Chưởng Thượng Kiều

Chương 62: Sâu trong hồng trần (20)



Mí mắt bị anh hôn lên bỗng nhiên ngứa ngáy, run rẩy, lông mi cũng run lên, Chân Chu không giả bộ ngủ được nửa, mở mắt, lập tức đối diện với đôi mắt vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

"Sao lại về phòng ngủ một mình?"

Tay anh nâng cằm cô lên, dùng giọng nói nửa chất vấn nửa trêu chọc, hỏi.

Ánh mắt của anh khiến Chân Chu hoảng sợ, làm bộ chói mắt, giơ tay muốn che hai mắt mình lại, cánh tay ấy bị Từ Trí Thâm bắt được, anh cúi đầu hôn dọc theo mu bàn tay của cô, giây sau Chân Chu chỉ cảm thấy cả người mình nặng trịch. Anh không nói gì cả, đè lên người cô, kéo mặt Chân Chu đối diện với mình rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

Một giấc ngủ ngắn ngủi khiến anh tỉnh táo, cũng tỉnh rượu rồi.

Anh ngại giường cô quá nhỏ, vươn tay ôm cả chăn cả cô về phòng anh, để cô nằm trên giường lớn, chiếm đoạt cô lần nữa.

Khác với cảm giác lần đầu tiên, bây giờ Chân Chu nhanh chóng bị anh dẫn lên "đỉnh cao" để ngắm nhìn xung quanh.

Cô nhắm mắt lại, hai tay bám vào tấm lưng dính đầy mồ hôi của anh, mười đầu ngón tay bấu vào bắp thịt rắn chắc của cô, mũi chân cong tên, từng trận đưa đẩy của cô khiến cô không thể khống chế khoái cảm của mình, kìm lòng không đậu gọi tên anh.

"Từ Trí Thâm."

Từ Trí Thâm biết rõ cô bị mình đưa lên đỉnh, nhưng anh vẫn chưa muốn bỏ vũ khí đầu hàng trước mặt cô nhanh như vậy.

Tối nay, là lần đầu tiên, anh phải nhẹ nhàng với cô, nhưng lần tiếp theo anh nhất định phải dạy dỗ cô một trận.

Đứa ngốc này nói quanh nói co với anh, hành hạ anh lâu như vậy, cô khiến anh giống như trúng tà, đêm nay anh muốn đòi hết tất cả mọi thứ về.

Nương theo cảm giác của cô, anh cũng cảm nhận được cảm giác sung sướng như bay lên mây, thế nhưng vẫn phải cố nhịn, nhìn khuôn mặt đỏ ứng dưới cơ thể mình, anh muốn rời khỏi, làm chậm lại một chút, nhưng không ngờ cô lại đột nhiên gọi tên mình.

Lần trước khi anh gọi điện cho bác sĩ, bác sĩ nói cô thông minh lại cố gắng, tiến bộ rất nhanh, một thời gian nữa sẽ khôi phục khả năng nói chuyện.

Nhưng anh không ngờ nhanh như vậy cô đã nói chuyện được rồi.

Câu đầu tiên là gọi tên anh.

Dưới hoàn cảnh như vậy.

Tiếng nói của cô quá mềm mại, uyển chuyển, êm tai không gì sánh được, Từ Trí Thâm chưa bao giờ biết tên của mình trong miệng cô lại êm tai như vậy, quyến rũ người ta như thế, tựa như có gì đó chui vào trong đáy lòng của anh, khiến máu nóng trong người anh sôi sục.

"Em nói gì? Gọi lại lần nữa cho anh nghe đi."

Anh cắn răng chịu đựng cảm giác sung sướng, mồ hôi chảy toàn thân.

"Từ Trí Thâm...Từ Trí Thâm...Ah..."

Cô thực sự gọi tên anh rồi, uốn éo dưới cơ thể anh, giọng nói khàn khàn, đè nén, triền miên không gì sánh được.

Tóc gáy của anh dựng đứng, cơ thể bỗng nhiên có cảm giác hưng phấn cực độ không gì sánh được, cơ thể run lên, không nhịn được nữa, đưa đẩy vài cái quân lính đã tan rã, nằm bẹp trên người cô.

Sau khi xong việc, Từ Trí Thâm còn chưa bỏ qua cho cô, tiếp tục vây cô dưới cơ thể mình, bắt cô gọi tên anh, làm một lần nữa, thật lâu thật lâu, cuối cùng cô bị anh làm tới khóc anh mới tha cho cô, ôm cô tới phòng tắm, tắm rửa xong lại ôm cô nằm trên giường, cảm thấy đời này mỹ mãn không gì sánh được, ôm chặt cô trong ngực.

Chân Chu cảm thấy cơ thể mình đang tách ra từng mảnh, cơ thể đang đau nhức bị anh nghiền ép một lần nữa, bây giờ đang nằm trong lồng ngực của anh không nhúc nhích, muốn nhắm mắt đi ngủ, còn người kia lại không buồn ngủ, một tay ôm cô, một tay chậm rãi vuốt ve sau lưng cô giống như chưa được thỏa mãn.

Dần dần, bàn tay kia lại di chuyển tới trước ngực cô.

Đồi núi trập trùng bị anh vuốt ve liên tục, đầy vết đỏ, không biết bao nhiêu ngày mới có thể tiêu tan, da thịt mềm mại giống như muốn rách ra, không muốn đụng vào gì nữa.

Cảm giác được ý đồ của anh, cô hừ một tiếng, đẩy tay anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh, dùng hành động để biểu thị kháng nghị của mình.

Anh cảm thấy không thú vị nữa, ngừng tay lại, Chân Chu vẫn chưa tìm được tư thế ngủ thoải mái nhất trong ngực anh, cảm thấy cánh tay ôm mình đang nóng lên, sau đó cổ cô cũng nóng theo, anh cúi đầu xuống, mở miệng cắn vành tay cô, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô. "Giờ anh mới biết giọng em thực sự êm tai. Đã nói được rồi, sao bây giờ mới nói với anh?"

Nếu không phải là vì anh không chịu nổi giọng nói mềm mại vang lên bên tai mình, chắc chắn bây giờ cô vẫn còn nằm dưới thân anh mà khóc.

Bị anh quấy rầy như vậy, Chân Chu không ngủ được nữa, quay sang thấy hai mắt của anh đang nhìn mình, ánh mắt lóe lên, trong sự vui sướng còn có cả mờ ám, nhớ tới chuyện người đàn ông này đang tìm cách trả thù cô, trong lòng giận dỗi, quay mặt không để ý tới anh nữa.

Anh nở nụ cười buồn bực sau lưng cô, Chân Chu còn cảm nhận được lồng ngực của anh run run lên, thẹn quá hóa giận, đang ngoan ngoãn để anh ôm, nay lại ngọ nguậy muốn thoát khỏi phòng anh quay về phòng mình. Anh nhướn mày lên, tự tay cầm tay cô vòng qua eo mình, kéo cô quay về, đặt dưới thân, nụ cười xấu xa, Chân Chu đánh anh, anh cũng cười ha ha, sau đó bị cô đẩy xuống giường, thuận tay ôm lấy cô, lăn lộn với cô trong chăn một lát, rốt cục cũng bị cô cầm cái gối đập mạnh lên đầu, còn cười haha nói. "Rồi rồi, anh sai rồi, anh không nói gì nữa."

Chân Chu tay chân đang mệt mỏi bây giờ càng mệt hơn, thở hồng hộc, thấy anh đứng đắn rồi mới nằm xuống, nhắm mắt lại.

Anh không chọc cô nữa, cơn thèm thuốc lá cũng kéo tới, hơi vươn người ra lấy một bao thuốc lá trong tủ đầu giường ra, để trần ngồi dậy tựa lên đầu giường, cầm bật lửa bật lửa, ngọn lửa màu xanh nhạt xuất hiện.

"Sao tối qua chủ động như thế? Không phải em vừa chọc anh vừa cùng Thạch Kinh Luân đi ra ngoài sao, giận anh sao?"

Anh liếc mắt nhìn cô, đốt thuốc.

Chân Chu mở mắt, bọc chăn bò dậy lấy điếu thuốc từ miệng anh xuống, nhíu mày, nói từng chữ từng chữ rõ ràng. "Từ nay không cho phép anh hút thuốc."

Anh sửng sốt, bật cười buông bật lửa xuống, kéo Chân Chu vào ngực mình, đè cô xuống giường.

"Gọi một tiếng Từ Trí Thâm, anh sẽ nghe lời em." Giọng nói của anh có cút ngả ngớn.

"Từ Trí Thâm."

Chân Chu lập tức gọi anh, dịu dàng như thế.

Từng từ trong tên của anh, ngày nào cô cũng đọc, cô gọi một câu, tràn đầy cảm tình, lại mềm mại.

Anh nhắm mắt lại, giống như vẫn còn cảm nhận giọng nói của cô, mở mắt, cười. "Được! Bây giờ em lớn nhất nhà này rồi."

Anh nói xong, cúi đầu hôn cô, hôn thật mạnh.

Chân Chu mở miệng phối hợp với anh.

Sự ngoan ngoãn của cô khiến anh càng hài lòng hơn, hôn cô xong, anh nở nụ cười nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô. "Mệt không? Ngủ đi em."

Trong giọng nói của anh tràn đầy dịu dàng, khác hẳn với người đàn ông Từ Trí Thâm trước kia, nói xong đưa tay tắt đèn, ôm cô nằm xuống.

Một đêm làm biết bao nhiêu lần, Chân Chu thực sự rất mệt mỏi, cuộn trong lồng ngực anh, không nghĩ tới gì nữa, nhắm mắt đã ngủ mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.