Chưởng Thượng Kiều

Chương 75: Sâu trong hồng trần (34)



Bài hát có đoạn mở đầu nhẹ nhàng, du dương, một đôi nam nữ lần đầu vô tình gặp nhau, gặp lại thêm vài lần nữa, nhìn chăm chú lẫn nhau, dần dần tới gần nhau. Trong tiếng đàn ác-cooc-đê-ông, Chân Chu được Đàm Thành Lân dẫn dắt, nhảy cùng hắn dưới vô số ánh mắt quan sát của những người đứng xung quanh, hai người bước tới giữa sân khấu, cô xoay tròn một cái, giai điệu bài hát trở nên mập mờ, trong lúc nhẹ nhàng bước qua bước lại, Đàm Thanh Lân cảm thấy cơ thể cô mất tự nhiên, nhân lúc cô chuẩn bị xoay người, tai khẽ lướt qua mặt hắn, hắn cúi đầu, khẽ ghé vào tai cô, nói nhỏ. "Tôi biết em thích cậu ta. Nhưng nếu đã lên sân khấu, sao không hoàn thành một bài nhảy này cùng tôi nhỉ?"

Chân Chu nhìn hắn, môi của hắn đã rời khỏi tai cô, tiếng đàn cũng dừng lại, Chân Chu nương theo cánh tay của hắn ngửa ra đằng sau, thắt lưng dừng trên cánh tay hắn. Đàm Thanh Lân cúi người nhìn cô, hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần sát, trong ánh mắt người đứng bên ngoài, hai người giống như đang nhìn nhau một cách thâm tình.

Giây phút ngắn ngủi qua đi, bên tai lại vang lên tiếng đàn ác-cooc-đê-ông, đàn violong cũng đệm thêm vào sự hài hòa, biến ảo khôn lường, giống như ban ngày và đêm tối, giáo và khiên, băng và lửa, kiếm nhỏ máu và cây hoa hồng tỏa hương thơm, giằng co nhau rồi lại đan vào nhau, triền miên, không thể chia lìa, giống như có một đám lửa đang nhen nhóm ở dưới đáy lòng hai người, bùng lên cháy rực rỡ. Bạn nhảy của cô như vô tình ném cô ra ngoài, rồi trước khi cô chạm vào vách đá, người ấy lại bắt được tay cô, kéo cô quay về.

Chân Chu nhắm mắt lại, trong giây phút ấy, tất cả ý nghĩ lung tung chồng chất trong đầu cô đều tiêu tan, linh hồn và cơ thể hòa quyện với giai điệu bài hát. Cô và người bạn nhảy bên cạnh mình đá chân cùng nhau, đan chéo vào nhau, nhảy, xoay tròn, váy áo tung bay, cơ thể sát lại gần nhau, quấn quýt một lát rồi lại xoay người đi. Cô kiêu ngạo hếch cằm lên, cái cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài, bước chân quý phái, dáng vẻ xinh đẹp lại lạnh lùng, nửa chống cự nửa nghênh đón, dây dưa không dứt, giai điệu tới cao trào. Cô và bạn nhảy xoay người, quay đầu nhìn nhau, dò xét lẫn nhau, triền miên rồi lại chém giết lẫn nhau, cô quên cả mình, xoay người một cái, dáng người và bước nhảy của cô khiến người ta hoa mắt, có cảm giác cả sân khấu này chỉ thuộc về một mình cô.

Hết một khúc nhạc, giai điệu cao trào cũng kết thúc, trong không khí tràn ngập vẻ lãng mạn, tình cảm mãnh liệt của một điệu Tango, cô giống như một con thiên nga trắng gần chết nằm trong cánh tay người bạn nhảy của mình.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng đàn quanh quẩn bên tai cô, giây phút yên tĩnh qua đi, xung quanh sân khấu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Bài nhảy Tango này là bài nhảy hoàn hảo nhất tối hôm nay, Đàm Thanh Lân là kỹ sĩ trung thành của cô, còn cô lại là nữ hoàng đứng trên sân khấu.

Chân Chu thu động tác lại, ngực phập phồng lên xuống, chưa thở dốc xong đã mỉm cười nhìn Đàm Thanh Lân, gật đầu cảm ơn với những người khách vỗ tay cho hai người.

Ánh mắt của cô liếc nhìn xung quanh phòng, tìm kiếm bóng dáng Từ Trí Thâm.

Cho dù trong hàng vạn hàng ngàn người, cô liếc mắt một cái cũng thấy được anh.

Anh đứng trong đám người, không di chuyển, trong tay vẫn cầm ly rượu kia, khi cô thấy anh, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau.

Bởi vì anh vẫn luôn dõi theo cô.

Lúc này đây, anh không đánh mắt sang chỗ khác nữa, cùng cô nhìn nhau.

Bỏ lại những bóng người xung quanh cản trở tầm mắt hai người, anh yên lặng nhìn cô chăm chú, vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt u ám.

Cuối cùng Chân Chu cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi hơi thở ổn định, cô nhấc váy lên chuẩn bị rời khỏi sân khấu, bỗng nhiên một tay bị Đàm Thanh Lân nắm chặt.

Hắn giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích gặp được công chúa, khom lưng cúi đầu vì vị công chúa đó. Ở trước mặt mọi người, hắn cúi đầu xuống khẽ hôn lên mu bàn tay của cô.

Hình ảnh này khiến không khí trong phòng sôi sục lên, tiếng cười vang lên xung quanh, có người lườm nguýt, có người vỗ tay. Đàn ông ước ao, còn các phu nhân, tiểu thư thì giật mình, hơn nữa còn âm thầm đố kỵ với cô.

Chân Chu ngẩn ngơ nhìn về phía Đàm Thanh Lân.

Hắn nhìn cô không chớp mắt, mỉm cười.

Chân Chu rũ mắt xuống, rút tay mình về, trong ánh mắt săm soi của bao nhiêu người xung quanh, cô bước xuống sân khấu, đi về phía Will phu nhân.

"Juliet, cô quá tuyệt vời! Điệu Tango vừa rồi thực sự hoàn hảo."

Will phu nhân khoác tay cô, vẻ mặt tươi cười liên tục khen cô, nhìn về phía Đàm Thanh Lân đang nhìn Chân Chu, ghé lỗ tai nói. "Tôi chắc chắn lần này mình không nhìn lầm đầu! Đàm tiên sinh muốn theo đuổi cô đó! Cậu ta cũng rất cuốn hút, có đúng không?"

Trong đám người, Từ Trí Thâm vẫn đứng ở đó không di chuyển y như một pho tượng đá, ly rượu cầm trong tay bỗng phát ra âm thanh nho nhỏ, ly thủy tinh vỡ nát.

Mảnh vỡ thủy tinh đâm sâu vào trong lòng bàn tay anh, nhưng anh lại chẳng có cảm giác, cứ ngẩn ngơ như thế.

Rượu còn lại trong ly nhanh chóng trào ra ngoài, màu rượu đỏ thẫm như máu tràn ra khỏi lòng bàn tay anh, men theo cổ tay trượt vào trong áo, nhuộm đỏ ống tay áo sơ mi trắng như tuyết.

"Cô ấy thực sự rất xuất sắc, luôn làm tôi ngạc nhiên. Tôi biết cô ấy nhảy đẹp nhưng không nghĩ tới ngay cả điệu Tango cũng nhảy được như vậy, hơn nữa, Đàm tiên sinh - bạn của anh cũng khiến tôi mở mang tầm mắt..."

Đạo Sâm vẫn đứng bên cạnh anh, thưởng thức bài Tango khiến người ta không thể rời mắt, cười cười nói nói với anh, không nghe câu trả lời của anh, hắn nghiêng đầu qua nhìn, sợ hãi.

"Từ tiên sinh, ly rượu của anh bị vỡ! Tay anh bị thương rồi kìa."

Hắn lập tức gọi phục vụ đứng bên cạnh.

Từ Trí Thâm tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn bàn tay đang chảy máu.

Phục vụ chạy tới, thấy thế, vội vàng cầm cái ly rượu bị vỡ trong tay anh, đưa khăn tay sạch để anh lau, cố gắng cầm máu giúp anh.

Lòng bàn tay của anh bị mảnh thủy tinh sắc bén rạch một vết dài, vết thương rất sâu, thủy tinh vẫn còn ghim trong lòng bàn tay, máu liên tục chảy ra.

"Ôi trời ơi! Không ai kiểm tra ly trước khi dùng à? Vậy mà để cái ly vỡ ở đó được. Thật vô trách nhiệm." Đạo Sâm không vui.

Phục vụ hoảng sợ, liên tục cúi đầu nói xin lỗi.

Từ Trí Thâm nhíu mà. "Không sao cả, do tôi không cẩn thận thôi." Anh mở lòng bàn tay, rút ra mảnh thủy tinh đâm vào trong thịt, cầm khăn giấy đặt vào lòng bàn tay, tự cầm máu.

"Hình như vết thương rất sâu, tôi nghĩ anh nên đi khám bác sĩ, để bác sĩ xử lý vết thương cho anh."

Đạo Sâm khuyên nhủ.

Từ Trí Thâm mỉm cười. "Cảm ơn anh nhắc nhở, tôi biết rồi. Xin lỗi, tôi phải đi trước."

Anh gật đầu với Đạo Sâm, ánh mắt quét về bóng dáng phía xa xa kia lần nữa, sau đó đi ra ngoài.

...

Một bài Tango hoàn tất, điệu nhạc Waltz lại vang lên lần nữa.

Bao nhiêu người mời Chân Chu nhảy, Chân Chu quen biết một số người, cũng đồng ý nhảy mấy bài với người ta.

Khi khiêu vũ, cô không yên lòng, luôn hướng mắt nhìn xung quanh tìm bóng dáng Từ Trí Thâm nhưng mãi không thấy.

Hình như anh đã đi rồi.

Khúc nhạc vẫn quanh quẩn bên tai, người trên sân khấu đang khiêu vũ cùng nhau, xung quanh chỉ toàn là ánh mắt mến mộ, người đàn ông nào cũng muốn khiêu vũ với cô, đêm nay cô như ánh sáng chói lóa, nhưng tất cả mọi thứ không khiến Chân Chu vui vẻ bao nhiêu.

Tình cảm mãnh liệt khi nhảy xong điệu Tango cũng từ từ lụi đi, cô không còn hứng thú nhưng hai chân lại không dừng được, liên tục xoay tròn rồi lại xoay tròn, Đạo Sâm tới mời cô khiêu vũ lần nữa, cô không cẩn thận đạp trúng chân hắn, vội vàng nói xin lỗi với Đạo Sâm.

Đạo Sâm cười nói. "Cô sao thế? Lo lắng gì sao?"

Chân Chu nhịn không được nữa, mở miệng, vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi. "Từ tiên sinh mới nói chuyện với anh đâu rồi?"

"À, chắc anh ấy đi khám bác sĩ rồi, tay anh ấy bị thương."

Tim Chân Chu nhói lên..

"Sao anh ấy lại bị thương?"

"Cầm lộn cái ly vỡ, mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, chảy rất nhiều máu."

Chân Chu im lặng, đột nhiên cảm thấy mình không còn sức nhưng không muốn nói, nhảy xong một bài với Đạo Sâm, cô xuống sân khấu, muốn mở miệng xin phép về khách sạn trước nhưng như thế có chút không phải, hơn nữa Đạo Sâm sẽ không để cô về một mình, như thế lại làm phiền tới cả hắn, khi đang chần chờ, bỗng nhiên một người phục vụ đi về phía cô, đưa cho cô một mảnh giấy, nói nhỏ. "Đây là vị Từ tiên sinh bảo tôi đưa cho tiểu thư."

Phục vụ đặt tờ giấy trong tay cô, cúi đầu với cô rồi xoay người đi.

Tim Chân Chu đập thình thịch, nắm chặt tờ giấy trong tay, đi tới góc phòng mở giấy ra, trên giấy viết một dòng chữ:

"Tay anh bị thương. Anh đứng bên ngoài cửa chờ em." Anh nói.

Cô cắn môi, chần chờ một lát, nhìn xung quanh rồi bước về phía cửa.

Chân Chu đi ra ngoài cửa.

Tiếng nhạc trong phòng vẫn còn vang lên, cách một cánh cửa, âm thanh có phần mờ mờ ảo ảo.

Đêm đã về khuya, trên đường không một bóng người, chỉ có mấy ngọn đèn sáng chiếu lên hàng ô tô dài ngoài đại sứ quán, bóng cây ngô đồng đổ xuống, giống như một bóng người màu đen đứng trên mặt đất.

Xung quanh yên tĩnh, gió lạnh mùa thu khẽ thổi qua, hai về binh mặc đồng phục hoàng gia Anh, cầm súng, đứng hai bên cửa giống như tượng gỗ, không động đậy.

Chân Chu không thấy ai bên ngoài, cô bước xuống bậc thang đứng cạnh một chiếc xe hơi dưới tán cây ngôi đồng, khi đang nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên một bàn tay phía sau vươn ra nắm chặt cánh tay cô y như gọng kìm.

Chân Chu hoảng sợ, khẽ hô lên một tiếng, chưa kịp quay đầu, hai vai trần đã trở nên ấm áp, áo khoác quân nhân mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp phủ lên người cô, sau đó, cô bị người đàn ông khiêng lên, bước tới chiếc xe gần đó, người đàn ông mở cửa xe, ném cô vào trong như một túi bột mì, đóng sầm cửa lại, còn mình bước nhanh tới kế bên, ngồi vào trong ghế lái, cho xe chạy, một tay điều khiển vô lăng, vòng xe khỏi chỗ đậu, đạp chân ga lao về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.