễn ra như vậy.

Một tháng sau, vết thương trên cơ thể Tiểu Đà đã khỏi hẳn, luôn đi bên cạnh Chân Chu, thỉnh thoảng lại vừa vui vẻ vừa sợ hãi quay đầu liếc nhìn phía sau.

Phía sau lưng, con khủng long đen hũng dữ nhất trên mảnh đất này, khiến tất cả con khủng long khác cúi đầu nghe theo đang đi theo nó và Chân Chu, thoạt nhìn ủ rũ, rầu rĩ không vui.

Chân Chu mang Tiểu Đà tới chỗ ở bên cạnh, để nó sống trong mảnh rừng này, như vậy những con khủng long bên ngoài mới không ăn thịt nó, khoảng cách cũng xa hang động của hai người, tránh cho Trụ mỗi khi gặp nó lại muốn chém muốn giết. Tuy trụ nhẫn nhịn không đánh Tiểu Đà, nhưng không biết khi nào tính hung dữ lại nổi lên.

Cứ như thế, trong cấm địa của Trụ, ngoại trừ nuôi vật nhỏ, còn nuôi thêm một con khủng long ăn cỏ.

Sau khi Tiểu Đà sống trong cấm địa của Trụ, thái độ của Trụ bắt đầu khác thường, ngoại trừ những khi cần phải ra ngoài đi săn, ngay cả ngủ cũng không dám, thường nhìn chằm chằm Chân Chu, hình như sợ cô sẽ bỏ lại nó rồi đi tìm con khủng long ăn cỏ kia, cũng cấm Tiểu Đà tới gần đây, không cho nó tới gần cô một bước.

Chân Chu cũng lo lắng Trụ sẽ len lén đuổi Tiểu Đà đi, hoặc là giết chiết nó, vậy nên cũng để ý mọi hành động của Trụ, một khi phát hiện nó để cô ở trong hang rồi lặng lẽ đi vào rừng, cô lại giữ nó lại.

Mặc dù Tiểu Đà có hơi ngốc nghếch như lại thích bám lấy Chân Chu, nó cũng sợ Trụ, ngay từ đầu không dám thò đầu ra. Mặc dù có khi thừa dịp Trụ đi săn hoặc là ngủ, nó len lén tới cạnh dòng suối tìm Chân Chu, thấy Trụ xuất hiện hoặc là nghe được tiếng gầm gừ của Trụ, nó lại lập tức chạy về chỗ ở.

Cuộc sống như vậy cứ thế trôi qua, vẫn không xảy ra chuyện gì. Chớp mắt một cái đã trôi qua mấy tháng, dần dần, Tiểu Đầ cũng nhận ra, chỉ cần có Chân Chu ở đây, con khủng long màu đen kia không dám làm gì nó, cộng thêm chuyện dần dần quen thuộc với nơi đây, lá gan cũng càng ngày càng lớn, chạng vạng hôm nay, khi Chân Chu tới cạnh dòng suối rửa mớ rau dại cô mới hái được, thấy Tiểu Đà bên trong rừng cây đang ló đầu ra nhìn, vì vậy vẫy tay bảo nó qua đây.

Tiểu Đà vô cùng vui vẻ, lập tức chạy ra, nhảy qua dòng suối rồi đứng bên cạnh cô, cúi đầu cọ cọ vào người cô.

Mấy tháng nay, nó sống trong mảnh rừng kia, thức ăn phong phú, không có kẻ thù, dần dà bắt đầu lớn lên, cơ thể bây giờ đã cao hơn cô, khi cái cổ duỗi thẳng, Chân Chu phải ngửa đầu mới thấy mặt nó.

Chân Chu cười, sờ sờ cái cổ của nó, thuận tay lấy một cây rau dại đút cho nó ăn.

Loại rau dại này là thứ mà nó thích ăn nhất, Chân Chu thấy nó hay ăn vậy nên mới ăn thử một lần, phát hiện mùi vị rất ngon, lại rất vừa miệng.

Tiểu Đà đang ăn ngoan miệng, chợt nghe một tiếng gầm vang lên, lập tức dừng lại, cảnh giác ngẩng đầu, thấy Trụ nhảy xuống từ trên vách đá, nổi giận đùng đùng chạy về phía bên này, nó nhanh chóng nhảy qua dòng suối, trốn vào tỏng rừng cây.

Trụ nhìn bóng lưng của Tiểu Đà, gầm lên hai tiếng, mang Chân Chu về hang động.

Cái tiết mục "Cạnh tranh tình cảm" này, cách mấy hôm lại diễn một lần, Chân Chu nhìn mãi cùng quen. Khi nó thở phì phò mang cô đi, cô cũng không giãy dụa, bây giờ nó đã thả cô xuống, cô liếc mắt nhìn nó, sau đó lại chạy về dòng suối nhặt mớ rau dại, rửa sạch rồi mới về.

Trời đã về khuya, Chân Chu ăn nó, cảm thấy không thoải mái, qua loa sờ sờ cái đuôi của Trụ sau đó đi ngủ, khi mơ mơ màng màn, cô bị cảm giác kỳ lạ trên người đánh thức.

Không cần mở mắt cũng biết Trụ đang liếm cô.

Mấy tháng nay, Tiểu Đà chính thức sống trong rừng, xông vào cấm địa trước giờ chỉ có nó và cô, Trụ cảm thấy mình sắp mất vật nhỏ rồi.

Nó cho rằng, cô cười là thể hiện cô vui vẻ, thể hiện cô thích nó. Trước đây khi nó liếm lòng bàn chân của cô, hình ảnh cô cười đã khắc sâu trong đầu của nó, mãi cho đến bây giờ, khi nó muốn được cô chú ý hoặc khi không nghĩ ra cách lấy lòng cô, nó sẽ liếm cô.

Bây giờ Chân Chu thực sự buồn ngủ mí mắt dính vào nhau, rụt chân lại, phát hiện nó vẫn tiếp tục liếm, thế nên cũng mặc kệ nó.

Cái lưỡi linh hoạt của nó vẫn đi lên, cuối cùng liếm đến giữa hai chân cô, sau đó dừng lại ở đó.

Mặc dù đang ngủ mơ mơ màng màng, cách một lớp vải nhưng cô cũng cảm nhận được cảm giác kỳ quái không nói thành lời này.

Chân Chu khép chân lại, nhưng lại bị móng vuốt của nó kéo ra, tiếp tục liếm láp, vừa ngửi vừa phát ra âm thanh hừ hừ say mê.

Chân Chu tỉnh táo lại, vội cong người lên đẩy đầu Trụ ra.

Dường như nó không vui cho lắm, lại cúi đầu xuống.

Chân Chu lại đẩy nó ra, lớn tiếng gọi tên nó.

Hình như nó nghe được uy hiếp trong giọng nói của cô, trong cổ họng gầm gừ hai tiếng, vừa nghi ngờ lại vừa tủi thân.

Tim Chân Chu tan ra, giọng nói dịu dàng, dỗ nó nằm xuống, bảo nó đưa đuôi ra, vuốt ve nó.

Rốt cục nó cũng bị cô dỗ dành, một lát sau, tiếng ngáy vang lên, nó đã ngủ.

Chân Chu lại không ngủ được.

Cô nhớ tới một chuyện.

Thực ra đây cũng không phải lần đầu tiên.

Tháng trước, sau khi kỳ kinh nguyệt của cô qua đi, có một buổi tối, nó cũng làm chuyện như vậy, mấy hôm nay cũng như thế, rất thích lại gần cô.

Tháng này, kỳ kinh nguyệt cũng đã qua được một tuần, nó lại bắt đầu như vậy, hành động của nó khiến cô cảm giác trong cơ thể mình tỏa ra một mùi hương hấp dẫn nó.

Chân Chu không hiểu nổi, trong lòng cũng thấy kỳ lạ. May là nó đã đi ngủ rồi, cô cũng không suy nghĩ thêm nữa, nhắm hai mắt lại.

..

Khí hậu ở đây không thay đổi, một năm không chia ra bốn mùa, thời gian cứ thế trôi qua, mỗi ngày Chân Chu lại viết thêm một con số trên vách hang.

Hôm nay, khi cô viết xong bộ lịch đủ 12 tháng mới nhận ra cô đã tới đây được một năm.

Tiểu Đà cũng đã lớn hơn, vóc người còn to hơn cả con voi.

Còn Trụ, rốt cục nó cũng trưởng thành, nhanh nhẹn, mạnh mẽ, dũng mảnh, là con khủng long đực có địa vị cao nhất trên mảnh đất này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.