Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 18



Ta yêu rồi. Loại cảm giác này vừa mới mẻ lại vừa nhộn nhạo, hơn nữa còn có chờ mong. Cả buổi sáng ta cầm điện thoại đi tới đi lui liên tục, hi vọng có thể nghe được giọng của Tô Vãn hoặc được nàng nhắn cho vài câu, tiếc là trừ bỏ điện thoại của người mối hàng cùng với tin nhắn quảng cáo, tên của Tô Vãn hoàn toàn chưa hiện lên lần nào. Ta không ngừng suy đoán ra nhiều khả năng, có thể là nàng bận, có thể đã quên, hoặc cũng có thể nàng không có dự tính này, dù sao chúng ta đã biết rõ nhau như lòng bàn tay, vốn dĩ không cần phải dính lấy nhau như người yêu.

Vừa nghĩ tới hai chữ “Người yêu”, lòng ta lập tức tràn ngập cảm giác không được tự nhiên. Ta thấy hai chữ này thật sự không thích hợp với ta và Tô Vãn, tuy rằng tối hôm qua chúng ta say sưa ôm hôn không khác gì các cặp nam nữ, thậm chí loại cảm xúc khao khát này ta chưa từng nảy sinh qua đối với bạn trai cũ, nhưng chỉ cần nghĩ đến cả hai đều là nữ nhân, nỗi lo lắng lại lập tức theo đến. Chúng ta không thể quang minh chính đại ở bên cạnh nhau, thậm chí còn có chút cảm giác như kiểu ‘được ngày nào hay ngày ấy’, quả thực ta không nhìn thấy tương lai của cả hai.

Nhưng dù như thế, ta vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng chuyện tình cảm mà, thân bất do kỷ.

Đợi cho đến giờ cơm trưa, rốt cục ta kiềm chế không được nữa, gọi điện thoại cho Tô Vãn hẹn nàng cùng đi ăn cơm. Công ty nàng làm cách chỗ của ta không xa, khoảng một ngã ba tàu điện ngầm, nửa tiếng là đủ rồi.

Điện thoại reng trong chốc lát, Tô Vãn mới nhấc máy, có lẽ là bề bộn nhiều việc thật. Giọng nàng vô cùng lo lắng hỏi ta có chuyện gì, vốn là cô gái nhỏ ôm ấp tình cảm chờ mong cùng nàng hẹn hò, vừa nghe nàng hỏi như vậy, tâm hồn lãng mạn trôi sạch hết, chỉ đơn giản hỏi nàng một câu ăn cơm chưa. Tô Vãn nói công việc còn đang bề bộn, chưa kịp ăn, cuối năm nên lượng công việc cũng tăng lên rất nhiều, huống hồ Tô Vãn làm trong bộ nghiệp vụ.

Nghe xong ta chỉ dặn dò hai ba câu, vừa chuẩn bị cúp điện thoại thì nghe Tô Vãn nói tối nay có chút việc, chắc là phải trở về muộn. Nàng không nói là có chuyện gì, ta đương nhiên cũng không có hỏi, tuy rằng quan hệ bây giờ đã thân thiết chặt chẽ, nhưng chưa đến mức cái gì cũng phải khai báo.

Cúp điện thoại, đang cảm thấy mất mác thì bả vai đột nhiên có ai đó vỗ lên, là Tiểu Vương bên bộ thiết kế.

Tiểu Vương nói:

“Chị Dương, tới giờ cơm rồi, đứng ngây người ra chi vậy? Đi, em mời chị ăn cơm.”

Tiểu Vương chính là nam đồng nghiệp có chút ý tứ với ta mà ta đã nói với Tô Vãn, tuyệt đối không phải ta tự mình đa tình. Một người đàn ông không có chuyện gì lại ra vẻ nịnh bợ săn đón mình, chỉ có hai loại tình huống, một loại chính là ngả ngớn không nghiêm túc, nhưng mà chưa thấy cậu ta như vậy với các nữ đồng nghiệp khác bao giờ nên cơ bản có thể loại trừ, loại còn lại chính là có tình ý với mình.

Lúc trước khi ta có bạn trai, Tiểu Vương còn có chút cố kỵ, từ khi việc ta thất tình lan truyền, Tiểu Vương lại bật người bắt đầu chủ động, lúc thì tặng quà, lúc thì mời ăn cơm, bất quá hơn phân nửa đều bị ta từ chối. Vì thế cậu ta liền chọn chính sách đi đường vòng, dùng đồ ăn vặt hối lộ đồng nghiệp bên cạnh ta, muốn bọn họ giúp hắn nói tốt.

Nói nữ nhân là loài động vật tham hư vinh cũng không ngoa, tuy rằng hảo cảm của ta đối với Tiểu Vương nửa phần cũng không có, hơn nữa ta cùng cậu ta vốn không có khả năng, lí do lớn nhất chính là tuổi tác. Ta lớn hơn Tiểu Vương ba tuổi, hơn nữa bản thân ta thiếu cảm giác an toàn, không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn, huống hồ Tiểu Vương mặt mũi còn trẻ con, càng nhìn càng thấy nhỏ. Nhưng mà ta cũng rất thích cảm giác có người theo đuổi này, nó làm ta có thể tạm thời quên đi thân phận thặng nữ gian nan khổ cực.

Ta vẫn như trước từ chối Tiểu Vương. Vừa lúc đó Tiểu Trương ở phòng bên cạnh đi ăn cơm, ta tiện thể nhờ nàng mua giúp một phần, Tiểu Vương thấy thế đành phải bất mãn mà đi.

Tiểu Trương thấy Tiểu Vương đi rồi mới trêu ta:

“Chị Dương, em cảm thấy Vương Nham Đĩnh thật không tồi, chị có thể cân nhắc một chút.”

Ta cười mắng nàng cật nhân chủy nhuyễn (cắn người miệng mềm).

Xế chiều đi qua công ty thu thập tư liệu, trên đường về thì nhận được điện thoại, là anh bạn lần trước nói giúp ta tìm đối tượng, không ngờ anh ta nói được làm được, đã lên cuộc hẹn hết rồi, ở nhà hàng Nhã Toàn đầu phố, chỗ đó ta từng vào một lần, là quán ăn Tây, khung cảnh tao nhã, rất thích hợp để thân cận. Ta ngượng ngùng không nỡ từ chối ý tốt của anh bạn, dù sao cũng không có kết quả, thôi thì cứ đi xem. Ta nhờ đồng nghiệp nhắn giúp một tiếng ta sẽ không quay về công ty, sau đó xuống xe.

Bởi vì Tô Vãn, ta đã không còn tâm trạng gì để kết giao bạn trai, ít nhất trước mắt là như vậy. Nhưng mà ta vẫn chỉnh chu ăn diện một chút, ta cảm thấy nếu đối phương không vừa ý thì quả thật rất mất mặt.

Cố ý đến muộn, ta bước vào, thấy anh bạn ngồi ở một góc sáng sủa vẫy tay với ta, ta đi qua đó thì chỉ thấy anh ta ngồi một mình, anh ta nói người kia đi toilet, sau đó canh thời gian đem lí lịch của người kia nói sơ cho ta nghe.

Anh bạn nói, người kia tên Lý Nhất Bác, là một kỹ sư, người Thành Đô, mua nhà trong đây ở, ba mươi hai tuổi, không có thói hư tật xấu, chỉ là đôi lúc xã giao thì uống chút rượu mà thôi.

Ta thấy điều kiện cũng tốt, liền hỏi:

“Sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được đối tượng?”

Anh bạn trả lời:

“Tôi mệt nhất cái tính này của cậu, nếu mà người ta hỏi cậu, cậu định trả lời sao?”

Ta trong sáng trả lời:

“Ăn ngay nói thật thôi chứ sao.”

Anh bạn vội vàng nói:

“Ngàn vạn lần đừng, tôi đã đem cậu nâng tới tận mây xanh, cậu làm ơn đừng khai tất tần tật mọi chuyện ra được không.”

Ta vừa nghe đã phản kháng:

“Nhưng tôi có làm gì xấu đâu.”

Anh bạn nói:

“Lần đầu gặp mặt luôn phải để lại cho người ta ấn tượng tốt, hơn nữa, nữ nhân phải thần bí một chút mới có sức hấp dẫn.”

Ta cười:

“Ồ, nhìn đoán không ra, từ khi nào cậu có kinh nghiệm như vậy.”

Anh bạn không trả lời, dùng ánh mắt báo cho ta biết, đến kìa.

Ta quay đầu, chỉ thấy một nam nhân mặt âu phục đi lại phía chúng ta, có thể hẹn ở nơi này, ta đã đoán được đối phương có khiếu thưởng thức không tồi, quả nhiên giơ tay nhấc chân đều rất lịch lãm. Ta cũng xem như là dạng lão binh trên chiến trường, lúc nhìn đến người kia vẫn cảm thấy trước mắt sáng ngời, đồng thời thầm may mắn. May mắn ta trở về thu xếp một phen, bằng không đã thực sự mất mặt rồi, suy cho cùng dựa vào kinh nghiệm cũng biết người như vậy nhất định rất khó tính, nếu không có ngoại hình và điều kiện thì khó mà thân cận.

Xã giao một phen, bắt đầu gọi thức ăn.

Lý Nhất Bác nói không nhiều, mà ta bởi vì nghe anh bạn khuyên nên cũng tận lực ít nói, mặc dù có anh bạn ở giữa làm người dẫn truyện nhưng không khí vẫn hơi nặng nề, hơn nữa nói chuyện cũng quá chừng mực, so với bản tính nói toạc móng heo của ta hoàn toàn bất đồng, ta vẫn duy trì nét mặt vui vẻ. Dù sao ta chỉ ở đây giao lưu một chút, ăn đến một nửa, sực nhớ Tô Vãn có thể đã về rồi, liền không muốn tán gẫu thêm nữa, thầm cầu mong mau mau kết thúc.

Lý Nhất Bác có lẽ là một người thức thời, chắc là nhìn ra ta nhấp nhổm không yên liền nói lời tạm biệt, ta cầu còn không được. Nhưng sau khi bước ra khỏi nhà hàng, ta lại thấy anh ta chả có nhìn ra gì hết, Lý Nhất Bác muốn đưa ta về.

Anh bạn không đợi ta cự tuyệt đã cướp lời:

“Nhất Bác, anh đưa Dương Thần về thì tốt quá, tôi đỡ phải về muộn lại bị vợ cằn nhằn.”

Tiếp theo đó nháy mắt với ta, ta biết tỏng ý tứ của anh bạn, đây là nói có sách mách có chứng.

Ta cũng không thể ở trước mặt Lý Nhất Bác làm trò cùng anh bạn, từ chối cũng không tiện, đành phải đồng ý.

Lý Nhất Bác đi đến một chiếc Volkswagen cách đó không xa.

Anh bạn nói:

“Có nhà có xe có công ăn việc làm, cô bạn, phải nắm cho thật chắc nha.”

Không nói đến vấn đề hiện tại ta không có hứng thú kết giao bạn trai, nhưng nếu lấy Lý Nhất Bác so sánh với bạn trai cũ của ta, quả thực là hai đẳng cấp khác nhau, ta tự hỏi, ta xứng đáng với người như vậy sao? Ta đem nghi vấn trong lòng trực tiếp bộc bạch với anh bạn.

Anh bạn lập tức vỗ ngực nói:

“Tôi dám cam đoan, ấn tượng đầu tiên của Lý Nhất Bác đối với cậu tuyệt đối tốt, nếu không cũng sẽ không xung phong đưa cậu về đâu.”

Sau đó lùi hai bước, đem ta đánh giá cáo thấp, nói tiếp:

“Hãy tin tưởng ánh mắt của tôi, cô bạn à, đêm nay cậu là ngôi sao.”

Mặc kệ có phải là khen hay không, ta đều cảm thấy có chút đắc ý, nữ nhân vốn thích hư vinh, ta vẫn tin chắc quan điểm này, vì thế không ngần ngại bước lên xe Lý Nhất Bác.

Vốn dĩ ta tưởng nếu thiếu anh bạn làm trung gian, ta với Lý Nhất Bác sẽ có tí xấu hổ, không nghĩ tới lúc chỉ có hai người, Lý Nhất Bác lại nói nhiều hơn, hỏi ta bình thường ưa chuộng cái gì, thích xem phim gì, từng vấn đề cứ thế đặt ra.

Cả đoạn đường đều vô cùng thoải mái, cho đến khi xe ngừng ta mới biết đã về đến nhà.

Ta không có ý định mời Lý Nhất Bác vào nhà, cho nên cũng không khách khí, sợ bị anh ta làm cho phân vân nên vừa xuống xe, ta đã trực tiếp vẫy tay chào tạm biệt.

Nhưng Lý Nhất Bác vẫn lịch thiệp bước xuống, trông theo ta đi lên nhà. Ta không khỏi khen thầm, đúng là một người có tu dưỡng.

Vừa mở cửa đã thấy Tô Vãn mặc áo ngủ ngồi trong phòng khách, nhìn thấy ta, một câu cũng không lên tiếng, trên mặt âm tình bất định. Ta thầm than không tốt, chả lẽ Lý Nhất Bác đưa ta về bị nàng thấy được? Chẳng qua nghĩ lại, ta không có làm gì sai, sao phải chột dạ? Trong lòng bình tĩnh lại, cười cười chào hỏi nàng:

“Về hồi nào vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.