Chưởng Thượng Kiều

Chương 84: Sâu trong hồng trần (43)



Tin tức nhanh chóng truyền tới cửa hàng dầu mè, sau buổi trưa, có vô số người vào vào ra ra, tất cả đều là những người tới hỏi thăm tin tức.

Lần trước Thạch gia cũng phái người tới hỏi thăm, xác nhận quan hệ anh em của Tiết Hồng Tiên và Tiết Khánh Đào xong cũng không nói gì, chỉ cho vợ chồng Tiết Khánh Đào một khoản tiền, sau đó đi mất. Bạch Cô bỗng nhiên có một số tiền lớn, mơ hồ đã cảm thấy em gái chồng có vận lớn, nhưng cụ thể là gì cũng không đoán ra được, cho tới hôm nay, nghe được tin tức mới hiểu ra.

Một gia đình ở trấn trên có con trai làm việc trong điền trang, nói cậu ba đưa cô gái Tiết gia về nhà, người đi cùng cô ấy còn có một phu nhân tới từ Thiên Tân, nghe nói địa vị của phu nhân kia rất lớn, cô ấy gọi bà là mẹ nuôi, tới đây là muốn Tiết Hồng Tiên nở mày nở mặt gả vào Từ gia.

Trong lòng Bạch Cô rối rắm, mời những người đang nói chuyện vui vẻ trong cửa hàng ra ngoài, đóng cửa hàng, thay đổi quần áo trên người, kéo chồng mình chạy vội tới điền trang, cùng người trong điền trang đứng ngoài cửa chờ đợi, tới khi trời tối đen, rốt cục đoàn người tới từ thị trấn cũng xuất hiện, cậu ba Từ tự mình đưa người tới đất.

Lần đầu tiên Bạch Cô gặp được phu nhân Thiên Tân trong truyền thuyết, phong thái không cần phải nói nhiều, mặc dù vẻ mặt tươi cười, điềm đạm nhưng ánh mắt nhìn về phía mọi người, ai nấy cũng không dám nhìn thẳng, Bạch Cô được đưa tới cạnh Thạch phu nhân, đáng lẽ định nói vài ba câu, nhưng bây giờ cũng không dám hé miệng. Sau đó lại nhìn cô em chồng của mình, một năm nay không có ở nhà, chẳng những chữa khỏi bệnh câm, quần áo, cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng khác với ngày xưa, giống như được thay da đổi thịt, đứng cạnh cậu ba Từ và Thạch phu nhân, tươi cười rạng rỡ suýt chút nữa khiến cô ta mù mắt, cũng không dám làm liều như trước, cẩn thận nịnh hót, khúm núm, sợ bước sai một bước lại bị chê cười.

Chân Chu vẫn gọi cô ta là chị dâu, thế nhưng cũng chỉ gọi một tiếng mà thôi, không nói nhiều lời, nhưng lại thân thiết với Tiết Khánh Đào rất nhiều, Từ Trí Thâm cũng nói vài lời với Tiết Khánh Đào, mời anh ta dùng trà, Tiết Khánh Đào vốn là người thành thật, thấy em gái mình bỗng nhiên trở nên nổi bật như vậy, mình cũng được cậu ba Từ coi trọng, trong lòng cũng thấy mừng, ngồi nghe Thạch phu nhân nói chuyện hôn lễ, tất cả đều do bà chuẩn bị, không cần hai vợ chồng anh ta quan tâm, tới khi đó đến uống một ly rượu là được. Tiết Khánh Đào gật đầu đồng ý, vui vẻ ra mắt, kéo Bạch Cô về.

Trời tối muộn Từ Trí Thâm mới quay về, sáng sớm hôm sau, bà mối làm Minh hôn cho anh hôm trước ăn mặc xinh đẹp đi tới, hai chân giống như được cài phong hỏa luân, chạy qua chạy lại giữ Từ gia và điền trang, chưa tới mấy ngày đã giải quyết xong mọi chuyện lễ nghi, ngày kết hôn cũng đã được chọn, là một ngày lành khoảng nửa tháng sau.

Bà mối vẫn vội vã lo liệu chuyện hôn lễ, Từ gia cũng cho bà một bao lì xì to đùng khiến bà không kìm được miệng. Mấy ngày nay, người trong huyện còn đang bàn tán chuyện bên ngoài của cậu ba Từ gia, có người nói cậu ba Từ gia là người được Trương đại soái coi trọng, gặp phải chuyện rủi ro nên mới quay về quê tránh đầu sóng ngọn gió. Mấy năm nay, người tranh đoạt quyền lực cũng giống như kẻ diễn khúc hí, diễn một lát lại đi xuống sân khấu, ngày hôm sau lại hóa trang thành bộ mặt khác để lên sân khấu, một tiết mục không nên diễn quá nhiều, tuy nói ở đây không nắm bắt được tin tức nhưng nhiều người tai to mặt lớn ở tỉnh lớn cũng được mấy người kể chuyện trong quán trà viết thành một câu chuyện ngắn, ngay cả bản thân Trương đại soái cùng như thế. Huống chi thời gian trước khi cậu ba còn chưa về, có một người được xưng là nhân vật lớn tới đây gặp Từ lão thái, cũng được những người kể chuyện trong quán trà viết thành câu chuyện châm biếm đủ loại. Người trong huyện Trường Nghĩa cảm thấy trong huyện may mắn lắm mới có một người làm quyền cao chức trọng, bây giờ lại từ chức về quê, không ai cam lòng, luôn miệng cá cược xem khi nào anh nhậm chức lại. Nhưng khi nghe bà mối nói chuyện, người cả huyện cũng chẳng ai quan tâm chuyện cậu ba khi nào thì mới nhậm chức lại, tất cả đều đồn đại chuyện anh muốn kết hôn, lại còn gấp muốn chết, muốn nhanh cưới vợ về nhà, nghe chuyện phải đợi nửa tháng nữa mới được kết hôn, anh không nể mặt ai, cầm quyển lịch lật tới lật lui suýt chút nữa rách cả quyển lịch, bà mối mắt chữ A mồm chữ O, cuối cùng Từ lão thái đánh một cái anh mới không cam lòng bỏ quyển lịch trong tay xuống.

Tin tức này lan truyền một cách nhanh chóng, có người ngồi trong quán trà chê cười cậu ba Từ không biết liêm sỉ, có người lại cảm động, nói cô gái Tiết gia trước đây cũng đã vào cửa Từ gia, ở trong đó mấy năm, bây giờ lại cưới cậu ba lần nữa, rốt cục cũng được toại nguyện, xem ra là người có phúc.

Bởi thế nên mới có câu chuyện, cậu ba ngày nhớ đêm mong, ước gì có thể cưới vợ liền tay, cô gái câm cuối cùng cũng cưới được chồng tốt lan truyền khắp nơi.

Từ Trí Sâm biết bà mối to miệng, khiến chuyện hôn sự của mình trở thành đề tài câu chuyện cho những người dân trong huyện Trường Nghĩa bàn tán, còn trong nhà, mợ cả và mợ hai thấy anh là lại trêu chọc, anh cũng không để ý, trong lòng vui vẻ, ngày nào cũng làm ra dáng một thiếu gia ăn chơi, mỗi ngày đeo mũ, thêm cho mình cái cặp kính đen tròn tròn giống như thầy tướng trong huyện, dùng sáp vuốt tóc ra sau, ăn mặc thời thượng, ngày nào cũng thế, mới sáng sớm đã cưỡi ngực tới điền trang, không biết ăn uống cái gì mà trời tối đen cũng không thèm về, đuổi cũng không đi. Ba ngày trước khi hôn lễ diễn ra, "ầm" một tiếng, lão Trương Đầu đóng cửa không cho khách vào nhà, Từ lão thái đã lên tiếng, không cho phép cậu ba qua đây nữa, phải dựa theo phong tục của địa phương, muốn sau này may mắn, trước khi hai người thành thân thì không thể gặp mặt nhau.

Lúc trước tuy nói chỉ nhìn không thể ăn, nhưng tốt xấu gì cũng được sờ soạng người ta, hôn môi rồi nói vài ba câu bảo người ta giúp mình, xem như có còn hơn không. Ba ngày không được gặp mặt nhau khiến Từ Trí Thâm thèm muốn chết, giống như người nghiện mà không có thuốc, sống một ngày không bằng một năm, tới ngày đón dâu, không chỉ Từ gia, hơn nửa trấn cũng đi theo xem trò vui. Trước giờ lành xuất phát đi đón dâu, ngoài cửa của Từ gia đã chật ních người, chỉ toàn những người dân trong huyện tới xem trò vui, Từ Trí Thâm đội mũ phớt màu đen, hai bên cắm hoa, khoác lên mình trường bào màu đỏ mới tinh, trên ngực cài hoa hồng, cưỡi một con ngựa khỏe mạnh, cả người lẫn ngựa đều ăn mặc lòe loẹt, khuôn mặt nở hoa, dẫn theo một chiếc kiệu tám người khiêng cùng đội ngũ đón dâu, trong tiếng kèn cùng tiếng trống chiêng đinh tai nhức óc, cưỡi ngựa bước ra cửa, vừa thong dong cưỡi ngựa đi về phía trước, vừa cười hì hì, chắp tay với người dân trong huyện đứng hai bên, phía sau là hạ nhân của Từ gia tung tiền mừng và kẹo lạc, khung cảnh náo nhiệt, rầm rộ chưa từng có, giống như là mở hội trong huyện, trong tiếng trống và tiếng kèn vui vẻ, ngựa đi ra khỏi cửa thị trấn, thong thả tới điền trang mới dừng lại.

Đã tới giờ lành, cô dâu mặc áo cưới màu đỏ, đầu phủ khăn, được hai người đi hai bên đỡ, dọc theo sảnh lớn tới cửa dán giấy đỏ, chậm rãi bước ra ngoài.

Từ Trí Thâm ngồi trên lưng ngựa, chăm chú nhìn một lát, bỗng nhiên xoay người nhảy xuống ngựa dưới sự ngăn cản của bao nhiêu người, vội vàng bước về phía cô dâu, không để ý tới người đỡ cô dâu đang cản mình, cười hì hì ôm ngang cô dâu lên, xoay người tự mình đưa cô tới kiệu đỏ tám người khiêng, hạ mành che xuống. Trong ánh mắt ngạc nhiên của người hai bên đường, anh lại lên lưng ngựa lần nữa, tiếng kèn nổi lên, pháo hoa nổ vang trời, đội ngũ đón dâu quay đầu hướng về phía thị trấn. Khi vào cửa huyện, trời đã gần tối, hai bên đường đèn đuốc sáng trưng, bao người chen lấn, cô dâu được chú rể đưa ra khỏi kiệu, mỗi người cầm một bên hoa cưới, đi tới phòng khách, Từ lão thái đang ngồi ở giữa, Bạch phu nhân ở bên trái, bên phải là Thạch phu nhân, trên người ai cũng mặc một bộ đồ mới tinh, vẻ mặt tươi cười. Cô dâu chú rể lạy ba cái, trong tiếng hô vang của mọi người, cô dâu được đưa vào phòng cưới, chú rể bị người ta giữ lại tiếp khách, mở màn tiệc mừng.

...

Vị trí phòng cưới cách phòng của Từ lão thái không xa.

Khi Tiết Hồng Tiên được gả vào đây, ở lại trong phòng của Từ Trí Thâm, Từ lão thái lại yêu thương cháu trai, bây giờ ngại xui xẻo, không muốn để hai người ở lại trong đó, chọn nơi này, tự mình trang trí phòng, mặc dù tiểu viện không lớn như trước nhưng cửa sổ lại nhiều, là nơi hợp để vợ chồng trẻ ở, tuy người trong huyện bàn tán nhiều nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện chuẩn bị hôn sự của Từ gia, tới hôm nay, trong ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên tường dán đủ loại hoa, trên tường còn có chữ hỉ đỏ thắm, nến đỏ đang cháy, đồ dùng được thay mới, giường lớn làm bằng gỗ hoa lê được đặt ở phía sát tường, bốn phía treo dây dệt kim tuyến, trái phải là hai cái móc mạ vàng cố định mành cửa, trên giường là hai bộ quần áo được xếp gọn trên gối thể hiện tình vợ chồng mặn nồng, tất cả đều làm theo nghi thức thời xưa.

Chân Chu đi vào trong phòng, biết người hầu đều ở trong phòng, tuy che khăn lâu cũng thấy sốt ruột nhưng vẫn ngồi ở mép giường chờ chú rể tới đây, mãi tới khoảng 9 giờ, rốt cục cũng nghe được tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ngoài cửa, lỗ tai Chân Chu dựng thẳng lên nghe ngóng, hình như là Từ Trí Thâm bị cản lại, không vào được trong phòng, loáng thoáng nghe thấy anh nói, ông đây không sợ ai trong huyện này, nếu như hôm nay không cho ông vào động phòng, ông đây trở mặt không quen biết, trù đám người các người sinh con không có lỗ đít. Nhanh cút! Âm thanh vang lên, mọi người còn lại cười rộ, có người muốn anh uống rượu, nói uống rồi sẽ cho anh vào, sau đó tiếng hò hét lại vang lên, cũng không biết anh đã uống hay chưa, một lát sau, tiếng cười đùa và tiếng bước chân dần biến mất, bên ngoài lại yên lặng.

Từ Trí Thâm đẩy cửa phòng dán chữ hỷ đỏ thẫm ra, nhảy vào trong, hai ba câu đã đuổi hết người trong phòng ra, sau đó cài kỹ chốt cửa, quay đầu nhìn về phía cô dâu đang che khăn ngồi trên mép giường không động đậy.

Chân Chu không dám thở mạnh, dỏng tai nghe tiếng bước chân không thể quen thuộc hơn của anh đang bước về phía mình, ba ngày không gặp, nhưng không hiểu tại sao, bước chân của anh ngày càng tới gần, tim cô lại đập ngày càng nhanh.

Trước mắt bỗng hiện lên tia sáng, chưa kịp chuẩn bị, cái khăn che mặt cô đã bị Từ Trí Thâm lấy ra. Lông mi Chân Chu run nhè nhẹ, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen láy của người đàn ông vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

Tối nay Chân Chu trang điểm xinh đẹp, mắt trong như nước, đôi môi đỏ thẫm, trong nến đỏ chập chờn, bộ đồ cưới thêu tơ vàng tinh xảo càng thêm rõ nét, hai gò má đỏ ửng trông vô cùng quyến rũ.

Anh vẫn tuấn tú như bình thường, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều thoáng vẻ say, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt đen kịt bỗng tỏa sáng lấp lánh, yên lặng nhìn cô không chớp mắt, thoạt nhìn tối nay bị chuốc không ít rượu.

Nhưng đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là cái bộ quần áo lòe loẹt này của anh...

Bắt đầu từ khi được anh ôm lên kiệu, Chân Chu vẫn che khăn, sau đó bái đường rồi tới phòng vẫn chưa thấy dáng vẻ của anh, lúc này đột nhiên nhìn thấy hai bông hoa hồng cắm trên mũ phớt của anh, rồi bông hoa hồng lớn trên ngực anh, chợt nhớ tới khi mình tắm rửa thay quần áo, hỉ nương cầm một cái yếm đỏ muốn cô mặc vào, nói là phong tục ở đây, khi động phòng hoa chúc, không những cô dâu mà chú rể cũng phải mặc, không những trừ xui mà còn mang lại may mắn.

Cô nghe lời, mặc cái yếm đỏ lên người.

Mà cái bộ quần áo này của anh, chắc hẳn bên trong cũng có yếm.

Chỉ là cô thực sự không thể tưởng tượng được Từ Trí Thâm anh tuấn tiêu sái, ngày ngày tiếp xúc với người nước ngoài ở Thiên Tân, bây giờ lại mặc một cái yếm đỏ trong người mình.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy hấp dẫn... Cô thực sự nhịn không được cười ra tiếng.

Từ Trí Thâm ngẩn người, nương theo tầm mắt của cô cúi đầu nhìn mình, giống như là đoán được suy nghĩ của cô, sầm mặt lại, xông về phía trước nhanh như hổ đói vồ mồi, đè cô xuống giường, Chân Chu vẫn còn chưa cười xong, ai u một tiếng đã bị anh đè lên giường.

"Dám cười anh?"

Anh mở miệng hỏi cô, sau đó cắn lên đôi môi đỏ mọng như quả anh đào, mạnh mẽ dùng sức mút, tay cũng sờ soạng trên dưới.

Ban đầu Chân Chu thực sự bị anh làm cho dục tiên dục tử, thế nhưng dẫn dần biến thành chết đi sống lại. Cô mệt muốn chết, thắt lưng cũng sắp gãy nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô. Cái giường lớn chắc chắn dưới người sau này cũng kêu kẽo cà kẽo kẹt, tiếng giường kêu hòa lẫn với tiếng nức nở cầu xin khiến nha đầu ngoài viện mặt đỏ tim đập, người hầu đóng cửa sổ lại, mãi tới khi rạng sáng, âm thanh này mới biến mất.

Trên giường lớn trong phòng cưới, Chân Chu bị cậu ba ôm chặt, nhắm mắt lại, nghiêng đầu một cái đã ngủ như chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.