Chỉ lấy sức ảnh hưởng và địa vị cá nhận trong giới giải trí mà nói Sở ảnh hậu tuyệt đối bỏ xa Nguyễn Du Nhiên mấy con phố.
Ảnh hậu người ta chỉ một câu nói thì sức ảnh hưởng tự nhiên có lực uy hiếp hơn nhiều so với Nguyễn Du Nhiên.
Chờ Nguyện Du Nhiên kéo hành ký tới cửa, Sở Niệm đã ngồi trong phòng, cô nghe tiếng bước chận, nhìn chằm chằm cửa phòng.
Đợi nửa ngày, cũng không thấy động tĩnh.
Sở Niệm khe khẽ thở dài, cô đưng lên một tay mở nút áo cởi áo khoác ra, nhẹ tay nhẹ chân thay xong đồ ngủ, lại xõa tóc ra, xịt một ít nước hoa lên cổ tay, tay vén ta một loạn tóc xoăn rũ trên trán, đơn giản làm ra một hành động mờ ám nhỏ, mang theo vẻ xinh đẹp vô tận và quyến rũ đầy gọi cảm.
Làm xong mọi thứ, người ngoài cửa vẫn không có động tĩnh, Sở Niệm chậm rãi đi đến trước cửa, mở cửa.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Nguyển Du Nhiên nhìn chằm chằm cửa ngây người 10 phút lại càng hoảng sợ, tim cô đập "thịch thịch", ngẩng đầu nhìn Sở Niệm.
Sở Niệm dựa lên cửa, gương mặt lãnh đạm:
"Sao cô cũng tới đây?"
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Niệm:
"Không phải muốn ở một mình sao?"
Nguyễn Du Nhiên:...
"Cô đứng ở cửa làm gì, làm tôi giật bắn mình!" Mắt thấy tiên cơ bị người ta đoạt, Nguyễn Du Nhiên có chút cáu kỉnh, cô vừa nói vừa kéo vali vào, Sở Niệm khóe miệng không ai phát hiện giương lên: "Tôi muốn đi vứt rác."
Nguyễn Du Nhiên bĩu môi không phản ứng lại,, cô đi vào trong vừa quan sát, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là hai giường đơn, cũng không phải giường lớn.
Nếu như giường lớn...
Trong lòng Nguyễn Du Nhiên không hiểu sao mang theo chút phiền muộn, cô hít một sâu, nói không rõ rốt cuộc bản thân muốn giường lớn hay giường đơn, tâm trạng phức tạp vô cùng lo lắng. Bất kể ngọn lửa đấu tranh trong lòng bùng cháy ra sao, biểu hiện ra bên ngoài của Nguyễn Du Nhiên đều như trước, tự mình sắp xếp hành lý, dáng vẻ tự bế hoàn toàn không muôn củng người ngoài câu thông.
Sở Niệm nhìn người kia, cũng không nói gì, cô lấy cầm lấy đồ rửa mặt đi vào phòng tắm.
Sở Niệm có bệnh sạch sẽ, mỗi nơi cô đến chuyện đầu tiên muốn làm chính là phải tắm.
Kết cấu căn phòng có chút thiên về hình thức như khách sạn, Vách ngăn phòng tắm là nửa tấm ngăn là thủy tinh trong suốt, Nguyễn Du Nhiên vốn cúi đầu thu dọn đồ đạc, lắng nghe tiếng nước róc rách, lòng cô nóng bỏng, cơ hồ không nhịn được, Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu lên.
Nước nhỏ giọt tí tách, âm thanh nhỏ dần, giống như mang theo vô hạn du dương nhỏ vào lòng.
Vóc dáng Sở Niệm đẹp biết bao, năm ấy những người từng xem "Hằng Nga" đều biết, chuyển động uyển chuyển, một thân váy lụa trắng dài đầy tiên khí bay bay, động tác kinh điển của cô trong bộ phim ấy chính là một cú xoay người, dải lụa dài trắng rơi xuống một chút tung bay lăn tăn như làn nước, dưới ánh trắng mờ chiếu xuống, cười khẽ, chúng sinh trầm luân.
Năm ấy có biết bao người ngã quỵ trong nụ cười ấy, không đếm hết.
Lại có biết bao người trong tâm trí âm thầm lặp đi lặp lại cảnh đó, giống như vô tận.
Mà hôm nay, cô nhẹ nhàng lau tóc, dưới lớp kính thủy tinh mờ khiến người ta có cảm giác mê hoặc điên cuồng.
Nguyễn Du Nhiên có vẻ không thể khống chế được nuốt nước miếng, cô hít sâu một hơi, dùng sức cắn môi.
Chẳng biết người kia tắm rửa bao lâu, nước chảy bấy lâu.
Lúc Sở Niệm mở cửa bước hương thơm tỏa khắp phòng, một tay xoa tóc, làn da như trứng gà bóc, môi bị hơi nước phủ lên căng mọng khiêu khích người.
Nguyễn Du Nhiên ôm cánh tay nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cũng không liếc nhìn Sở Niệm dù chỉ một lần.
Khóe miệng Sở Niệm cong lên như có như không, cô nhẹ giọng hỏi:
"Cô không tắm sao?"
Một câu nói, Nguyễn Du Nhiên mặt thoáng đỏ lên, cô hít sâu một hơi, xoay người nhìn chằm chằm Sở Niệm đang nhìn cô, trong mắt mang đầy cảm xúc phức tạp.
Sở Niệm nhìn cô chằm chằm, nhàn nhạt nói:
"Dù sao muốn quay chương trình thì diễn viên phải có đạo đức nghề nghiệp."
Lời nói hời hợt như lưỡi dao cắt vào lòng Nguyễn Du Nhiên, cô vừa nhẫn lại vừa nhịn, xoay người cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Ha ha, đạo đức nghề nghiệp.
Đúng vậy, bây giờ giữa hai người cũng chỉ có công việc thôi.
Lại là tiếng nước ào ào vang lên, làm loạn nhịp tim của ai đó.
Sở Niệm trầm lặng ngồi ở ghế, nửa ngày cũng không hề động, cuối cùng không biết qua bao lâu, cô khẽ thở dài, từ trên cổ kéo ra sợi dây chuyền mà ngay cả tắm cô cũng không tháo xuống, mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn sáng bóng ánh lên tia sáng nhàn nhạt lồng vào sợi dây chuyền, cô cầm lên, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn.
Vào đêm, Nguyễn Du Nhiên mất ngủ.
Cái từ "mất ngủ" này đối với một người đã từng dính gối là ngủ như heo như cô quả là cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ là gần đây, cô đã sớm thành thói quen.
Cô lặng lẽ đứng lên, tận lực không phát ra âm thanh, dùng chăn bao lấy mình, cô mở cửa phòng đi tới thiên đài.
Thiên đài gió có chút lạnh, dưới ánh trăng, hết thảy đều có vẻ cô quạnh.
Mở một lon bia, Nguyễn Du Nhiên vừa uống vừa lắc chân, cúi người nhìn thành phố lớn xa hoa trụy lạc sầm uất.
- Mình không dám hứa hẹn bất kỳ lời hứa gì với cậu, chỉ là cả đời này, mình sẽ đem toàn bộ những thứ tốt đẹp mình có đưa cho cậu.
- Mình không kịp chờ đợi để có cậu, một ngày mình cũng không thể chờ vì quá lâu.
- Mình đã tưởng tượng mình và cậu của rất nhiều năm sau, thế nhưng, đã không có.
....
Lệ ở khóe mắt bất tri bất giác theo gò má chảy xuống, Nguyễn Du nhiên hôn lên chiếc nhẫn đã tháo từ ngón áp út đeo lên cổ, ôm chặt chính mình, chỉ là ôm chặt cũng sưởi ấm không được con tim đã lạnh lẽo kia.
Ngoài cửa khép hờ, Sở Niệm dựa lưng lên tường lạnh lẽo, lông mi khẽ động, nhắm hai mắt lại.
Ngưu đạo ngậm điếu thuốc, hạ giọng hỏi:
"Rốt cuộc tình huống gì đây? Hai đứa..."
Du Nhiên người ta và Sở Niệm không bình thường, nhưng dù sao năm ấy cũng cùng nhau quay phim, cô quen biết nữ nhân mạnh mẽ độc lập này, thậm chí bên ngoài giới thật sự có lời đồn đối với bất kỳ ai đều có phòng bị và lạnh nhạt, hôm nay lại vì Nguyễn Du Nhiên tổn thương?
Sở Niệm không nói lời nào, đôi con ngươi bị sương mờ che phủ.
Lần này kinh động Ngưu đạo rồi:
"Tình hình của hai đứa rốt cuộc thế nào?"
Sở Niệm không nói lời nào, cô nhìn chằm chằm Ngưu đạo nửa ngày, gọi một tiếng:
"Chị."
Ngưu đạo run lên, sợ tới điếu thuốc nóng miệng, cô run lẩy bẩy:
"Đừng đừng, Niệm Niệm, có chuyện gì em cnói, đừng như vậy, chị sợ."
"Em với chị quen biết cũng gần 10 năm." Sở Niệm khẽ nói, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên ở xa xa: "Mấy năm nay em có một bí mật khó có thể mở miệng."
Ngưu đạo nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Sở Niệm, nhanh chóng nói:
"Khó mở miệng như vậy thì nghìn vạn lần đừng là được rồi, nội tình là gì, chị mệt, phải về ngủ." Cô ngáp một hơi, duỗi lưng mệt mỏi muốn trở về, đầu óc Ngưu đạo xoay chuyển quá nhanh, Sở Niệm là người thông minh thế nào trình độ thế nào? Cô lại không rõ sao, Sở Niệm không có nguyên nhân mà mở lòng với cô, loại bí mật khó có thể mở miệng thì nghìn vạn lần không thể nghe, hiếu kỳ sẽ hại chết con mèo.
Sở Niệm chỉ nhẹ nhàng nói:
"Nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm đi, em sẽ cố gắng hạn chế không ánh hưởng việc quay chương trình."
...
Chân Ngưu đạo như dính trên mặt đất, cô quay đầu nhìn Sở Niệm, tay che ngực:
"Ảnh...ảnh hương quay chương trình???"
...
Đêm dài đằng đẵng.
Lúc Nguyễn Du Nhiên điều chỉnh tốt tâm trạng quay trở về phòng, giường của Sở Niệm lại trống rỗng.
Cô nhìn chằm chằm hồi lâu, lắc đầu.
Không phải cùng người kia không còn quan hệ sao?
Sở ảnh hậu người ta hơn nửa đêm ra ngoài, mặc kệ gặp ai cũng được, hoặc gặp con mèo con chó cũng được, đều là chuyện của người ta.
Ha ha.
Nguyễn Du Nhiên nằm trên giường, trong đầu vô số hình ảnh biến hóa.
Rốt cuộc người kia đi ra ngoài làm gì?
Chẳng lẽ thật sự đi gặp thiếu niên trẻ tuổi dung mạo tuấn tú gì đó hay một cô gái xinh đẹp?
Hôm nay ánh trăng đẹp như vậy, hai người hẳn là trò chuyện vui vẻ? Có phải ôm nhau không, có phải sẽ....
Gần như một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, lúc mọi người ngồi ăn cơm chung, không chỉ Nguyễn Du Nhiên, Ngưu đạo cũng giống như ngủ không được ngon giấc, mắt mang quầng thâm. Bình thường lúc ăn cơm, Ngưu đạo là người hay nói chuyện nhất, hôm nay cứ vùi đầu vào chén cơm, mắt thi thoảng nhìn thoáng qua Nguyễn Du Nhiên.
Lúc mới đầu Nguyễn Du Nhiên không phát hiện nhưng nhiều lần, cô cũng phát hiện, cô nhìn về phía Ngưu đạo, Ngưu đạo vội cúi đầu.
Nguyễn Du Nhiên:???
Sau khi ăn xong, mọi người đơn giản nghỉ ngơi điều chỉnh lại, Ngưu đạo uống trà cùng vài người, nói:
"Chương trình của chúng ta nói là kết hôn 33 ngày thế nhưng con người của tôi khi quay mọi người cũng biết, sẽ không có hình thức cố định. Tôi nghiên cứu rất lâu rồi, chương trình Hàn Quốc vì sao lại hot như vậy? Cũng bởi vì ngoại trừ những điều cơ bản như tạo hình nhân vật và độ nổi tiếng bên ngoài, họ sẽ không ép buộc diễn viên diễn quá nhiều, làm cho khán giả vừa xem vừa cảm giác thật sự nhìn thấy được cuộc sống sinh hoạt của hai người, nhất là sáu người tất cả đều là thần tượng quốc dân, càng tự nhiên càng tốt, như thế mới có thể để cho khán giả nhất là fan hâm mộ hình dung ra được, à, hóa ra nghệ sĩ sống chung với nhau là cảm giác thế này, không có gánh nặng."
Lâm Y Y một tay cầm hạt dưa vừa cắn vừa hỏi:
"Nói như vậy chúng ta cũng có dàn ý?"
Ngưu đạo gật đầu, cô thần thần bí bí nhận lấy mấy phong bì từ trợ lý:
"Tuy rằng tự do phát huy nhưng tôi sợ các cô tự do tự tại quá thì buông thả, tôi lên dàn ý cơ bản nhất, cũng có lợi cho việc tuyên truyền đúng không?"
Rất nhanh, trong tay mỗi người đều có một phong bì, để cho thần bí hơn, trên phong bì còn có tờ giấy niêm phong, chỉ có thể xé rách nó mới có thể xem.
Nhóm một mở chính là Lâm Y Y và Tống Từ
CP "Vũ tư uyển chuyển"* sau khi mở, định vị cực kỳ phù hợp với đặc điểm cá nhân.
*Dáng múa uyển chuyển.
Lâm Y Y là Đông Phương giáo chủ Tiếu Ngạo giang hồ, ở trong vòng giải trí mọi người đều biết tính cách của cô, tính cách hào hiệp, mượn chuyện cắn hạt dưa để bắt đầu nói: công ty và người đại diện cực kỳ đau đầu, nghệ sĩ nhà ai không thèm để ý hình tượng phải không? Lâm Y Y vẫn cứ đi ngược lại, mỗi ngày hạt dưa không rời tay cô, răng cửa định kỳ sẽ đi xử lý thẩm mỹ, không thì khi lên hình phải mang bảo vệ.
Tống Từ- chim hoàng yến cạnh rừng uốn lượn, Tống Từ từ năm 14 tuổi đã vào công ty giải trí trở thành luyện tập sinh học vũ đạo, từ nhỏ đến lớn, bất luận là cuộc sống hay công việc đều chưa từng tự mình làm chủ, đều dựa vào công ty an bài, nên đối với từ "chim hoàng yến" này đối với Tống Từ định vị rất chuẩn.
Cặp đôi "Ánh lam hồng" tuổi tác chênh lệch lớn so với hai cặp kia, tổ chương trình cũng định vị khá ẩn ý.
Tần Yên Lâm lời nói ra rất đời thường nhưng rất thích hợp--bá đạo tổng tài, thật ra cho đến bây giờ ngay cả Ngưu đạo cũng không hiểu, rốt cuộc vì sao bỗng dưng Tần Yên Lam liên lạc với cô muốn tham gia chương trình, người ta là một vị tổng tài giá thật, nghiễm nhiên đã không cần danh tiếng và lợi ích, thế nhưng cô vẫn tới.
"Lão ngoan đồng" Lam Kha rất thú vị- đứa trẻ nhỏ bướng bỉnh không như ý, đây là chỉ định đối với CP của hai người, ở màn hình, hiện lên rõ ràng là tổng tài Tần Yên Lam, có thể bá đạo chỉ dẫn tất cả thế nhưng luôn chỉ mình Lam Kha không như ý của cô.
Đến cặp cuối cùng có nhân khí nhất được mọi người chờ đợi nhất, ánh mắt của mọi người đều quay lại, tràn đầy mong chờ.
Nguyễn Du Nhiên cũng có chút mong chờ, ban đầu chỉ vì tính cách trẻ con, nhìn thấy định vị của mọi người như vậy, tự nhiên cũng muốn nhìn xem.
Sở Niệm là người mở trước, có lẽ cô là người có thói quen nhã nhặn, ngay cả mở phong bì giấy cũng rất thế, tất cả mọi người đều nhìn cô, Sở Niệm nhìn về những dòng chữ nở nụ cười khẽ.
Nụ cười này ấy à, khiến xương cốt mọi người đều mềm nhũn.