Từ Trí Thâm xoa đầu. "Không có gì đâu, em đừng lo lắng." Anh mở một xấp tài liệu ra, giọng nói dịu dàng. "Công việc hôm nay anh vẫn chưa làm xong, em đi ngủ đi, đừng đợi anh."
Trực giác nói cho cô biết anh có chuyện đang giấu cô.
Cô không đi.
"Trí Thâm, có phải anh gặp chuyện gì không?"
Rốt cục cô cũng hỏi.
Anh lắc đầu. "Không sao thật mà, em đi ngủ đi, nghe lời anh nào."
Anh cúi đầu lật vài trang giấy, ngẩng đầu nhìn về phía cô. "Sao em còn chưa đi ngủ?"
Chân Chu đè xuống cảm giác cô đơn giống như bị anh nhốt bên ngoài thế giới: "Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng quá mệt mỏi."
Anh gật đầu, cười một cái với cô.
Tối hôm nay, mãi tới hừng đông anh mới về phòng, Chân Chu giả vờ ngủ. Anh rón rén đi ra từ phòng tắm, không đụng tới cô, trời sáng ra đã khỏi nhà.
Vài ngày tiếp theo, mọi chuyện đều như vậy. Chân Chu biết anh có chuyện giấu cô, đi sớm về trễ, vẫn đối xử dịu dàng với cô như trước nhưng lại không nói nhiều với cô nữa.
Ban ngày Chân Chu không biết làm gì, cô chỉ có thể đọc sách giết thời gian, cảm giác đau khổ và cô độc trước nay chưa từng có bây giờ lại phủ lên lòng cô. Tới vài ngày sau, khi nhận được một cuộc điện thoại, Chân Chu mới hiểu ra tất cả.
Khi đó cô đang ngồi trong phòng, lật một trang sách rồi ngồi ngơ ngẩn, chị Đức đi ra ngoài mua thức ăn, cô nghe tiếng chuông điện thoại vang lên nên đi xuống nghe điện thoại.
"Xin hỏi anh tìm ai?"
Đối phương ngừng lại một chút, bỗng nhiên gọi. "Tiết tiểu thư, là em sao? Em nói được rồi à?"
Trong lỗ tai cô vang lên giọng nói vui vẻ của Thạch Kinh Luân.
Chân Chu "Ừm" một tiếng, cười xác nhận.
"Tiết tiểu thư, giọng em thực sự rất êm tai! Không khác xa so với tưởng tượng của tôi là bao." Giọng nói của anh ta vui vẻ ra mặt, tuy không thấy người nhưng cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ ở đầu bên kia của anh ta.
Đã lâu rồi không gặp anh ta, Chân Chu cho là anh ta bận nên cười hỏi thăm một tiếng.
"Gì chứ? Tôi đang rảnh. Cha tôi về rồi, nói phải đính hôn cho tôi, tôi không đồng ý, cãi lại ông ấy vài câu mà ông ấy đã nhốt tôi trong phòng, mấy hôm nay không cho tôi ra ngoài. Hôm nay tôi trốn thoát được, tôi định đi Thượng Hải tránh vài hôm, sau này không dẫn em đi chơi được rồi, trước khi đi định bảo chị Đức nói một tiếng với em, nhưng không ngờ em nói chuyện được rồi."
Trong lòng Chân Chu bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, lại có hơi xấu hổ.
Nửa tháng nay cô chỉ lo đắm chìm trong tình yêu với Từ Trí Thâm, mấy hôm nay lại lo được lo mất, không có thời gian nghĩ tới anh ta, nhưng anh ta vẫn nhớ cô, trước khi đi còn không quên nói lời chào tạm biệt với cô.
"Anh và người trong nhà nói chuyện cho rõ ràng đi! Đừng cứ đi như vậy chứ, chuyện gì cũng có cách giải quyết." Chân Chu khuyên anh ta.
"Vô dụng thôi! Cha tôi không nghe lời tôi, còn muốn đánh chết tôi kìa! Mẹ nhỏ thương tôi nhưng chuyện này mẹ không giúp được tôi! Nếu em thấy chán, em đi Thượng Hải cùng tôi đi, tôi dẫn em đi chơi vài ngày."
Hình như anh ta mới nghĩ ra chuyện này, vui vẻ khuyên nhủ cô.
"Hơn nữa Từ Trí Thâm sắp kết hôn rồi, anh ta phải chuẩn bị nhiều thứ, không rảnh đưa em đi chơi đâu."
Hai hôm trước, Chân Chu không có chuyện gì làm, muốn tìm báo đọc nhưng không thấy báo đâu, hỏi chị Đức, chị Đức đi hỏi người gác cổng, quay về nói với cô, mấy hôm nay không biết xảy ra vấn đề gì, người đưa báo không đưa báo tới nên trong nhà không có báo mới. Khi đó Chân Chu không để ý cho lắm.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng lại giả vờ làm như không có chuyện gì. "Mấy hôm nay tôi không đọc báo. Anh ấy kết hôn với ai?"
"Con gái Trương Hiệu Niên! Hôm đại thọ 50 tuổi của Trương Hiệu Niên, ông ta tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người! Anh Từ ấy à, tuổi trẻ tài cao, bây giờ làm con rể Trương Hiệu Niên rồi, ai nhìn thấy cũng phải ước ao, sau này đường làm quan rộng mở rồi..."
Bên tai vang lên tiếng nói chuyện của Thạch Kinh Luân, trong lòng Chân Chu rối như tơ vò, im lặng một lát rồi miễn cưỡng trả lời vài câu hỏi của Thạch Kinh Luân, dặn anh ta cẩn thận rồi cúp điện thoại.
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ tại sao từ đêm hôm đó trở đi anh lại thay đổi thái độ với cô.
Cũng hiểu ra tại sao không có tờ báo nào trong biệt thự.
Anh làm con rể Trương Hiệu Niên, còn không muốn để cho cô biết, chắc mấy hôm nay đang suy nghĩ xử lý cô thế nào?
Hơn mười hai giờ đêm, Chân Chu nằm nghiêng trên giường lớn, không động đậy, giống như đã ngủ.
Cô nhắm mắt lại, nghe được tiếng cửa bị đẩy ra.
Mấy hôm nay anh đều về muộn như thế.
Anh khẽ bước vào phòng, bật một chiếc đèn ngủ lên, Chân Chu nghe được tiếng cởi quần áo của anh, đi vào phòng tắm, tiếng nước ào ào vang lên, một lát sau anh đi ra, tắt đèn, khẽ nằm bên ngoài cô, trong phòng ngủ tối mờ mịt.
Chân Chu vẫn nhắm mắt lại, anh cũng không xoay người.
Một lúc lâu sau, khi Chân Chu nghĩ anh đang ngủ, trong bóng tối, một bàn tay vươn qua người cô, thò tay vào trong quần áo ngủ, lòng bàn tay dán lên da thịt mềm mại như lụa của cô, đi dọc theo vòng eo lên tới ngực, chậm rãi vuốt ve.
Hơi thở sau lưng cô càng ngày càng nặng.
Anh lật cô qua.
Trên người chợt nặng, anh đè xuống, gấp gáp tìm kiếm miệng của cô, mang theo dục vọng và khao khát.
Chân Chu mở mắt ra.
Từ Trí Thâm ngẩn người, hơi khựng lại, trong bóng đêm, anh vươn tay sờ lên khuôn mặt cô, vòng qua vòng lại, tiếp tục hôn.
Chân Chu giãy dụa, đẩy anh xuống dưới người mình, sau đó bò dậy lục lọi bật đèn ngủ, cúi đầu sửa sang lại đồ ngủ mới bị anh kéo xộc xệch, ngồi trên giường nhìn anh.
Anh không kịp chuẩn bị, bị cô đẩy xuống bên cạnh, một lát sau vẫn chưa kịp phản ứng lại, chống hai tay lên, khẽ dịch lại gần cô, hơi thở nặng nề, nhìn cô một lát, không nói lời nào, xoay người đặt cô dưới thân mình lần nữa.
Lần này Chân Chu không giãy dụa, chỉ nói. "Chuyện của anh, em biết rồi."
Đầu gối của anh tách hai chân của cô ra, đang cúi đầu hôn lên cổ cô.
Anh dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chân Chu mặt đối mặt với anh. "Từ Trí Thâm, anh làm con rể của đốc quân mà vẫn còn lừa dối em. Anh tính lừa em tới khi nào?"
Tóc anh rủ xuống trán, im lặng một lát, bỗng nhiên xuống khỏi người cô, vươn tay kéo ngăn tủ đầu giường.
"Em vứt hết thuốc rồi." Chân Chu nói.
Anh đóng ngăn kéo lại, sau đó dựa vào đầu giường.
"Anh không đồng ý." Anh nói, đôi mắt tối sầm.
"Nhưng anh không dứt khoát từ chối, có phải không?" Chân Chu khẽ hỏi.
Cô ngồi bên trong anh, cổ áo bị lệch, bả vai lộ ra ngoài, cần cổ trắng ngần, gân xanh nhạt nổi lên trên da, xương quai xanh đẹp đẽ như ẩn như hiện.
Anh nhìn cô chăm chú, vẻ mặt dịu dàng, vươn tay với cô. "Lại đây."
Chân Chu không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.
"Em định đi đâu?"
Anh đứng đằng sau kéo tay cô lại.
Chân Chu quay đầu nhìn anh.
"Từ Trí Thâm, em muốn đi từ sớm, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, em còn muốn chính tai nghe anh nói cho em biết, vậy nên bây giờ em vẫn còn ở đây. Bây giờ nghe được câu trả lời của anh rồi, em cũng hiểu một số chuyện."
Anh nhìn cô chằm chằm. "Em có ý gì?"
Chân Chu giãy dụa, nhưng tay anh nắm rất chặt, không buông cô ra.
"Em hiểu anh có suy nghĩ của riêng anh, có băn khoăn của anh, bây giờ có lẽ anh vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này. Nhưng em không ở lại chỗ của anh được nữa, quan hệ của chúng ta cũng không thể tiếp tục, ngày mai em sẽ rời khỏi đây."
"Em muốn đi làm?"
"Ừ."
Cô gật đầu.
Từ Trí Thâm buông cái tay đang siết chặt tay cô ra, xoay người đi vào trong, ngồi xuống mép giường.
"Em đang uy hiếp anh sao? Nếu như anh không từ chối chuyện hôn sự, em không cho anh đụng vào người em, còn muốn rời khỏi đây?"
Chân Chu lắc đầu. "Đây là hai chuyện khác nhau, anh nói sai rồi, em không phải đang uy hiếp anh. Nếu như ai gặp chuyện tương tự như em, em nghĩ người ấy cũng sẽ chọn cách rời khỏi đây giống như em."
"Nếu anh không cho phép thì sao?" Anh nói với cô, gằn từng câu từng chữ. Chân Chu nhìn anh thật lâu. "Nếu như em không cho phép anh vừa ở đây với em vừa nghĩ tới cô gái khác thì sao?"
Giống như quay lại thời gian khi anh mới quen cô, nhìn chằm chằm cô một lát, chân mày dần nhíu lại. "Em nghĩ bản thân mình quan trọng quá rồi."
Giọng nói của anh vô cùng lạnh nhạt, giống như khi mới về Xuyên Tây, khi anh mới gặp cô lần đầu tiên.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn mờ nhạt, ánh đèn chiếu lên hai người, anh ngồi bên giường, cô đứng trước mặt anh.
Cô cụp mắt xuống, khẽ nói. "Là do em không tốt, muốn trèo cao. Cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian này, giúp em trị bệnh câm, sáng mai em sẽ đi."
Khi cô xoay người đi, mở cửa phòng, Từ Trí Thâm đuổi theo áp cô ở sau cửa, cúi đầu hôn lên môi cô, hơi thở nóng rực quanh quẩn trên mặt cô.
Chân Chu tựa vào cửa, không giãy dụa cũng không phản ứng, giống y như một khúc gỗ.
Anh hơi buông lỏng cô ra, mắt nhìn mắt cô, dần dần toát ra tức giận không kìm nén nổi.
"Thái độ của em, anh là người rõ nhất."
Chân Chu ngẩng đầu lên, nhìn anh chăm chú.
"Thái độ của anh cũng đã thể hiện với em rồi." Anh không nói, chỉ nghe được tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề hơn.
Cô dừng một chút.
"Nghiêm túc mà nói, em và anh không có quan hệ gì. Tuy em là người vợ ở dưới quê mà người nhà cưới cho anh, nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi. Anh không thể ép em, cũng không thể ngăn cản được quyết định của em."
Anh nhìn cô một lát, vẻ mặt ngày càng âm u, bỗng nhiên thả cô ra, lạnh lùng nói. "Tôi biết ý của em. Ban đầu khi ở huyện Trường Nghĩa, tôi nói muốn đưa em về nhà mẹ, em nghĩ đủ cách theo tôi tới đây có phải chỉ vì muốn có được ngày hôm nay hay không? Tôi thừa nhận tôi thực sự có hứng thú với em, nhưng chỉ thế thôi, không hơn không kém! Chuyện của tôi tự tôi biết phải làm gì, xử lý làm sao, em đừng nghĩ bản thân mình kìm được chân tôi lại. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, em phải hiểu rõ."
Khóe mắt Chân Chu ửng hồng. "Em hiểu rồi."
Cô mở cửa, đi ra ngoài.
"Em nghĩ kỹ rồi sao? Thực sự muốn làm như thế? Em cho rằng ngoài chỗ này, còn chỗ nào để em đi?" Phía sau vang lên giọng nói của Từ Trí Thâm. Chân Chu không dừng bước, đi ra khỏi phòng.