Đại sứ quán đặt ở đường Mã Hán, cơ quan chính ở tòa nhà hai tầng, tường lát gạch đổ, cửa vào được làm bằng kính trắng đặt ở giữa. Từ bậc thang đi lên, mở cửa lớn ra, bên trong là phòng làm việc rộng lớn. Quẹo sang bên trái, đi một đoạn, gian phòng ở giữa, cửa gỗ màu đỏ thẫm, trên cửa có dán tấm bảng Anh thương công hội bằng Tiếng Anh, đây là nơi Chân Chu làm việc.
Buổi sáng vô cùng bận rộn, Chân Chu đang ngồi trước máy đánh chữ, gõ một tờ giấy biên lai quan trọng mà Đạo Sâm đưa cho mình.
Loại máy đánh chữ kiểu cũ này, khi ấn một chữ, đầu ngón tay cần phải dùng lực. Mới ban đầu Chân Chu còn không quen, may mà thường gõ máy vi tính, dùng hai ngày đã lên tay, tới bây giờ mười đầu ngón tay cô đã lướt như bay, khi cô gõ xuống, cuộn giấy để ở bên trên di chuyển đều đặn, vang lên âm thanh êm tai.
"Juliet, bên ngoài có người tìm cô!"
Cô Tôn làm việc ở khu lễ tân đẩy cửa ló đầu vào gọi Chân Chu.
Tới đây làm việc, dựa theo quy củ ở đây, Chân Chu phải dùng tên tiếng Anh. Nghe có người tìm, cô gõ xong rồi đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng thấy nghi ngờ.
Cô tới Thiên Tân đã mấy tháng, số người quen biết cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ai tới tìm cô đây?
Cô bước nhanh ra cửa lớn, thấy dưới tán cây ngoài cửa có một bóng dáng mập mạp của người phụ nữ đang đứng đó nhìn xung quanh.
"Chị Đức! Sao chị lại tới đây?"
Chân Chu bỗng nhiên thấy vui vẻ, vội vàng đi xuống bậc thang, đi về phía chị.
Chị Đức thấy cô xuất hiện, ánh mắt sáng lên, vội vàng chạy về phía cô, cười nói. "Cô Tiết, sao cô lại ăn mặc thế này? Mới nhìn tôi còn không nhận ra cô! Cô xinh đẹp quá." Quan sát một lát nữa, lại nhíu mày. "Ôi, mới mấy ngày không gặp, sao cô Tiết lại gầy thế này? Cô đừng làm việc ở đây nữa, về nhà thôi."
Chân Chu mặc một cái váy màu lam nhạt quá đầu gối, đi giày da màu đen, hôm nay thời tiết chuyển lại, cô còn khoác thêm một chiếc áo lông màu trắng, tất cả đều mua bằng tiền lương được ứng trước. Tóc dài không còn được tết thành bím như trước, búi ở sau đầu trông cô có vẻ già hơn tuổi. Gần đây bận rộn liên tục, không ăn cơm đúng giờ, gầy hơn trước rất nhiều nhưng tinh thần lại tốt vô cùng.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống dưới qua kẽ hở của lá cây, tia sáng nhạt phủ lên người cô, hai má cô hồng hồng, đôi mắt sáng rực, sợi tóc vẫn chưa được búi gọn rủ xuống hai bên, khác hẳn với cô gái đáng yêu trong biệt thự.
Cô cười. "Em ổn lắm, chị Đức, chị tới tìm em có chuyện gì không?"
"Tôi tới là muốn khuyên cô đừng làm việc nữa, quay về biệt thự thôi." Chị Đức cười nói.
"Đây là ý của cậu Từ, cậu ấy bảo nếu như người ở quê biết cô đi ra ngoài làm việc, sẽ bảo cậu ấy bạc đãi cô."
Chân Chu nhìn xung quanh.
Chị Đức vội vàng nói. "Hôm nay cậu Từ không tới đây, cậu ấy đi Thượng Hải công tác, đi từ sáng sớm rồi."
Chân Chu "À" một tiếng, cười. "Chỗ này cách Xuyên Tây rất xa, nếu như anh ấy không nói, chẳng ai nói anh ấy bạc đãi em cả, anh ấy lo lắng quá rồi. Bây giờ em sống rất tốt, không về đâu."
Chị Đức than thầm, nhìn nhân viên ra ra vào vào ở cửa lớn, kéo Chân Chu vào một góc hẻo lánh ven đường không ai thấy, thấp giọng tận tình khuyên bảo. "Tôi chỉ là một người làm, những lời này cũng không nên nói ra, nhưng cậu Từ là người tốt, mợ thì càng không phải nói, hai người cãi nhau tới mức này, tôi nhìn cũng thấy khó chịu. Mợ không biết đâu, những ngày sau khi mợ đi, tối cậu về nhà, ngày nào cũng ngồi trong thư phòng tới nửa đêm, sáng sớm ra ngoài cũng không nói gì, dù cho cơ thể có làm bằng sắt cũng không chịu được. Cậu và mợ không phải người lạ với nhau, người bên ngoài như tôi nhìn vào cũng thấy xót, huống chi là vợ chồng với nhau? Hai người cãi nhau cũng đã nhiều ngày rồi, mợ đừng giận nữa. Chúng ta là phụ nữ, nếu như không có đàn ông che chở, một mình vất vả bên ngoài thì không nói làm gì, bây giờ xã hội loạn lạc, khi nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Người như cậu biết bao nhiêu phụ nữ đang nhìn chằm chằ, đấy! Mợ ơi, mợ về đi! Cậu mặt lạnh tim nóng, chờ khi cậu từ Thượng Hải về, mợ dỗ cậu ấy vài câu, sau này sẽ không có chuyện gì nữa..."
"Chị Đức."
Chân Chu cười rồi ngắt lời chị.
"Trước đó em cũng từng nói sau này chị nên em là cô Tiết mới phải. Em và Từ tiên sinh không còn quan hệ gì với nhau. Cảm ơn chị vì hôm nay đã tới đây thăm em, em còn nhiều chuyện phải làm, nếu như không có chuyện gì khác thì em vào đây. Chị Đức, chị cũng về đi, để em gọi xe cho chị về."
Cô vẫy tay mới một chiếc xe kéo.
Chị Đức cản tay cô, vẫn còn chưa hết hy vọng. "Mợ...cô Tiết, không phải tôi nhiều chuyện đâu, một mình cô làm việc bên ngoài rất khổ cực..."
Xe kéo chạy lại bên gần cô, Chân Chu đưa chị Đức lên xe, nói địa chỉ, phu xe kéo xe đi, Chân Chu đưa mắt nhìn xung quanh, quay người đi vào trong cửa lớn.
Xe kéo đi một đoạn, chị Đức quay đầu thấy Chân Chu đi vào trong, vội bảo phu xe dừng, phu xe không vui vẻ, lầm bầm mấy câu, chị Đức cũng mặc kệ, đi vào một con phố cách đại sứ quán không xa, chạy tới cạnh một cái xe ô tô đậu ở ven đường, nói với người trong xe. "Cậu Từ, tôi đã nói hết lời rồi nhưng mợ không về."
Vẻ mặt chị không biết làm sao.
Từ Trí Thâm ngồi ở vị trí ghế lái.
Từ góc độ của anh có thể thấy được cổng đại sứ quán, tuy khoảng cách hơi xa nhưng ban ngày ban mặt thế này, thị lực anh lại tốt, muốn thấy rõ cô cũng không thành vấn đề.
Khi cô bước ra khỏi cửa kính trắng, bước nhanh xuống bậc thang, Từ Trí Thâm có hơi ngạc nhiên, ánh mắt dõi theo cô không chớp.
Ngoại trừ dáng vẻ ngủ say của cô, anh từng gặp cô với ba phong cách khác nhau.
Cô vợ nhỏ ở Xuyên Tây, khi cô ăn mặc như học sinh, còn cả cách ăn mặc dịu dàng gần đây anh thường thấy.
Anh cảm thấy cái gì của cô cũng hợp mắt anh, cũng tỏa ra sức quyến rũ.
Nhưng phong cách ăn mặc hôm nay của cô, anh chưa từng thấy, trước đó cũng chưa bao giờ tưởng tượng được cô sẽ ăn mặc như thế này.
Cô đứng dưới tán cây nói chuyện với chị Đức, ánh nắng xuyên qua kẽ lá cây phủ xuống người cô, khuôn mặt hao gầy của cô vẫn luôn nở nụ cười, mắt sáng ngời giống như thay da đổi thịt, vừa mạnh mẽ lại vừa có vẻ dịu dàng.
Anh cảm thấy cô gái xa lạ này không phải cô gái mà anh quen.
Nhưng lại vẫn cứ tỏa ra anh sáng khiến anh bị hấp dẫn, khiến anh không thể dời mắt khỏi cô.
Chị Đức còn chưa báo cáo kết quả với anh, anh đã đoán được rồi.
Ở khoảng cách này, anh không nghe được cuộc trò chuyện của cô và chị Đức, nhưng có thể thấy cô lắc đầu mấy lần.
Mỗi một lần lắc đầu đều kiên quyết giống như buổi tối hôm đó, khi cô quyết định rời khỏi anh.
......
Chị Đức thấy hai tay anh khoác lên tay lái ô tô, ánh mắt nhìn về phía trước, vẫn bình tĩnh như trước, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Sáng nay khi tỉnh dậy, chị vốn cho là Từ tiên sinh tới Thượng Hải công tác, nhưng anh lại đột nhiên quay về biệt thự, đưa chị tới đây, bảo chị gọi cô Tiết về nhà. Không làm tròn chuyện anh giao phó, trong lòng chị có hơi lo lắng, thử thăm dò gọi anh. "Cậu Từ?"
Từ Trí Thâm tỉnh táo lại, mỉm cười với chị Đức. "Hôm nay khiến chị vất vả rồi, chị về đi, không sao đâu."
Anh nổ máy xe, lái ô tô rời đi.
......
Khi xe lửa sắp chạy, Từ trưởng quan đột nhiên bỏ lại người đi cùng mình, chạy xuống xe cũng chẳng dặn dò gì, phó quan và người đi chung ai cũng ngạc nhiên, đành xuống xe ở một nhà ga cách đó chục cây số, mua vé quay lại Thiên Tân, đứng đó chờ Từ Trí Thâm quay về.
Không ai biết tại sao mới rồi Từ trưởng quan lại đột nhiên xuống xe.
Ai cũng cho rằng anh có chuyện quan trọng chưa giải quyết.
Anh, phó quan và đoàn người không nói lời nào nữa, mua vé lên xe lửa, đi vào trong ghế lô. Xe lửa ra khỏi nhà ga, tăng nhanh tốc độ, bỏ lại Thiên Tân ở phía sau.
Phó quan, người đồng hành và anh ở chung một gian phòng, thấy ánh mắt anh nhìn ruộng đồng trôi về phía xa bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt, không ai biết anh đang suy nghĩ gì, trong phòng yên lặng, bầu không khí áp lực, bên tai chỉ có tiếng tàu ma sát với đường ray.
......
Trong ánh mắt ngờ vực của những người xung quanh, Từ Trí Thâm tỉnh táo lại, thầm nghĩ tại sao khi ấy bản thân lại như vậy.
Anh ngồi trong phòng trên xe lửa nhìn ra bên ngoài, trên sân ga người đến người đi, trong lòng anh lại nhớ tới người phụ nữ nửa tháng trước một đi không về. Anh nghĩ tới, chắc hẳn bây giờ cô đang sống trong cuộc sống vất vả, lo nghĩ đủ thứ, nhưng lại không chịu cúi đầu trước anh, vậy nên vẫn hờn dỗi như cũ, không quay về bên anh.
Đã nửa tháng trôi qua, tức giận trong lòng anh cũng dần tiêu tan. Nhưng nhớ tới thái độ của cô đối với mình, lòng anh lại lạnh đi.
Cuối cùng, anh không chịu được nữa, thay đổi chủ ý, chạy vội xuống xe, ánh mắt đứa nhỏ chào thuốc ấy khiến anh nghĩ tới người con gái đêm hôm nào cũng ngoan ngoãn nằm trên giường chờ anh, bây giờ có thể cô cũng sống trong hoàn cảnh như đứa nhỏ chào thuốc này, lẻ loi một mình ở bên ngoài, bên người không có tiền, thuê chung một căn nhà trệt thấp bé đơn sơ với cô Đường, cố gắng làm việc chăm chỉ khi còn chưa quen với hoàn cảnh xa lạ này, anh đột nhiên cảm thấy mình không thể chịu đựng được như thế này nữa, vậy nên mới bảo chị Đức gọi cô về.
Anh không ngờ cô không chấp nhận ý tốt của mình, thoạt nhìn nửa tháng nay còn sống rất tốt.
Trước mắt anh bỗng nhiên hiện lên nụ cười dưới ánh sáng mặt trời, dưới đáy lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác xa cách, thất bại mà trước nay chưa từng có.
Quả nhiên không thể quá để phụ nữ trong lòng. Anh thầm nghĩ.
Anh không biết tại sao khi đó đầu óc mình lại mê muội như vậy, bị một người phụ nữ hành hạ thành thế này. Bây giờ cô lại còn khoan dung như thế, đi cũng được, chia tay cũng được, cô không trách anh vô tình, còn anh cũng không làm gì vì cô.
Sáng hôm sau, xe lửa tới Thượng Hải. Anh xuống xe, mỉm cười nhìn về phía trước, trong tiếng nhạc chào mừng, anh nhanh chóng sải bước về phía đoàn người của đốc quân Thượng Hải đang nghênh đón mình.