Tần tổng raa tay chỉnh Nguyễn Du Nhiên, làm cho bầu không khí không còn gì, cô chán nản vừa đàn vừa hát.
Lam Kha và Sở Niệm lúc bắt đầu từ giật mình càng về sau là trực tiếp cười phá lên.
Sở Niệm cười mặt muốn lệch luôn, Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy Sở Niệm vui vẻ cô cảm thấy cũng đáng giá, cho nên càng ra sức hát hơn, cô là người co được giãn được.
Đến cuối cùng, mấy người họ cùng hát "Bạn bè".
- Bạn bè cả đời bên nhau...
Lúc Nguyễn Du Nhiên hát bài này giọng không giống bình thường, cực kỳ biến hóa, lúc này giọng đã trầm thấp hơn.
Ánh mắt của cô từ đầu đến cuối đều nhìn Sở Niệm, trong mắt Sở Niệm cũng đã ngân ngấn nước mắt đảo qua.
Trước đây cô không có vợ, không có bạn bè, thậm chí người thân duy nhất cũng không có.
Nhưng bởi vì Nguyễn Du Nhiên, cuộc đời cô trở nên hoàn mỹ.
Cô dần dần học được mở rộng lòng mình, đón nhận thế giới, sau này mới biết được tất cả đều là thứ màu sắc rực rỡ, không phải trắng đen lạnh lẽo như cô vẫn sợ.
Hát xong ca khúc này.
Mọi người cầm dưa hấu vừa ăn vừa tán gẫu, buổi tối gió se se lạnh, Nguyễn Du Nhiên sợ Sở Niệm lạnh, cô nhỏ giọng nói bên tai Sở Niệm: "Không thể tham lạnh, đừng ăn nữa, có lạnh không?" Cô siết chặt cái ôm, để Sở Niệm ấm áp, Sở Niệm lắc đầu, giống như đứa trẻ ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy, tim Nguyễn Du Nhiên đập thình thịch, cô cúi đầu, hôn l3n chóp mũi Sở Niệm: "Vậy cũng không được ăn nữa."
Lam Kha và Tần tổng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt cảm thấy dưa trong tay không còn ngọt nữa.
Nguyễn Du Nhiên biết hôm nay Sở Niệm thích thú lắm cũng không ngăn cản, cô đứng lên đi vào phòng lấy một tấm chăn mềm đi ra, còn lấy cả thuốc Sở Niệm cần uống.
Trước tiên, đắp chăn cẩn thận cho Sở Niệm, sau đó rót một ly nước nóng, tự mình thử nhiệt độ, lúc này mới đưa cho Sở Niệm, Sở Niệm nhận lấy thuốc, ngửa đầu uống.
Đây là thuốc uống cả đời.
Sau khi phẫu thuật xong vẫn phải duy trì uống suốt đời.
Ở những phương diện khác Nguyễn Du Nhiên có thể tùy tiện nhưng duy chỉ có chuyện này, cô cẩn thận hơn so với bất kì ai.
Tần Yên Lam và Lam Kha ngây người nhìn, trong lòng đều hâm mộ, có lẽ yêu một người tận xương tận tủy, không cần cố tỏ ra ân ái, hai người họ quả thật chỉ cần những chi tiết sinh hoạt đơn giản hằng ngày đã khiến người ta chìm trong ngọt ngào.
Mấy người họ nán lại một hồi, sau đó điện thoại của Tần Yên Lam chợt vang lên, cô nhìn hiển thị trên màn hình, chân mày nhíu lại.
Cô nhìn thoáng qua Lam Kha, Lam Kha gật đầu, cô mới cầm điện thoại đứng lên đi ra hành lang nghe.
Lam Kha nhìn theo bóng lưng người kia thở dài, có đôi khi cô thật sự đau lòng Tần Lam Kha, trước đây, cô cũng chỉ cảm thấy Tần Yên Lam là thiên chi kiêu tử, có một gia cảnh như vậy, phía sau lại là công ty lớn, dường như người này không cần quan tâm gì cả, nhưng thực tế thì sao? Vô số ngày lẫn đêm, người này đều bận rộn, có đôi khi đêm khuya mới có thể nghỉ ngơi, ngày hôm sau vẫn phải lên tinh thần đi họp.
Tần Yên Lam rất nhanh liền quay lại, cô cầm lấy áo khoác trên ghế:
"Em phải ra ngoài một chuyến."
Giọng cô đầy áy náy.
Đêm nay, đôi với cô và Lam Kha mà nói vốn là một ngày đầy ý nghĩa, cô cũng muốn ở lại cùng cô ấy, nhưng không đi không được, tổng công ty bên kia có vài cổ đông quan trọng tới, cô cần phải đi gặp mặt, ở cùng họ không biết đến mấy giờ mới có thể trở về.
Lam Kha không có trách móc nặng nề hay tỏ ý không muốn, cô đi đến bên cạnh Tần Yên Lam, cẩn thận giúp cô ấy thắt chặt lại nút cổ áo:
"Trên đường lái xe chậm một chút, buổi tối nếu như uống rượu thì để tài xế lái xe đưa về, đừng vội vàng, biết không?"
Cô biết tâm tư của Tần Yên Lam, tuy rằng cũng có chút không nỡ nhưng cũng không đành lòng đi trách móc nặng nề.
Tần Yên Lam gật đầu, cô ôm lấy Lam Kha, sau đó lên tiếng chào với Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm rồi mới rời đi.
Tần tổng vừa đi, Nguyễn Du Nhiên đã "đuổi" Sở Niệm đi ngủ, Sở Niệm không thể thức quá khuya, sau khi để Sở Niệm chui vào trong chăn, nhìn thấy Sở Niệm nhắm mắt lại, lúc này cô mới hài lòng. Sở Niệm cảm thấy không biết làm sao, cười cười, bây giờ dường như cô đã quen với việc người này dông dài.
Lam Kha vẫn còn ở trong sân, Nguyễn Du Nhiên muốn cùng cô uống hai tách trà, cô biết trong lòng đàn chị không vui, lúc này cần người trò chuyện, lúc muốn tắt đèn rời đi thì Sở Niệm nãy giờ nhắm mắt chợt nhỏ giọng gọi:
"Du Nhiên."
Nguyễn Du Nhiên ngừng lại, cô giật mình, sau đó bật cười.
Cô gái nhỏ này...
Cô xoay người đi đến trước giường, cúi người xuống nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Sở Niệm, điều này làm cho khóe miệng Sở Niệm từ từ giương lên.
Càng lúc càng ấm áp rồi.
Có lẽ đã quen tình ý đậm sâu, bây giờ Sở Niệm cực kỳ sợ cô đơn, cô cảm giác mình đã bị Nguyễn Du Nhiên nuông chiều trở thành một đứa trẻ, từng giây từng phút cũng không thể rời xa người ấy.
Lúc Nguyễn Du Nhiên đi ra, Lam Kha vẫn còn uống bia, cũng có tửu lượng, chỉ là lúc này trăng sáng sao thưa, trong sân lá cây bị cơn gió thổi qua phát ra tiếng cô đơn, một mình cô ngồi đó cảm giác rất rất đáng thương.
Nguyễn Du Nhiên đi tới, cô lấy bia trước mặt Lam Kha bỏ qua một bên, cầm một bình trà nóng đặt xuống:
"Chị uống cái này."
Một chữ "tình" nặng bao nhiêu lại khiến người ta nguyện thề sống chết, trước đây Lam Kha luôn chú trọng dưỡng sinh, nhưng bây giờ, lại một mình mua say trong đêm.
Ánh mắt Lam Kha mơ màng, gò má ửng đỏ, mái tóc dài bên trán theo gió lay đưa, toát ra một luồng mị lực của người phụ nữ trưởng thành.
Nguyễn Du Nhiên chợt cảm thấy đàn chị lúc còn trẻ nhất định là người con gái khiến người ta vừa nhìn đã khó có thể quên.
Hai người chậm rãi uống trà.
Vị ngọt ngào của hoa cúc cùng với nhiệt độ nóng hổi tiến vào dạ dày làm cho Lam Kha cảm giác cơ thể thoải mái hơn một chút, cô khẽ thở dài:
"Du Nhiên, có đôi khi chị thật sự hâm mộ em và Niệm Niệm."
Bây giờ Du Nhiên và Sở Niệm bên nhau rất hài hòa, dường như đã không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến hai người khắc khẩu đỏ mặt, hơn nữa hình thức ở chung giống như đôi vợ chồng già, đó là thứ Lam Kha mong đợi nhất.
Nguyễn Du Nhiên mỉm cười:
"Chị, kì thực tình yêu đẹp nhất chính là như chị và Tần tổng bây giờ."
Khi còn trẻ, cô và Sở Niệm còn giay2 vò nhau hơn cả Lam Kha và Tần tổng, khi còn trẻ bốn chữ "hết sức lông bông" dùng trên người không hề quá đáng chút nào, khi đó, cô có thể bởi vì một chuyện nhỏ mà cự cãi ghê gớm với Sở Niệm, hơn nữa với tính cách từ nhỏ đã như vậy của Sở Niệm, bất luận cô nói gì làm gì cho dù là hù dọa thì người kia vẫn yên lặng không nói, có đôi khi điều đó làm Nguyễn Du Nhiên tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông tới bóp cổ Sở Niệm để Sở Niệm mở miệng.
Trải qua biết bao biến cố kinh khủng mới đổi lấy được như bây giờ, nếu có thể cô thà rằng chưa từng trải qua những nỗi đau này.
Lam Kha lẩm bẩm:
"Có đôi khi nhìn thấy em ấy bận rộn, luôn muốn giúp một tay, nhưng chị lại phát hiện dường như bản thân chẳng có lợi ích gì."
Mỗi cặp đôi yêu nhau bên nhau, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ sinh ra tự ti trong lòng.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Lam Kha:
"Chỉ cần chị ở bên cạnh chị ấy đã là sự giúp đỡ tốt nhất."
Tần tổng và Sở Niệm là những người phụ nữ đối ngoại đủ mạnh, vốn dĩ không cần người khác đến giúp, nhưng nội tâm họ yếu ớt, điều này rất cần vợ kiên nhẫn chở che.
Đạo lý này Lam Kha hiểu, cô lắc đầu:
"Tụi chị vẫn cần dung hợp, đúng rồi, Du Nhiên, em và Niệm Niệm bên nhau bao năm rồi?"
Nói đến đề tài này nếu là trước kia Lam Kha sẽ không hỏi, cô chỉ quá mức hâm mộ hình thức ở chung của hai người, cô nghĩ có thể sẽ có một ngày cô và Yên Lam cũng sẽ được như vậy.
Nguyễn Du Nhiên cười cười:
"Có lẽ hơn hai mươi năm rồi, từ khi em còn rất nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Niệm thì đã không thể buông xuống."
Nếu quay về tuổi tác năm đó thì có lẽ lớn hơn một chút so với Chính Trực bây giờ.
Lam Kha rất kinh ngạc, si tình thủy chung đến vậy, đừng nói là ở trong giới giải trí, ngay cả xã hội bây giờ cũng rất hiếm thấy.
Có những đạo lý, dường như dần dần sẽ rõ...
Nguyễn Du Nhiên nhìn trăng sáng, cô uống một hớp trà, nói:
"Chị, phải biết quý trọng. Trong cuộc sống này, khó tránh khỏi những va chạm vụn vặt về củi gạo dầu muối tương giấm, nhưng thật sự, người yêu nhau có thể bên nhau không hề dễ dàng."
Cô nói đến đây, đã có nước mắt chảy từ khóe mi.
Cô sợ cỡ nào, 6 năm sau chính mình cô đơn lẻ loi.
Có được rồi lại mất đi, cô sẽ điên mất.
Nhưng những tâm sự này, ở trước mặt Sở Niệm cô không dám thể hiện ra ngoài, hôm nay có lẽ do uống rượu cùng với bầu không khí thích hợp, cô mới không kiềm được thổ lộ tiếng lòng:
"Sau khi mất đi mới biết quý trọng. Có đôi khi trong lúc tranh chấp, cãi nhau, có thể suy nghĩ nếu như đối phương rời đi sẽ như thế nào? Như vậy... có lẽ những mâu thuẫn gì đó cũng không còn là gì."
Nói ra những điều này đáng lẽ không phải ở độ tuổi của Nguyễn Du Nhiên, Lam Kha nhìn Nguyễn Du Nhiên, lòng như bị vật gì đó khuấy động.
Hai người cứ như thế, câu có câu không trò chuyện. Nguyễn Du Nhiên chợt phát hiện thì ra chị Lam chỉ lớn ở tuổi tác, ở phương diện nội tâm, nhất là tình cảm dường như rất trẻ con.
Ba giờ sáng Tần Yên Lam trở về, lúc cô về nhà trong mắt đều lộ ra vẻ mệt mỏi, vừa vào nhà cô đã cẩn thận tránh khỏi Lam Kha, vào trong nhà vệ sinh bắt đầu ói.
Đêm nay, cô uống rất nhiều rượu, hơn nữa cơm nước cũng ăn không bao nhiêu, bây giờ dạ dày cứ dập dờn như sóng biển, rất khó chịu.
Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy liền nhanh chóng rời đi, lưu lại không gian cho hai người.
Lam Kha đi vào, cô gõ cửa phòng vệ sinh:
"Yên Lam, em sao rồi?"
"Em không sao..." rõ ràng đứng cũng không nổi nhưng vẫn cố cãi cứng, cô không muốn người khác nhìn thấy bộ mặt suy sụp hỗn độn này của mình, nhất là Lam Kha.
Lam Kha nhíu mày, cô đợi bên ngoài hồi lâu, mãi cho đến khi Tần Yên Lam điều chỉnh lại tương đối rồi đi ra.
Bước chân có chút lảo đảo, cô lắc lư đi đến bên giường, nằm xuống, ngay cả quần áo cũng không kịp thay:
"Chị... em không sao... em ngủ một giấc là ổn thôi."
Trước đây, cô thường xuyên đối mặt với trường hợp như vậy, khổ hơn mệt hơn chỉ cần chịu đựng là qua, chỉ cần nằm ngủ, ngày hôm sau sẽ khôi phục.
Nhưng chính vì ỷ vào tuổi trẻ, cô không chút kiêng dè hao phí sức khỏe, cho nên bây giờ dạ dày mới hoạt động một chút là khó chịu.
Lam Kha không để ý những lời đó của Tần Yên Lam, cô giúp Tần Yên Lam c.ởi quần áo, sau đó vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước nóng, giúp Tần Yên Lam lau mặt.
Tần Yên Lam quơ tay trong vô thức, nỉ non:
"Đừng xen vào chuyện của em... đừng quan tâm..."
Lam Kha nắm lấy bàn tay kia, nhẹ giọng nói:
"Yên Lam, chị là người yêu em, sao chị có thể không quan tâm em?"
Người yêu...
Có lẽ cô đơn lâu lắm cho nên khi nghe thấy lời này, chẳng biết vì sao nước mắt của Tần Yên Lam lại chảy xuống, cô không giãy giụa nữa, để tùy Lam Kha lau sạch người mình, quần áo cũng đổi thành áo ngủ mềm mại, cô nằm trong chăn.
Dạ dày vẫn khó chịu, Tần Yên Lam che ngực, cuộn tròn người lại, trán toát mồ hôi lạnh.
Lam Kha vào bếp pha một ly nước giải rượu, cô bưng đến dụ dỗ Tần Yên Lam chui ra, từng miếng từng miếng đút cho Tần Yên Lam uống.
Tần Yên Lam muốn tự mình cầm uống nhưng bị Lam Kha vỗ ót:
"Nghe lời."
Nghe lời.
Cuối cùng Tần tổng ngoan ngoãn nghe lời, một chén canh giải rượu, lặng lẽ nuốt xuống, dạ dày cũng dần ấm lên.
Cô cảm giác đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, dạ dày cũng không còn quá khó chịu nữa. Tần Yên Lam mở mắt, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn thấy Lam Kha ở ngay bên giường, mang quần áo vừa thay cho cô đi, rồi dọn dẹp nhà vệ sinh không mấy sạch sẽ vừa rồi, cho đến khi trong phòng nực mùi thơm.
Làm xong tất cả, lúc này Lam Kha mới đi tới, cô cúi đầu xoa đầu Tần Yên Lam.
Đã lâu rồi...
Chưa từng được đối xử dịu dàng đến vậy...
Tần Yên Lam muốn khóc.
Lam Kha cởi áo khoác, lên giường, ôm lấy cơ thể yếu ớt của Tần Yên Lam, nỉ non bên tai Tần Yên Lam:
"Chị là người yêu của em, Yên Lam, sau này đừng né tránh chị, được không?"
Được...
Giọng cô nghẹn ngào run run nói ra chữ đó.
Cuối cùng ở trong cái ôm quen thuộc của Lam Kha chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên thức dậy thật sớm, biết hôm qua Tần tổng trở về muộn có lẽ tới chiều mới có thể dậy, vì vậy các cô không gọi, hai người làm xong bữa sáng rồi chừa lại, làm xong tất cả, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm để lại một tờ giấy rồi rời đi.
Hôm nay Ngưu đạo đến tìm Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm bàn chuyện kịch bản "Thần điêu hiệp lữ" lần trước, bộ phim này Sở Niệm là người bỏ vốn, rất nhiều chuyện cần cô xem qua, kim chủ thông qua mới có thể chính thức bắt đầu chuẩn bị.
Trên đường về, Sở Niệm nghe Nguyễn Du Nhiên kể về chuyện của Lam Kha và Tần tổng, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên, muốn nói lại thôi.
Nguyễn Du Nhiên nhéo nhéo chóp mũi Sở Niệm, nói:
"Lại nữa rồi, đã nói có gì cũng không được im lặng."
Sở Niệm cúi đầu, cô nghĩ nghĩ, sau đó khẽ hỏi:
"Du Nhiên, em có từng hối hận không?"
Hối hận?
Nguyễn Du Nhiên sững sờ, sau đó liền hiểu.
Mặc dù công ty Tần gia lớn nhưng so ra cũng chỉ là một góc núi với Nguyễn gia, ý của Sở Niệm là nếu không có cô ấy có lẽ bây giờ Nguyễn Du Nhiên đã sớm tiếp quản công ty, căn bản không phải như bây giờ, ăn uống ngủ nghỉ đều chỉ quây quanh cô.
Nguyễn Du Nhiên cảm thấy đau trong lòng, cô ôm lấy Sở Niệm:
"Chị không được có ý nghĩ như vậy, có thể có được chỉ là điều tốt đẹp nhất với em."
Thật ra cô còn muốn nói, nếu có thể dùng tất cả đổi lấy dù chỉ một năm tuổi thọ của Sở Niệm, cô cũng nguyện ý.
Sở Niệm dựa vào lòng Du Nhiên, cảm giác con tim đã trả qua quá nhiều đau thương được tắm táp trong mật ngọt.
Lúc hai người về đến nhà, Ngưu đạo đã tới, hôm nay Nguyễn Thu và Sở Thanh không ở đây, Ngưu đạo đang uống trà, hút thuốc, vừa nhìn thấy Sở Niệm đi tới liền hấp tấp dụi thuốc, suýt chút nữa phỏng tay.
Đây là điển hình đã bị Nguyễn Du Nhiên "giáo huấn" thành sợ.
"Đúng lúc lắm, tới đây, Niệm Niệm, xem kịch bản đi, bản quyền gì đó bên dì đã câu thông xong rồi, đây là diễn viên dự kiến, con xem có yêu cầu gì không?"
Sở Niệm cười cười:
"Con có thể có yêu cầu gì chứ?"
Mọi người đều biết, trong giới này Sở Niệm nổi danh "hiền lành", một chút thành không, ngược lại Nguyễn Du Nhiên là đầu tiêu.
Vừa nghe Sở Niệm nói vậy, Ngưu đạo yên tâm, bà đem chồng chồng tài liệu đưa tới.
Sở Niệm rửa sạch tay, cô ngồi trong phòng khách nghiêm túc lật xem, rất cẩn thận, thậm chí còn đánh dấu những chỗ cần xem.
Ngưu đạo đang uống trà, Nguyễn Du Nhiên đang lột vỏ cam, lúc này "nóc nhà" lên tiếng cô chỉ cần chú ý lắng nghe là được, cho nên ngay từ đầu hai người nghe Sở Niệm nói:
"Ngưu đạo."
Ngưu đạo nhìn Sở Niệm:
"Sao?"
Sở Niệm ngẩng đầu nhìn bà, gương mặt đứng đắn:
"Bây giờ đều nói về giá trị quan cốt lỗi của xã hội chủ nghĩa, không thể vượt giới hạn, ở đây sao có cảnh hôn?"
Ngưu đạo:???
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Niệm chỉ chỉ đoạn Tiểu Long Nữ bị Doãn Chí Bình ức hiếp:
"Đoạn này, cần dùng thế thân."
Ngưu đạo lúng túng:
"Thế thân?"
Sở Niệm nhìn bà có vẻ không vui, cô gật đầu, quan sát vóc dáng Ngưu đạo:
"Con thấy để dì được."
.....
Ngưu đạo ngay lập tức đặt tách trà xuống, nói với trợ lý bên cạnh:
"Mau lên, lấy bản ghi chép lại, đừng để cảnh hôn, ở đây dùng thế thân! Còn gì nữa không?"
Sở Niệm bộ dạng không hề có chuyện gì nhìn mặt diễn viên:
"Quá Nhi này quá thư sinh, thoáng nhìn như nữ vậy."
Mặt Ngưu đạo hóa đá.
Nguyễn Du Nhiên:...
Được rồi, chuyện này trách cô, lúc còn trẻ cái miệng quá tục, không ít lần nói với Sở Niệm mình thích tiểu Vương tử thư sinh.
Ngưu đạo lúng túng:
"Nhưng... người ta đầu tư vào tổ, cũng không thể không sắp xếp một vai quan trọng gì đó?"
Sở Niệm là người cực kỳ khéo hiểu lòng người, cô nghĩ nghĩ, nói:
"Thần điêu hiệp lữ, thần điêu hiệp lữ, vậy để hắn diễn vai con điêu đi, rất quan trọng."